Diệp Tố Tố
Bữa tiệc mừng đầy tháng đã xong, trên đường trở về Cổ Trạch, Đại Lận lấy di dộng ra, phát hiện có một tin nhắn nằm ở hộp thư chưa đọc, là có người chuyển một trăm vạn tệ vào tài khoản của cô, tin nhắn tự động của ngân hàng báo qua, nhắc nhở cô kiểm tra sử dụng.
Cô nhìn con số này, nhíu nhíu mày, im lặng tắt màn hình điện thoại.
Sau khi tới Cổ trạch, giúp việc của Cổ gia nói có người tặng quà đầy tháng cho Khiêm Khiêm và Ny Ny, nên bà nhận giùm, đặt trong phòng hai đứa trẻ, chắc chắn hai bé con sẽ thích. Vì thế Đại Lận đi đến phòng của con, liền nhìn thấy hai chiếc giường nôi và hai chiếc xe đẩy của trẻ em màu xanh lam và màu hồng phấn giống nhau như đúc, viết rõ ràng tặng Khiêm Khiêm và Ny Ny, chúc hai tiểu bảo bối vui vẻ khỏe mạnh.
Cô nhìn, đi qua tháo tấm thiệp xuống, bỏ vào thùng rác.
Nếu cô đoán không sai, hai bộ giường nôi và xe nôi của trẻ em này là Diệp Tố Tố chọn lựa, sau đó lại dùng danh nghĩa của Đằng Duệ Triết mà đưa qua đây, để baba tặng quà đầy tháng cho hai con, giúp Đằng Duệ Triết hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng, Khiêm Khiêm và Ny Ny của cô không cần.
Cô để giúp việc đẩy giường và xe của trẻ em dời đi chỗ khác, kéo chiếc giường và xe đẩy trước kia lại đây, đặt Khiêm Khiêm và Ny Ny nằm cùng nhau.
Mất đi sự trói buộc của tã lót, hai tên nhóc này huơ tay huơ chân thật vui, đôi mắt to trong suốt không ngừng đánh giá bốn phía, chuyển động xoay tròn, không hề nhiễm một tia không sạch sẽ của trần thế. Đại Lận giúp Khiêm Khiêm lau người trước, cái miệng nhỏ nhắn của Ny Ny ở một bên thì khóc oa oa, nước mắt lưng tròng nhìn qua bên này. Cô thả lại Khiêm Khiêm, ôm lấy cô bé mà dỗ dành, cô bé liền nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn cùng Khiêm Khiêm nằm trên giường, tự mình chơi.
Tuy rằng trước mắt hai đứa nhỏ chưa thể xoay người, không thể động đậy, nhưng hai đứa đã biết dùng ánh mắt đuổi theo mẹ, không cho mẹ hôn nhẹ rồi rời khỏi tầm nhìn của chúng, dùng ánh mắt này nhìn thế giới mới.
Torn ở bên cạnh thấy hai đứa bé đáng yêu như vậy, như có được tinh thần, không có thấy bi quan, nhịn không được lại dùng ngón tay chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ny Ny, xoa bóp bàn tay nhỏ bé, hôn lên mặt, để tiểu nha đầu này đừng quên mẹ Torn. Nhớ ngày đó, một tay cô thay tã dọn nướƈ ŧıểυ chăm sóc cho Ny Ny, không biết đã dành bao nhiêu yêu thương cho cô công chúa nhỏ này, ngày ngày ngóng trông cô công chúa nhỏ lớn lên, trở thành một đại mỹ nhân còn muốn đẹp hơn cả mẹ Đại Lận!
Hiện tại hai đứa con là toàn bộ hi vọng của Đại Lận, chỉ có hai đứa được sống tốt, cô mới có thể tìm kiếm hạnh phúc của chính mình thêm lần nữa, không phải sao? Torn cười ôm tiểu Ny Ny từ trên giường lên, dùng chóp mũi cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, chọc cho bé cười.
Đại Lận thấy Torn đang chăm hai đứa nhỏ, liền cầm áo ngủ đi tắm, đặt điện thoại ở trên bàn.
Sau đó, di động vang lên, Torn tính tình ngay thẳng vội vàng xoay qua, nhanh chóng chụp lấy điện thoại chuẩn bị đưa cho Đại Lận nhận nghe, "Đại Lận......" Đang muốn nói có điện thoại, chợt thấy màn hình hiển thị dãy số của Đằng tổng, lúc này liền dừng bước chân.
