Đằng Duệ Triết
Xe cứu viện của cảnh sát đi xa một đường, tiếng ầm ĩ càng ngày càng nhỏ, âm thanh đấu súng ở hai bên đường cũng dần bình tĩnh, một hồi bạo loạn ở thị ủy Chính phủ cứ như vậy mà dần dần ngừng lại, tất cả khôi phục về vẻ như bình thường.
Cổng tòa thị chính, cờ vẫn bay, trước quảng trường để lại vô số phế tích, thương thế của nhân viên vô cùng thảm họa, tòa thị chính bị tổn hại. Đằng Duệ Triết cầm súng đi rồi đi, đang kiểm tra tình hình thương vong, sau đó hỗ trợ cho cảnh sát và y bác sĩ, nâng cáng cứu thương đưa cảnh vệ gác cổng có vết thương nghiêm trọng vì trúng đạn lên xe cấp cứu, nheo mắt đánh giá một mảnh phế tích trước mắt này.
Lúc này bộ đội đặc công và cục công an đều được điều đến đây, mặc một bộ đồ màu đen tuyền chống đạn, mang cảnh phục, giày quân sự, cầm súng đi phòng thủ xung quanh, điều tra, kiểm tra mỗi một góc ngách của tòa thị chính có băng đảng khủng bố ẩn nấp hay không. Đằng Duệ Triết thấy tất cả không có chuyện gì, trả lại cây súng trên tay cho quân đội, ngồi lên xe của chính mình.
Mà trong xe của hắn, Diệp Tố Tố giả vẫn còn nằm mê man trên sàn xe, khuôn mặt ngủ say còn ôm lấy một chút cười, rõ ràng là trước khi hôn mê cười to quá, suy nghĩ còn dừng lại ở trạng thái đắc ý dào dạt, nghĩ rằng chính mình có thể đào thoát một cách an toàn.
Nhưng có đi được hay không, không phải cô ta định đoạt, mà là người đàn ông bên cạnh cô ta định đoạt. Hắn giữ cô ta lại vì có tác dụng, tự nhiên sẽ mang cô ta theo bên người, cùng ra cùng vào với cô ta, thật sự cùng nhau ở chung một chỗ, chỗ nào cũng đừng hòng đi.
Giờ phút này Đằng Duệ Triết lái xe ra khỏi tòa thị chính, đầu tiên là lái ra vùng ngoại ô, một đường đi đến chỗ hẻo lánh, đi tới cô nhi viện đã sớm trở thành một bãi chiến trường này, cùng gặp lại Cổ Ngạo ở nơi đó.
Tình trạng ở cô nhi viện cũng giống với thị ủy Chính phủ, nơi nơi đều là xác đạn, nơi nơi đều là mùi vị khói thuốc súng, một vườn trái cây lớn bị bánh xe nghiền gãy, cây quýt cổ thụ và cây nho bị đâm cho xiêu vẹo, khu vườn vui đùa của tụi nhỏ cũng bị phá hư hầu như không còn.
Cổ Ngạo nói cho hắn, nơi này là cứ điểm chuyên chứa chấp vũ khí súng đạn đã bị vận chuyển ra ngoài hơn một nửa, một nửa còn lại đã bị anh đoạt lại xe vũ trang, đang đưa về Viện kiểm sát. Hơn nữa tầng hầm ngầm dưới nhà ngang còn bị đào lên mấy mét sâu, chuyên dùng để tàng trữ súng ống đạn dược cùng vàng thỏi, khô thoáng thông gió, có một cái cửa khác ở dưới đất.
Những kẻ đồng đảng còn sót lại chính là chạy trốn theo cánh cửa dưới lòng đất này, Long Lệ đang đuổi bắt, đuổi tới khe núi bên kia. Nhưng đáng tiếc là, thời điểm mấy tên mang súng ống lẻn vào nơi này từ lúc vài năm trước, chúng đã gϊếŧ hại hai vợ chồng ông già viện trưởng của cô nhi viện, chôn xác ở sau núi, không người nào biết.
"Thật không?" Đằng Duệ Triết khẽ nhếch mày, nheo mắt tràn ngập nghi ngờ, hơi chỉ suy nghĩ, quay đầu dặn dò cấp dưới coi chừng Diệp Tố Tố giả, "Tôi đi xuống tầng hầm nhìn xem, các người coi chừng cô ta." Nhìn Cổ Ngạo, ý bảo anh dẫn đường, đừng đứng ở chỗ này nói suông. Hai người đi xuyên qua dãy nhà ngang cũ, tiến vào trong một căn phòng tối, kéo lên một tấm ván gỗ kiểu cũ dưới mặt đất, thế này mới có thể đi vào tầng hầm.
