Tiêu Tử
Tiêu Tử ngồi ở trong xe, đang xoa trán mà nói chuyện, thoáng nhìn khuôn mặt nho nhã ôn nhuận này gầy yếu đi rất nhiều, vẻ mặt hốc hác.
Cô vợ thì ngồi một bên nghe anh nói chuyện điện thoại, thường thường chêm vào một hai câu, bộ dạng cũng sứt đầu mẻ trán giống anh.
Hai người không có nhìn thấy Đằng Duệ Triết và Đại Lận ở bên này, sau khi đèn xanh bật, liền chạy xe trước, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng cần phải làm gấp.
Đằng Duệ Triết cũng không gọi bọn họ lại, chậm rãi lái xe, đôi mắt thanh minh u trầm, lại mở miệng cười nói với Đại Lận ở trong gương: "Con của bọn họ vừa làm đầy tháng cách đây không lâu, là một bé trai, lúc làm tiệc đầy tháng có mời anh , cố ý đem những lời nói trước đây anh tặng Tiêu Tử mà trả lại cho anh."
"Nói cái gì?" Mẫn Mẫn bên cạnh vội vàng xoay đầu, đối với những lời này tò mò cực kỳ, chớp chớp đôi mắt to tinh ranh, ánh mắt lại xoay một vòng giữa mặt của Duệ Triết và Đại Lận, cười hì hì: "Mới nghe qua đã biết chắc hẳn không phải lời nói hay ho gì rồi, Dĩnh Nhi, những lời này xem như là tớ giúp cậu hỏi, hì hì."
Xem ra mình ở trong này chính là làm một cái bóng đèn to bự chắc chắn đến mười phần rồi, không nên xen mồm vào thì đúng hơn.
Đằng Duệ Triết hơi ngừng một chút, ánh mắt trầm ổn sửa lại nhìn thẳng về phía trước, im lặng lái xe, hai hàng lông mày khí phách bắt đầu nhíu lại: "Thời điểm lúc cậu ta cưới Cao Vãn Tình, anh từng mắng cậu ta là cái loại hèn nhát, nhu nhược. Mấy tháng sau, cậu ta đem nguyên những lời này trả lại cho anh. Bởi vậy sau này nghĩ lại, anh cùng với cậu ta thực ra không khác gì nhau, đều không có đủ năng lực để bảo vệ người con gái mà mình yêu quý nhất, khiến cô ấy không ngừng bị thương và đau khổ. Mà hiện tại, anh có thể hiểu được một chút cái loại bất đắc dĩ khi bị cha mẹ áp bách của cậu ta lúc trước."
Cổ họng hắn khàn khàn trầm thấp, mang theo sự áy náy nồng đậm, hàng lông mi khẽ chớp, vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Đại Lận ngồi ở ghế sau nghe hắn nói chuyện, nhẹ nhàng chớp chớp hàng lông mi dài của mình, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đau kịch liệt của hắn qua kính chiếu hậu, mắt lộ ra một ánh sáng nhu hoà.
Thực ra chuyện đã đến nước này rồi, cô không muốn nghe hắn nói "Thật xin lỗi", mà là càng nguyện ý nghe hắn nói câu "Đại Lận, chúng ta cần tránh lặp lại những sai lầm của trước kia, là có thể đi thật xa bước thật xa cùng nhau". Bởi vì ở trong lòng, cô luôn khát vọng có được bình an và hạnh phúc, cũng không phải là sự thù hận cùng hối hận.
Cô không muốn sau khi bước qua những chuyện cũ thương tâm lại không ngừng quay đầu nhìn lại, mà là khát vọng đi về phía trước, đem manh mối có được để tra ra vụ án oan của ba, đem những gì bị Trâu Tiểu Hàm cướp đi quay trở lại tay mình, càng làm cho mình ở nơi bị thay tên đổi họ trong cuộc sống này, thuận lợi học xong đại học, lấy một diện mạo hoàn toàn mới bước vào đời, không hề thấp kém phần nào so với những người bên cạnh.
Mà Tiêu Tử đối với cô, đã là quá khứ, cho dù anh ấy có lại châm chọc lại khiêu khích như thế nào, đều không liên quan gì đến cô. Hiện tại người có liên quan đến cô nhất chính là Duệ Triết, chính là Duệ Triết hắn, một người đàn ông chiếm một vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
---
Tiêu Tử
Bọn họ lại đi một vòng quanh khuôn viên trường, không có nhìn thấy một Cổ Tuấn với câu cửa miệng "Mẹ kiếp" nữa, trước mắt phải đi gặp thầy hiệu trưởng cũ của Đại Lận, mời thầy cùng nhau ăn bữa cơm.
Vị hiệu trưởng này, trước kia Đại Lận đã gặp qua, chính là vị hiệu trưởng từng ngăn cản không cho cô nhập học khi còn là sinh viên dự thính, có chút giao tình với Đằng Duệ Triết. Giờ phút này, Đằng Duệ Triết đang mời hiệu trưởng đi nhà hàng "Cửa Sài Viên" ăn cơm, cũng giới thiệu Mẫn Mẫn với ông, để Mẫn Mẫn chào thầy hiệu trưởng một tiếng.
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn Mẫn Mẫn một cái. Chỉ vào cô mà nói "Đây là......", lại khó hiểu nhìn Đằng Duệ Triết, cười nói: "Ông chủ Đằng, nhìn cô bé này có chút quen mắt, có phải tôi từng gặp qua ở đâu rồi hay không? Giống như gọi là Đại......"
