Diệp Tố Tố
Từ tin tức theo lời Đằng mẫu nói khiến Đằng Duệ Triết cảm thấy thật khiếp sợ, bởi vì dù sao từ trước cho đến nay, hắn căn bản cho rằng chuyện này sẽ không liên quan gì đến Diệp Tố Tố, không nghĩ rằng Đại Lận lại đánh rơi cái điện thoại đó ở trong phòng mình, sau đó bị Diệp Tố Tố lấy giấu đi. Dù sao, Diệp Tố Tố lấy di động của Tô thị trưởng để làm gì?
Sau khi hắn rời khỏi Đằng gia, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tố Tố, lại phát hiện thuê bao không gọi được, không biết đổi số từ khi nào.
Thế này hắn mới nhớ lại, chính mình cũng không liên hệ với Diệp Tố Tố từ lâu, cũng không biết tình hình gần đây của cô ấy.
"Giúp tôi kiểm tra địa chỉ của Diệp Tố Tố ở Châu Âu cùng với hành tung của cô ấy." Hắn dặn dò Long Lệ, để Long Lệ lập tức điều tra sự tình cho rõ ràng, bao gồm việc lấy lại chiếc điện thoại trong khoảng thời gian có hạn này, "Hiện tại chắc cô ấy đã kết hôn sinh con, gả cho một người đàn ông ở Châu Âu, sống hạnh phúc, nhân tiện điều tra hồ sơ của người đàn ông đó cho tôi."
"Vâng, có cần tôi đưa tiểu Trạch Khiêm ra nước ngoài tránh đi một thời gian hay không? Chờ anh ổn định bên này xong, lại dẫn nó trở về?"
"Tạm thời không cần." Đằng Duệ Triết quả quyết từ chối, nhẹ nhàng cúp điện thoại, lái xe về phương hướng căn biệt thự của mình.
Giờ phút này đã gần hoàng hôn, hắn chạy xe một vòng quanh khu vực náo nhiệt, sau đó qua cầu đi Giang Bắc, muốn gặp vợ và con gấp. Hắn đã sớm sắp xếp ổn thỏa chuyện học của Đại Lận, do vào năm ba năm bốn, các môn học không hề nhiều, không cần mỗi ngày phải lên giảng đường, mỗi tuần chỉ cần ngẫu nhiên lên lớp học một hai tiết, sau đó cần chuẩn bị cho kỳ thi giữa kì và cuối kỳ, lấy hết học phần là được rồi.
Bởi vậy hắn để Đại Lận an tâm ở nhà bổ dưỡng thân thể, làm chuyện cô muốn làm. Ví dụ như chăm sóc con, mở một cửa hàng thẩm mỹ viện của riêng mình......
"Duệ Triết, tôi thấy xe của cậu đang chạy về phía Cúc thanh nhã này, nhưng mà cậu phải chú ý người theo dõi phía sau xe, bọn chúng thật đúng là con rận của Trâu gia, cắt thế nào cũng không xong!" Thân hình cao lớn của Ngao Thần đứng bên cửa sổ ở tầng hai của căn biệt thự, gọi điện thoại cho hắn, giọng nói khàn khàn còn mang theo ý cười, "Tôi cảm thấy trước mắt cậu nên cắt đuôi bọn chúng, sau đó mới lái xe vào. Bây giờ cậu cứ lái xe ra khỏi đây đi, tôi để anh em giải quyết mấy tên khốn này, rồi cậu lái xe vào nhà gặp vợ con."
Duệ Triết đã sớm phát hiện có người theo dõi ở phía sau, cho dù đi vòng quanh thế nào, cắt đuôi thế nào, đối phương đều có biện pháp theo dõi hắn, một người tiếp một người, bởi vì lần này Trâu Tông Sinh dốc hết sức, tung ra tất cả những tay chân của mình, chỉ vì theo dõi một người là Đằng Duệ Triết, bao vây kín kẽ quanh hắn.
