Tan tầm giờ cao điểm, từng chiếc xe xê nhích từng chút một trên dòng đường, xếp thành một hàng dài, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm đầu điểm cuối.
Chiếc xe sang trọng của Đằng Duệ Triết cũng không thoát khỏi số phận này, tiến không được lùi không xong, đi lại khó khăn. Hắn đơn giản ngừng xe lại, quay đầu nhìn Dĩnh Nhi bên cạnh, hàng lông mi tuấn tú hơi giơ lên, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào đôi môi tô son đỏ của cô.
Thời nay các cô gái đều yêu chuộng lối trang điểm tự nhiên, nhã nhặn thanh cao, không ai lại tô son đỏ đậm lên môi như vậy, làm cho đôi môi có cảm giác rất nặng nề. Mà người phụ nữ trước mặt này, mỗi lần gặp là một lần đều tô màu son đỏ đậm này, khiến không khí rất nặng nề, thoáng nhìn qua đúng là không có cảm giác thẩm mỹ gì cả.
Nhưng mà đúng là có như vậy, hắn mới có thể chú ý đến cô không giống người thường, phát hiện cô không có tương tự như những cô gái khác.
"Cô tô son là đúng." Lần này hắn sửa lời mà khen, đôi mắt lại hạ xuống liếc mắt một cái nhìn bụng to tròn của Dĩnh Nhi, "Nhưng mà tất cả mỹ phẩm trang điểm đều có chứa thành phần hóa học, dùng nhiều sẽ bị thai nhi thấp thu, ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé. Nhất là son môi, nếu trực tiếp bị ăn vào miệng, bé cưng chỉ cần ngáp một cái thôi là cũng có thể hấp thu được."
Dĩnh Nhi lạnh cả sống lưng, quả nhiên nhanh tay che miệng lại, rút mấy tờ khăn giấy, nhìn vào trong gương xe mà chùi chùi.
Người đàn ông này nói rất đúng, hàm lượng chì cùng thành phần hóa học ở trong đồ trang điểm vẫn rất nặng, nếu tích tụ lâu ngày trong cơ thể, không chỉ ảnh hưởng đến làn da cùng sức khỏe, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến thai nhi! Cô vẫn luôn quan tâm chú trọng đến sức khỏe của đứa bé, bình thường có thể không dùng một lượng lớn mỹ phẩm và đồ trang điểm, cùng lắm là thoa một chút phấn làm tối màu da, tô một chút son môi.
Nhưng vừa rồi nghe người đàn ông này nói như vậy, cô nhìn nhìn vào gương soi, quả nhiên phát hiện tô son môi dày quá, thói quen tô son đậm như vậy đã hình thành trong vô thức, trở thành một loại nhiệm vụ phải hoàn thành mỗi ngày. Nếu không có người đàn ông này nhắc nhở, không khéo cô đã quên luôn vấn đề ảnh hưởng đến sức khỏe này rồi.
Đằng Duệ Triết thấy cô có động tác như vậy, sâu thẳm trong đôi mắt rõ ràng có chứa ý cười, quay đầu khởi động xe một lần nữa, chậm rãi đi về phía trước giữa dòng xe cộ kẹt cứng.
Hắn không có đưa cô đi đến chỗ ở của mình, mà là dừng xe trước một cửa hàng bán hoa, nói là mua tặng cho một cô bạn của mình, nhờ Dĩnh Nhi chọn một bó.
Dĩnh Nhi có chút gượng gạo, ôm bụng đứng trước cửa, bị cô nhân viên cửa hàng hoa gọi là "Thái thái". Bởi vì nhân viên cửa hàng hoa xem họ là một cặp vợ chồng, nhiệt tình cười hỏi có phải là sinh nhật của bà mẹ bỉm sữa hay không, nên ông xã mới mua cho mẹ và con một bó hoa? Nếu là như vậy, có thể lựa chọn một lẵng hoa lớn.
"Dĩnh Nhi, cô chọn đi." Đối mặt với sự nhiệt tình của cô nhân viên cửa hàng, Đằng Duệ Triết chỉ mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã đến mê người, trọng tâm vẫn đặt lên người Dĩnh Nhi như cũ. Hắn không để cô nhân viên cửa hàng nhúng tay vào, mà để tự Dĩnh Nhi lựa chọn, còn hắn thì đi ở phía sau, đại khái nhìn nhìn hoa tươi ở bốn phía, trong lòng cũng đã có sự lựa chọn.
Cửa hàng hoa này có bán hoa hướng dương, cây lớn cây nhỏ đều có, đặt ở trong góc tối không mấy sáng sủa, thiếu chút nữa bị những loại hoa hồng hoa bách hợp hoa mẫu đơn hoàn toàn che khuất. Nhưng màu vàng rực rỡ của đóa hoa lớn cũng đập vào mắt của khách, giống một cô gái đang đứng ở đó mỉm cười, tràn ngập hi vọng đối với cuộc sống này.
Dĩnh Nhi đi một vòng quanh cửa hàng hoa, cũng phát hiện được hoa hướng dương ở một góc bị các loài hoa khác che khuất, vốn định mua hai cây, nhưng nghĩ đến đang giúp Đằng tổng mua hoa tặng cho cô bạn, liền đi qua bên cạnh những bông hoa hướng dương, chọn hoa bách hợp màu trắng.
Thoáng chốc, con ngươi u ám của Đằng Duệ Triết hiện lên thất vọng, trên khuôn mặt tuấn mỹ này rõ ràng ám trầm đi không ít, nhíu lại mi, bình tĩnh nhìn bóng dáng sưng phù của Dĩnh Nhi.