Đằng Duệ Triết nhoẻn chỉ miệng mỉm cười, tỏ vẻ cam chịu, để thầy hiệu trưởng tự mình phát huy trí tưởng tượng cảu mình, nên nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó.
Ai ngờ thầy hiệu trưởng vỗ trán, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, áy náy nói: "Ông chủ Đằng, đột nhiên tôi vừa nhớ ra, vừa rồi thư ký giúp tôi nhận cuộc hẹn với Tiêu thiếu gia, đã đặt bàn sẵn ở "Cửa Sài Viên" rồi, tôi bận chút chuyện bên phòng giáo vụ nên quên mất. Thật sự là xin lỗi, bây giờ mới nhớ ra, lần sau để tôi làm chủ xị, mời ông chủ Đằng ăn cơm vậy......"
"Cũng là "Cửa Sài Viên"?" Mày rậm của Đằng Duệ Triết như một đường thẳng, đôi mắt sáng, cười nói cắt ngang lời thầy hiệu trưởng, "Chúng ta cùng đi qua đó, không cần phải hẹn lần sau, đi thôi." Nói xong lưu loát xoay người đi về phía trước, thân ảnh khôi ngô kì vĩ đứng ở chỗ nào cũng đều nghiêm nghị cao quý hơn người khác, khiến những nữ giáo viên đi qua đều hướng về bên này mà nhìn lại, si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú xuất chúng kia.
Sau khi đi đến "Cửa Sài Viên" ở gần đó, vợ chồng Tiêu Tử đã ngồi sẵn từ trước, thấy một nhóm người phía trước đang đi thẳng đến bên này, hoảng sợ!
Vốn dĩ vợ chồng bọn họ hẹn thầy hiệu trưởng ra là vì chuyện tranh cử lần này, không rầm rộ công khai, muốn có được lá phiếu ủng hộ từ tay thầy hiệu trưởng, ai ngờ không phải thầy hiệu trưởng đi đến cuộc hẹn một mình, mà là cùng Đằng Duệ Triết đến đây, không biết làm như vậy là có ý gì!
Thấy vậy, Cao Vãn Tình vội vàng đứng lên, khách sáo mời mọi người ngồi, chủ động rót trà cho bọn họ, nhanh nhẹn nói đùa: "Đây là ngọn gió nào thổi tới vậy, có thể thổi ông chủ Đằng của chúng ta đến đây luôn? Mời ngồi mời ngồi, tiếp đón không được chu đáo rồi, mong lượng thứ!"
Đại tiểu thư cảu Cao gia sau khi lập gia đình xong, từ một cô thiếu nữ e lệ mảnh mai, nay lại trở thành một người phụ nữ khéo léo, biết ăn biết nói. Nếu trên bàn tiệc rượu xã giao của Tiêu tử thường xuyên thấy bóng hình xinh đẹp của cô, vậy cũng chẳng có gì là lạ cả, đã quá đỗi quen thuộc rồi. Hiện tại cô được mọi người công nhận là một người vợ hiện, là tấm gương tốt cho các vị đại tiểu thư nhà danh gia vọng tộc noi theo, một lòng một dạ hướng về chồng của mình.
Tiêu Tử ở bên cạnh thì đang chậm rãi đứng lên, ánh mắt kinh ngạc vẫn còn dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Thư Mẫn Mẫn, biểu tình khuôn mặt rõ ràng là kích động và vui sướng, loại tình cảm hưng phấn đang tuôn trào trong cơ thể.
Cô gái bên cạnh Đằng Duệ Triết rõ ràng là Đại Lận, là Đại Lận của tám tháng trước đã chết nay sống lại! Đại Lận thế mà vẫn còn sống! Êm đẹp, khoẻ mạnh an khang mà còn sống!
Máu nóng trong cơ thể anh đang sôi trào, khí huyết dâng lên khuôn mặt tuấn tú nho nhã đó, trở nên ửng đỏ, đôi môi hơi hơi run, cũng không hiểu được vì sao bản thân mình lại kích động đến như vậy, để ý đến như vậy, vui sướng vì Đại Lận còn sống đến như vậy!
Do nhớ rõ thời điểm lúc trước có người nói với anh rằng Đại Lận đã chết, anh trực tiếp làm đổ ly cà phê ngay trên bàn làm việc, ly cà phê nóng đổ đầy cả mặt bàn, dính lên ngón tay dài, văng lên cả quần áo của anh, nhưng không có lấy một tia cảm giác.
Anh muốn hỏi bản thân mình còn có cảm giác với Đại Lận sao? Còn hận cô ấy cùng Đằng Duệ Triết ôm hôn kíƈɦ ŧìиɦ cùng nhau ở trong mưa sao? Lúc trước lại vì cái gì mà muốn trừng phạt cô ấy ở buổi lễ kết hôn như thế?
Anh tìm không ra đáp án, nhưng khi bất thình lình biết được tin tức cô đã chết, anh phát hiện bản thân mình không thể mang một bộ mặt thong dong bình tĩnh như vậy được, một lòng từ dạo đó đến nay, để rồi đột nhiên đau đớn quá.