Hiện tại Ngao Thần muốn giải quyết mấy tên phiền phức này, tự nhiên hắn cầu còn không được, nhấn ga chạy vút qua cánh cổng chào của khu biệt thự Cúc thanh nhã, dẫn những tên bám đuôi chạy vào một khu hẻo lánh. Đối phó với loại theo dõi như ruồi nhặng này, biện pháp tốt nhất chính là để cho bọn họ chỉ còn một hơi cuối cùng, sau đó trở về phục mệnh Trâu Tông Sinh -- theo dõi bị thất bại, lại tổn thất trầm trọng! Cho dù họ Trâu có cử bao nhiêu người đến, hắn đều có khả năng chơi tới cùng!
Giờ phút này hắn đang dẫn bọn họ chạy hướng về rừng cây, chân nhấn ga không ngừng tăng tốc, chiếc xe như một mũi tên rời cung bay nhanh xuyên qua cánh rừng chìm trong màn đêm đen, bánh xe chạy bay qua vũng nước bắn tung tóe. Những người phía sau lại gắt gao bám theo, thấy hắn tăng tốc, bọn họ cũng tăng tốc theo, kết quả đột nhiên nghe được vài tiếng pằng pằng, bánh xe của bọn họ bị bắn, lốp xe trực tiếp bay từ thân xe ra ngoài, tình trạng thật thảm thiết lật nghiêng con xe!
Sau đó bởi vì tốc độ xe quá nhanh, phanh lại không kịp, sau khi xe quay cuồng vài vòng, kêu rắc rắc vài tiếng, nhanh chóng bốc lên một cột khói đen nồng đậm và một ngọn lửa, vài người trong xe sợ tới mức dùng sức đập bể cửa kính thủy tinh, máu chảy không ngừng chạy nhanh ra bên ngoài!
Đằng Duệ Triết nhìn một cảnh này qua kính chiếu hậu, đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, cũng có mấy tên ở vùng Giang Bắc này đã từng cầm súng kẹp chặt hai bên Đại Lận tương tự giống như vậy! Lần đó vì muốn điều tra kẻ chủ mưu đứng sau lưng Trương Xuân Hỉ, hắn và Đại Lận cãi nhau nhưng hắn không có đi dỗ cô, khiến cô bị nhóm người này áp giải trực tiếp lên xe, thiếu chút nữa chết dưới tên bay đạn lạc!
Bởi vì khi đó ai cũng không nghĩ tới, đối phương sẽ huy động võ lực mai phục ở bốn phía, hơn nữa còn nổ súng, gặp người liền gϊếŧ, thủ đoạn hung ác vô cùng! Nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn có thể xác định là do Trâu Tông Sinh gây ra, Trâu bí thư này chẳng những có quyền lực quân sự, mà người tình nhân phía sau ông ta cũng hắc ám không kém, tâm địa ác độc không phải thường!
Ảnh chụp ở phòng ngủ tại khách sạn Bắc Kinh, đánh Đại Lận ở trường học, kê đơn hạ thuốc tuyệt dụng cho Đại Lận uống, hãm hại Đại Lận ở Hải Nam, đều là do người phụ nữ này gây nên. Mà chắc là Trâu Tiểu Hàm biết được đó là ai, nếu không ảnh chụp "Hôn môi" tại sao lại rơi vào tay người phụ nữ đó được, rồi lại đưa cho Đại Lận xem?
Trâu Tiểu Hàm biết người phụ nữ này, cũng biết mối quan hệ giữa cô ta với Trâu bí thư, vẫn luôn hưởng thụ sự bảo vệ và giúp đỡ của cô ta, nhưng không nói gì cho phu nhân bí thư nghe, để Lam thị vẫn không hay biết gì.
Như vậy, mối quan hệ phức tạp rối rắm giữa bọn họ là cái loại gì? Thế mà Trâu Tiểu Hàm lại có thể lạnh lùng nhìn ba mình có tình nhân ở bên ngoài, lại ngu muội giả vờ không biết mà đối xử với người mẹ của mình, lại còn gần gũi với bên thứ ba, toàn bộ đều là vì những điều kiện có lợi cho mình hay sao?