Hắn thanh toán tiền, thời điểm cầm bó hoa bách hợp đối mặt với Dĩnh Nhi, đôi mắt lại dâng lên một ý cười không nóng không lạnh, ngón tay dài miết lên đóa hoa trắng noãn: "Xem ra hầu hết các cô gái đều thích hoa hồng và hoa bách hợp, hoa hồng trượng trưng cho sự kiều diễm, hoa bách hợp trượng trưng cho sự thuần khiết, đúng là hai loại hình phụ nữ. Dĩnh Nhi, bó hoa bách hợp này là tặng cho cô, đóa hoa trắng noãn này thật là hợp với cô."
Đem bó hoa bách hợp đặt vào trong lòng Dĩnh Nhi, xoay người mở khóa xe, vóc dáng cao lớn kết hợp cùng bộ đồ vét, thật cao quý ngang tàng, nhưng cũng vang dội sự mạnh mẽ.
Hắn đưa Dĩnh Nhi về nhà, khi đi xuyên qua con đường nhỏ giữa hai hàng cây trong khuôn viên đại học Cẩm Thành, đổi thành lái xe một tay, khuỷu tay kia đặt lên cửa kính xe, bàn tay đỡ lên trán, đôi mắt nheo lại, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Dĩnh Nhi ôm bó hoa bách hợp đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đóa hoa trắng mịn kia, không có trao đổi gì với hắn cả.
Đầu tiên là cô không nói chuyện được, không phát ra được một âm thanh nào. Thứ hai là hắn cũng đã nói, bó hoa bách hợp này là tặng cho một cô bạn, ông chủ tặng một bó hoa bách hợp cho nhân viên của mình cũng thật bình thường, nên lấy một tâm tư bình thường mà đối xử lại.
Hơn nữa cô phát hiện, từ sau khi xe tiến vào khuôn viên của trường, hắn liềm giảm tốc độ của xe đến mức nhỏ nhất, chậm rãi đi về phía trước, có thể là để có đủ thời gian ngắm phong cảnh vườn trường, đánh giá giảng viên sinh viên đang lui tới nơi này...... Chính là, vì sao lại muốn làm như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì vợ của hắn từng tốt nghiệp ở đại học Cẩm Thành, bởi vậy mới có một sự hoài niệm đặc biệt sao?
Trâu Tiểu Hàm - con gái rượu của bí thư thành phố - là sinh viên tốt nghiệp ở đại học Cẩm Thành, trường vẫn xem đây là niềm vinh dự, từng tuyên truyền trên bảng thông báo một thời gian dài, xem đây là niềm cổ vũ thu hút sinh viên mới đến trường. Càng đáng để nhắc tới chính là, đại học Cẩm Thành có một sự nổi tiếng toàn thành phố, đó là "Khoa con cái cán bộ", cái tên đã nói lên tất cả chính là chuyên môn thành lập một khoa chỉ dành riêng cho con cái của cán bộ, là một khoa được trang bị chuyên nghiệp nhất của trường, cũng như có được những vị giảng viên danh tiếng nhất đến giảng dạy.
Khoa này đã tồn tại rất nhiều năm, từng có người lái xe thể thao ở trong khuôn viên trường mà chạy thẳng về phía trước, kiêu ngạo ngang ngạnh. Cũng có người theo khuôn phép, diện mạo xinh đẹp, thành tích học tập đứng đầu, là tấm gương sáng cho toàn bộ sinh viên trong trường noi theo, hai người con gái này đều là con gái của cán bộ, nhưng kết quả lại không giống nhau.
Một người thì vì đàn ông, phải đi ngồi tù. Một người cũng vì đàn ông, được toại nguyện gả vào gia tộc của người đàn ông đó.
Vì sao lại có loại kết quả này?
Có khi cô đã từng nghĩ, cô gái ngồi tù kia thật là ngốc, không nên vì một người đàn ông không xứng đáng, lại khiến mình hoàn toàn bại lộ trước mặt kẻ thù. Bởi vì người đàn ông đó sẽ đem đến cho cô ấy sự thống khổ cùng thương tổn, không phải chỉ trong phút chốc, mà là cả đời.
Khiến cô tin tưởng đã có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba......
"Nghe nói cô cũng là chuyển trường đến đây, trước đây cô từng học ở trường đại học nào?" Dưới ánh nắng của ngày hè, chỉ thấy tán lá xanh ở trên cao kia, cuốn theo từng cơn gió thanh mát cùng hương hoa ở vườn trường nhẹ nhàng phiêu du vào trong xe, rong chơi dưới ánh nắng. Sau một hồi trầm mặc thật lâu thì người đàn ông này rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, ánh mắt nhìn cô có một tia đau thương, "Tôi từng nghĩ rằng cô ấy sẽ thích hoa thủy tiên, lại không nghĩ rằng kết cục của hoa thủy tiên lại như vậy. Bởi vậy vào ngày đầu tiên chúng tôi dọn về nhà mới, không kịp ăn bữa cơm tối đầu tiên cùng nhau, liền cứ vậy mà ra đi. Cô nói có phải tôi rất tự cao tự đại luôn cho mình là đúng, áp đặt suy nghĩ của mình lên người cô ấy, khiến cho cô ấy khó chịu hay không?"