Bây giờ Đằng tổng còn gọi điện thoại cho Đại Lận, chẳng lẽ là cảm thấy Đại Lận còn chưa đủ thương tâm, chịu đả kích chưa được nhiều sao? Một cái chức cổ đông Đằng thị, một trăm vạn tệ phí nuôi dưỡng, hai cái giường hai cái xe đẩy, đã muốn đuổi ba mẹ con Đại Lận đi rồi?
Hiện tại cô sẽ khiến cho hắn nhận hết sự tức giận này, đừng có gọi điện thoại qua đây nữa, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng có đi quấy rầy Đại Lận!
Vì thế cô đi đến một bên, nhấn nút nhận nghe thật mạnh, đang muốn nói một chút lời không hề lịch sự, đối phương lại cướp lời mở miệng trước, nói: "Tô tiểu thư, tôi là Diệp Tố Tố, muốn nói với cô mấy câu, đừng vội cúp máy."
Torn nghe được âm thầm cười, đuôi lông mày khẽ nhếch, có điên mới cúp máy! Tôi cũng không phải Đại Lận, nghe được giọng nói của Diệp Tố Tố cô liền bi thương cực kỳ, ảnh hưởng đến cảm xúc rất lớn, sau đó bị cô gây sóng gió, tai bay vạ gió. Hiện tại tôi muốn nghe một chút xem Diệp Tố Tố cô dùng điện thoại di động của Đằng tổng gọi qua đây là vì chuyện gì, rốt cuộc có thể còn không biết xấu hổ đến nhường nào.
Cô cố ý dùng điện thoại di động của Đằng tổng để gọi cho Đại Lận, vậy tôi sẽ mở loa ngoài ra, truyền tin tức này cho khắp thiên hạ nghe, để cho mọi người cùng nghe xem cô lén nói lời gì với Đại Lận mà không dám xuất hiện trực tiếp! Có thể làm như vậy sao?
"Tôi không có số điện thoại của cô, bởi vậy không thể không dùng điện thoại của Duệ Triết để gọi cho cô." Diệp Tố Tố nói dịu dàng xong, chậm rãi nói tiếp, "Có khả năng cô đã gặp qua tôi mặc bộ đồ đen, cũng nhìn thấy tôi đến tòa thị chính. Nhưng xin cô hãy tin rằng, người phụ nữ đó không phải là tôi, cô ta cố ý giả dạng dáng vẻ của tôi, để Trâu bí thư giúp cô ta có được vị trí công việc thư ký ở tòa thị chính, sau đó lại tiếp cận Duệ Triết. Bởi vậy tôi mới dùng kế liền kế, đơn giản xem mình là cô ta mà xuất hiện ở tòa thị chính, lợi dụng cơ hội lên sân khấu biểu diễn để cầu cứu Duệ Triết, để Duệ Triết chú ý đến tôi. Buổi tối chào mừng tân thị trưởng nhận chức kia, nếu Duệ Triết không có ở lại hội trường, cũng không ra sau cánh gà tìm tôi, có khả năng tôi đã bị người phụ nữ kia đánh chết. Bởi vậy tôi thật sự cảm kích Duệ Triết đã cứu tôi, cũng cảm thấy thật có lỗi với cô. Tô tiểu thư......"
Cô dừng một chút, tiếng nói càng toát lên vẻ áy náy, "Tôi biết cuộc sống của cô trong khoảng thời gian này thật sự không được vui vẻ, bị chuyện của tôi biến thành tình trạng kiệt sức, tôi cảm thấy thật có lỗi, không đứng dậy nổi, nhưng xin cô hãy kiên trì một chút, cũng xin cô hãy tin tưởng Duệ Triết, anh ấy làm vậy là vì vụ án oan sai năm đó của Tô thị trưởng, muốn thay cô lật lại bản án của Tô gia. Bởi vì tôi nhìn thấy, trong lòng anh ấy là có cô, từ năm năm trước đã chú ý tới cô rồi, chính là khi đó cô còn nhỏ tuổi, anh ấy không có cách nào thuyết phục được chuyện chính mình lại đi thích một bé gái......"
Torn nín thở, hàng lông mày đã gắt gao nhíu chặt, không rõ Diệp Tố Tố nói ra những lời này là có ý gì. Nghe không khí cô ấy nói chuyện trong điện thoại là dịu dàng cùng lời lẽ khiêm tốn, không giống như gọi đến để khoe khoang, ngược lại giống như khuyên nhủ. Khuyên Đằng tổng và Đại Lận làm hòa sao? Giả vờ rộng lượng sao?