Theo như lời Cổ Ngạo nói, dưới này khô ráo thông gió, không gian rất lớn, chứa đầy thùng gỗ cùng thùng giấy, một mùi lưu huỳnh nồng đậm. Đằng Duệ Triết vừa đi, vừa lấy đèn pin chiếu chiếu bốn phía, phát hiện vách tường nơi này được trát nhiều vữa xi măng, cứng rắn vững chắc, thật thích hợp để chứa chấp súng ống đạn dược. Nhưng hắn không có nhìn thấy cánh cửa trong chỗ sâu theo như lời Cổ Ngạo nói.
"Ở trong này." Cổ Ngạo đang dịch chuyển mấy thùng gỗ xếp chồng lên nhau, dùng chân đá lên một tầng vụn gỗ thật dày, chỉ vào cánh cửa lớn đầy rỉ sắt, "Sau khi tôi dọn sạch vũ khí ở nơi này, mới phát hiện có cánh cửa phía sau mấy thùng gỗ, nhưng tôi thật sự nghi ngờ bọn họ làm như vậy là vì không để cho người ở bên trong sinh tồn. Vốn chỗ này sâu hơn mấy mét, không khí đã loãng, lại dùng mấy thùng gỗ chứa súng ống đạn dược nặng mấy trăm kg đè nặng lên, làm thế nào mà người ta đưa cơm được? Điều này chứng minh, bọn họ nhớ lại mới đưa cơm cho người ở dưới này, thời gian còn lại đều là dùng thùng gỗ đè lên, càng ngày càng nhiều."
Đằng Duệ Triết hướng đầu về bên này thoáng giật mình, không hé răng, đi tới trực tiếp dùng bàn tay to đẩy kéo lên cánh cửa sắt, dùng sức phá bay bản lề gắn với bức tường trát vữa xi măng, rớt ra. Tức thì, một mùi vị lên men xộc thẳng vào lỗ mũi, mấy con chuột cống kêu chít chít, chạy tới lui trốn trong không gian tối đen như mực ở bên trong.
Hắn dùng đèn pin chiếu chiếu xuống dưới, phát hiện phía dưới sâu mấy mét, chính là một hang động tối đen, không có làm gì xử lý, phát ra một hơi thở bùn đất đến gay cả mũi, cùng mùi tanh tưởi xốc vào mũi, nhưng đồ dùng cuộc sống ở nơi này lại đầy đủ hết, có bàn, có bồn rửa chén bát, có cà mèn vừa ăn xong, còn có một cái giường cùng một cái bồn cầu xả nước.
Hắn leo xuống, phát hiện địa thế nơi này không được bằng phẳng, không có trát vữa xi măng lên tường, lúc nào cũng có khả năng bị sụp đổ. Hơn nữa nước trong bồn cầu đã khô cạn, phát ra một mùi khai, chứng minh đã lâu rồi không có ai dùng qua.
"Giường chỉ dùng mấy thanh gỗ xếp lại mà thành." Cổ Ngạo đi ở phía sau lật lật miếng vải lót trên giường, kéo xuống miếng vải lót dơ bẩn chịu không nổi, giơ tay hất ra, muốn dỡ cái giường này ra để làm kiểm tra toàn bộ một lần nữa, lại nghe một tiếng rào rào rất nhỏ vang lên, phía trên miếng vải lót đều là bùn đất, lộp bộp rơi xuống nền. Cổ Ngạo không thể không trợn trắng mắt, ngừng việc kiểm tra lại, giữ chặt Đằng Duệ Triết không cần đi tiếp, "Xem ra nơi này muốn sụp đổ rồi, chúng ta nhanh chạy lên thôi."
Đằng Duệ Triết lại nhíu nhíu mày: "Có ngửi được một mùi vị tanh tưởi ở chỗ này hay không?" Hắn nâng đèn pin lên, chiếu sáng góc sáng sủa ở trong cùng của hang động, đôi mắt nghi ngờ nặng nề mà nhìn chằm chằm vào đống đất nhô ra, đi trước một bước về phía bên này. Chẳng lẽ trong bọn chúng có người chết đói, trực tiếp chôn xác ở dưới này?
"Hình như là mùi xác chết phân hủy." Cổ Ngạo cũng ngửi thấy được, nhíu mày lại hít một hơi, xác định đây là mùi xác chết, đi tới theo hắn, "Mùi xác chết phân hủy này không rõ ràng lắm, có khả năng chết đã lâu......" Anh quơ quơ đèn pin, hai người hợp lại dùng miếng gỗ giường mà đào đống đất, bởi vì không khí trong hang động ẩm ướt, bùn đất tơi xốp, bởi vậy không cần phí nhiều sức, hai người liền đào đống đất kia lên, dần dần lộ ra một mái tóc dài của người chết cùng miếng vải bố bọc xác, đập vào mắt khiến người ta kinh hãi!