Người phụ nữ bí ẩn này có thể còn liên quan đến Đằng Vi Trì hay không? Vì sao hắn cảm thấy lúc trước ở khách sạn Đại Đường tại Bắc Kinh, Trâu Tiểu Hàm không có bản lĩnh chụp những tấm ảnh này, trừ phi có người khác giúp cô ta! Mà khách sạn ở Bắc Kinh, là địa bàn của Đằng Vi Trì!
"Duệ Triết, ngoài bìa rừng có một chiếc xe Audi màu đen, đuổi theo ngay lập tức, có khả năng người ngồi trong xe là người mà cậu muốn tìm!" Ngao Thần đang điện thoại nhắc nhở hắn, "Các anh em đã đuổi theo, nhưng đối phương có súng, người cũng rất nhiều, cậu đuổi theo từ bên trái! Nhưng mà chúc mừng nha, lần này cậu lại kéo được tên đầu sỏ lộ mặt!"
Duệ Triết không có thời gian trêu chọc cùng Ngao Thần, vội vàng quay đầu xe nhanh chóng đuổi theo ra khỏi rừng cây, đã thấy một cảnh mưa bom bão đạn ở trước mắt, một viên đạn trực tiếp bắn thẳng lên tấm kính phía trước xe của hắn, mảnh kính rạn thành hình tổ ông vò vẽ, tái hiện trở lại cái đêm mưa máu của mười tháng trước!
Lần đó bọn chúng cũng vận dụng loại vũ khí uy lực này, bắt người không thành công liền trực tiếp chuyển qua gϊếŧ người diệt khẩu, một chút cũng không kiêng dè bị cảnh sát đuổi bắt, thủ đoạn cực kỳ giống các bang phái mafia đang sống chết với nhau, mà lúc này đây, bọn chúng lại thừa dịp hắn vừa trở về Cẩm thành, muốn trực tiếp gϊếŧ chết hắn!
Hắn bay nhanh nằm úp xuống, tránh né viên đạn lạc nguy hiểm này!
Sau đó, mắt thấy họng súng của đối phương vẫn nhắm vào xe của mình, muốn hắn chết dưới cơn mưa đạn này, hắn không thể không dùng chân đá văng cửa xe ra, nhanh chóng cầm lên một khẩu súng tự động, trốn đến phía sau thân xe.
Mà phía sau, Ngao Thần cũng đã lại đây, từ một hướng khác bao vây nhóm người cầm súng này, chặn đường lùi của bọn họ, dùng súng liên thanh bắn vào mấy tên quái vật này, để bọn họ cũng nếm được cảm giác đạn lạc xuyên qua người!
Ngao Thần
Thế này người phụ nữ trong xe Audi mới hoảng, không nghĩ rằng nửa đường lại gặp một Ngao Thần như vậy, vội vàng rút quân, tính lao ra khỏi vòng vây!
Nhưng có gan lại đây, sẽ có gan chịu chết, Ngao Thần nhắm thẳng săm lốp và cửa kính xe mà bắn, để cô ta bị nhốt ở trong xe, lộ ra bộ mặt thật của mình! Nhưng đáng tiếc, người phụ nữ này thật sự không muốn sống, sau khi bốn bánh xe bị bắn thủng, lại dùng vành xe Audi mà tiếp tục chạy về phía trước, để tay súng bên cạnh che chở bảo vệ cô ta!
Duệ Triết đuổi theo lại đây, nhìn thấy cửa kính xe thủy tinh vỡ nát một cái, thấy một người phụ nữ tóc lượn sóng ngồi ở trong xe, trên mũi còn đeo một cái kính đen, để lộ đôi môi đỏ mọng cùng khuôn mặt trắng nõn.
Cô ta để hắn nhìn thấy nửa khuôn mặt của mình, ngắn ngủi mà nhìn thoáng qua, xe Audi bị thủng lốp gào thét lao qua trước mặt Duệ Triết, người trên xe nâng súng tự động bắn phá điên cuồng về phía xung quanh, không cho phép Duệ Triết đến gần.
Ngao Thần thấy xe của bọn họ không có lật, còn có thể ngang bướng vội vàng bỏ chạy bằng vành xe, không thể không khâm phục chất lượng của xe Audi quá cứng rắn, bắn thủng lốp xe còn có thể chạy trốn! Anh nhìn cảnh này mà trợn mắt há mồm, phút chốc cảm thấy vừa rồi không nên bắn theo mục tiêu, mà nên học theo bọn họ, lấy súng liên thanh bắn loạn một vòng, có thể bắt sống được người hoặc lượm luôn thi thể!
