Diệp Tố Tố
Diệp Tố Tố trở về một lần nữa, vẫn mặc bộ váy trắng thướt tha như trước, đi từ ngoài cửa vào trong này, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo mang cặp mắt kính màu đen, một mái tóc dài như mây buông xõa, che khuất nửa khuôn mặt. Xem ra cô cũng có kiêng kị sợ bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, biết mọi người trong tòa thị chính đã biết chuyện cô mắc mưu trong đại hội, phải ra mặt thừa nhận thân phận của mình là tình nhân của Trâu Tông Sinh, hơi hơi cúi đầu, vội vàng đi qua.
Cô đến tòa thị chính đi làm chưa được bao lâu, ngoài chuyện hát một bài hát tặng Đằng thị trưởng nhận chức trong buổi biểu diễn văn nghệ lần trước ra, ngày thường cũng không tiếp xúc mấy với Đằng thị trưởng, đều là đi ra ngoài công tác, ở cùng một chỗ với Đằng Duệ Triết, hành tung vô cùng bí ẩn.
Hiện tại, cô đi thẳng vào văn phòng của Đằng Duệ Triết, không có gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
"Duệ Triết." Cô kêu nhẹ một tiếng, tháo mắt kính ra để lộ một đôi mắt chứa đầy tình cảm ôn nhu như nước, ngọt như mật, chủ động nhào vào trong lòng Đằng Duệ Triết.
---
Cổ Ngạo
Đại Lận đến Viện kiểm sát đi làm, không tránh được việc tiếp xúc với mọi người, dùng khuôn mặt thật của mình để gặp người khác. Tuy rằng cô luôn đội mũ cảnh sát, cũng che khuất được nửa khuôn mặt, nhưng mỗi ngày cùng ra cùng vào với Cổ Ngạo ở Viện kiểm sát, không tránh khỏi được những lời đồn đại chuyện nhảm.
Vì thế chuyện tốt mà mọi người đồn đoán nói cô là bạn gái của Cổ Ngạo, thông qua mối quan hệ với Cổ Ngạo mà vào làm ở Viện kiểm sát, là một bình hoa di động nhìn thì đẹp mắt mà không biết làm việc.
Đại Lận cũng không giận đối với chuyện này, mỗi ngày cứ đi làm theo lẽ thường, chào hỏi cùng đồng nghiệp.
Hôm nay, Cổ Ngạo lại mang cô đến nhìn Trâu Tiểu Hàm, thực hiện công việc giám sát.
Bởi vì thời gian dài giam cầm và tính cách táo bạo, bệnh tình của Trâu Tiểu Hàm đã bắt đầu hơi hơi chuyển biến xấu, hai tay đã không nắm được đồ đạc, hai chân cũng mất đi tri giác bất cứ lúc nào, khiến cho thân thể đột nhiên sẽ ngã sấp xuống, thần kinh thất thường. Hiện tại cô biết được ba của mình bị thanh tra kỷ luật, chuyện tình nhân cũng bị moi ra, thân thể lập tức phát tiết lửa giận, nhưng làm thế nào cũng không thể đứng dậy kiêu ngạo.
Người phụ nữ đó sao lại đột nhiên đứng ra thừa nhận là tình nhân của ba? Chẳng lẽ vài năm nay sống bên cạnh ba, là vì muốn có được ngày hôm nay, trả thù ba sao?
---
Trâu Tiểu Hàm
Cô bực mình nhổ kim tiêm phiền phức đang cắm trong tay, lạnh lùng nhìn hai nhân viên cảnh sát đang đi vào từ cửa phòng.
"Lại là anh?" Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Cổ Ngạo, muốn chụp lấy cái ly thủy tinh ném về phía anh, nhưng vì ngón tay không có lực, chỉ có thể lấy cổ tay hất ngã những gì có ở trên bàn, "Cút đi!" Cô còn nhìn thấy anh dẫn theo một nữ cảnh sát đến đây để chê cười cô, đúng là vô liêm sĩ!