"Qua vài ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này, có khả năng không bao giờ trở lại nữa, bởi vậy tôi hi vọng Tô tiểu thư cô có thể tiếp tục đi cùng Duệ Triết, cùng nhau hòa thuận, đầu bạc răng long." Diệp Tố Tố ôn nhu chúc phúc trong điện thoại, tiếng nói tinh tế như gió mùa xuẩn thổi lên mặt, mang theo một tia sầu não, "Sau khi tôi rời khỏi đây, Tô tiểu thư cô có thể giúp tôi thắp một nén hương hàng năm cho ba mẹ nuôi của tôi được không, tôi là một đứa con gái bất hiếu, luôn luôn đi xa ở bên ngoài, rất ít khi làm bạn với họ......"
Gặp bên này nãy giờ không nói gì, cô cười áy náy, cảm thấy có khả năng chính mình đã nói ra một yêu cầu quá phận, sửa lại lời nói: "Tô tiểu thư, tôi đã làm phiền cô rồi, không nên nhắc tới yêu cầu này. Thật xin lỗi Tô tiểu thư, hôm nay nói nhiều như vậy với cô, cũng tạo thành chuyện phức tạp cho cô trong khoảng thời gian này. Sau này sẽ không như vậy nữa, sau này tôi sẽ nhớ rõ, Duệ Triết là một người cha, cũng là một người chồng, cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ người yêu cũ giải vây, do đó làm cho vợ con mình hiểu lầm thương tâm......"
Torn im lặng nghe, thật sự có chút nhịn không được muốn đáp trả hai câu với Diệp Tố Tố, hỏi cô ấy, nếu nói nghe tốt như vậy, luôn mồm muốn Đằng Duệ Triết trở về, chúc Đằng tổng và Đại Lận sống đến đầu bạc răng long, vậy vì sao lại không buông tay, có chết cũng phải ở lại chỗ của Đằng tổng? Hơn nữa anh trai cô còn nói qua, cô gái Diệp Tố Tố này thường xuyên lợi dụng thời điểm Đằng tổng không chú ý, đứng ở phía sau Đằng tổng mà nhếch môi cười lạnh với anh, vậy cái thái độ cao ngạo đó, lại là giả tạo sao? Cô gái này đang ngại anh trai làm hỏng chuyện tốt của cô ta, rất thâm độc!
Torn lạnh lùng hừ một cái, đang muốn hỏi Diệp Tố Tố khi nào thì đi, là một ngày nào, quay đầu lại đã thấy Đại Lận tắm rửa xong mặc váy ngủ đi ra, tóc dài ẩm ướt, áo ngủ mỏng manh khoác lên thân hình thon cao của cô, mềm mại mà yếu đuối.
Đại Lận đang dùng máy sấy tóc, thấy Torn cầm điện thoại của mình, cũng không có ý trách cứ, ôn nhu hỏi Torn là ai gọi tới.
Torn không nói gì, chủ động đưa điện thoại qua, để Đại Lận nhận nghe.
Nhưng thời điểm khi Torn quay đầu lại xem Đại Lận, Diệp Tố Tô coi như Đại Lận không muốn để ý đến mình, nói lời hẹn gặp lại, cúp máy. Bởi vậy Đại Lận chỉ nhìn thấy cuộc gọi vừa nhận hiển thị dãy số của Đằng Duệ Triết, không có nghe thấy giọng nói của đối phương, cũng không biết đối phương nói cái gì.
Cô không để ý điều này trong lòng, đặt điện thoại qua một bên, tiếp tục sấy tóc.
Torn đứng ở phía sau, nhìn khuôn mặt trong trắng lộ hồng của Đại Lận qua tấm gương trước mặt, trong lòng có chút lo âu, vỗ vỗ lên vai của cô, để cho cô tắt máy sấy tóc đi, Torn có chuyện muốn nói: "Nếu giữa Đằng tổng và Diệp Tố Tố không có gì, em có thể bỏ qua chờ ngài ấy trở về không? Nếu Diệp Tố Tố rời đi, em có thể cho rằng cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng xuất hiện hay không?"
Đại Lận miết cô liếc nhìn một cái, cười hỏi lại: "Nếu là em và Cổ Ngạo cùng ra cùng vào một chỗ, người trước người sau ân ái, chị đi hỏi Đằng Duệ Triết xem anh ta có thể chờ em trở về hay không? Có thể tin tưởng tụi em trong lúc đó không có gì hay không? A, một lần em gặp mặt với Diệp Tố Tố ở tòa thị chính, ánh mắt của cô ấy nói cho em biết, cô ấy chỉ có thắng, tuyệt đối sẽ không rời đi!"