Hơn nữa hiện tại hai bên đang đánh gϊếŧ một phen sống mái với nhau, hành động đặc biệt lớn, một khi kinh động đến cảnh sát, nhất định anh phải giành giật từng giây từng phút để khống chế được đối phương, rồi rút lui ngay lập tức! Nhưng mà anh đến Cẩm thành xa lạ này mới được nửa ngày, số lượng anh em đi theo và vũ khí đều có hạn, không đuổi kịp số lượng của đối phương, cũng chưa thăm dò được đường lùi, càng không biết người phụ nữ ở trong xe này có bản lĩnh như vậy, mắt thấy hai lốp xe bị bắn thủng, chính cô ta liền bắn thủng hai lốp của xe khác, để xe mình vững vàng chạy ra ngoài!
Thấy vậy, anh vội vàng tìm một chiếc xe còn chạy được, đỗ xe bên cạnh Duệ Triết, đuổi theo hướng chiếc xe Audi kia! Chỉ thấy vành xe audi ma sát trên mặt đường tóe lửa, chạy thẳng về phía đường lớn, người qua đường sợ đến mức đều hét chói tai chạy trốn.
Thảm hại hơn là, đối phương còn đang dùng súng mà bắn loạn xạ, gặp người liền bắn phá, để mọi người phải nhường đường cho cô ta!
Duệ Triết ngồi ở trên xe, nghe âm thanh tiếng còi xe cảnh sát vang lại từ xa, đột nhiên để Ngao Thần quay đầu, "Ngao Thần, lái xe quay lại ngay lập tức, để anh em rút lui, rời khỏi hiện trường!"
"Không đuổi theo cô ta nữa sao?" Ngao Thần nhẹ nhàng cười, đột nhiên nhấn ga tăng tốc, làm xe nhảy dựng lên, trực tiếp chạy nhanh như bay qua khỏi những chiếc xe đang chặn đường phía trước, rút ngắn khoảng cách vào trăm mét, cách chiếc xe Audi thủng lốp càng gần, "Vành xe của bọn họ không giữ được lâu đâu, chỉ cần chúng ta vẫn đuổi theo, bánh xe của bọn họ sẽ bị rớt ra, dù có chắp cánh cũng khó mà thoát được! Hơn nữa cậu yên tâm, anh em đều rút lui an toàn, không để cảnh sát bắt được nhược điểm. Bây giờ trước khi cảnh sát đuổi đến đây, chúng ta cần phải đuổi kịp cô ta, đừng để cái xe kia nổ súng nữa, thật đắt tiền!"
Đằng Duệ Triết nắm chặt tay vịn an toàn, cắn cắn quai hàm, nhíu mi nhìn xe cảnh sát đang đuổi theo phía sau.
Nếu muốn tôi tin tưởng lời anh nói, vậy Ngao Thần anh phải để tôi tin tưởng kỹ thuật lái xe của mình đi! Hiện tại tôi xác nhận muốn đuổi theo người phụ nữ này, vạch trần bộ mặt thật của cô ta, nhưng vì đại cục quan trọng, hiện tại tôi không thể để cảnh sát bắt, không thể có chút gió thổi cỏ lay gì được!
"Yên tâm đi, nơi này không phải riêng mình cậu là không muốn bị cảnh sát bắt, mà người phụ nữ trước mặt cũng không muốn đâu! Một khi cô ta sa lưới, ông chủ sau lưng cô ta cũng xong đời! Cô ta dẫn chúng ta theo để cắt đuôi cảnh sát!" Ngao Thần tiếp tục đạp ga tăng tốc, bánh xe cũng ma sát lên mặt đường tóe ra tia lửa tương tự như vậy, "Duệ Triết, bọn họ đang chạy lên cầu, đừng để bọn họ nhảy cầu!"