"Đây là nhiệm vụ của tôi." Cổ Ngạo thấy cô tức giận, phản ứng cảm xúc này hoàn toàn phù hợp với một thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, hơi một tí liền nổi giận, cười nghiền ngẫm, "Người phụ nữ âm thầm giúp cô từ phía sau, chính mình đã đứng ra nhận sai, thừa nhận là tình nhân của Trâu Tông Sinh, điều này chứng minh, cô ta đã hoàn toàn trở mặt với Trâu gia của cô rồi. Ha ha, có phải Trâu tiểu thư cô không hầu hạ cô ta cho tốt hay không, hay là cô ta đã có âm mưu từ trước, nên hôm nay cô ta làm phản?"
"Điều đó không có khả năng xảy ra!" Trâu Tiểu Hàm liều mạng ném đồ đạc, lại khàn cả giọng nằm ngã xuống giường, "Thời điểm cô ta ở bên cạnh ba của tôi, mỗi ngày đều cam đoan tuyên thệ chỉ bán mạng cho ba tôi mà thôi! Bởi vì tất cả những gì cô ta có được ngày hôm nay, đều là do ba tôi ban cho cô ta! Cô ta cam tâm tình nguyện làm vợ bé của ba tôi, nguyện ý xem tôi là em gái ruột, là con ruột của mình, cô ta còn nói qua, chỉ cần cô ta bước vào cửa Trâu gia, làm phu nhân bí thư, sẽ giúp tôi quét dọn tất cả mọi chướng ngại trên đường, làm mẹ trẻ của tôi......"
"Mày là đồ bất hiếu!" Đột nhiên phu nhân bí thư gầy đi rất nhiều liền xuất hiện, chạy vọt ngay vào cửa, nâng tay giáng một cái bạt tai lên mặt Trâu Tiểu Hàm, trực tiếp đánh cho con gái đang suy yếu vì bệnh tình phải chảy máu ở khóe miệng, "Thì ra mày đã sớm biết ba của mày có tình nhân bên ngoài! Vậy vì sao còn đi gạt mẹ? Mẹ không phải là mẹ của mày sao? Tất cả những gì mẹ làm cho mày so ra còn kém hơn một con hồ ly tinh đi cám dỗ ba mày à? Mày là một kẻ vong ơn phụ nghĩa!"
Trâu Tiểu Hàm bị đánh bất ngờ, che khuôn mặt đang sưng lên vì bị tát, "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
"Nếu mẹ không đến, không phải là mày chuẩn bị cùng con tình nhân ngoài kia của ba mày đuổi mẹ của mày ra khỏi cổng nhà Trâu gia, rồi chào đón mẹ trẻ của mày sao?" Phu nhân bí thư tiến lên vài bước, tức giận đến mức muốn tát thêm một tát, kết quả bị nữ cảnh sát bên cạnh ngăn cản, chỉ có thể tức giận đến mức run cả người, "Hèn gì lúc mẹ hỏi mày, mày liền ấp úng, thì ra tất cả đều là do mày đã thông đồng với người phụ nữ kia từ trước, trước mắt chuẩn bị giúp mày cướp người đàn ông mà mày yêu, sau đó lại giúp cô ta có được ba mày, còn người mẹ hoa tàn ít bướm này thì bị đứa con bất hiếu như mày đá văng ra khỏi cửa! Mày làm chuyện khiến trái tim người ta cũng băng giá theo, thế mà lại đối xử với mẹ của mày như vậy."
"Mẹ, con......" Tâm tư của Trâu Tiểu Hàm không hề chuẩn bị cho tình huống này, đột nhiên bị mẹ đánh, lập tức nóng nảy, sau đó hoảng hốt, lại kêu khóc mà nhảy qua bên này, "Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con không biết người phụ nữ kia, tất cả mọi chuyện, đều là ba giúp con làm......"
"Mày cút đi cho tao!" Lam thị đẩy cô ra một cái, tức đến sôi gan lộn ruột, "Chính là mày thấy cô ta trở mặt với ba của mày, không có tương lai, mới ở trong này đi giải thích với người mẹ ngu xuẩn này! Giải thích cái gì? Giải thích rằng người mẹ này làm tất cả mọi chuyện vì con gái, đều là chuyện đương nhiên sao? Vì sao lúc trước tao lại đẻ ra cái loại không có tâm can như mày, vì sao còn muốn nuôi nấng mày lớn lên, để rồi mày ở đây đục khoét nền tảng của mẹ mày, tìm tiểu tam cho ba mày, lúc trước sao tao không trực tiếp nhấn chìm cái loại con cái mang tai họa này!"