Hắn lẳng lặng nhìn về phía trước, cổ họng phát ra một tiếng khàn khàn trầm giọng: "Tôi nhớ rõ ngày đó, cô ấy thật sự không thích hoa thủy tiên, nói tôi giễu cợt cô ấy. Sau đó tôi mới biết được, ngụ ý đằng sau câu chuyện của hoa thủy tiên, chính là một kết cục bi thảm, cô gái bị câm không thể nói chuyện được vì buồn đau mà biến mất nơi rừng rậm hoang vu, người đàn ông phụ lòng cô ấy cuối cùng lại biến thành hoa thủy tiên. Mà ngôn ngữ của hoa thủy tiên chính là -- xin đừng quên em, xin hãy nhớ đến em. Bởi vậy cái ngày đó giống như là một điềm báo trước cho tương lai, dùng hoa thủy tiên để dự báo sự chia lìa, tôi lại hồn nhiên không ý thức được, không biết ngụ ý này vô cùng có khả năng sẽ trở thành sự thật, kết quả cuối cùng, tôi thật sự mất đi cô ấy."
Hắn tạm dừng trầm mặc, quay đầu nhìn về phía Dĩnh Nhi, lại phát hiện Dĩnh Nhi đang im lặng nhìn về phía trước, nghe hắn nói một hơi kể về chuyện xưa, sắc mặt trầm tĩnh, không có phản ứng.
Hắn nhìn ánh nắng hoàng hôn chiếu xạ qua đôi mắt kính trên mặt của cô, nhìn thấy ánh sáng thần thái bị che dấu trong đôi mắt của cô, không để cho hắn nhìn thấy cảm xúc chân thật của mình, hắn liền cười một tiếng, lại nói: "Dĩnh Nhi, cô có cảm thấy câu chuyện thần thoại tôi kể vừa rồi nói lên điều gì không? Cô gái trong câu chuyện thần thoại này là một nữ thần rừng núi, không thể mở miệng nói chuyện, thời điểm chàng trai đó đi vào rừng rậm săn thú, chỉ có thể đi theo bên cạnh anh ta, không có cách nào để nói chuyện cùng anh ta được. Mà Dĩnh Nhi cô, cũng không thể mở miệng nói chuyện, yên lặng tiến vào Đằng thị làm việc đã mấy tháng, lại không người nào biết được......"
Dĩnh Nhi nghe đến đây, thế này mới quay đầu lại, lấy di động ra đánh dòng chữ: "Đằng tổng, tôi là Dĩnh Nhi, họ Kiều, chuyển trường từ Bắc Kinh đến đây. Tôi lựa chọn vào làm việc ở Đằng thị, là vì cảm thấy Đằng thị là một tập đoàn lớn có tiền đồ, có thể cho tôi một môi trường làm việc tốt để phát huy năng lực của mình."
Đằng Duệ Triết nheo mắt, thấy ngón tay của cô nhanh chóng đánh chữ, phải dùng phương pháp này để trao đổi nói chuyện với người khác, nhíu hàng lông mày, hỏi: "Vì sao cô không dùng thủ ngữ là ngôn ngữ của người câm?" Thoáng nhìn thì bộ dạng của cô không giống với người bị câm điếc bẩm sinh, nếu không hắn cũng sẽ không nhận định cô là một cô gái tự kỷ.
Dĩnh Nhi ngẩng đầu, không nhìn bàn phím cũng có thể đánh nhanh dòng chữ: "Tôi không sử dụng ngôn ngữ của người câm, đó là vì người ta xem không hiểu ngôn ngữ này. Đằng tổng ngài có thể hiểu được ngôn ngữ của người câm sao?"
Đằng Duệ Triết ngừng một chút, mi tâm nhíu lại mặt cũng nhăn, giống như bị hỏi ngược, sửa thành mỉm cười mà nói: "Đúng là tôi không hiểu ngôn ngữ của người câm, nhưng tôi cũng tin tưởng rằng cô chỉ mới không nói chuyện được gần đây thôi, không phải sinh ra đã bị câm bẩm sinh!"
Đôi mắt sâu thẳm lại đen sáng trong suốt, hai con ngươi lại chợt nhảy lên lai luồng lửa nhiệt, thẳng mặt nhìn chằm chằm người phụ nữ ở bên cạnh, khóe môi gợi cảm hơi hơi nhếch lên, sau đó tiếp tục lái xe, đưa Dĩnh Nhi đến dưới tòa nhà ký túc xá của mình.
Nhưng mà sau đó hắn lại đưa ra một yêu cầu: "Tôi không biết cô dùng biện pháp gì ở công ty mà có thể ngồi vào xe của tôi, nhưng nếu đã đưa cô về đến đây, có thể mời tôi đi lên uống chén trà được không? Hiện tại tôi có chút đói bụng, cũng có thể ăn một tô mì."
Nói xong hắn liền đi về phía trước, sải bước chân dài, thoải mái tiến vào tòa nhà.
Dĩnh Nhi ở phía sau giữ chặt hắn lại, lắc lắc đầu với hắn, tỏ vẻ không tiện giữ hắn lại, sau đó lại chỉ chỉ về quán ăn trước ký túc xá, ý bảo có thể vào đó mà ăn mì.
Đằng Duệ Triết quay đầu, ánh mắt nhẹ nâng lên, môi vẫn giữ một chút ý cười như trước: "Hàng quán bên ngoài không có vệ sinh sạch sẽ, chính mình nấu ăn vẫn yên tâm hơn. Nếu cô không tiện nấu ăn, vậy tôi có thể nấu cho cô một tô mì trứng."
Dù sao hắn đã kiên trì muốn đi lên, cho dù Dĩnh Nhi viện cớ lý do gì, hắn cũng không chịu.