Đại Lận nghèo khổ không ai thân thích, đây là chuyện mà anh biết rõ ràng nhất, anh vĩnh viễn không thể quên được bộ dáng cô đơn lẻ loi của Đại Lận ôm túi hành lý vào cái ngày ra tù đó -- gầy yếu tái nhợt, tự ti nhút nhát, lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi, kém xa so với dáng vẻ điêu ngoa trước khi bị bỏ tù. Mặc dù sau này, Đằng Duệ Triết là người khinh thường cô nhất đã quay đầu nhìn lại, không cam lòng mà theo đuổi kéo cô trở về, cùng cô ôm hôn nhung nhớ trong mưa, lại phát sinh quan hệ ái muội trong khách sạn, tước bỏ hết mặt mũi của anh, nhưng ở sâu trong tận đáy lòng, anh vẫn luôn hy vọng Đại Lận mảnh mai tìm được hạnh phúc của chính mình.
Anh hy vọng lúc anh kết hôn, Đại Lận đồng thời cũng có thể gả cho người đàn ông mà cô yêu, có một người đàn ông thật tốt có thể bảo vệ cô. Nhưng thật lâu về sau, sự thật đã chứng minh, Đằng Duệ Triết chẳng những không thể bảo vệ cô, ngược lại còn khiến cô gặp nguy hiểm ngay từ bên trong, kết thúc sinh mạng của mình khi tuổi đời còn quá trẻ!
Anh chửi Đằng Duệ Triết là cái loại hèn nhát, người lúc nào cũng mang vẻ cuồng ngạo bá đạo, nhưng không có bản lĩnh thật sự như vậy, cũng bị thế lực của gia tộc quản chế giống anh. Bởi vì cái chết của Đại Lận, trực tiếp được tạo thành từ người đàn ông tự cao tự đại này. Trong quá trình người đàn ông này ở bên cạnh xoay quanh Đại Lận, chính là không cam lòng cùng tính tình cuồng vọng tự đại, cơ bản không lo lắng suy nghĩ cho cảm nhận và sự an toàn của Đại Lận, trực tiếp chiếm lấy Đại Lận vì bản thân của riêng mình.
Kỳ thật nói trắng ra, chính là ích kỷ, không ai so sánh nổi, cùng với thú tính tràn đầy, chỉ cần có được sự thoải mái nhất thời, không thèm nghĩ đến việc sau khi độc chiếm Đại Lận rồi sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho cô ấy! So với việc lúc trước anh tuỳ tiện đem Đại Lận về Tiêu gia gặp người mẹ đang bị bệnh nặng của mình, càng khiến Đại Lận khó chịu hơn! Nếu lúc trước không có Đằng Duệ Triết hắn, như vậy Đại Lận hiện tại, sẽ rất tốt, sinh rất nhiều đứa con......
Nhưng mà cũng may bây giờ Đại Lận còn sống, khuôn mặt hồng hào khoẻ mạnh, hoạt bát vui tươi, giống vẻ đẹp khoẻ mạnh của những ngày Tô thị trưởng còn sống bốn năm về trước.
Anh đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm "Đại Lận" trước mặt, tay phải đang nhẹ nhàng run run, vươn một chút về phía "Đại Lận".
"Xin chào, tôi là Mẫn Mẫn." Mẫn Mẫn đang cười khẽ chào hỏi cùng bọn họ, như cá gặp nước mà vươn bàn tay nhỏ bé, tiếp tục làm hết phận sự cải trang thành tân Đại Lận, "Thực sự có rất nhiều chuyện trước đây tôi không nhớ rõ, mong thông cảm."
Cô bắt tay nắm nhẹ một chút với bàn tay trắng nõn sạch sẽ của Tiêu Tử, không thấy được ánh lửa nóng trong đôi mắt của anh, miết nhẹ, xoay người lại bắt tay cùng Cao Vãn Tình, cười tủm tỉm, vẻ cười khẽ hoạt bát vô cùng.
Nhưng lại tiếp nhận được địch ý chợt loé lên trong ánh mắt của Cao Vãn Tình, động tác ngừng lại mốt chút, lại chuyển thành cười khanh khách nói: "Trước kia có phải chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi hay không? Hình như thái thái có biết tôi." Nếu không làm gì lại có địch ý với Đại Lận như vậy, nghĩ tôi bị mù mà không thấy a!
"Đương nhiên chúng ta đã từng gặp qua." Cao Vãn Tình cười ha ha, ngồi xuống trước mặt cô, quay đầu nhìn về người chồng Tiêu Tử của mình, ôn hoà nói: "Trí nhớ của Tô tiểu thư đúng là không tốt thật, người nào hay chuyện gì cũng đều quên hết. Nhưng mà như vậy cũng thật là tốt, xem như lại một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới, quên đi một số chuyện cùng một số người không nên nhớ rõ, để giữ lại chút mặt mũi cho mình, không cần dây dưa với một số người yêu cũ đã có vợ rồi!"
Nói xong buông nhẹ hàng mi, hai chân bắt chéo, tao nhã uống trà, một chút cũng không chào đón Đại Lận.
Đại Lận đứng phía sau Mẫn Mẫn thấy Cao Vãn Tĩnh nói chuyện không khách sáo như vậy, không chỉ có thái độ ngạo mạn, hơn nữa còn nói bóng nói gió mà mắng chửi cô, sắc mặt lập tức lạnh lại, mím nhẹ bờ môi, lặng yên xiết chặt hai bàn tay đang toát mồ hôi lạnh.