"Mẹ!" Trâu Tiểu Hàm mất hết tất cả những điểm tựa của mình, nước mắt rơi như mưa, đi lại đây muốn chạy vào trong lòng mẹ, lại bị Lam thị hất văng ra, trực tiếp ngã nhào xuống mặt đất, nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định như trước, đứng lên tiếp tục dây dưa, "Mẹ, mẹ tha thứ cho con, con gái biết sai lầm rồi......"
"Cút!" Lam thị cúi đầu, tâm tư đã mệt mỏi còn nghe được tin như sét đánh ngang tai này, trong lòng như bị xé thành từng mảnh nhỏ, trong cơn giận điên, đúng là dùng một cước đá lên người đứa con gái ích kỷ của mình, "Mày cút xa tao ra một chút, tao không muốn nhìn thấy cái mặt của mày nữa! Ba của mày đã không phải rồi, đứa tai họa như mày cũng di truyền từ ông ta!"
Trâu Tiểu Hàm được nữ cảnh sát bên cạnh kéo ra đúng lúc, mới không bị một cước kia đá lên thân thể, khóc lóc sướt mướt mà nói: "Mẹ, chẳng lẽ vì hạnh phúc của con gái, mẹ không thể hi sinh chút này được sao? Cuộc sống mà con trải qua như thế nào, mẹ đều thấy được, Duệ Triết đã đính hôn cùng con lại bị Tô Đại Lận vô liêm sỉ cướp lấy nhân duyên của người khác, đứa con êm đẹp của con lại bị đổi thành con lai, bị li hôn, con còn phải bồi thường Đằng gia hơn một trăm vạn tệ, hiện tại con phải nằm trên giường bệnh, ba đã mặc kệ không thèm thăm hỏi gì con, chỉ nghĩ đến chính mình. Diệp Tố Tố cũng bị cắn ngược lại một cái......"
"Bởi vậy mày mới muốn mẹ mày trở thành một cái đệm lưng, mặc cho mày lợi dụng?" Vốn dĩ Lam thị còn hối hận vì một cước đá ra đó, sợ con gái bị gãy xương, hiện tại thấy con gái nói như vậy, bỗng nhiên bà đổ lệ, đôi môi bắt đầu run lên, vội vàng lấy tay đỡ lấy trán, cúi đầu đau đớn thống khổ, không ngừng hít sâu, ngăn chặn giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt, "Mày đừng...... Hơn nữa, là mẹ đã dạy mày ích kỷ như vậy, là mẹ đã quá nuông chiều mày, mới khiến mày tùy tiện làm bậy như hôm nay, chỉ biết đến lợi ích của mình! Đi, Trâu Tiểu Hàm mày đi làm chuyện của mày đi, đi tìm người mẹ trẻ của mày đi, từ hôm nay trở đi, chúng ta đoạn tuyệt mối quan hệ mẹ con, mày chết hay sống mẹ cũng mặc kệ!"
Bà ngẩng đầu, giống như đang nuốt xuống giọt nước mắt đang tràn nơi khóe mi, lấy một xấp tiền từ trong túi da ra, hung hăng ném tới trên mặt Trâu Tiểu Hàm, "Đây là khoản tiền cuối cùng cho mày, cầm lấy mà trị bệnh của mình! Nếu bất hạnh không thể chữa khỏi, lại không ai đến nhặt xác, thì đến nói cho người mẹ này biết!"
Bà không có nhìn lại con gái, xoay người đẩy ra Cổ Ngạo và Đại Lận đang ở phía sau, vội vàng rời đi.
"Mẹ!" Trâu Tiểu Hàm hoàn toàn phát hoảng, muốn chạy ra đuổi theo, nhưng lại bị nữ cảnh sát kéo trở về trên giường bệnh, hai tay bắt đầu lại bị còng, trong lúc giam cầm không cho phép chạy ra khỏi phòng bệnh. Cô liền kêu như kẻ điên, khuôn mặt đỏ lên, "Mẹ, tất cả điều này đều là mẹ dạy con, cái gì có lợi cho mình như thế nào thì phải lợi dụng như thế đó, bây giờ vì sao lại muốn trách con? Mẹ!"