Mà phía sau, bảo vệ tuần tra từ trên lầu bước xuống đột nhiên kêu Dĩnh Nhi lại, thật vui sướng khi nhìn thấy cô, vội la lên: "Gặp được cô ở đây thật là tốt, vừa rồi tôi đi kiểm tra, phát hiện cánh quạt cục nóng của máy điều hòa bị hư rồi, kêu cả ngày. Cô đến đây ký cho tôi một chữ, tôi đi tìm nhân viên bảo trì đến cho cô...... Mùa này trời nóng lắm, nếu không tu sửa ngay, buổi tối không có cách nào mà ngủ được......"
"Không cần phải đi tìm nhân viên bảo trì." Đằng Duệ Triết ở một bên nhìn một lát, mày kiếm giơ lên, đột nhiên lên tiếng cắt ngang bọn họ, "Sửa điều hòa thôi mà, ký tên làm gì!" Đi tới lấy ngòi bút trong tay Dĩnh Nhi ra, để bảo vệ đi trước đi, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, cúi đầu nhìn Dĩnh Nhi mà nói: "Tôi giúp cô sửa điều hòa, còn cô nấu mì, thế nào? Nhớ kỹ, đừng tùy tiện ký tên của mình ở bên ngoài, những chuyện không quan trọng như vậy sẽ không cần ký!"
Tiếng nói cũng nhu hòa, chỉ thiếu vươn bàn tay xoa đầu cô mà thôi.
Dĩnh Nhi ngẩng khuôn mặt nghiêm túc lên, không rõ người đàn ông này vì sao lại ôn nhu với cô như vậy, vội vàng đi về phía trước, nhấn thang máy lên lầu.
Giờ này là giờ cao điểm đi tản bộ, người đi thang máy cũng thật nhiều, đa số là người nhà của giảng viên đại học, mỗi ngày chạm mặt, đều biết nhau cả, đang cười cười nói nói đi lên lầu đi xuống lầu. Dĩnh Nhi thấy vậy, có hành động kỳ quái, vội vàng tạo khoảng cách với Đằng Duệ Triết, chui vào trong đám người, giả vờ như không quen biết gì với hắn.
Đằng Duệ Triết rất là khó hiểu, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia buồn bực, hai tròng mắt nhìn cô một cái, rảo bước chân đi vào thang máy.
Trong thang máy có những vị giảng viên trước kia đã từng dạy Đại Lận và Trâu Tiểu Hàm, nhưng bọn họ không biết Dĩnh Nhi, đang bắt tay nhau đi ra thang máy, sau khi tản bộ xong liền trở về nhà uống nước. Điều này chứng minh những người ở đây không có ai nghi ngờ thân phận của Dĩnh Nhi, liền xem cô là một người qua đường.
Giờ phút này thang máy đang từ tầng một đi lên trên, mọi người đều đi dần ra khỏi thang máy, vốn dĩ không hề biết trong một căn hộ ở tầng nhà này trang bị đầy camera theo dõi.
Vì thế khi Đằng Duệ Triết theo Dĩnh Nhi đi đến cửa nhà, Dĩnh Nhi không cho hắn đi vào, tay cầm chìa khóa, nhìn hắn lắc lắc đầu.
"Vì sao?" Trong lòng Đằng Duệ Triết cảm nhận có điều gì đó bất thường, khuôn mặt trầm xuống, cặp mắt nhọn nghi ngờ nhìn cánh cửa trước mặt, "Không phải lần trước tôi vẫn êm đẹp đi vào ngồi uống cà phê sao? Vì sao không có Mẫn Mẫn, tôi không thể đi vào?"
Dĩnh Nhi bất hạnh không thể mở miệng nói chuyện, lại lắc đầu, kiên quyết để hắn rời đi! Cô nhớ lại trong phòng có rất nhiều camera theo dõi, nếu người đàn ông đó biết cô từng dẫn Đằng Duệ Triết về đây, biết được cô cùng Đằng Duệ Triết cùng đi lên lầu, trên tay còn ôm một bó hoa bách hợp, nhất định sẽ không tha thứ cho cô!
Bởi vậy Đằng Duệ Triết ngài hãy đi đi, tôi sẽ tìm nhân viên bảo trì đến để sửa điều hòa, bữa tối tôi sẽ tự mình giải quyết, ngài muốn ăn mì thì đi xuống hàng quán bên dưới mà ăn đi!
"Có người không cho phép cô dẫn đàn ông về nhà sao?" Đằng Duệ Triết nhìn trước cửa, khuôn mặt tuấn tú dần dần trở nên trầm trọng ác liệt, hai chân bất động không chút sứt mẻ, hạ quyết tâm phải bước qua cánh cửa này! Vốn dĩ hắn chỉ muốn đi lên ngồi một chút, hiện tại lại ngăn trở hắn như vậy, càng khiến hắn thêm tin tưởng, không còn nghi ngờ gì nữa phía sau cánh cửa này chắc chắn có ẩn dấu một bí mật không muốn cho ai biết.
Hơn nữa lời hắn nói cũng không sai, Thư Mẫn Mẫn đánh Trâu Tiểu Hàm xong sẽ gấp rút trở về, sau đó nói cho hắn -- là cô ấy không cẩn thận để Dĩnh Nhi ngồi lên xe hắn, cũng không cố ý lỡ hẹn, chỉ là vì né tránh đụng tay đụng chân, mới để Dĩnh Nhi tạm thời lánh nạn ở trong xe, không làm ảnh hưởng đến đứa bé ở trong bụng......
Thật sự là không cẩn thận sao? Rõ ràng Thư Mẫn Mẫn này cố ý để hắn gặp Kiều Dĩnh Nhi ở trong xe, rồi lái xe đưa Dĩnh Nhi đi.