Chuyện giữa cô và Tiêu Tử, sớm đã là chuyện xưa cũ tám trăm năm trước rồi, người bình thường nếu có chuyện gì, cũng sẽ tránh nhắc đến chuyện này. Nhưng Cao Vãn Tình thấy cô một lần là lại chửi một lần, có phải điều này chứng minh rằng tình cảm giữa cô ấy và Tiêu Tử căn bản không có hoà thuận hay không? Nên muốn tìm nguyên nhân từ bạn gái cũ của anh ấy?
Nếu không phải như vậy -- thì tại sao đại tiểu thư nhà Cao gia lại có kiểu muốn đoạn tuyệt quan hệ như thế, không cho phép chồng của mình đã từng trải qua chuyện tình cảm, dù thế nào cũng phải thủ thân vì một mình cô ấy như vậy?
Đằng Duệ Triết ở bên cạnh cũng không dự đoán được Cao Vãn Tĩnh sẽ nói lời chanh chua điêu ngoa như thế, đôi mắt ưng sâu thẳm liếc mắt nhìn Tiêu Tử một cái, không có ngồi xuống ghế, khoé môi gợi cảm khẽ nhếch lên lộ một tia cười lạnh, nói: "Quả thật Mẫn Mẫn đã quên đi một số chuyện trước kia, người nào hay chuyện gì cũng đều không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mình tôi. Hôm nay tôi mang cô ấy đến đây, chính là đi ngang qua nơi này, gặp mặt người quen, bởi vì hôm nay chúng tôi cũng tính mời thầy hiệu trưởng ăn cơm ở Cửa Sài Viên này, đã đặt bàn rồi. A."
Tiêu Tử nghe câu Đại Lần đã quên người nào đó rồi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ buồn bã rõ ràng, lên tiếng nói: "Thì ra Đằng tổng đã đặt bàn ở đây, vậy trước hết xin mời mọi người. Tiêu mỗ uống hai chén rượu với thầy hiệu trưởng, sẽ trả người lại cho Đằng tổng. Ngày khác Tiêu mỗ lại đặc biệt mời Đằng tổng ăn cơm, nhân tiện bàn một chút chuyện, không biết Đằng tổng có thời gian hay không?"
Đằng Duệ Triết nghe vậy, chỉ cười đầy phong độ, không nói gì, dẫn Mẫn Mẫn cùng Đại Lận đi về một hướng khác.
Ba người đi vào một phòng ăn, Mẫn Mẫn đang líu ríu gọi món ăn, Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận thì dùng ánh mắt trao đổi với nhau, nhìn đối phương.
Ánh mắt của Đằng Duệ Triết thật sâu thẳm, luôn mang theo một vẻ cười thản nhiên, không nồng đậm không gắt gao, có chút đăm chiêu, vẫn luôn nhìn Đại Lận.
Đại Lận cũng nhìn hắn tương tự như vậy, trong ánh mắt không có một tia quyến luyến Tiêu Tử, trong lòng vô cùng hiểu được, hôm nay gặp gỡ vợ chồng Tiêu Tử chính là ngẫu nhiên, không cần để ở trong lòng. Mà Duệ Triết hắn, lại đương nhiên mà công khai tin tức với bên ngoài rằng cô còn sống, không một chút kiêng kị.
Hai người cứ im lặng như vậy, bốn mắt nhìn nhau, không có nói chuyện, nhưng hai trái tim đang trao đổi tình nồng.
Sau đó, thầy hiệu trưởng nói chuyện với Tiêu Tử xong liền lại đây, khách sáo mà ngồi xuống, ra dáng một vị hiệu trưởng đạo mạo. Đằng Duệ Triết không hỏi Tiêu Tử tìm thầy hiệu trưởng có chuyện gì, mà hỏi thầy hiệu trưởng về chuyện của Cổ Tuấn.
"Sinh viên Cổ Tuấn à." Thầy hiệu trưởng cố gắng nhớ lại, cười nói: "Lúc trước có thể do Cổ đại thiếu gia gặp chuyện gì rắc rối gì đó, bởi vậy mới chuyển trường cho Cổ Tuấn. Tôi nhớ rõ lúc đó Cổ Tuấn đã có thành tích tiến bộ rất tốt, không náo loạn gây chuyện đánh nhau nữa, điểm số các môn cũng tăng lên, lập tức lọt vào danh sách hai mươi sinh viên đứng đầu toàn khối. Nghe nói là do một cô bạn kèm cặp cậu ấy, hơn nữa còn cổ vũ cậu ấy học tập cho tốt......"
Đại Lận ngồi một bên, nhẹ nhàng cười, uống một ngụm trà.
Hiệu trưởng cùng giảng viên đều không biết được, thực ra Cổ Tuấn là một thiên tài, ôn tập bài giảng chỉ cần nhìn qua một lần, có thể nắm được chín mươi phần trăm khả năng vượt qua kì kiểm tra, đánh bừa chọn đại cũng có thể đạt tiêu chuẩn đủ điểm qua môn. Cậu ấy rất ngỗ nghịch, nhưng chỉ cần cậu ấy muốn tin tưởng ai, sẽ lên núi đao xuống biển lửa, vì người đó mà dốc lòng dốc sức.
Đối với cậu ấy không có chuyện cổ vũ hay không cổ vũ, vấn đề mấu chốt là bản thân cậu ấy có nguyện ý muốn hay không. Chỉ cần nguyện ý, cậu ấy có thể hoàn thành gần như toàn bộ.