Cổ Ngạo đi đến trước mặt cô, hỏi nghiêm túc: "Chuyện gϊếŧ người phạm pháp kia, rõ ràng là tình nhân của ba cô phái người đi làm, vì sao vừa nãy cô lại muốn nói là do ba của cô làm giúp? Thủ đoạn của Diệp Tố Tố có thể trở nên ác độc như vậy, tôi cũng có chút không thể tưởng tượng nổi."
"Vốn dĩ Diệp Tố Tố này chính là một bộ dạng ác độc như vậy, trận hỏa hoạn trước kia, chính cô ta còn rót xăng ở cửa hàng hoa!" Trâu Tiểu Hàm lên tiếng tê rống, giống như sắp hỏng cả người, thái dương trắng nõn nổi đầy gân xanh, có thể thấy được màu xanh của mạch máu, trong mắt lại lóe lên một vẻ dữ tợn không thể ngăn chặn, "Cô ta làʍ ŧìиɦ nhân của ba tôi, không phải là muốn cắn ngược lại ba tôi một ngụm ở đại hội Đảng, lại không biết xấu hổ mà thừa nhận chính mình là tình nhân hay sao? Vậy anh nghĩ xem có chuyện gì mà cô ta không thể làm được? Năm đó cô ta cố ý muốn chọc giận Tô Đại Lận, để Tô Đại Lận đến cửa hàng hoa của cô ta, còn chính mình thì rót xăng ở đó từ trước, chờ Tô Đại Lận đến đánh! Trong khoảng thời gian cô ta làm vợ bé của ba tôi, tôi đã gặp mặt cùng cô ta, nhưng cô ta cũng từng hứa hẹn, những chuyện mà cô ta làm thương tổn Tô Đại Lận, đều là cô ta cam tâm tình nguyện, cũng không liên quan gì đến tôi, chính là cô ta muốn quan tâm đến tôi, một khi gặp chuyện không may, một mình cô ta gánh hết! Quả thật việc này chính là do cô ta làm, không có ai ép cô ta cả, nhưng hôm nay cô ta lại cắn ngược ba tôi một ngụm, mượn lần đại hội có sự tham gia của mười lăm giới chức trong cả nước, trực tiếp khiến cho ba tôi bị thanh tra kỷ luật! Cô ta là một kẻ điên, mục đích cuối cùng vẫn là vì Đằng Duệ Triết! Cô ta là đồ vô liêm sỉ!"
Cô đạp tung chăn bông trên giường, liều mạng giãy dụa, kiệt lực tê rống, cổ tay xoay qua lại đã chảy máu.
Nhưng lời nói vừa rồi của cô, lại khiến những người ở đây chấn động kinh sợ, giống như một thanh kiếm lợi hại, đột nhiên cứa lên trái tim của người ta, vừa bất ngờ lại sắc bén, khiến người ta đau đớn khó chịu. Tô Đại Lận đứng phía sau Cổ Ngạo, biết rằng Trâu Tiểu Hàm không có nhìn thấy cô, lời nói này cũng là nói thật. Nhưng đúng là những lời nói tế rống này của Trâu Tiểu Hàm, mới khiến cho cô như bị sét đánh!
Cô lặng yên rời khỏi nơi này, vội vàng đi trên hành lang, càng chạy càng nhanh, lao đầu về phía trước.
Chuyện năm đó qua đi đã thật lâu, lâu đến nỗi có chút mơ hồ, nhưng phán quyết của tòa án, quả thật là cô làm đổ sơn, đánh bay ngọn nến trang trí, thiêu rụi cửa hàng hoa của Diệp Tố Tố. Mọi người đều cho là như vậy, cho rằng cô phóng hỏa làm cháy cửa hàng của Diệp Tố Tố, ba cũng cho là vậy, Duệ Triết cũng cho là vậy, ngay cả chính cô cũng cho là như vậy.
Nhưng hôm nay, Trâu Tiểu Hàm nói Diệp Tố Tố tưới xăng ở cửa hàng hoa, chờ cô đến đánh cô ta!
Chờ cô đến đánh?
Bỗng nhiên trước mắt cô mơ hồ hẳn lên, trong lòng không biết là cảm xúc gì. Năm đó cô còn phá hư cái váy của Diệp Tố Tố, rõ ràng biết Diệp Tố Tố là người phụ nữ của Duệ Triết, còn lén chui vào trong phòng của Duệ Triết, quấn quýt lấy người đàn ông của người khác...... Cô cười rộ lên, lấy tay gạt lên khóe mắt, mới biết được là lệ.