---
Diệp Tố Tố
Lần trước bị Mộ bí thư nhục nhã một chút, trách cứ Đại Lận không có tư cách làm bạn cùng Mộ gia của ông, bị mời ra khỏi phòng khách của Mộ gia một cách chật vật, lúc này cho dù có nói thế nào đi nữa, cô cũng không đến đó làm khách.
Giờ phút này bọn họ bước xuống xe cảnh sát, được cảnh sát hộ tống về nhà. Mộ Dạ Triệt lại mời cô đến ở Mộ gia, lý do là ông ngoại muốn nhìn thấy bé cưng.
"Ông ngoại của hai đứa là ba của tôi." Đại Lận kiên trì đi về nhà, bả đầu xoay đi.
"Vậy Mộ bí thư là ông cố ngoại, vừa rồi ông cố ngoại nở nụ cười với hai đứa nhỏ." Mộ Dạ Triệt cũng tin tưởng vững chắc vừa rồi hai bé con cười với Mộ bí thư, là có tâm linh cảm ứng. Hai bé con thích ông cố ngoại, ông cố ngoại cũng thích hai bé con, người một nhà sao lại không ở cùng một chỗ? Hiện tại chính là cơ hội tốt lắm.
"Chờ tôi tốt nghiệp rồi lại đến." Đại Lận ôm con, khẽ tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn con đường quen thuộc về nhà. Cô có thói quen một mình, không muốn liên lụy đến thân nhân, nếu kẻ thù biết cô có quan hệ với Mộ gia, có lẽ từ nay về sau Mộ gia sẽ không được bình an, liên tục gặp chuyện xấu. Cô không muốn sau khi một Tô gia bị hủy, lại thêm Mộ gia cũng bị hủy diệt theo.
Cô ngược lại rất thích loại tình cảm thần bí này, bảo trì mối quan hệ thân nhân với Mộ tiểu cữu, cùng hắn chia sẽ những khổ cực vui vẻ trong cuộc đời, sống những năm tháng thái bình......
Vì thế nửa giờ sau, cảnh sát đưa cô trở về Tô trạch, nhân tiện bố trí một nhà Tiết gia đang ngồi xổm trước cổng đến một nơi khác, để bọn họ được trị liệu miễn phí ở bệnh viện nhân dân, nghỉ dưỡng thân thể cho tốt. Nhưng đúng là tại một ngày này, một ngày mà thị ủy Chính phủ và cô nhi viện đều xảy ra chuyện nổ súng này, có một người thân mang vết thương xuất hiện ở cửa nhà của cô.
Người này là sau khi cảnh sát mang một nhà Tiết gia đi, mới lặng lẽ xuất hiện, cầm súng đập nát cửa sổ nhà cô, có ý đồ khiến cho cô chú ý.
Cô liền mặc áo khoác chạy theo Mộ Dạ Triệt, nghĩ rằng người của Diệp Tố Tố giả đã đuổi gϊếŧ cô nhanh như vậy rồi sao, không cho cô một cơ hội để thở, lại phát hiện, người đứng trước mặt cô không phải sát thủ, mà là Tiết Binh.
"Tôi trốn khỏi cô nhi viện mới tới được đây, thiếu chút nữa bị Cổ Ngạo bắn chết." Vẻ mặt Tiết Binh đầy râu lởm chởm, bẩn thỉu như vừa chui từ bùn đất đi ra, khắp cả người đầy đất bẩn và vết máu, đôi mắt đục ngầu đầy phòng bị nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt, "Hơn bốn năm trước, thời điểm tôi làm tài xế riêng cho Tô thị trưởng, có qua lại với Trâu bí thư, phụ trách nhiệm vụ báo cáo toàn bộ hành tung của Tô thị trưởng cho bọn họ biết. Hơn nữa ở Lan hội sở, có rất nhiều mối làm ăn, chỉ cần tôi làm việc cho bọn họ, có thể lấy được thù lao hơn mười vạn tệ."
"Vậy lúc này anh đến đây là vì gì?" Đại Lận không rõ lần đó vì sao Đằng Duệ Triết lại thả người này về lại Tiết gia, để cho anh ta tiếp tục làm chú rể? Trực tiếp tống cổ anh ta vào tù đi lao động giáo dục, kết quả chẳng phải tốt hơn sao.