Nhưng mà Dĩnh Nhi này lại tuyết đối không hiểu chuyện, vẫn không chịu hợp tác với hắn như trước, không tin tưởng hắn, tại một khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng một chỗ với nhau, cũng không chịu nói lời thật lòng với hắn, thật đúng là một cô gái có tính tình quật cường!
"Cô muốn kéo dài đến khi trời tối sao? Trời tối mà sửa điều hòa sẽ không tốt cho lắm." Hắn nhẫn nại nói thêm, đôi mắt sâu thẳm lại trong trẻo, đối diện Dĩnh Nhi trước mặt mình có chút không nề hà, vươn tay lấy chìa khóa trong tay cô, "Vừa rồi tôi có nhìn tờ giấy mà bảo vệ đưa cô ký, không có vấn đề gì cả, nhưng tôi cảm giác tầng lầu này rất quái lạ, giống như có mấy ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô vậy. Hiện tại thời gian cũng còn sớm, tôi vào nhà uống chén trà, chờ Mẫn Mẫn trở về, thế nào?"
Dĩnh Nhi lại lắc đầu, cô lại lấy điện thoại ra mà đánh chữ, viết nói: "Ngài đừng vào trong nhà, trong phòng trang bị đầy camera theo dõi, từng hành động cử chỉ của tôi đều bị người ta giám sát. Nếu ngài không được Mẫn Mẫn mời tới, vậy xin ngài không cần phải đi vào. Như vậy ngài sẽ rước lấy phiền phức, cũng đem đến phiền toái cho tôi."
Duệ Triết nhìn dòng chữ gằn từng tiếng này, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, thậm chí vì chuyện này mà run rẩy một cái, mày rậm khí khách hung hăng đè nén xuống, lại làm ra vẻ không có việc gì mà cười nói: "Không phải tôi đang đợi Mẫn Mẫn sao? Dĩnh Nhi, dù sao điều hòa cũng hỏng rồi, trong phòng nóng lắm, chúng ta sẽ không đi vào, vậy ra ngoài đi dạo một chút."
Hắn gật gật đầu, ý bảo Dĩnh Nhi đi ra ngoài với hắn, cùng hắn rời đi, nhưng Dĩnh Nhi lại do dự, bất an nhìn bốn phía, lấy điện thoại đánh chữ: "Hôm nay Mẫn Mẫn đánh nhau với người của Trâu gia, không chừng đang bị ông chủ trừng phạt. Mà Đằng tổng ngài, cần nhận rõ cục diện trước mắt. Đừng vì một người không thể đi chung đường, lại tạo nhiều kẻ thù cho chính mình. Suy nghĩ về Đằng lão gia, ngài chỉ cần biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm mà thôi."
Tạo càng nhiều kẻ thù? Đằng lão gia?
Đằng Duệ Triết vì những lời nói này của Dĩnh Nhi mà nhướng mày lên, trong đầu đột nhiên hiện lên một mảnh màu trắng của tuyết, một mảnh màu đỏ của máu ở trong ngục giam kia, nội tâm gặp phải một trận kích động, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên nổi lên một tầng sóng to, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt kiên định kia của Dĩnh Nhi!
Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm?
Hiện tại hắn cố ý tiếp tục hẹn hò cùng Thư Mẫn Mẫn, lại là vì cái gì chứ? Bởi vì hắn biết Đại Lận vẫn còn sống trên cõi đời này, nhưng hắn lại sợ Đại Lận đang bị kẻ thù nắm trong tay, trở thành quân cờ, phải tiếp tục chịu đựng thống khổ, sợ hãi những chuỗi ngày ác mộng này vẫn còn tiếp tục cho đến nay.
Nếu có một ngày hắn cùng Đại Lận gặp lại, lại khiến cho Đại Lận có một kết cục bi thảm như trước đây, vậy hắn còn có tư cách gì mà lại cầu xin Đại Lận tha thứ cùng tin tưởng hắn nữa?
Lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba, Đại Lận đều thương hắn yêu hắn, khăng khăng một mực yêu. Hắn cũng tin tưởng mười phần, về lời thề sắt son muốn trở thành cánh chim kiên cố bảo vệ cô của hắn. Nhưng thật lâu về sau, bọn họ lại không dám lần nữa tin tưởng lần thứ tư này.
Bởi vì tình yêu của bọn họ là có tính mạng của Đại Lận đan xen vào, có máu cùng nước mắt của Đại Lận, chính là ở đoạn tình cảm này của hai người. Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, hình ảnh hiện lên trước mặt lại chính là khuôn mặt giãy dụa bi ai của Đại Lận, vĩnh viễn không thể quên được. Bởi vậy nếu cứ tiếp tục hành động tùy tiện, kết quả sẽ lại làm Đại Lận chết thêm một lần nữa, như vậy hắn tình nguyện hiện tại không cùng Đại Lận nhận ra nhau.
Hắn nhìn Dĩnh Nhi, muốn vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc của cô, nhưng không có cách nào hành động, hít một hơi đè nén thật sâu, khuôn mặt khôi phục lại thái độ bình thường, nói: "Tôi nghĩ Mẫn Mẫn sẽ nhanh trở lại, tôi ở bên ngoài này chờ cô ấy! Nhưng mà Dĩnh Nhi, cô nói cho tôi biết, người đàn ông theo dõi các cô rốt cuộc là
ai?"
Trong lòng hắn đã biết đó là ai, nhưng hắn muốn nghe chính miệng Dĩnh Nhi nói, muốn cảm nhận hơi thở trên người Dĩnh Nhi, muốn chạm tay lên khuôn mặt kia......