Hơn nữa Cổ Tuấn thực sự yêu thích đua xe, đạp xe đạp thôi cũng có thể tự nhiên luồn lách giữa dòng xe cộ, lái xe thể thao thì thôi khỏi cần nói, có thể doạ một người đến chết khiếp. Không biết hiện tại ở bên Mĩ rồi cậu ấy có đua xe nữa không, có quyết chí cầm lấy tấm bằng tốt nghiệp trở về nước để khoe với cô hay không?
Cô nhẹ nhàng cười, cố gắng hồi tưởng khuôn mặt trẻ tuổi đào hoa của Cổ Tuấn.
"Lúc đó có người đến trường học gây chuyện với Cổ Tuấn sao? Đối phương là loại người nào?" Bên này, Đằng Duệ Triết đang mặt lạnh hỏi chuyện hiệu trưởng, đôi mắt tinh nhuệ lãnh đạm, lợi hại như mắt ưng: "Còn có một chuyện, xin hiệu trưởng nhớ lại cẩn thận một chút. Thật lâu trước kia có phải từng có người đến trường học để điều tra Đại Lận hay không? Hơn nữa còn phái người đi canh giữ từng cổng của các khu ký túc xá?"
"Đằng tổng, chuyện này tôi không rõ lắm, chắc là không ai muốn gây sự với Cổ Tuấn đâu, bởi vì đoạn thời gian đó Cổ Tuấn đều đi học đúng giờ mỗi ngày, điểm danh đầy đủ. Huống hồ Cổ Ngạo thiếu gia là công tố viên, không ai dám động đến bọn họ. Về chuyện điều tra, phòng giáo vụ nói từng có một người tài xế xe taxi hỏi qua Đại Lận, hỏi xong rồi đi, giống như là được người ta cho tiền để đi làm việc."
"Người cho tiền đó có phải là một người phụ nữ?" Đằng Duệ Triết thản nhiên nở một chút nụ cười, trong đôi mắt nhọn lại hiện lên ánh sáng lạnh, trong lòng mình đã có đáp án.
Trước mắt loại trừ những người thân tín bên cạnh hắn, tất cả mọi người thuộc hai nhà Trâu Đằng đều là kẻ địch của Đại Lận. Bởi vậy đừng tưởng rằng phụ nữ sẽ không có nhiều lớp mặt nạ, đúng là cái loại cả đời sống an nhàn suиɠ sướиɠ, có cây cao bóng cả để dựa vào, có địa vị nữ quyền, mới có thể có nhiều bộ mặt!
---
Dĩnh Nhi
Đằng Duệ Triết đang nói chuyện công việc với hiệu trưởng, Mẫn Mẫn nghe xong ra sức ngáp, đôi mắt to có vẻ liu riu, thiếu điều muốn nằm úp sấp lên mặt bàn, duỗi tay vặn eo, đột nhiên muốn đi toilet rửa mặt, nói đi cùng Đại Lận, nếu không sẽ ngủ ở đây mất.
Đằng Duệ Triết gật đầu đồng ý, để cô ấy chăm sóc cho Đại Lận, đi sớm về sớm.
"Vâng, vài phút nữa quay lại! Sau đó chúng ta ăn cơm!" Mẫn Mẫn mừng muốn chết, cười hì hì gật đầu thật mạnh, sau đó khoác cánh tay Đại Lận liền đi ra ngoài, vừa đi, vừa ngó nhìn xunh quanh, hung hăng mà mắng: "Vừa rồi cái người họ Cao kia ngồi đâu rồi? Hiện tại bà đây đang nhàm chán muốn chết, cần tìm chút việc để làm! Thái độ họ Cao vừa rồi thực gai mắt, dám mắng Đại Lận trước mặt Đằng tổng, không biết sợ sống chết! Vừa rồi nếu không phải Đẳng tổng không nổi giận, bà đây chỉ cần một cái tát là tách trà trên tay cái con người đố kị đó rơi xuống đất rồi, bảo cô ta dùng chân mà uống trà! Đại Lận, cậu có thể nhịn được cơn giận này, nhưng tớ không thể nhịn được! Bởi vì vừa rồi là cô ta chỉ thẳng vào mũi tớ mà chửi!"
Đại Lận vội vàng giữ chặt Mẫn Mẫn lại, lắc đầu, thật sự sợ cô ấy trực tiếp đánh nhau với Cao Vãn Tình.
Đây cũng không phải là chuyện người ta nên làm, lấy cường bạo áp chế cường bạo sẽ chỉ khiến bản thân mình mất mặt mà thôi, cũng biến mình trở thành người đàn bà điêu ngoa chanh chua giống vậy! Hai cô không nên chấp nhặt Cao Vãn Tình kia, Cao Vãn Tình không giữ được trái tim của Tiêu Tử, vậy cứ để cho cô ta tự phát điên đi!
---
Cao Vãn Tình
"Đi thôi, tớ cho cậu hết giận." Mẫn Mẫn dùng sức kéo cô đi về phía trước, nhanh như chớp, đôi mắt to đã bùng lên một ngọn lửa giận tà ác mạo hiểm, không thể không nên ôm một cục giận như vậy được, "Tớ nhìn thấy bọn họ ngồi ở kia rồi, cái con người đố kị đó vẫn còn ngồi uống trà. Đại Lận cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không để cậu trở thành tiêu điểm của mọi người đâu, tớ sẽ khiến cho cái con người đố kị đó biến thành trò cười cho thiên hạ xem!"