"Tôi muốn nói với cô là, chuyện bắt cóc ở Giang Bắc hơn một năm trước, tính xâm phạm cô ở trên xe, cũng có người nổ súng, tất cả đều là tình nhân của Trâu bí thư sai khiến làm việc. Tôi làm việc cho cô ta lâu như vậy, cô ta rất ít khi lộ diện, nhưng tôi biết, hơn bốn năm trước, cô ta từng giam giữ một cô gái họ Diệp, ngay tại nơi cô ta ở. Có một lần tôi bị sai khiến đi qua làm việc, ở cửa nhà của cô ta liền đụng phải một cô gái bị trói tay sau lưng, bị bịt miệng, miếng băng dính trên mặt cô gái này đã rớt ra một nữa, ra sức cầu cứu với tôi, khóc nức nở mà nói Diệp, Diệp, nhưng chạy ra chưa được vài bước, đã bị cô ta kéo ngược trở về nhà, nói là tìm được "Hồng nhan" mới, lại không chịu nghe lời. Sau đó, chị Lả Lướt nói cô ta vẫn luôn ở Châu Âu, rất ít khi trở về, từ đó Lan hội sở giao cho chị Lả Lướt để ý."
"Sau đó thì sao?" Đại Lận chớp mi, sắc mặt không thay đổi, xem như đang nghe lại chuyện xưa.
"Sau đó cô gái này bị chuyển tới tầng hầm ngầm ở cô nhi viện, ép buộc cũng thật lâu, cuối cùng chết ở chỗ sâu trong cùng, trực tiếp bị chôn ở dưới đó. Lần này tôi đến đây, là muốn cùng làm nhân chứng với cô, hi vọng có thể lấy công chuộc tội, bớt được vài năm ngồi tù."
"Đại Lận, ý này không sai." Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh khẽ cười lên tiếng, vỗ vỗ bờ vai của Đại Lận, "Có lẽ ông ta mở miệng, có tác dụng hơn cả cái thẻ nhớ di động kia. Đêm nay bay đi Bắc Kinh phải đưa ông ta theo, để tôi đặt vé máy bay cho ông ta."
"Ai nói tôi muốn đi Bắc Kinh?" Đại Lận quay đầu khó hiểu nhìn hắn. Cô chưa nói đi Bắc Kinh, đi Bắc Kinh làm gì?
"Em đã đồng ý với Đằng Duệ Triết, nếu hôm nay có thể an toàn ra khỏi tòa thị chính, em sẽ theo anh ta đi tham dự cuộc họp đại hội, quên rồi sao?" Mộ Dạ Triệt không hề cười ngả ngớn, nghiêm túc mà nhìn cô, bàn tay to đặt lên hai vai của cô, "Có lẽ hôm nay Diệp Tố Tố muốn kéo mọi người cùng ngã ngựa, trò hay còn ở phía sau. Nhưng nếu hiện tại em có thể đồng tâm hiệp lực với Đằng Duệ Triết, vậy những ngày sắp tới sẽ được an bình, án oan của Tô thị trưởng có thể sớm được rửa sạch."
---
Tô Đại Lận
Gió ở sân bay rất lớn, gió thu cuốn theo mưa phùn, nhiệt độ không khí giảm thêm vài độ.
Đại Lận kéo cổ áo gió lên, không để gió lạnh chui vào người, một đầu tóc dài đen bóng cùng hàng mi đã chứa một tầng hơi nước mỏng manh, nhìn từng chiếc máy bay không ngừng cất cánh hạ cánh trước mặt.
Mộ Dạ Triệt đặt vé máy bay cho bọn họ, ba vé, nhưng không phải cho bọn họ bay, mà là dùng để làm thủ thuật che mắt, để sát thủ đuổi theo chuyến bay đó. Mà bọn họ thật ra lại ngồi trực thăng, bay cùng Đằng Duệ Triết, ngày mai tham dự cuộc họp đại hội, Mộ Dạ Triệt thì ở lại Cẩm thành chăm sóc hai bé con, bảo vệ sự an toàn cho hai đứa.
Nhưng mà đợi thật lâu, máy bay hết chuyến này lại chuyến khác, Đằng Duệ Triết vẫn không xuất hiện.
Cô đứng trong gió mưa phùn nhè nhẹ, cảm giác tâm tình của mình giống như thời tiết hôm nay, ban ngày sáng sủa, buổi tối mưa dầm mênh mông. Vì sao cô lại ở đây chờ hắn? Số lần cô chờ hắn còn chưa ít sao, số lần hắn thả bồ câu đưa thư cho cô lại nhiều đếm không xuể. Cô cỡ nào hi vọng đại hội lần này là lần cuối cùng bọn họ xuất hiện cùng nhau, đem giải quyết rõ ràng tất cả mọi chuyện, sau đó từ nay về sau, đường ai nấy đi, sau này ai cũng đừng động vào chuyện của ai.