Nghĩ như vậy, đôi mắt nhọn sâu thẳm lại bùng lên một ngọn lửa cháy nồng nhiệt cùng kích động, trái tim trong ngực kịch liệt phập phồng, đôi chân dài không chịu khống chế mà đi bước một đến gần Dĩnh Nhi.
Hèn gì thời điểm lần đầu tiên gặp Dĩnh Nhi hòa cùng Mẫn Mẫn, trong lòng hắn không hiểu sao lại nôn nóng như vậy......
Dĩnh Nhi chăm chú nhìn ánh mắt nhu hòa của hắn, môi gắt gao mím lại, ngưỡng mặt bốn mắt nhìn nhau cùng hắn, tầm mắt chạm vào nhau. Mặc dù lông mi bị dán kéo mí, mắt lại đeo len cùng cặp kính dày, nhưng vẫn sáng trong nhìn hắn đang thẳng hướng về phía mình. Vì thế trong nháy mắt, khi bàn tay to lớn của hắn chạm lên mặt của cô, cặp mắt kiên định kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng rung động, tuôn trào một luồng cảm xúc như bị nổ tung, đôi môi khẽ run lên, hơi thở dần trở nên dồn dập hẳn lên.
Cô chủ động nâng tay lên bắt lấy tay hắn, nhưng đang lúc hai người đến gần nhau hơn, Mẫn Mẫn đánh nhau xong đã trở về vội vã chạy ra khỏi thang máy, bước chân khựng lại một chút, phát ra một tiếng kêu sợ hãi: "Đằng tổng, hèn gì tôi đợi ngài ở trước cửa công ty hoài mà không thấy, thì ra ngài lại đến đây trước. Chắc ngài đợi lâu rồi, chúng ta vào nhà đi."
Cô xem như không thấy Dĩnh Nhi, trực tiếp chạy đến mở cửa ra, cầm cái chìa khóa mà run run vang tiếng "Đinh đinh đang đang", một đạp đá bay cánh cửa, "Ai da, nghe nói điều hòa nhà chúng ta bị hỏng rồi, vậy đêm nay phải làm sao đây? Ngày hôm nay trời rất nóng, không phải nóng muốn chết người luôn sao......Đằng tổng, thật ngại quá, ngài chịu khó một chút."
Cô líu ríu nói xong, ngoái đầu nhìn Đằng tổng lại cười một cái, lúm đồng tiền như hoa, nhưng đôi nam nữ phía sau đều không hề cử động, im lặng mà nhìn cô, đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
---
Đôi mắt nhỏ dài của Dĩnh Nhi như khôi phục bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng, lo lắng nhìn bóng dáng thon thả của Mẫn Mẫn.
Vừa rồi Mẫn Mẫn để cô ngồi vào trong xe, là vì muốn cho cô cùng Đằng Duệ Triết gặp riêng nhau, chế tạo một cơ hội cho hai người ở chung một chỗ. Nếu người đàn ông đó mà biết, sẽ trừng phạt tội phản bội của Mẫn Mẫn như thế nào đây?
Hai cô vẫn luôn biết, cuộc sống luôn luôn bị theo dõi là không có tự do.
Tâm tư suy nghĩ như vậy, đôi mắt của cô hiện lên một nét phiền muộn cùng lo lắng, tiếp theo giữ khoảng cách với Đằng Duệ Triết, đi về phía Mẫn Mẫn, ý bảo Mẫn Mẫn theo cô đi nói chuyện.
---
Mẫn Mẫn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mở miệng cười: "Làm sao vậy? Sao khuôn mặt lại khổ sở thành như vậy? Tớ cũng không cướp người đàn ông của cậu." Cười khanh khách, sau đó đứng thẳng người thu dọn giày dép xong, không nói chuyện với cô nữa, xoay người đi tìm Đằng tổng, "Đằng tổng, ngài vào nhà đi, hiện tại chúng ta ở nhà nấu cơm tối ăn được không? Bây giờ tôi sẽ gọi bộ phận bảo trì đến sửa điều hòa, số điện thoại là bao nhiêu nhỉ?"
Cô lấy di động ra tìm số điện thoại, nửa cúi đầu, người cũng đã đi đến ngoài cửa.
Đằng Duệ Triết đứng ngoài cửa nghiêng mặt liếc nhìn cô một cái, con mắt híp lại, thoáng nhìn con ngươi thâm thúy giống như bầu trời đêm. Ngón tay dài của hắn đang cầm điện thoại đặt ở bên tai, im lặng nghe Torn báo cáo tình hình vừa rồi, thần sắc vô cùng ác liệt, bởi vậy không lên tiếng đáp lại, chính là dùng ánh mắt liếc nhìn Mẫn Mẫn một cái, lại nhìn Dĩnh Nhi đang đứng ở cửa.