Vì sao lại như vậy?
Cô dừng lại bước chân, tựa vào bên bức tường, đem trán đặt lên trên tường, cúi đầu, nhẹ nhàng khóc lại nhẹ nhàng cười. Năm đó cô hoành hành ngang ngược đến cỡ nào, mới khiến Diệp Tố Tố hận cô như vậy. Cô cướp đàn ông của người khác, không nên bị hận sao?
Cô cúi đầu, rốt cuộc không cười nổi, chính là buông đầu xuống, nước mắt rơi đầy trên mặt.
Thì ra đây là gieo gió gặt bão, cái giá quá đắt khi theo đuổi một người. Ôi.
Cổ Ngạo đứng ở phía xa xa nhìn cô, không có đi qua đây, cùng trầm mặc theo cô.
---
Đằng Duệ Triết
Cổ Ngạo lái xe cảnh sát trực tiếp đi về tòa thị chính, không để ý đến sự ngăn cản của thư kí thị trưởng, lấy thân phận công tố viên mà xông thẳng vào văn phòng thị trưởng.
Giờ phút này Đằng Duệ Triết đang ở văn phòng, nghe được âm thanh mở cửa, mày kiếm nhăn lại một hàng, ánh mắt tức giận nhìn vị khách không mời mà đến này.
"Đây là nguyên văn những gì Trâu Tiểu Hàm nói, Đằng thị trưởng bỏ thời gian nghe một chút!" Cổ Ngạo mở đoạn ghi âm ra, trực tiếp lia đến trên bàn làm việc, quan sát từng biểu hiện rất nhỏ trên khuôn mặt hắn, "Thông qua đoạn băng ghi âm này, tôi có thể gởi đến tòa án để trực tiếp khởi tố Diệp Tố Tố, quay lại hiện trường vụ hỏa hoạn năm đó, giúp Tô Đại Lận rửa sạch mọi oan khuất, ý của cậu thế nào?"
Đằng Duệ Triết tắt đoạn ghi âm đi, nâng mắt, bờ môi gợi cảm nhẹ nhàng nhếch lên, cười lạnh: "Cổ Ngạo, cậu luôn làm việc hấp tấp như vậy, để mình bênh vực kẻ yếu. Nhưng chuyện của Tô gia sẽ tự tay tôi xử lý, cậu có nhiều thời gian thì đi điều tra vụ án khác của mình đi."
"Vậy chính là cậu không tin Diệp Tố Tố sẽ làm ra loại chuyện này?" Cổ Ngạo lấy lại đoạn băng ghi âm, cười cười không sao cả, đi qua đi lại trong văn phòng của hắn, nhìn ngoài cửa sổ, lại nói: "Tôi biết cậu có phương pháp và nguyên tắc làm việc của mình, không ai có thể ngăn cản được cậu, nhưng vì sao khi nghe được những lời này của Trâu Tiểu Hàm, cậu cũng không có một chút phản ứng nào? Tôi cũng không thể giải thích nổi vì sao, cậu yêu Diệp Tố Tố đến mức có thể xem nhẹ tất cả những hành động bẩn thỉu của cô ta, tiếp nhận tất cả những gì thuộc về cô ta sao? Hay là cảm thấy cho dù cậu và Diệp Tố Tố là đang diễn kịch hay thật sự là chân tình, Tô Đại Lận đều sẽ chờ cậu cả đời sao?"
Biểu hiện của Đằng Duệ Triết khi nghe vậy có thay đổi một chút, hàng mi khí phách khẽ nhếch lên, ánh mắt đạm mạc: "Tất cả những chuyện này, cũng không liên cao gì đến cậu cả, Cổ Ngạo!"
"Tôi chuẩn bị khởi tố Diệp Tố Tố." Cổ Ngạo quay đầu lại, đi trở về trước bàn làm việc của hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Đằng Duệ Triết, "Lúc này Diệp Tố Tố đã chủ động thừa nhận là tình nhân của Trâu Tông Sinh, đúng là một cơ hội tốt để khởi tố cô ta! Cô ta chủ động như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cô ta! Người phụ nữ này làm nhiều chuyện phạm tội lắm rồi, nếu không dùng Pháp luật luận tội, khó có thể xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng!"