Đằng Duệ Triết nhìn lại về phía trước, nhìn thấy cái xe Audi đầy nguy cơ nguy ngập kia đang tông vào mấy chiếc xe, sau đó đột nhiên lao đầu vào lan can trên cầu, tính nhảy xuống sông.
---
!!!?
Hắn nâng súng trong tay, một phát bắn trúng chân ga của chiếc xe, chỉ thấy một tiếng oành, ánh lửa nổi lên bốn phía thân xe, một người phụ nữ mặc váy hồng mở cửa xe ra liền nhảy từ xe xuống, trực tiếp lao vào mặt sông!
Hắn nhìn người phụ nữ đang chậm rãi nhảy xuống, gió thổi bay mái tóc dài cùng váy áo của cô ta, sắc mặt hắn dần dần thay đổi.
---
Ngao Thần
Cơ thể của cô gái nhanh chóng lao vào mặt sông, một tiếng bùm rơi xuống, vài người anh em của cô ta cũng nhảy theo, trước khi chiếc xe bị nổ tung, một đám nhanh nhẹn phá cửa sổ thoát ra.
Ngao Thần dừng xe lại, trơ mắt nhìn vài người đang bỏ trốn mất dạng này, không chết trong trận lửa nổ mạnh.
"Không phải là cậu biết người phụ nữ này đó chứ?" Anh hỏi Đằng Duệ Triết ở bên cạnh, hai mắt nghiêm túc, không dám nói giỡn. Bởi vì Duệ Triết đang nhìn chằm chằm bọt nước dưới chân cầu, khuôn mặt tuấn mĩ hơi hơi biến sắc, vẻ mặt có chút gì đó không thích hợp!
"Không biết." Duệ Triết lại thản nhiên trả lời, thu hồi ánh mắt thâm thúy đang chăm chú nhìn mặt sông, cầm khẩu súng trong tay ném trực tiếp xuống cầu, xoay người, chân dài bước nhanh, ngồi trở lại trên xe, "Xe cảnh sát đuổi đến đây rồi, chúng ta rời khỏi nơi này."
Vì thế Ngao Thần không thể không ngồi trở lại trên xe, rốt cuộc lại dẫm lên chân ga, tiếp tục trò chơi mèo vờn chuột với xe cảnh sát.
Hơn mười phút sau, bọn họ rời khỏi chiếc cầu, chạy vọt xe vào khu náo nhiệt, trực tiếp tăng tốc, phá tan mọi chướng ngại vật trên đường, khiến những chiếc xe đang lui tới trên đường phải luống cuống tay chân tránh né, chặn lại chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo phía sau, dễ dàng chấm dứt trò chơi rượt đuổi! Sau khi cắt đuôi xe cảnh sát, đổi lại lái chính xe của mình, trở lại nơi ở của hai mẹ con Đại Lận ở Cúc thanh nhã!
Giờ phút này trời đã tối đen như mực, Ngao Thần bảo Duệ Triết lau khô vết máu trên mặt, bĩu môi để hắn tiến vào khu Cúc thanh nhã trước, không đi cùng hắn. Vì khắp nơi trong khu dân cư cao cấp này đều gắn camera theo dõi, Ngao Thần phải làm một người hàng xóm không hề quen biết với Duệ Triết, không thể mang đến một tia nguy hiểm nào cho mẹ con Đại Lận!
Dù sao anh và Như Tuyết cũng sẽ lập tức quay trở về H thành, lúc này chính là thuận tiện đến đây nhìn xem, nếu trước khi đi lại để Đại Lận rước lấy phiền phức, vậy có lỗi lớn lắm! Hiện tại anh chỉ hi vọng khoảng thời gian cuối cùng này có thể giúp Duệ Triết và Đại Lận giải quyết một số việc, chứ không phải là tạo nhiều điều phiền phức, khiến đôi uyên ương có số khổ này phí sức lao động!
"Bây giờ tôi đi siêu thị mua một ít đồ dùng, nửa giờ sau sẽ trở về, con trai nhà anh còn sữa bột hay không? Nhân tiện tôi mua luôn cho hai hộp!" Anh đứng ở bên ngoài xe của Duệ Triết, gọi hỏi dễ dàng, có chút kinh nghiệm làm vú em. Bởi vì anh nhìn con gái của mình lớn lên, đem tất cả tình yêu của mình đặt lên người con gái, thật sự hiểu rõ quá trình trưởng thành của trẻ con.