"Đằng tổng, sau khi ngài lái xe rời đi, vài người bảo vệ mới chạy đến tách Thư Mẫn Mẫn và Trâu Tiểu Hàm ra, bụng của Trâu Tiểu Hàm không xảy ra chuyện gì, êm đẹp, chỉ là mẹ vợ của ngài bị ăn hai bạt tai, thẹn quá hóa giận không chịu buông tha Mẫn Mẫn. Kế tiếp, Đằng lão gia chắc hẳn càng không bỏ qua cho Thư Mẫn Mẫn, giờ này đang đón tiếp hai mẹ con nhà Trâu gia lên văn phòng của mình mà an ủi, phái người đi giải tán mấy tên phóng viên săn tin." Torn ở điện thoại báo cáo, cổ họng còn mang theo tiếng cười: "Nếu Thư Mẫn Mẫn thật đúng là Đại Lận sống lại, vậy thật đúng là quá tuyệt vời. Hai mẹ con nhà Trâu gia đúng là nên bị ăn mấy bạt tai như vậy, để cho bọn họ biết được cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng! Nhưng mà Đằng tổng, chắc hẳn Đằng lão gia đã phái người đi tìm được chỗ ở của Mẫn Mẫn rồi, tôi tin rằng không bao lâu nữa sẽ có người đến gõ cửa phòng tìm Mẫn Mẫn. Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"
Hai tròng mắt của Đằng Duệ Triết lóe lên như ánh sáng của một ngôi sao, mang theo một chút ý tứ sâu xa thú vị, ánh mắt lại thả trên mặt của Mẫn Mẫn, lên tiếng nói: "Hiện tại tôi đang ở chỗ của cô ấy, cô với mấy người khác cứ ở lại công ty, giúp tôi theo dõi Đằng Vi Trì."
"Vâng, chúc Đằng tổng có một buổi tối tuyệt vời." Torn nhẹ nhàng cười, chấm dứt trò chuyện.
Mẫn Mẫn thì đang ngửa đầu, nhìn chằm chằm mặt Đằng Duệ Triết, xem như không nghe thấy câu nói vừa rồi của hắn, đặt chiếc điện thoại màu hồng nhạt bên tai mình mà lắng nghe, lại buông ra, nhíu mày nói: "Bộ phận bảo trì nói đã có người sửa điều hòa cho chúng tôi rồi, nói có người đàn ông muốn cướp việc sửa điều hòa của bọn họ, bởi vậy hiện tại họ không chịu điều người qua đây. Đằng tổng, người mà bọn họ nói chính là ngài sao?"
"Đúng, là tôi." Đằng Duệ Triết tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào Mẫn Mẫn, giống như đang thật sự lắng nghe cô nói chuyện một cách nghiêm túc, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lại là một vẻ mặt không một chút để ý, trong đôi mắt đen sâu thẳm cũng không có sự tồn tại của cô, đang tự mình nói chuyện: "Bây giờ tôi đi sửa điều hòa cho hai người, nếu có người nào tìm đến đây, nhớ nói cho tôi biết."
"Được." Mẫn Mẫn khẽ cười, đôi mắt đen lánh lại nhẹ nhàng hoạt bát, chớp chớp hàng mi dày, kéo cánh tay Đằng tổng đi vào nhà.
Đằng Duệ Triết thấy cô ôm lấy cánh tay của hắn, mím môi liếc mắt một cái, không bỏ tay cô ra, cùng cô đi vào phòng khách được trang bị đầy camera theo dõi, đôi mắt lại nhìn thẳng vào Dĩnh Nhi, hỏi cục nóng điều hòa đặt ở đâu.
Dĩnh Nhi liếc mắt một cái nhìn Mẫn Mẫn đang kéo cánh tay của hắn, chỉ chỉ về phía phòng mình, nói cho hắn, muốn sửa điều hòa thì phải từ ban công phòng ngủ của cô leo lên, cô dẫn hắn đi qua.
Sau đó mở cửa phòng ngủ của mình ra, đi vào trước mở cánh cửa sổ thủy tinh sát đất, đứng ở trên ban công.
Đằng Duệ Triết đi theo vào trong phòng, đập vào mắt đầu tiên chính là một căn phòng tràn ngập hoa hướng dương, một mảnh vàng tươi, trong lòng vui vẻ, tầng mây mù trong đôi mắt nhọn chợt bị ánh sáng vàng tươi này xua tan, thay vào đó là từng đợt ánh sáng kích động, trái tim như nổi trống nhìn chằm chằm vào người con gái đang đứng ở ban công!
Hắn đã sớm biết, bức tranh hoa hướng dương ở trong phòng khách sẽ là Dĩnh Nhi thích, chỉ có cô mới có thể ở trong căn hộ này trồng đầy hoa hướng dương, dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ......
"Dĩnh Nhi!" Trong cổ họng của hắn thốt lên một tiếng nghẹn ngào, không ngừng kích động mà bước nhanh đôi chân đi về phía bên này, muốn gắt gao ôm Dĩnh Nhi vào trong ngực, cảm nhận độ ấm thân nhiệt của cô cùng sự chân thật, muốn hỏi cô ngực còn đau không, miệng vết thương còn đau không, nhưng khi hắn đến gần, Dĩnh Nhi lại tránh hắn ra, hơi hơi nghiêng mình, chỉ chỉ lên bức tường bên ngoài có cục nóng điều hòa, nhíu mi nhìn về phương xa.
Bước chân hắn khựng lại, cùng cô đứng ở trên ban công, ánh mắt chìm ngập vẻ thâm sâu.
Ngoài chuyện bị theo dõi, trong lòng của Đại Lận vẫn còn hận hắn. Hận hắn đã phản bội cô, hận hắn khiến cô một mình chết trong ngục giam, càng hận hắn luôn khiến cho cô bi thương tuyệt vọng, không nhìn được một tia hy vọng......
Nghĩ đến đây, yết hầu hắn ẩn ẩn chua xót, nhìn chằm chằm một bên khuôn mặt của Dĩnh Nhi không thể phát ra âm thanh, chỉ có trầm mặc. Mẫn Mẫn đi theo phía sau liền chọt chọt hắn, lên tiếng cười nói: "Đằng tổng, phiền ngài quá, thời điểm ngài leo lên, cẩn thận một chút, bây giờ trời tối rồi, có chút nguy hiểm."