"Khởi tố?!" Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết tỏ vẻ lo lắng ngay lập tức, hai tròng mắt nguy hiểm nheo nheo lại, "Hiện tại, ai cũng không được động vào cô ấy!"
"Nếu tôi nhất định phải động thì sao?" Cổ Ngạo cười lạnh đáp lại hắn, "Động vào cô ta, mới chính là giúp Tô Đại Lận!"
"Duệ Triết, em đi ra ngoài." Hai người đang trong không khí căng thẳng, đột nhiên Diệp Tố Tố từ phòng tư liệu trong văn phòng đi ra ngoài, thì ra là vẫn luôn ở trong này, không biết đã đợi ở bên trong bao lâu, một thân váy trắng, mái tóc suôn dài mềm mượt, dùng tay vén sợi tóc mai ra sau tai, gật gật đầu với Đằng Duệ Triết, nhìn nhau ăn ý, đi ra ngoài.
Sau đó chờ cô ta đi ra ngoài, ở ngoài cửa lại đụng phải một người -- chỉ thấy Đại Lận mặc đồng phục cảnh sát đang đứng ở ngoài cửa, thì ra là đi cùng Cổ Ngạo đến đây, nét mặt tái nhợt bốn mắt nhìn nhau với cô ta!
---
Diệp Tố Tố
Đại Lận cũng giống Cổ Ngạo, ngàn lần vạn lần cũng không nghĩ rằng Diệp Tố Tố liền ở lại văn phòng của Duệ Triết như vậy, không biết hai người chung sống bao lâu, cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu nối lại tình xưa nghĩa cũ, ngang nhiên hẹn hò ở chốn văn phòng, cô chỉ nhìn thấy, khuôn mặt chói lọi của Diệp Tố Tố, đang nở nụ cười tươi sáng với cô.
"Chúng ta đã lâu không gặp." Sự kinh ngạc ban đầu của Diệp Tố Tố qua đi, sau đó chậm rãi hướng về phía cô, liếc mắt đánh giá cô một cái, cong môi cười khẽ: "Hơn một năm không gặp, xem ra cô trưởng thành không ít."
Giọng nói mềm nhẹ, nụ cười mỉm ngọt ngào, mở lời dạo đầu tài trí hơn người.
Đại Lận im lặng nhìn cô ta, không nói gì.
"Vậy xin phép." Diệp Tố Tố thấy cô không nói lời nào, lại cười yêu kiều, đi sát qua bên người cô, thoải mái rời đi.
Đại Lận quay đầu lại nhìn bóng dáng váy trắng thướt tha kia, khuôn mặt mềm mại trắng nhợt một mảnh, muốn nói lại không thốt ra miệng được, ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh. Vài giây sau, cô đứng lên, không có bước vào văn phòng tìm Đằng Duệ Triết, mà rời khỏi cái nơi xa lạ này.
Cô không lưu lại dấu vết ở nơi này, cũng không để Đằng Duệ Triết nhìn thấy cô, lặng yên đến, rồi lại lặng lẽ rời đi, không hề giữ lại một tia hơi thở nào của mình.
Mà Cổ Ngạo ở trong văn phòng, từ lúc Diệp Tố Tố bất ngờ đi từ phòng trong ra, sau đó dường như không có chuyện gì mà thoải mái đi ra ngoài, anh liền ngừng lại việc nói chuyện với Đằng Duệ Triết. Dù sao Đại Lận cũng là do anh đưa tới,
cũng là anh để Đại Lận đứng ở bên ngoài, nghe bọn họ nói chuyện.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng mình ghi âm lại toàn bộ lời nói của Trâu Tiểu Hàm, nhất định Đằng Duệ Triết sẽ có phản ứng gì đó, nhưng tiếc là, chẳng những Đằng Duệ Triết không có phản ứng, mà còn giấu Diệp Tố Tố ở văn phòng của mình, lén lút hẹn hò, thản nhiên liếc mắt đưa tình với nhau, trực tiếp để Đại Lận bắt gặp đúng lúc!
Điều này không còn nghi ngờ gì nữa là hoàn toàn ngược lại, khiến Đại Lận hết lần này đến lần khác nhận lấy đả kích, mất đi tất cả hi vọng!