"......" Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã 10 giờ đêm.
"Tô tiểu thư, hình như trực thăng đang đến." Tiết Binh ở phía sau kéo cô, xách túi hành lý chạy qua bên người cô, ý bảo cô chạy nhanh đi lên, "Thời gian lên máy bay chỉ có nửa phút, chúng ta mau chạy nhanh đi lên đó, bên ngoài lạnh lẽo muốn chết ~ đợi vài tiếng đồng hồ muốn tê rần cả chân ~"
Quả nhiên, máy bay trực thăng hạ cánh trước mặt bọn họ, Tiết Binh mang theo túi xách liền chạy lên phía trên, sau đó bị Long Lệ khống chế ở cabin, cảnh cáo anh ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Mái tóc dài của Đại Lận tung bay, áo gió cũng bị thổi phần phật, đứng trong gió mưa suy nghĩ có nên đi lên hay không.
Bởi vì Đằng Duệ Triết ngồi ở cabin cũng không có mời cô đi lên, sườn mặt lạnh băng băng, chờ chính cô bước lên. Cô cắn răng một cái, đơn giản muốn quay đầu đi về.
Quên đi, trên tay của cô vẫn còn vé máy bay, vẫn đi chuyến khác được, nơi đó sẽ thoải mái hơn. Cô không muốn đợi đến vài tiếng đồng hồ, người đàn ông này lại khoan thai chậm trễ đi đến sau, cô cùng hắn không phải mối quan hệ hợp tác, mà là phải nhìn sắc mặt của hắn, là mối quan hệ phụ thuộc giữa hai tầng lớp vương quyền tối cao cùng nông nô dưới đáy xã hội. Sườn mặt có dấu hiệu lạnh lùng này của hắn, làm cho cô liếc mắt nhìn một cái, liền muốn tránh xa ba mét.
"Tô tiểu thư, xin dừng bước!" Long Lệ nhảy xuống từ trực thăng, hơi có mạo phạm khi ngăn cô lại, mời cô đi về phía trực thăng, nói: "Đằng tổng sinh bệnh, thân thể không được thoải mái, không nghe thấy bất kỳ lời nào của chúng tôi cả. Tô tiểu thư, trực thăng chuẩn bị bay lên rồi, đi lên đi."
Đằng Duệ Triết
Long Lệ đẩy cô lên một phen, để cho cô ngồi xuống bên người Đằng Duệ Triết, còn mình thì trói Tiết Binh lại bên ghế phụ, vừa canh chừng anh ta, vừa tự lái trực thăng.
Vài phút sau, trực thăng bay lên trời cao, một trận mưa lớn lại kéo tới, sấm chớp đùng đoàng, một tiếng tiếp một tiếng, tình hình thời tiết không được tốt lắm. Bởi vậy toàn bộ lực chú ý của Đại Lận chuyển dời ra bên ngoài, không có chú ý đến gương mặt băng sơn kia của Đằng Duệ Triết nữa.
Thật đúng là không khéo, lần đầu tiên ngồi máy bay trực thăng lại gặp thời tiết mưa gió, xem ra ông trời đang lên án mạnh mẽ cô không nên đi, lỡ gặp chuyện tai ương.
"Vừa rồi đợi ở sân bay bao lâu?" Bên cạnh truyền đến giọng nói khàn khàn của gương mặt băng sơn, dưới âm thanh sấm chớp hỗn loạn, hết sức rõ ràng và hùng hậu, "Lần này chúng ta có thể cùng đi họp ở Bắc Kinh, anh cảm thấy thật vinh hạnh." Trạng thái tinh thần cả người cũng không có hăng hái, mà là thật trầm trọng, rầu rĩ nặng nề, khuôn mặt tuấn tú đen tối, giống như là không nghĩ muốn đối mặt với cô, đang dùng một loại thần sắc phức tạp nhìn cô, khóe môi còn ôm lấy một tia cười lạnh tự giễu.
Đại Lận nghe, chỉ cảm thấy một tiếng sấm đánh lên phía đỉnh đầu của mình, làm cho cô hoàn toàn không nghe rõ ràng lắm hắn đang nói cái gì, vội vàng nhắm lại hai mắt, không muốn để tiếng sấm và tia chớp thứ hai làm hoa mắt mình.
"Đằng tiên sinh, ngài nói gì vậy?" Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao quý tuấn mỹ lại lạnh lùng như băng này giống như đang bị điều gì đả kích trầm trọng, nghĩ rằng hắn bị sét đánh, "Xin lỗi tiếng sấm quá lớn, tôi không nghe thấy. Có gì cần trao đổi, chúng ta xuống máy bay rồi nói sau, Đằng tiên sinh."