Mà thật ra sữa bột của tiểu Trạch Khiêm đã được chuẩn bị sẵn từ trước, tất cả đồ dùng sinh hoạt trong cuộc sống đều đầy đủ, không cần mua nữa, anh hỏi như vậy chính là không tìm được câu gì, thật giống như đang hỏi "Cậu ăn cơm chưa", đối phương có thể trả lời, cũng có thể không trả lời. Anh cũng không cần đáp án.
Đằng Duệ Triết thì đang gọi điện thoại cho Đại Lận, nói cho cô biết hắn sẽ về nhà ngay lập tức, rú ga lao xe đi, vững vàng dừng xe trước cửa nhà mình.
Chỉ thấy bên ngoài căn biệt thự đèn đóm sáng trưng, cảnh đêm vô cùng đẹp, hắn bước qua dòng suối róc rách trong vườn, đi đến phòng khách, vừa cởϊ áσ vét, vừa bước lên lầu. Lầu hai có thư phòng, có phòng ngủ, có phòng khách, cũng có quầy bar, hắn đi vào thư phòng, đôi chân dài dừng bước trước một giá sách bằng gỗ, vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra, phía sau giá sách liền nhẹ nhàng mở, để lộ một cánh cửa ngầm.
Hắn mở cánh cửa ngầm này ra, phía sau chính là thư phòng của căn biệt thự sát vách, trong thư phòng còn treo bức tranh gà con do Đại Lận tự tay vẽ, còn có cả hoa thủy tiên.
Hắn đi vào, nhìn căn phòng ở căn biệt thự này thiết kế giống như đúc căn nhà của hắn, không khỏi cảm động giống Đại Lận. Hèn gì bọn họ không thể ngủ lại một đêm trong căn nhà của mình, thì ra căn nhà của bọn họ chỉ có một nửa, hơn nữa phải có thêm căn biệt thự cách vách này, mới được xem là một mái nhà đầy đủ.
Bởi vì hai căn biệt thự này là sát nhau, giống như hai người đang lưng tựa lưng vào nhau, hướng của cánh cửa cũng tương phản nhau, cánh cổng trước vườn thì một cái dựa về bên trái, một cái dựa về bên phải, đối xứng vô cùng.
Hiện tại hai bên đều là nhà của hắn, một bên được bài trí theo phong cách của hắn, bên còn lại thì bài trí theo phong cách của Đại Lận, cùng tất cả các hương vị, lại khiến hắn càng tham lam lưu luyến bên này hơn. Bởi vì bên này tràn ngập hương vị của Đại Lận, ấm áp trang nhã, có một loại ý nghĩa thuộc về ngôi nhà thật sự của bọn họ.
Hắn đứng ở thư phòng một lúc, sau đó ra khỏi thư phòng đi vào trên hành lang, nghe tiếng khóc của con trai hắn, tìm kiếm thân ảnh của hai mẹ con.
Chỉ thấy phòng khách ở lầu hai ngồi đầy người, hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha dỗ dành đứa bé, hai đứa nhỏ thì ngồi trên thảm xem ti vi, các loại âm thanh cùng vang lên một chỗ, náo nhiệt vô cùng. Hơn nữa dưới ánh đèn dịu dàng, rèm cửa màu vàng bằng lụa mỏng buông xuống, thảm lông dê màu trắng, vách tường thanh lịch, âm thanh của ba đứa trẻ không cùng tuổi lần lượt vang lên, đột nhiên hắn cảm thấy nơi này đúng là một gia đình đầy đủ.
Trong không khí còn có một mùi sữa nồng đậm, là sữa nấu cho con uống, hương thơm tỏa ra bốn phía, ngửi thấy rõ ràng, giống như từng ngóc ngách trong căn biệt thự đều lây dính hương vị này. Còn lại trước mắt là vợ của Ngao Thần đang bảo Đại Lận thay tã cho con, dạy Trạch Khiêm cầm bình uống sữa.