Cô vén mái tóc dài mềm mại của mình qua một bên, đứng lên, đôi mắt đẹp như nước nhìn Torn, bình tĩnh mà nói: "Nếu vừa rồi người gọi điện mà chị nhận nghe là Diệp Tố Tố, hơn nữa còn muốn báo cho biết không bao lâu nữa cô ấy sẽ rời đi, vậy nhất định là Đằng Duệ Triết đang ở bên cạnh cô ấy, đang tắm rửa, hoặc là đang làm việc, cách không xa cô ấy mấy, cô ấy nói những lời am hiểu lòng người này là nói cho anh ta nghe, chứ không phải nói chuyện cho em nghe. Bởi vì hiện tại đối với cô ấy mà nói, cô ấy mới chính là bên thứ ba cướp đi cha của hai đứa nhỏ. Nếu cô ấy yên tâm thoải mái quá mức, không có một tia áy náy, sẽ khiến Đằng Duệ Triết không buông tay được với em ở bên này, vĩnh viễn có cảm giác thua thiệt với em. Cô ấy rất hiểu người đàn ông này, hiểu được cách làm cho anh ta có cảm giác nguy cơ, cảm giác mới mẻ, nhiều lần tan tan hợp hợp, là phương thức ở chung của bọn họ khi yêu nhau. Chính là, cô ấy lo lắng nhiều rồi."
Cô cười nhẹ, trên khuôn mặt cũng không có bi thương, cũng không có ưu sầu, trong trắng nõn lộ ra vẻ hồng nhạt, trong bình tĩnh mang theo mỉm cười, đi qua cởϊ qυầи áo cho hai tiểu bảo bối, chăm sóc giấc ngủ cho hai con.
Torn đã có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Đại Lận có thể đoán chuẩn như vậy, nhìn thấy rõ tâm lý hiểu biết của Diệp Tố Tố! Lúc đầu cô còn lo lắng sau khi Đại Lận biết được sẽ chịu không nổi, bị những lời nói trong điện thoại của Diệp Tố Tố này lại biến thành ảm đạm hao tổn tinh thần, nên mới cố ý gạt cô, không nghĩ rằng mới nói một chút cô đã nghĩ thông, đoán một cái đã chính xác, hơn nữa còn cười cho qua, tâm lý thản nhiên.
Cô đi tới, giúp Đại Lận trải chăn đắp cho hai đứa nhỏ, "Lúc đầu chị cũng tưởng là Đằng Duệ Triết gọi tới, bởi vậy mới nhận điện thoại thay em. Không nghĩ tới là Diệp Tố Tố gọi, đại khái ý của cô ta chính là, cái người ở tòa thị chính kia không phải là cô ta, mà cái người xuất hiện ở buổi biểu diễn văn nghệ đó mới chính là cô ta, cô ta ca hát để hướng về Đằng tổng cầu cứu, từ đó đến nay đều dính dáng đến Đằng tổng, cho nên mới cảm thấy thật có lỗi với ba mẹ con em. Hơn nữa còn nhấn mạnh rằng nếu đêm đó không có Đằng tổng giúp, cô ta sẽ không được cứu trợ, sẽ bị người ta gϊếŧ chết. Nói cách khác, hiện tại cô ta phải phụ thuộc vào Đằng tổng mới có khả năng an toàn, đồng thời cũng giúp Tô gia của em lật lại vụ án oan sai năm xưa. Sau đó cô ta sẽ rời đi, để Đằng tổng trở về bên cạnh em."
"Vậy vì sao cô ấy không tự mình đến đây nói những lời này với em?" Đại Lận lại là cười nhẹ lạnh lùng, đứng thẳng người dậy. Tuy rằng không có chính tai nghe được những lời điềm đạm đáng yêu nói lên lí do thoái thác của Diệp Tố Tố, lại có thể một hai mà tưởng tượng được, cùng với bộ dạng xinh đẹp như ngọc dịu dàng như hoa của cô ấy.
Thời điểm năm đó cô theo đuổi Đằng Duệ Triết, Diệp Tố Tố cũng chính là một dáng vẻ này, gia cảnh nghèo khó, diện mạo ôn nhu, nói chuyện nhỏ giọng, rung động lòng người, tiếng động nào có lớn một chút, cũng có thể dọa cho cô ấy khóc. Nguồn gốc ôn nhu ngọc nữ của Trâu Tiểu Hàm, chính là học theo cô ấy.