Cô day day lên trán mình, phát hiện mình đang đau đầu, trong đầu cứ ong ong cả lên, giống như bị cảm lạnh vì đứng lâu trong gió. Vì thế cô im lặng nằm xuống, nhắm mắt lại, không cho mình hắt xì, cũng không nhìn gió và mưa ở bên ngoài nữa.
Sấm sét thì có gì mà đáng sợ, nhắm mắt lại nên cũng không nhìn thấy, muốn giương nanh múa vuốt gì đều đánh không lại một mảnh tối đen. Điều đáng sợ là hiện tại cô ngồi cùng với hắn của ngày xưa, phải hô hấp theo hơi thở trầm trọng của hắn từ Diệp Tố Tố ở nơi đó truyền tới, cùng hắn mặc niệm Diệp Tố Tố.
Diệp Tố Tố đã chết, hắn thật thương tâm, thực sự tự trách bản thân, nhưng điều này có liên quan gì đến cô đâu. Nếu nói lúc trước hắn giận không để ý đến Diệp Tố Tố, khiến cho cô ấy đã bị thương tổn dẫn đến tự sát, hắn ngược lại đi theo đuổi cô, là một loại sai lầm, vậy hắn đối với cô vốn không có sai lầm sao?
Sau khi cô ra tù, vận mệnh cuộc đời chuyển biến lần thứ hai, hắn bắt đầu cướp lấy cô từ trong tay Tiêu Tử. Có phải hắn có thể nghĩ rằng, cô cũng nếm qua đau khổ, chịu không ít tội, chính là chết cả trăm lần trong đời, nhưng vẫn may mắn hơn Diệp Tố Tố vì còn sống, còn có thể tiếp tục giãy dụa trong cuộc đời này?
Bởi vậy đừng dùng loại ánh mắt này mà nhìn tôi, đừng cho tôi cảm thấy anh yêu tôi, do đó mới áy náy như vậy với Diệp Tố Tố đã chết. Dù sao anh có yêu tôi sao? Anh không có yêu tôi, chính là anh đang tự trách, không ngừng áy náy giữa một người còn sống và một người đã chết, đem sự tự trách này, biến thành một loại trói buộc.
Đằng Duệ Triết nhìn nét mặt ưu thương của cô, biết chính mình lạnh lùng lại không cẩn thận đâm cô bị thương, nâng tay lên, đắp cho cô cái áo khoác của mình, lại dùng tấm chăn bao quanh người cô lại, để cho thân thể của cô không hề rét lạnh.
---
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Sau khi xuống máy bay, quả nhiên Đại Lận bắt đầu ho khan, nghẹt mũi, đau đầu, có biểu hiện bị cảm lạnh. Đằng Duệ Triết đưa cô đến khách sạn, đặt hai phòng, một cho Tiết Binh và Long Lệ, một cho hắn và Đại Lận, thuận tiện chăm sóc cho cô.
Giờ phút này hắn đặt Đại Lận nằm trên giường nghỉ ngơi, dặn dò nhân viên lễ tân của khách sạn bưng đến một phần thuốc, dùng hết phương pháp để làm Đại Lận đỡ bệnh.
Sau khi Đại Lận uống xong, trên người bắt đầu nóng lên, nằm trên chiếc giường đắp chăn, mồ hôi giống như suối chảy dọc tấm lưng, thấm ướt một đầu tóc dài đen bóng.
Đằng Duệ Triết đứng bên giường nhìn cô, thấy hai má của cô đà hồng, đôi mắt mê man, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắm thấm đầy mô hôi, trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, liền lấy khăn mặt, nhẹ nhàng nâng cô dậy, tinh tế lau đi mồ hôi trên người cô.
Cuối cùng, hắn cởi bỏ áo quần ướt đẫm của cô ra, thay cho cô bộ váy ngủ thoáng mát, ôm cô đi đến ngủ trên một chiếc giường khác.
Mà ngoài cửa sổ, sấm chớp vẫn đùng đoàng như cũ, tia chớp xé ngang bầu trời chiếu sáng toàn bộ mặt đất, chiếu sáng lên toàn bộ căn phòng của khách sạn, sau đó là một cơn mưa lớn đổ xuống mặt đất. Bên trong cửa sổ, tĩnh lặng không một tiếng động, Đằng Duệ Triết chỉnh lại cái chăn cho Đại Lận, cúi người xuống, in lại một nụ hôn lên trán cô, tắt đi ngọn đèn đầu giường, xoay người đi đến thư phòng.