Đại Lận thì ngược lại, giống một cô bé ngồi ở bên cạnh, lo lắng nhìn con bú sữa, bú một chút, lại dùng bàn tay thử độ ấm của bình sữa, sợ làm bỏng con.
Hơn nữa càng đáng yêu hơn là, trên trán của cô còn quấn khăn trùm đầu, là khăn trùm đầu chuyên dụng cho phụ nữ đang ở cữ. Chợt nhìn qua, đúng thật là có hương vị của một bà mẹ bỉm sữa, trong sự trẻ trung mềm mại mang theo một thần thái trưởng thành, không hề ngây ngô không biết gì.
Hai đứa con của Ngao Thần thì ngồi dưới đất xem ti vi, nghịch ngợm đi tới đi lui, lúc thì ăn hoa quả uống nước trái cây, lúc thì lại đây nhìn tiểu bảo bảo, lại đi chơi trò chơi trí tuệ, hi hi ha ha, hoạt bát hiếu động vô cùng.
Hắn lẳng lặng đi qua bên này, trùng khớp nhìn thấy con đặt nằm trên ghế sô pha, tã lót được tháo ra, để thân thể nhỏ bé của con được duỗi tay duỗi chân, làm vận động cơ thể [thật ra là
chuẩn bị tắm rửa].
Đại Lận thì vắt khô khăn ấm, chùi người cho con.
Duệ Triết chú ý thấy, cô cố ý cắt sạch móng tay, mỗi một cái móng tay đều mượt mà trong suốt, mang theo vẻ hồng nhạt sáng bóng, nhẹ nhàng chạm lên trên người con, để không làm con cảm thấy đau. Hơn nữa động tác của cô cũng quá mức cẩn thận, chỉ cần con vừa cử động, cô liền hồn xiêu phách lạc, nghĩ đến thật thương con, rơm rớm nước mắt mà nhìn con.
"Duệ Triết, anh đến đây, chúng tôi đang tắm rửa thay tã cho bé." Như Tuyết rất xứng đáng làm vú em, giúp bé thay quần áo mới, lại luồn tay luồn chân bé, một lần nữa bao bọc trong tã lót, ôm bế lên, lại gọi hai đứa con của mình qua đây, "Tiếu Tiếu, Bé, chúng ta nên về ngủ thôi, chắc là baba về rồi."
Cô dẫn hai cái bóng đèn nhỏ xuống lầu, nhân tiện cũng ôm tiểu Trạch Khiêm xuống, chờ chồng trở về.
Vì thế lầu hai lại khôi phục im lặng, trở thành thế giới hai người của Duệ Triết và Đại Lận.
Đại Lận đứng lên, cười rồi ôm chui vào lòng hắn.
Tất cả giống như rồi sẽ yên ổn, cô chỉ cần giây phút yên tĩnh và hạnh phúc này có thể tiếp tục kéo dài, không bao giờ có người quấy rầy, cản trở bọn họ. Cô thích loại cuộc sống vây quanh con, sau đó chờ chồng tan ca trở về nhà, không có thâm cừu oán hận, không có âm mưu, không có hãm hại, chỉ có phong phú, mỹ mãn, đầy đủ, hạnh phúc và bình an.
"Duệ Triết, hôm nay con chúng ta khóc ba lần, một lần là tã đầy nướƈ ŧıểυ, một lần là đói bụng, một lần là muốn gặp baba."
"Ừ." Duệ Triết hôn nhẹ lên mái tóc của cô, bàn tay to lớn yêu thích xen kẽ tay vào suối tóc này không buông, có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc và sự thỏa mãn trong lòng cô, bạc môi mím lại, chính mình cũng nhẹ nhàng cười theo, "Vậy mẹ của Trạch Khiêm có nhớ anh không? Hôm nay lúc ở Đằng gia, anh luôn tưởng tưởng Trạch Khiêm và mẹ đang làm gì."
"Duệ Triết?" Đại Lận ngẩng đầu, lo lắng hướng về người hắn mà ngửi ngửi, "Không phải là anh bị thương đó chứ? Để em xem."