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh tức giận hẳn lên, hai tay đập lên bàn, tầm mắt song song với Đằng Duệ Triết, nổi giận đùng đùng nhìn Đằng Duệ Triết đang ngồi sau bàn làm việc, sẳng giọng nói: "Bây giờ Tô Đại Lận đang ở bên ngoài, đem toàn bộ những lời cậu nói vừa nãy nghe lọt tai không sót một chữ, hơn nữa còn phải đụng mặt Diệp Tố Tố của cậu ở cửa, không biết phải nhận lấy những lời nói móc nói máy nào! Đằng Duệ Triết, đếu cậu được coi là đàn ông, đừng có để những người này giày xéo Đại Lận một cách không kiêng dè như vậy, cô ấy yêu cậu không có gì là sai cả, kẻ đáng giận chính là cái tên ngụy quân tử như cậu đây, biết rõ cô ấy đã thuộc về mình rồi, còn muốn chân đạp hai thuyền!"
"Cậu đưa cô ấy đến đây?" Hàng lông mày của Đằng Duệ Triết vừa nhíu lại, đã đứng lên ngay lập tức, bước đi hướng ra cửa, "Cổ Ngạo, con mẹ nó cậu đúng là đồ nhiều chuyện!"
Hắn đi tới cửa, phát hiện Diệp Tố Tố đã rời đi, Đại Lận cũng không ở lại, trên hành lang không có ai. Mi tâm hắn nhíu chặt, chân dài sải bước đi nhanh, xuyên qua hành lang, đi đến trước bàn làm việc của thư ký Nghiêm, "Vừa rồi có một cô gái vẫn đứng ngoài cửa văn phòng của tôi sao?"
"Đúng vậy, là do công tố viên Cổ Ngạo đưa tới, nói là trợ lý của anh ấy, thoáng nhìn là một cô gái trẻ tuổi, tuổi cũng không lớn lắm." Thư ký Nghiêm gật gật đầu, chậm rãi đứng lên, chờ đợi chỉ đạo.
Phút chốc Đằng Duệ Triết trầm mặc, bỏ qua thư ký mà chạy nhanh đuổi theo ra ngoài cổng tòa thị chính, tìm kiếm thân ảnh Tô Đại Lận.
Nhưng trong khuôn viên tòa thị chính không có bóng dáng của Tô Đại Lận, cho dù hắn có lái xe đuổi theo, cũng không biết cô đi đâu. Hắn phiền muộn chống nạnh nhìn về phương xa, nhỏ giọng chửi một câu, ngũ quan tuấn mỹ càng toát lên vẻ lo lắng, xoay người đi trở về văn phòng.
Giờ phút này Cổ Ngạo đã ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, nghe lại đoạn băng ghi âm kia thêm một lần nữa, cười lạnh mà hỏi Đằng Duệ Triết vừa đi đã quay lại: "Cậu đã để ý Đại Lận, vậy có khởi tố Diệp Tố Tố hay không? Tâm tư của phụ nữ mong manh như làm từ nước, nếu đối xử với cô ấy quá lạnh lùng, lòng cô ấy sẽ ngưng kết lại thành băng giá, không bao giờ mở rộng lòng mình với cậu nữa, cậu có tin hay không?"
Khuôn mặt âm trầm của Đằng Duệ Triết liếc anh một cái, đôi mắt bắn ra mũi tên nhọn, đảo qua khuôn mặt của anh, tầm mắt lạnh lẽo, đi đến trước bàn ấn trực tiếp lên nút điện thoại: "Thư kí Nghiêm, mời vị công tố viên không mời mà đến này ra về! Sau này nếu vẫn có người không thông báo không hẹn trước, xông thẳng vào văn phòng thị trưởng, cứ trực tiếp gọi bảo vệ trị an đến đây!"
Cổ Ngạo thấy hắn tuyệt tình như vậy, đứng lên đặt cuộn băng ghi âm để lên bàn làm việc của hắn: "Đoạn băng ghi âm này đưa cho cậu, hợp tác của chúng ta cũng dừng lại tại đây! Bây giờ mặc kệ là vì ai, tôi nhất định phải khởi tố Diệp Tố Tố, công bố tội ác của cô ta! Đằng Duệ Triết, nếu cậu cố ý bảo vệ bao che cho cô ta, vậy đừng có trách tôi khởi tố luôn cả cậu! Cậu thân là tân thị trưởng, là chính trị gia, vị trí ngồi còn chưa vững chắc cũng không muốn vì lạm tình, lại nhiều chuyện xấu gièm pha đem đến cho mình tai ương ngập đầu đâu nhỉ, cậu đừng có ở đó mà không tin!"