May mắn là, vừa rồi cô không có nghe được những lời nói kia, nếu không sẽ lưu lại dấu vết trong lòng, tưởng tượng bộ dáng của Đằng Duệ Triết ở bên cạnh đang cười ôm lấy Diệp Tố Tố, quấy nhiễu năng lực tự hỏi bình thường của cô, hiện tại nghe Torn nhắc lại những chuyện xưa này, ngược lại thấy thoải mái, chỉ là nhận rõ tất cả những điều này đều là tiểu kế của Diệp Tố Tố mà thôi.
Cô nằm bên cạnh hai bé con ở trên giường, để Torn đi tắm rửa, có thiện ý dặn dò Torn sau này đừng một mình nhận điện thoại của cô, cũng không muốn Torn thường xuyên nhúng tay vào chuyện giữa cô và Đằng Duệ Triết. Cô biết là Torn lo lắng cho mình, còn xem cô là một đứa con nít, nhưng chuyện giữa cô và Đằng Duệ Triết, chỉ có chính cô mới có thể giải quyết, cũng chỉ có cô mới càng hiểu biết về Diệp Tố Tố hơn.
Sau khi Torn rời khỏi đây, cô lấy điện thoại ra lần nữa, trực tiếp gọi qua dãy số vừa nhận được lúc nãy. Vài giây sau, đối phương đã nhận điện thoại, truyền đến giọng nói từ tính lại xa lạ của Đằng Duệ Triết, "Đại Lận?" Có vẻ có chút kinh ngạc.
"Vừa rồi cô ấy gọi điện thoại qua cho tôi." Bàn tay mềm mại trắng thuần của cô đặt giữ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, đôi mắt đẹp buông xuống, nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ đang ngủ say, "Có chút lời nói mà anh không thể nói với tôi, cô ấy đều đã nói rồi, nói vậy là anh hiểu được. Nhưng sau này vào thời điểm cô ấy quyết định rời đi, xin hãy nói với cô ấy đừng có gọi điện cho tôi nữa. Tôi là gì của các người? Dựa vào "Lòng có áy náy" và "Rời đi" của cô ấy, mà tôi phải tiếp nhận anh sao?! Đối với tôi mà nói thì anh là ai? Năm đó tôi có thói quen đuổi theo các người mà chạy, bởi vậy mới thương hại tôi, đẩy người đàn ông mà cô ấy không cần hướng về phía tôi sao, còn bản thân mình lại đi làm một người "Vô tội nhất"?"
"Đại Lận, ý của cô ấy không phải như vậy." Đằng Duệ Triết lên tiếng trầm thấp, "Cô ấy......"
"Ý của cô ấy chính là vậy." Đại Lận cười lạnh lùng, quả quyết cắt đứt lời giải thích của hắn, "Nếu anh phải bảo vệ cô ấy, xin mời cứ tiếp tục. Các người muốn lật lại bản án, muốn thay cô ấy minh oan, muốn lật đổ Trâu gia, tất cả những điều này không có quan hệ gì với tôi, đây là chuyện của các người! Nhưng chuyển lời cho cô ấy, đi hay không đi là chuyện của bản thân mình, nếu phải đi, thì đi sảng khoái thoải mái một chút, đừng cố ý gọi điện thoại để cho tôi biết! Muốn hay không muốn đều là chuyện của Tô Đại Lận tôi, tôi chưa nói muốn, đừng có đem cái gì đó mà mình không cần đẩy về phía tôi! Cũng đừng có làm theo anh mà nói "Thật xin lỗi" với tôi, tôi còn chưa đi đến bước đường cùng ngõ cụt, cũng không có từng bước muốn người đàn ông này, không cần cô ấy thương hại! Nếu cô ấy có thành ý giải thích, xin mời tự mình đến đây tìm tôi, chính miệng nói "Thật xin lỗi" với tôi. Hiện tại đã có Đằng Duệ Triết anh ở phía sau bảo vệ cô ấy, tôi không có cách nào túm cô ấy xuống đất mà đánh, và tôi cũng không dám đánh, một khi đánh, lại chính là một cái tai ương ngục tù, còn ai chấp nhận được!" Cô nhẹ nhàng cười rộ lên, trong giọng nói chứa đầy châm chọc và giải thoát, muốn cúp máy, không nghĩ gì nữa, giọng nói lại khàn khàn, "Gọi điện cho anh một cuộc này, chính là muốn nói cho anh biết, đừng có lãng phí tiền bạc của mình trên người tôi nữa. Anh cho tôi càng nhiều tiền, tôi lại càng không có giá trị, một năm tôi ở cùng anh trong cuộc đời này, chính là cởi từng lớp quần áo trên người tôi xuống, để mặc anh chơi đùa, sau đó bị anh chơi chán xong, lại dùng tiền để đuổi đi."