Nếu không phải bị thương, sao lại có mùi máu tươi nhiều như vậy? Vừa rồi Ngao Thần cũng đi ra ngoài, nói ra đi mua đồ này nọ, mà cô nhìn khí thế này, sao lại cảm giác như Ngao Thần muốn đi ra ngoài để đánh nhau?
"Không bị thương, có thể là do lúc nãy mới tới không cẩn thận lại xây xước chảy máu." Đằng Duệ Triết nhẹ nhàng ôm lấy cô, đi trở về phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại, "Đại Lận, từ khi ra tù, em có hay liên lạc với mẹ Hàn Tử của mình không?"
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Đại Lận thấy hắn nhắc đến mẹ Hàn Tử, bỗng nhiên nhớ đến cái ngày mẹ Hàn Tử đến thắp hương cho ba, nói lạnh nhạt: "Không có liên lạc, nhưng buổi tối trước khi chúng ta tách ra, em đến nhà mình thì gặp mẹ Hàn Tử. Mẹ và cậu muốn chiếm lấy Tô trạch thành của riêng mình, không chịu tha thứ cho ba em, tức giận mà rời đi, sau đó xảy ra chuyện của anh và Trâu Tiểu Hàm, em cũng không còn gặp lại bà ấy."
"Trước đó thì sao? Mẹ Hàn Tử có tìm em hỏi điện thoại di động không?" Ánh mắt của Đằng Duệ Triết sáng quắc nhìn về phía cô, vẻ mặt tập trung, hai tròng mắt sâu thẳm như biển đêm, "Đại Lận, em có biết di động của Tô thị trưởng để ở trên người em?"
"Em không biết." Đại Lận lắc đầu, "Mấy ngày trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra, ba vẫn lao đầu vào công việc, viện cớ chuyện công bận rộn, ở hoài trong văn phòng Chính phủ của thị ủy mà không về nhà. Nhưng có một lần em đến văn phòng Chính phủ của thị ủy, gặp được ba, ba sờ đầu em, nói em sau này phải chăm sóc mẹ Hàn Tử thật tốt, cũng chăm sóc chính bản thân mình. Lần đó chính là ba đang muốn nói lời tạm biệt với em, rồi lặng lẽ để di động vào người em để em mang ra ngoài, nhưng em lại không phát hiện ra, nên đã đánh rơi làm mất...... Duệ triết, vụ hỏa hoạn và di động, đều là em mang tai họa đến cho ba, là em hại chết ông. Lúc ông còn sống, em không làm được chuyện gì để ông bớt lo lắng, mà luôn luôn muốn ông phải quan tâm đến em......"
Duệ Triết dùng vòng tay rộng lớn của mình ôm lấy cô đang khóc, để cô đừng khóc nữa, "Đại Lận, vì muốn em không tham dự vào chuyện này, để em mãi mãi là một Tô Đại Lận vô ưu vô lo sống, Tô thị trưởng mới giấu em mọi chuyện. Năm đó em còn nhỏ, không phải tùy tiện, mà là vui vẻ hoạt bát. Loại vui vẻ không rành chuyện thế sự này, đối với một người làm cha mà nói, chính là sự bảo vệ con gái tốt nhất. Năm đó ông lén để điện thoại lên người em, có khả năng không phải vì để em cứu ông ấy, mà ông ấy biết em sẽ đến chỗ anh, muốn truyền tin cho anh. Nhưng, anh lại bỏ lỡ." Ai sẽ biết được, di động đúng là bị Tố Tố - người yêu cũ của hắn giấu đi.
Mà người phụ nữ mặc váy hồng xuất hiện, làm hắn trở tay không kịp!
"Duệ Triết." Đại Lận ngẩng khuôn mặt thấm nước mắt của mình lên, khó hiểu nhìn hắn, "Vì sao lại nói như vậy? Năm đó chuyện của Tô gia, ngoài vụ án phóng hỏa, cũng không một chút liên quan nào đến anh, anh không cần lấy hết trách nhiệm đổ lên người mình. Năm đó đúng là em làm Diệp Tố Tố bị bỏng, mới khiến hai người chia tay, hai người đều là người vô tội, không nên bị