Vừa bô bô nói xong, vừa lặng lẽ kéo Đại Lận ngồi xuống phía sau lưng chỗ ngồi của Cao Vãn Tình, đưa lưng về phía nhau.
Chỉ thấy Tiêu Tử không có ngồi ở đó, chắc là đi toilet, Cao Vãn Tình thì đang ngổi một chỗ uống trà, nói chuyện điện thoại, cười nói: "Đằng thiếu phu nhân, giờ xe của em đi đến đâu rồi? Chắc đã gần đến rồi nhỉ, nhanh thật, xem ra nhận được điện thoại của chị là em xuất phát liền. Thật sự là chị nhìn không lọt mắt chút nào, mới gọi điện thoại cho em xong, hôm nay chồng của em lại đem tình nhân đến đây đi gặp mặt xã giao, trước mặt vợ chồng chị và thầy hiệu trưởng, giới thiệu nói là em gái, thân mật vô cùng. Bây giờ người vẫn còn đang ở trong phòng, chưa có đi ra. Chỉ cần em ôm bụng bầu đứng trước cửa, bảo đảm Tô Đại Lận này hết đường chối cãi, người xung quanh đều sẽ đứng về phía em, mắng chửi cô ta đi quyến rũ chồng người khác......"
Sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Mẫn xám ngắt, khuôn mặt mềm mại của Đại Lận cũng ám trầm xuống.
"Đúng vậy, trước kia cô ta quyến rũ Tiêu tử, chị đã không chịu nổi rồi. Bây giờ lại quấn quýt lấy chồng của em, đúng là âm hồn không tan mà, cho dù nói như thế nào đi nữa, Tiểu Hàm em mới là người vợ chính thức, cái sừng này đội lên làm sao chịu nổi...... Ừ, Tiểu Hàm, vợ chồng chị vẫn ở bên cạnh, người bên này ~" Cao Vãn Tĩnh vẫn đang dịu dàng châm lửa đốt nhà, cầm di động đứng lên, giống như muốn chạy ra cửa đón Trâu Tiểu Hàm, nhưng vừa mới đi hai bước, đột nhiên Mẫn Mẫn giơ một chân ra, bước chân của Cao Vãn Tình lại đụng phải --
Sau đó rầm một tiếng, chỉ thấy Cao đại tiểu thư dịu dàng đoan trang đang chụp ếch trước mặt toàn bộ mọi người trong nhà hàng, mông hướng lên cao, khuôn mặt thì dán dính lên mặt đất!
---
Trâu Tiểu Hàm
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về bên này mà nhìn, nhìn thấy cái mông nhô cao của Cao đại tiểu thư, động tác té xuống đất cũng thật khó coi vào mắt. Vì thế có người nở nụ cười khe khẽ, xoay người nháy mắt, cùng bạn bè bên cạnh nhỏ giọng cười Cao Vãn Tình làm trò hề cho mọi người xem.
Bản thân Cao Vãn Tình lại không dự đoán được chính mình sẽ bị vướng chân này nọ, đầu còn xoay mòng mòng, vội vàng ôm khuôn mặt bị té đau từ dưới đất đứng dậy, vội vã hướng về chỗ ngồi cho đỡ quê.
Lúc này nhân viên phục vụ mới nhặt chiếc di động bị văng xa đưa lại đây, giao tận tay cô, hỏi một cách thân thiết rằng cô té ngã có bị thương chỗ nào không?
Thế này Cao Vãn Tình mới có phản ứng, trừng mắt, bực bội nói với nhân viên phục vụ: "Các người chùi sàn nhà như thế nào vậy, trơn trượt như vậy làm sao khách đi được! Gọi quản lí của cô lại đây, tôi cho anh ta đi ở đây mà xem thử."
"Tiêu thái thái, sàn nhà không có trơn, phía trên còn lót thảm......" Nhân viên ở bên cạnh nhỏ giọng càu nhàu, nhắc nhở cô nhìn tấm thảm trên mặt sàn rồi hãy mắng. Bởi vì lý do sàn nhà trơn khiến cô trượt chân không có hợp lý, vì thế những vị khách ở bên cạnh đều cười rộ lên, nhìn xem một trò chê cười.
"Ô. Không phải tôi trượt chân trên mặt sàn, mà là tấm thảm làm tôi bị vấp té, các người sẽ không chịu trách nhiệm chuyện này sao?! Cô nói xem nhà hàng thì cần gì phải trải thảm, mặc giày cao gót thì làm sao thuận tiện đi lại được!" Cao Vãn Tình liếc xéo tấm thảm trên mặt đất, bị phản bác, khuôn mặt lập tức trở nên xấu hổ, bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, nhìn nhìn cái người ở cách vách vừa bị mình nhục nhã khi nãy, giống như nhớ tới chuyện gì, cơn giận nổi lên rào rạt chỉ vào Mẫn Mẫn đang ngồi ở đó, nhất định phải tìm được một lý do chính đáng cho mình, "Vừa rồi có phải vị tiểu thư này vươn chân ngáng đường tôi hay không? Quả nhiên tôi cứ nghĩ đi đứng bình thường như vậy, làm sao đột nhiên vướng này nọ được! Cô cố ý phải không, tôi cũng đâu có bày trò gì chọc giận cô? Đứng lên nói rõ chuyện với tôi!"