"Đại Lận, tiền này chính là muốn để em sống tốt một chút."
"Không cần." Cô bình tĩnh treo máy, để mặt nằm ngửa lên đầu giường, nhìn chăm chú vào trần nhà, sau đó nhắm lại hai mắt, bước vào bình minh.
---
Ngày đầy tháng qua đi, hai đứa trẻ lớn lên rất nhanh, gần như một ngày một dáng vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn nảy nở, phúng phính, mềm mịn. Đại Lận đưa hai đứa nhỏ đi ra ngoài tắm nắng mùa thu, đi trên con đường nhỏ giữa hai hàng cây, nhìn phương hướng con đường trước mặt.
Mấy ngày nay cô đi qua làm việc tại hội trường của đại viện thị ủy, cũng tham dự một vài buổi diễn văn nghệ chào mừng Trung thu, cũng cùng chạm mặt một lần với Đằng Duệ Triết. Lúc đó, bọn họ cũng là ngồi một trước một sau, ở giữa cách một loạt chỗ ngồi, lại giống như cách muôn sông nghìn núi, chuyện cũ như một giấc mơ.
Cô từng hỏi qua vì sao chuyện tình của mình lại trở nên chuyển biến nhanh như vậy? Vì sao một lần đó bọn họ còn hoàn hảo ngồi xem hội diễn văn nghệ với nhau, cô chờ đợi hắn về nhà, còn giờ đây lại thật sự như hai người xa lạ, đúng là hờn dỗi nhất thời mà đẩy hắn ra xa sao?
Nghĩ nghĩ cô mới hiểu được, thật ra trong lòng người đàn ông này vẫn có Diệp Tố Tố tồn tại, đem bóng dáng của cô gái này mà khắc vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng, mặc kệ một đêm đó cô có sinh hờn dỗi với hắn hay không, có nhốt hắn lại ngoài cửa hay không, kết quả đều giống nhau.
Cô thật may mắn khi chính mình dọn ra ngoài, nếu không kết quả của việc tiếp tục ở lại đó, chính là ngày đêm chịu sự châm ngòi của Diệp Tố Tố thật và giả, không thể ngủ say.
Mà Diệp Tố Tố mặc đồ đen từng cướp Ny Ny đi, ép buộc cô phải tiếp cận Đằng Duệ Triết để thử tình cảm của hắn đối với Diệp Tố Tố, cũng đã ra tay với chiếc xe của cô, tính toán hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp gϊếŧ cô diệt khẩu. Điều này chứng minh cái người gọi là Diệp Tố Tố giả này thực ra là đang giúp Diệp Tố Tố thật, giúp Diệp Tố Tố tìm về Đằng Duệ Triết của những ngày trái tim đầy lửa nóng, để cho hai người thành một đôi với nhau.
Nhưng thời điển cô rời khỏi biệt thư, Đằng Duệ Triết lại lo lắng đuổi theo tận đây, cũng nhảy qua xe của cô, không để ý đến tính mạng mà cứu cô, khó có thể đoạn tuyệt mối quan hệ hơn một năm tình cảm với cô trong phút chốc, bởi vậy Diệp Tố Tố ghen tị, lập tức gọi điện thoại mà nói "Thật xin lỗi", khóc bảo phải rời khỏi, chúc phúc cô và Duệ Triết quay về thật tốt, sống với nhau đến tận tuổi già, trăm năm hòa hợp.
Làm như vậy, sẽ chỉ khiến người đàn ông này càng không buông tay Diệp Tố Tố được, cảm thấy cô ta thiện lương mềm lòng, càng cảm thấy đã làm cô ta thua thiệt, làm cho cô ta bắt được chặt chẽ tâm tư của hắn, khiến hắn không thể phân tâm. Nhưng tại sao Diệp Tố Tố phải khổ như vậy chứ, làm chuyện thừa thải rồi, làm càng nhiều, thì bại lộ cũng lại càng nhiều, chung quy lại sẽ bào mòn tính nhẫn nại của hắn.
Quả thật cô không có hứng thú với kết quả cuối cùng của hai người này, bọn họ chia tay cũng không chia tay được, bốn năm năm qua đều không có kết quả. Hai người này từ khi cô bị bỏ tù cho đến khi Đằng Duệ Triết quay lại theo đuổi cô, rồi cho đến tận bây giờ, luôn luôn ép buộc nhau, lại yêu đến chết đi sống lại, như
vậy kết quả cuối cùng như thế nào cũng không còn quan trọng. Cô thì ngược lại chỉ muốn biết rốt cuộc Diệp Tố Tố mặc đồ đen này là ai? Vì sao lại vừa giúp Trâu Tiểu Hàm, lại vừa giúp Diệp Tố Tố?