Anh cười lạnh lùng, xoay người đi ra phía cửa, nhanh chóng rời đi.
Anh thề, sau này nếu không có chuyện gì trọng đại, anh tuyệt đối không muốn đến đây nhìn thấy khuôn mặt này! Nói vậy Tô Đại Lận cũng không muốn lại đây nhìn thấy khuôn mặt này, vậy anh sẽ không nhiều chuyện nữa, Đằng Duệ Triết hắn tự cao tự đại như vậy, khi đạt được đỉnh cao, liền xem người khác là kẻ thừa, ai có thể kèm cặp được hắn?! Ha ha, vậy để cho Đằng đại thiếu gia và Diệp Tố Tố ở cùng nhau đi, bọn họ là trời sinh một cặp, để xemphù hợp đến thế nào, trai tài gái sắc tự nhiên hợp lại, còn hai mẹ con Đại Lận chính là người thừa!
Anh lái xe ra khỏi tòa thị chính, nhanh chóng rời đi, thẳng hướng về Cổ trạch.
Không ngoài dự đoán, anh tìm thấy Đại Lận ở ngay trong nhà của mình, nhìn thấy cô đã cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, đang ôm con.
Kỳ lạ là, anh không nhìn thấy một chút thương tâm nào trên khuôn mặt của cô, chỉ thấy cô đang cười với bé con, chơi cùng con. Bàn tay nhỏ bé của bé con thì vung vung, đôi mắt to nhìn chằm chằm thẳng vào cái miệng của mẹ, đang cố gắng tìm hiểu sự vật trong thế giới mới này.
"Chú Cổ Ngạo đã trở lại rồi, chúng ta ăn cơm thôi." Đại Lận ôm lấy con, dùng chóp mũi cọ cọ lên cái mũi nhỏ của đứa bé, sau đó ngẩng đầu cười thản nhiên với anh, ý bảo cơm trưa đã được nấu xong.
Cô tự soạn chén đũa trên bàn từ trước, lại pha bình sữa ấm cho con, trước mắt để con được no bụng, sau đó chính mình mới ăn cơm.
Cổ Ngạo cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, ngồi trước bàn ăn, hỏi Cổ Dư đi đâu?
"Buổi sáng chị ấy nói với em đi làm chút chuyện, có khả năng về muộn một chút." Đại Lận thật sự có thể trả lời anh một cách tự nhiên, hơn nữa nụ cười tươi trên khuôn mặt cũng không phải cố ý, tự nhiên vô cùng, trên người toát lên một vẻ ôn nhu của người mẹ, "Cổ Ngạo, ăn xong bữa cơm này anh rửa chén nhé, em đưa con đi tản bộ trong sân vườn."
Cô đặt bé con vào xe đẩy, khoác cho mình một cái áo khoác mỏng manh, đi ra cửa.
Tô Đại Lận
Ánh nắng bên ngoài vừa đúng lúc dịu nhẹ, mây lững thững thôi che đi ánh nắng mặt trời, đi giữa vườn hoa sum xuê trong vườn, thật là thích ý. Đại Lận đẩy xe nôi đi đến trước căn biệt thự, nhìn về phía phòng ngủ của cô, không hiểu vì sao lại ở ban công hóng gió cả một đêm hôm đó.
Mặc dù trong nháy mắt, cô đã có suy nghĩ muốn trực tiếp nhảy từ trên xuống, nhưng chỉ là tạp niệm chợt lóe mà đi qua thôi. Cuối cùng cô vẫn ngồi ở ban công hóng gió, gió lạnh thổi khiến cái đầu của cô càng thanh tỉnh, nhưng tâm cũng càng lạnh hơn.
Có rất nhiều thời điểm, cô nhìn ánh trăng, sẽ nhớ tới Tiêu Tử trước kia. Nhìn về ngọn núi ở phía xa, sẽ nhớ tới Duệ Triết. Cô không thể quên được một đêm đó khi Tiêu Tử xắn tay áo giúp