Mẫn Mẫn đang nhàn nhã uống trà, liếc mắt nhìn xéo cô ta một cái, cười nói: "Tiêu thái thái, cô ngã sấp mặt cũng đã ngã sấp mặt rồi, cần gì nhất định phải tìm người khác mà đổ lỗi nguyên nhân! Vừa nãy tôi vẫn ngồi như vậy xem thực đơn, cũng không có thời gian đi ngáng chân cô!"
Cười một cái, tao nhã gấp lại thực đơn trước mặt mình, ngửa đầu nhìn qua, đôi mắt to long lanh tinh ranh: "Tôi nói thái thái cô nghe, ngã sấp mặt thì lo về ngồi xuống cho yên, mọi người vẫn đang còn cười đó, còn tưởng con khỉ nào trong xiếc thú bị xổng chuồng. Mọi người cười một cái rồi thôi, cô không cần tìm viện cớ làm gì, nếu cứ đinh ninh là có người gài bẫy cô, điều đó chỉ chứng minh thái thái cô không có tố chất, trong lòng thật xấu xa, nhất định phải náo loạn thành một trò cười mới chịu được, vu oan cho tôi!"
"Cô --! Rõ ràng là cô dùng chân ngáng đường tôi! Cô đứng lên cho tôi!" Đối mặt với ánh mắt khác thường cùng tiếng cười khe khẽ của người khác, hiện tại đúng là Cao Vãn Tình không giấu mặt đi đâu được, liền vươn tay lôi túm Mẫn Mẫn, muốn kéo cô từ ghế ngồi đứng lên, "Đừng có giả vờ vô tội! Cái loại hồ li tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông như cô, có chuyện gì mà cô không làm được! Một chân kia của cô không phải là muốn khiến tôi xấu mặt sao? Đi, hiện tại tôi sẽ để cho mọi người nhìn xem, xem ai ghê tởm hơn ai! Đầu tiên là trước đây đi quyến rũ chồng của tôi, hiện tại lại quấn quýt không rời Đằng thiếu gia......"
"Đồ thần kinh, tôi cũng không biết cô!" Mẫn Mẫn nhăn mày lại, giống như bắt đầu cảm thấy phiền chán, gạt bỏ tay của cô ta ra, lạnh lùng đứng dậy, "Chính cô ngã sấp mặt đã xấu xí rồi, lại đổ trách nhiệm lên người tôi. Có phải vì thấy tôi nhỏ tuổi, không có cha mẹ đi bên cạnh, cảm thấy dễ dàng bắt nạt tôi sao! Cô cho là cô dì chú bác ở đây không có mắt à? Rõ ràng là cô bận nói chuyện điện thoại không có để ý, vấp phải mặt thảm, ngã sấp mặt như chụp ếch, cô dì chú bác ở đây có thể làm chứng! Được rồi, cô đừng có dây dưa với tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Mẫn Mẫn thả ánh mắt sắc bén đầy oan ức mà trừng mắt nhìn Cao Vãn Tình đang bị điên kia, bày ra bộ dạng của một cô gái ngây thơ, cảnh cáo cô ta đừng có làm bà điên nữa.
Một vị thái thái rộng rãi lại ở đây mà đi bắt nạt một cô gái khoảng hai mươi tuổi, có cái chuyện này à! Cao Vãn Tình cô cũng không lên mặt được lâu đâu, để xem về sau, Tiêu gia xem trọng chuyện mặt mũi sẽ trị cô như thế nào!
Kết quả Cao Vãn Tình nghiến răng nghiến lợi, thẹn quá hoá giận mắng một tiếng "Hồ ly tinh", lại giống như phát điên mà hướng về bên này, kéo lấy Mẫn Mẫn muốn đánh cô ấy.
Cô ta hoàn toàn bị chọc giận, muốn bùng nổ.
"Vãn Tình, dừng tay!" Trước khi cánh tay vung lên khuôn mặt của Mẫn Mẫn, Tiêu Tử đi từ toilet ra nhíu mày, ôm một bụng lửa giận, vội vã chạy về bên này, chụp lấy cổ tay của vợ đang vung lên muốn tát Mẫn Mẫn, tức giận mà nói: "Em đang làm cái gì vậy! Làm sao Đại Lận lại trêu chọc em được, em lại muốn đánh cô ấy như vậy!"
Lời nói che chở trong câu nói này không thể nghi ngờ gì nữa, đối với Cao Vãn Tình như muốn đổ thêm dầu vào lửa, khiến ngọn lửa giận trong lòng cô như muốn nổ tung, dùng một lực mạnh hất bàn tay của Tiêu Tử ra, giọng nói the thé: "Tiêu Tử, đây là anh đang nói giúp con hồ ly tinh này sao? Cô ta có gì tốt, lại khiến anh cả đời này đều không quên được?! Anh đừng có quên, người vợ mà anh cưới là em, không phải cái đứa có vẻ ngoài hồn nhiên này, mà bên trong lại là một con hồ li tinh!"
"Không được nói Đại Lận là hồ li tinh!" Khuôn mặt ôn nhuận nho nhã của Tiêu Tử lạnh băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Vãn Tình: "Cô ấy không làm chuyện gì có lỗi với em, ngược lại là em, dưới tình huống anh và cô ấy đã không còn mối quan hệ gì rồi, lại cứ ở trước mặt cô ấy mà nói bóng nói gió! Đúng là anh đã cưới em, em còn có chuyện gì muốn khoe ra trước mặt cô ấy nữa, ngay cả chuyện trong nhà trên giường cũng thêm mắm dặm muối mà nói ra!"