Nếu nói cô gái mặc đồ đen này có liên quan đến vụ án năm đó của ba cô, như vậy Diệp Tố Tố cũng không thoát được có liên quan. Thật ra trong nội tâm của Diệp Tố Tố, chính là hận cô, hận cô năm đó tùy tiện ương ngạnh, gắt gao đeo bám lấy Duệ Triết không buông ra, phá hủy tình cảm của bọn họ, nay cô gái này không cam lòng mà trở về, chính là minh chứng tốt nhất.
Chỉ tiếc rằng cô chật vật không chịu nổi, vĩnh viễn không thể đứng thẳng người đáp trả đúng lý hợp tình với Diệp Tố Tố, nói cô mới là bên thứ ba chen chân vào, là người đã phá hủy một gia đình đầy đủ của tôi. Bởi vì từ đầu đến cuối, cô ta đều ở một vị trí thật buồn cười, không hiểu được ý nghĩa chân chính của Đằng Duệ Triết khi yêu là thế nào, cũng không có được những lời hứa hẹn của hắn. Như vậy những lời đáp trả tranh giành này sẽ không còn quan trọng, chỉ cần Diệp Tố Tố biết điều an phận, đừng làm chuyện thương tổn Khiêm Khiêm và Ny Ny, như vậy bọn họ chính là hai đường thẳng song song.
Nghĩ đến đây, cô ngồi xuống băng ghế dài dưới hàng cây, ôm Khiêm Khiêm và Ny Ny vào trong ngực, yêu thương hôn lên con, nói ra một quyết định trong lòng cô, "Tuy rằng trong khoảng thời gian này bà nội rất thương hai con, tặng quà đầy phòng cho hai con, nhưng hai con không có mang họ Đằng, cuối cùng cũng không trở lại Đằng gia. Bởi vậy mẹ chuẩn bị cự tuyệt ý tốt của bà, không cho bà nội Đằng thường xuyên lại đây, không nên thân mật với người của Đằng gia quá."
Hai bé con tò mò nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười, nhận hết toàn bộ sự sắp xếp của mẹ. Không mang họ Đằng thì không mang họ Đằng, hai đứa mang họ Tô cũng được, đi theo họ của mẹ.
"Điều mẹ lo lắng là, nếu sau này Đằng gia có thêm cháu nội, sẽ gạt hai con qua một bên, khiến hai con sẽ đau thương." Đại Lận ôm gắt gao hai đứa bé vào trong lòng, mi tâm khẽ nhíu lại, ở trước mặt con mà nói ra lời thật lòng, "Tuy rằng bà nội Đằng có áy náy đối với mẹ, muốn bồi thường, nhưng so với mẹ, hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất. Bà nội từng làm tổn thương baba của các con, làm chuyện sai lầm, bởi vậy trong cuộc sống sau này, bà nội chỉ hy vọng con trai được hạnh phúc, những điều khác không còn quan trọng. Mẹ không cho các con trở về Đằng gia, là vì mẹ không muốn nhìn thấy các con của mẹ phải tranh giành một người cha với đứa con của Diệp Tố Tố. Bé con của chúng ta không cần một baba như vậy, đã có mẹ chăm sóc rồi, cuộc sống sẽ tốt thôi."
Hai đứa trẻ nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước của cô không chớp mắt, giống như nghe hiểu được lời mẹ nói, cái miệng nhỏ xinh cũng giật giật, giống như đang đáp lại mẹ.
Đại Lận liền ôm hai con vào lòng một lần nữa, buông xuống ánh mắt đau thương, cười cười, "Thật ra điều mẹ lo lắng là bà nội Đằng sẽ đoạt lấy hai con, bà nội thật sự yêu các con, mẹ cũng vậy, nhưng nếu mẹ không có các con, không biết sẽ tiếp tục cuộc sống này như thế nào. Mỗi ngày mẹ đều cầu nguyện, Đằng gia có thể giữ lại cho mẹ một con đường sống cuối cùng, đừng cướp các con của mẹ......"
"Tô tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền." Một giọng nói đàn ông xa lạ đột nhiên truyền đến từ một nơi không xa lắm, cắt ngang lời nói riêng tư bí mật của cô và hai đứa nhỏ, thái độ xa lạ mà lịch sự, "Tô tiểu thư, lão gia tử của chúng tôi có mấy câu muốn nói với cô, không biết bây giờ Tô tiểu thư có thời gian hay không?"