Mẫn Mẫn chỉ chỉ vào cánh quạt thông gió của cục nóng đang rung lên giữ dội, cười cười tinh ranh, phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, nhắc nhở Đằng tổng nên sửa điều hòa.
Thế này Đằng Duệ Triết mới hoàn hồn, quay đầu, nhìn chằm chằm vào Mẫn Mẫn mà nói: "Để Dĩnh Nhi trở về phòng nghỉ ngơi đi, em ở trong này giúp tôi, giúp tôi chiếu đèn pin."
"Vâng!" Mẫn Mẫn nhu thuận gật đầu, đi tới khoác cánh tay của Dĩnh Nhi, đỡ cô trở về phòng nghỉ ngơi, thuận tiện giúp Đằng tổng chiếu đèn pin. Dĩnh Nhi để cô giúp đỡ dìu mình, ôm bụng bầu đi trở về phòng khách, đứng bên cạnh tủ lạnh.
Cô hóa trang cho ánh mắt của mình nhỏ dài nhìn không to như trước, nhưng vẫn trong suốt như mặt nước mùa thu, gắt gao nhìn chằm chằm Mẫn Mẫn, hy vọng Mẫn Mẫn có thể để cô nói một hai câu.
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tiếp theo lại tính như thế nào? Mẫn Mẫn nếu cậu đã xem tớ là bạn, hãy để tớ biết một chút, đừng để tớ suốt ngày đoán già đoán non!
"Dĩnh Nhi, không có việc gì." Mẫn Mẫn thấy cô lo lắng, đôi mắt long lanh ánh sáng cùng bờ môi tinh xảo lộ ra nụ cười duyên hoạt bát, xoay người, vừa giúp cô lấy đồ ăn, vừa nói trong trẻo: "Nếu tớ sợ, đã không làm như vậy rồi. Hai cái tát vừa rồi đánh được không? Ai bảo cái bà phu nhân bí thư kia vừa mới đến đã tặng tớ một cái tát, khiến tớ nổi trận lôi đình! Tớ không cần phải tỏ ra lương thiện với bọn họ làm gì! Dĩnh Nhi, tiếp theo Đằng lão gia có khả năng muốn tìm tớ gây phiền phức, cậu cứ nói không biết tớ, chỉ là cùng tớ thuê phòng mà thôi, chuyện gì cũng không biết rõ. Bây giờ cậu đi nhặt rau đi, nấu mì giải quyết bữa tối của chúng ta, tớ đói bụng chết đi được, đoán chừng Đằng tổng cũng đói rồi, còn có đứa con nuôi của tớ nữa......"
Chớp chớp đôi mắt to, sờ sờ cái bụng của Dĩnh Nhi, để bé cưng ngoan ngoãn, xoay người giúp Đằng tổng cầm đen pin.
Trên ban công, Đằng Duệ Triết cũng không có leo lên sửa điều hòa giúp hai người, mà là buông ánh mắt nhìn xuống dưới lầu, quan sát toàn bộ đại học Cẩm Thành.
Nếu năm đó không có vụ án phóng hỏa, Đại Lận đã cùng tụi Trâu Tiểu Hàm, Xá Dật tốt nghiệp đại học, thuận lợi vào làm việc một trong các công ty tập đoàn ở đây, đã có bạn trai, kết hôn rồi sinh con, mà không phải gian khổ không ngừng như thế này, nào là chuyển trường, ảnh hưởng chuyện học, cuộc sống nhấp nhô.
Nếu đại học Cẩm Thành là trường cũ với kỷ niệm khó quên của Đại Lận, vậy để cho cô từ nơi không nên vấp té này mà một lần nữa đứng lên, trải qua một phần cuộc sống chân chính bình an.
Đến cái ngày tốt nghiệp đại học đó, Đại Lận sẽ hiểu rõ ràng, cô không phải là kém cỏi khi so sánh với tụi Trâu Tiểu Hàm, mà là cô trẻ hơn so với bọn họ vài tuổi. Bởi vì đúng là như vậy, cô mới ở trong giai đoạn cuộc sống đầy ngây ngô đó của mình mà phạm phải sai lầm, cuộc sống sau khi đã trải qua một đoạn đường vòng, khiến cho bước chân của cô chậm hơn so với bọn họ.
Nhưng không liên quan gì cả, Đại Lận là em dựa vào chính thực lực của bản thân mình để lấy được tấm bằng tốt nghiệp vào một ngày nào đó, em so với những người bạn cùng lứa tuổi chỉ biết dựa vào sự che chở của cha mẹ còn đáng quý hơn nhiều! Có rất nhiều người sau khi trải qua những đau khổ như em xong, bước chân đầu tiên liền đứng không dậy đi không nổi, bởi vì đối với những con người được nuông chiều từ bé mà nói, khi mất đi sự che chở bởi quyền thế của cha mẹ, cũng giống như mất đi đôi cánh của mình.
Mà Đại Lận em, từ lúc ban đầu khiến cho người ta có ác ý thống hận, đến cuối cùng lại khiến cho người ta đau lòng thương tiếc, đều là con người chân thật của em, đơn thuần đó chính là em, ở trước mặt anh không hề giữ lại một tia giấu diếm. Anh từng cho rằng Trâu Tiểu Hàm đơn thuần tốt đẹp, mẹ của anh ôn hòa hiền hậu lương thiện, nhưng đến khi anh nhìn thấy dòng máu đỏ chảy trên tuyết, nhìn thấy hình ảnh camera ghi lại em đang hấp hối, bộ dạng cùng khuôn mặt đầy máu, anh mới biết được cái gọi đau lòng là