"Tiêu Tử, em không có!" Sắc mặt của Cao Vãn Tình lập tức trắng nhợt, ngọn lửa giận ngập đầu lập tức chuyển thành chột dạ, lời lẽ thô tục trên cửa miệng nuốt vào bụng ngay lập tức, không dám tuỳ tiện nổi bão như lúc nãy, lặng lẽ lùi hai bước mà nói: "Tiêu Tử, anh thật khiến em đau lòng, đã vậy hôm nay còn che chở bảo vệ cô ta như thế, em mới là vợ của anh, mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán bận rộn tối mặt tối mày, chăm sóc con trai của anh, vậy mà còn không bằng một đứa con gái đã từng là người yêu cũ!"
Cô tức giận đến nỗi bật khóc, vô cùng ấm ức, nước mắt như mưa mà chảy ra, hai chân không ngừng lùi về phía sau, không biết có phải muốn tìm cho mình một đường lùi hay không.
Mà ở bên cạnh, Đại Lận chân chính bị mọi người xem nhẹ, không ai biết rằng cô mới chính là Đại Lận, lại đang mang thai, bụng to không kém gì Trâu Tiểu Hàm. Cô ôm bụng bầu, im lặng đứng ở một nơi không xa Mẫn Mẫn, nhíu mày nhìn vợ chồng Tiêu Tử.
Xem ra Tiêu Tử đã biết được mọi hành vi tác oai tác quái của Cao Vãn Tình, chính là đã thành vợ thành chồng rồi, lại còn có đứa con, vốn dĩ đã không còn đường để rút lui.
Anh lựa chọn bao dung với vợ của mình, vừa không cãi nhau cũng không rùng mình ớn lạnh, cứ như vậy mà sống, cũng giống với tính cách ôn nhã của anh, ôn nhuận như ngọc, khiêm nhường lễ độ, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt giới hạn của anh, anh tuyệt đối sẽ không nói câu nào nặng lời.
Mà Cao Vãn Tình, vẫn để ý đến chuyện cũ của bọn họ không tha, thấy gió liền muốn dậy sóng, thế này mới khiến cho anh thấy phản cảm.
Nếu một giờ trước, Cao Vãn Tình rộng lượng một chút, không cần trưng bản mặt đó làm dáng với Mẫn Mẫn, thái độ cũng không ngạo mạn vô lễ như thế, sẽ có chuyện phát sinh như hiện tại sao? Cao Vãn Tình cô thực ra không đủ hiểu Tiêu Tử, không xứng với Tiêu Tử, cho dù đã gả cho anh, cũng là gả cho tấm thân của anh, chứ không phải trái tim của anh.
Đối với điểm này, Đại Lận không hâm mộ dù chỉ một chút.
Mặc dù lúc trước Tiêu Tử có rất nhiều điều không phải, nhưng hôm nay có câu nói "Đại Lận không phải hồ li tinh" kia, lòng của cô cũng đã bình thường trở lại.
Đối với người yêu cũ này, cô không muốn câu nói "Đại Lận, anh còn thích em" của anh, mà là anh ủng hộ bảo vệ thanh danh cho cô. Nghĩ lại cái cảnh lúc trước cô ngồi xổm trên mặt đất mà chùi rượu lau giày cho bọn họ, hôm nay Tiêu Tử lại ở trước mặt Cao Vãn Tình che chở danh dự của cô như vậy, tuyệt đối không sai. Dù sao điều anh nói cũng là sự thật, cũng không có vì Cao Vãn Tình là vợ của mình, mà đi dung túng bao che cho Cao Vãn Tình, hùa theo Cao gia mà nhục nhã cô.
A, Tiêu Tử như vậy có được tính là phát hiện ra lương tâm của mình hay không? Cũng không biết có phải bởi vì tám tháng trước nghe nói cô "Chết", nên mới thay đổi có cái nhìn khác về cô?
Chỉ thấy giờ phút này, Cao Vãn Tình oan ức đã xoay người, làm bộ giận hờn đi ra cửa, muốn Tiêu Tử chạy theo kéo cô lại, nhưng kết quả Tiêu Tử lại đứng im một chỗ không hề cử động, dùng một loại ánh mắt không hiểu mà nhìn cô, cảm thấy Cao Vãn Tình đã làm mất hết mặt mũi của mình.
Vì thế Cao Vãn Tình nhoài người lên bàn mà lấy túi xách chạy ra cửa, nghẹn ngào khóc thành tiếng, cũng không nhìn rõ đường đi, hốt hoảng chạy từ trong ra ngoài lại đụng ngay Trâu Tiểu Hàm ở cửa, đụng trúng người cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo chạy ra ngoài, muốn tìm một đường để trốn.
Nhưng đụng vào người, vốn có người không chấp nhận cho cô ta trốn đi, phu nhân bí thư ở bên cạnh đi theo đến đây liền giữ cô ta lại, tức giận nói: "Buổi tối rồi mà cô còn gọi Tiểu Hàm nhà tôi đến đây, có phải muốn đẩy ngã con bé không? Hiện tại bụng nó lớn như vậy, có thể bị cô không có mắt mà đụng phải sao? Đừng có chạy, trước mắt phải xem Tiểu Hàm có chuyện gì hay không đã?"
Chỉ thấy bên cạnh, Trâu Tiểu Hàm đang mang thai bị đụng trúng đang lùi vài