Người đàn ông này mặc bộ đồ vét cùng giày da, có giáo dục, có tố chất đã được huấn luyện qua, chỉ chỉ về chiếc xe ở rừng phong bên cạnh, "Lão gia tử đang ngồi ở trên xe đến đây, xin mời Tô tiểu thư đi qua nói chút chuyện."
Đại Lận hơi hơi kinh ngạc, vội vàng đứng lên, đưa mắt nhìn về chiếc xe riêng của Đằng lão gia gia, mới phát hiện bốn phía đều có vệ sĩ của Đằng gia.
Một lát sau, một đầu tóc bạc trắng Đằng lão gia gia bước xuống xe, ngồi lên băng ghế dài, khuôn mặt với tinh thần tỏa sáng vẫn mang theo nụ cười hiền lành, nhìn hai đứa trẻ ở trong xe nôi, cười nói: "Tô tiểu thư, con đừng lo lắng về vấn đề của của hai đứa nhỏ, con đã không muốn thì Đằng gia sẽ không mượn tòa án để tranh giành chúng với con đâu, ông nội biết tầm quan trọng của hai đứa bé này đối với con, sẽ không cưỡng cầu. Nhưng mà ông nội có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?"
Đại Lận chính là im lặng nhìn ông, cũng không đáp lại.
Đằng lão gia gia liền nói từ từ: "Ông đã từng mặc kệ chuyện giữa hai đứa con trai của ông, để cho hai đứa nó cởi bỏ ân oán của chính mình, quay về lối cũ cho tốt. Nhưng lại là tạo hóa trêu ngươi, bế tắc giữa hai anh em ruột càng quấn càng chặt, chỉ sợ là vĩnh viễn không thể tháo gỡ được. Hiện tại Vi Trì sắp thành công lại thất bại, Duệ Triết lại từng bước đi lên, bắt đầu lại một vòng tuần hoàn. Ông nội lo lắng tình thế càng ngày càng ác liệt, gia đình vĩnh viễn không bình an."
"Đằng lão gia gia, chuyện này có liên hệ gì với con?" Đại Lận cười nhẹ nhàng, có chút ghét nghe, liền nói, "Chuyện quá khứ cũng đã qua rồi, Đằng lão gia gia không cần phải nhắc lại. Nếu ngài không có chuyện gì quan trọng, vậy Đại Lận xin phép đi trước." Cô xoay người sang chỗ khác đẩy xe nôi của con đi.
"Đại Lận, ông nội là muốn hỏi con, nếu Đằng gia đoạn tuyệt quan hệ với Duệ Triết, đón ba mẹ con nhập khẩu vào Đằng gia, con có đồng ý hay không?" Đằng lão gia gia cười đứng lên, một đầu bạc trắng, như bạch hạc tiên nhân, càng già càng dẻo dai, vươn tay ngăn lại động tác rời đi của Đại Lận, lại nói từ từ: "Nay nền tảng của Duệ Triết cũng không ổn, hơi có sai lầm, lúc nào cũng có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, từ vị trí thị trưởng mà ngã xuống dưới. Ông nội từng vì nó mà mất ăn mất ngủ, lo lắng nó không biết quay đầu là bờ, lại tạo thêm nhiều đối thủ trong lĩnh vực mới, gây họa cho ba mẹ con. Nhưng hiện tại, ông nội ngược lại hi vọng nó có thể quay lại những ngày trước kia, nhận ra điều mình muốn là cái gì. Có lẽ hiện tại nó đã không cần và sớm thoát ly mối quan hệ với Đằng gia rồi, vì từ lúc thật lâu trước kia, đã tuyệt vọng với cha mẹ ruột, thân tình trong gia đình lại mỏng manh, nhưng đối với ba mẹ con của con mà nói, tụi con lại cần một gia đình. Mà gia đình này, là ông nội và tụi nhỏ, cũng không liên quan gì đến Duệ Triết. Vậy Đại Lận, con có đồng ý trở về không?"
Ông khẩn cầu nhìn Đại Lận, trong ánh mắt chứa đầy chờ mong, hi vọng Đại Lận gật đầu, "Đại Lận, con từng gọi điện để ông nội giúp con có được Duệ Triết, chờ con lớn lên để gả cho nó, vậy bây giờ ông nội đón con vào cửa Đằng gia, làm cháu dâu của ông nội. Ông nội làm như vậy cũng không phải vì muốn cháu chắt, mà là hi vọng cả nhà được đoàn tụ, tụi nhỏ có được một gia đình đầy đủ."
Đại Lận quay đầu