Đêm nay, nhất định là hắn không ngủ được, chỉ có thể ngồi ở bàn làm việc, làm tốt công tác chuẩn bị cho cuộc họp đại hội ngày mai. Cuối cùng, thời gian lặng yên trôi, bình minh đến gần, hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn trời mưa to như nước trút, lông mày khóa chặt lại.
Xa xa phía chân trời hơi hơi ửng sáng, bình minh, lại tối đen một mảnh, mây đen giăng đầy trời, mưa rơi tầm tả. Trên con đường, mưa to như nước chảy thành sông, rầm rầm cuốn trôi về phía cống thoát nước, ngập cả hai chân người đi đường. Giờ phút này lọt vào tầm mắt của hắn, tất cả đều là những chiếc ô di động, những chiếc xe lui tới, những con người vội vàng hối hả đi làm, nhân viên vệ sinh, cùng với ánh đèn nê ông của những tòa nhà cao tầng, bắt đầu một ngày hoàn toàn mới.
Trận mưa to này, giống như tẩy sạch mọi thứ không sạch sẽ chốn trần gian, làm cho cả thế giới rực rỡ hẳn lên, sạch sẽ sáng ngời. Hắn khóa lông mày mà nhìn, không biết cuộc họp đại hội lần này có thể chấm dứt tất cả sự tình, có thể sau khi mây đen che kín bầu trời, sẽ dần tan đi, trả lại ánh nắng tươi sáng hay không?
Đại Lận nằm trên chiếc giường rộng lớn, sau khi cảm lạnh qua đi là thoải mái, nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ mơ, cũng có cảm giác như bất tỉnh. Sau cảm giác giấc ngủ nặng nề, đã là dáng điệu uyển chuyển, không hề mệt mỏi, tinh thần sảng khoái.
Cô ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện mưa to ngoài cửa sổ đã ngừng rơi, ánh sáng xuyên qua những lớp mây phía chân trời, ôn nhu chiếu rọi mặt đất. Tuy rằng ánh sáng không có mãnh liệt như vậy, nhưng đây là bầu trời sau cơn mưa, dần dần chuyển biến tốt hơn.
Vì thế cô vươn người xoay thắt lưng, xuống giường đánh răng, đứng trước gương sửa soạn một chút, thay bộ áo quần của mình đã được hong khô từ sớm.
Mà toàn bộ căn phòng lớn như vậy, ngoài cô ra, không thấy bóng người thứ hai, im lặng, nói chuyện đều có tiếng vọng lại. Cô đi một vòng, chỉ phát hiện một tàn thuốc đầy mà hắn hút ở trong thư phòng, cùng với mấy tờ giấy bị vò nát trong sọt rác.
Cô nhìn, ngồi xuống bàn làm việc, vẫn duy trì một tư thế tương tự như Đằng Duệ Triết, nhìn áng nắng ở phía xa bên ngoài cửa sổ, bên môi lại mỉm cười nhợt nhạt. Vài tia nắng rơi xuống gương mặt thanh tú của cô, chiếu lên ánh mắt như mặt hồ, lông mày như tranh vẽ, lại phản chiếu ánh sáng trong đôi mắt của cô, làm cho cô càng giống một tinh linh mang theo nước mắt.
Bỗng nhiên cô nhắm mắt lại, mềm người nằm dựa lên ghế da, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Long Lệ đón cô đến nơi diễn ra cuộc họp, đầu tiên là để cô thay đổi trang phục, tóc cột lên, đeo mắt kính, ăn mặc như một người phụ nữ trưởng thành trầm ổn, lại đưa thẻ công tác cho cô đeo, đi gặp thư ký Nghiêm. Mà trên con đường này, bọn họ áp dụng phương pháp quanh co, không ngừng đổi xe, cắt đuôi người theo dõi, cuối cùng mới đến nơi.
Cô đứng dưới ánh mặt trời, phát hiện càng ngày áng nắng càng có độ ấm, thời tiết thật tốt, như tẩy sạch tất cả những điều không sạch sẽ nơi trần thế, nhưng mà lá cờ đỏ tung bay trước tòa nhà lại trang trọng uy nghiêm như vậy, làm cho cô chùn bước.
Thời điểm chịu xét xử tại tòa án ở Cẩm thành, cô còn nghĩ rằng nhất định một ngày nào đó mình phải rửa sạch án oan, để người đời biết rằng không phải là cô phóng hỏa, không phải cô sinh lòng đố kỵ ghen ghét với Diệp Tố Tố, lại càng không phải cô vì lợi ích cá nhân mà liên lụy đến ba mình, khiến ba qua đời khi tuổi đời còn mạnh khỏe. Tất cả mọi lầm lỗi của cô, chính là vì rất xúc động, mới kéo lê Diệp Tố Tố trên mặt đất, đe dọa cô gái mềm mại yếu đuối này.
Cô khát vọng hối cải,một lần nữa được làm người, nhưng đừng cửa nát nhà tan, mất đi tình cảm chân thành nhất của ba. Cô hi vọng có thể trả lại cho cô sự trong sạch, trả lại cho ba sự trong sạch...... Nhưng mà khi một ngày này thật sự đã đến, cô bỗng nhiên phát hiện vật đổi sao dời, lật lại vụ án này quá trễ, mọi người dần dần phai nhạt chuyện xấu của cô, sớm đã không muốn nhắc lại tính tình tùy tiện ương ngạnh của cô, chán ghét đến cực điểm, người cha đã mất mang tiếng xấu quan tham đã nhiều năm, cũng không thể sống lại được.
---
Mộ Dạ Triệt
Mộ Dạ Triệt ở lại Cẩm thành chăm sóc hai đứa nhỏ, buổi tối đầu tiên, hắn ở lại Tô trạch, nửa đêm canh chừng hai đứa nhỏ, một đêm không ngủ.
Lúc ấy hắn nằm trên chiếc giường lớn, trong tay là hai cái gối, dùng chăn phủ lên, biến thành dáng vẻ của hai đứa nhỏ. Sau đó không ngoài dự đoán, giữa đêm khuya thanh vắng, đột nhiên có một viên đạn bắn từ cự ly xa tiến vào, bắn nát cửa sổ thủy tinh, chuẩn không cần chỉnh nhắm thẳng vào hai cái gối, lông ngỗng bay loạn xạ.
Ngay sau đó lại là mấy phát súng, hai cái gối bị bắn cho nát, tia hồng ngoại cảm ứng lại nhắm thẳng lên trán hắn, khiến hắn nhanh chóng bổ nhào xuống dưới giường, nhắc nhở cảnh sát ở bên ngoài triển khai đuổi bắt.
Cảnh sát ẩn núp ở bốn phương tám hướng đang dùng bộ đàm nói chuyện với nhau, phát hiện vị trí của mục tiêu ở căn nhà đối diện, sát thủ đặt súng ngắm ở trên mái nhà, đã nhắm mục tiêu từ sớm, chờ đợi nổ súng, giờ phút này sát thủ đang chạy, rời khỏi hiện trường.
"Như vậy tiếp tục ở trong nhà này không phải là biện pháp tốt, có lẽ tàn dư của băng đảng này sẽ xem xét thời cơ mà cho hai đứa ăn đạn." Mộ Dạ Triệt đi một vòng trong phòng, nhìn hai bé cưng đang khóc oa oa trong xe nôi, ngồi xổm xuống bên cạnh, lấy đồ chơi ra dỗ dành hai đứa nhỏ, "Vậy để ông cậu đưa hai bé về Mộ gia nhé? Mặc dù mẹ của hai bé không đồng ý, nhưng vì sự an toàn của hai bé, ông cậu để hai bé ở lại Mộ gia trước, đi theo ông cố ngoại."
Hai đứa nhỏ khóc lớn tiếng, mở to cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt chảy ròng, cái chân bụ bẫm thì ra sức đá đá. Ông cậu ông có biết chăm sóc người khác không vậy? Hai tiểu bảo bảo khóc nỉ non nửa đêm, không phải vì bỉm tã đầy nướƈ ŧıểυ, mà là đói bụng, ai muốn chơi đồ chơi với ông đâu, ai muốn đi theo ông cố ngoại đâu! Chúng tôi nhớ mẹ, mẹ đều biết chúng tôi cần uống sữa mỗi buổi khuya.
"Được rồi, chúng ta về Mộ gia để uống sữa bữa khuya!" Mộ Dạ Triệt dùng mỗi tay ôm một đứa, trên lưng đã đóng gói sẵn quần áo trẻ em, bỉm tã, cầm lấy bình sữa, biến thân thành vú em đi ra cổng nhà Tô gia. Hắn đặt hai bé con đang khóc nỉ non lên ghế phụ, thắt dây an toàn, sờ sờ lên khuôn mặt ướt sũng của hai đứa để bọn họ ngoan.
Khiêm Khiêm và Ny Ny ngoan, hiện tại sát thủ đã hiện thân, ông cậu không dám dùng nước trong nhà, nếu lấy nước này pha sữa bị bỏ thuốc độc, Đại Lận sẽ liều mạng tìm ông cậu tính sổ, ông cậu có hai cái mạng cũng không đền tội nổi. Bởi vậy hai đứa chịu khó đói bụng một chút, trở lại Mộ gia, ông cậu cam kết sẽ làm vú em cho