Đại Lận ôm túi đồ ăn đi vào nhà, đặt các túi xuống, bắt đầu làm bữa tối. Nhưng vừa mới mở tủ lạnh ra, cậu bạn nhỏ nhà hàng xóm là Ken vừa chạy tới mời cô cùng ăn bữa tối, để cô đi qua cùng các mẹ chuẩn bị đồ ăn, cha của bọn họ đánh bóng xong muốn ngồi ăn xung quanh bàn dài hưởng thụ ẩm thực, đêm nay có một party nhỏ.
Vì thế một lát sau, một nhà bốn người bọn họ đã cùng ngồi ăn với ba gia đình người Mỹ khác, nhấm nháp rượu ngon. Mọi người đều thật sự khôi hài hài hước, dùng tiếng Anh thuần thục nói chuyện với nhau, tiếng cười lanh lảnh, ở chung vô cùng hài hoà.
Đại Lận thấy Đằng Duệ Triết đang cùng bọn họ bình phẩm về các loại rượu với nhau, trước mặt bạn bè người Mỹ để lộ một mặt hài hước khôi hài của hắn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều phát ra một mị lực mê người, cô liền đi tới một bên, lấy ra điện thoại di động lướt lướt màn hình.
Cô gọi điện thoại cho Dạ Triệt, muốn biết sau khi từ biệt ở nông trường, Dạ Triệt cùng Mộ bá mẫu đi nơi nào.
"Đại Lận, bây giờ anh còn đang ở nông trường tại Seattle, chuẩn bị ở lại đây vài ngày, phong cảnh nơi này cũng rất được." Mộ Dạ Triệt thản nhiên nói xong, tiếng nói êm tai mang theo nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, tiếng cười mê người, "Nếu Đằng Duệ Triết lại bắt nạt em, em nhất định phải nói với Mộ tiểu cữu. Lần sau Mộ tiểu cữu, tuyệt đối không dễ dàng để em về bên cạnh anh ta, thuận tiện cho anh ta, a."
"Em vẫn còn cảm giác mâu thuẫn, không thể ở chung với anh ấy như không có việc gì, không thể đem anh ấy trở thành Duệ Triết trước kia." Đại Lận cầm di động dần dần đi xa, đi đến bãi cỏ xanh mượt, dọc theo tuyến đường mà bọn họ đánh bóng bầu dục, cúi đầu nhìn cỏ dưới chân, "Giữa em và anh ấy, hình như thiếu một chút gì đó."
"A, chỉ cần em nghĩ lại những mặt tốt của anh ta, quên mất những điều không tốt, em có thể chậm rãi mà tìm về cảm giác ngày xưa." Mộ Dạ Triệt cười dịu dàng, giống như đang đi trên cỏ, nhìn ánh trăng lạnh phía chân trời, "Tất cả đều cần thời gian, từ từ sẽ hoà hợp, em cùng anh ta từ biệt nhau đến bốn năm, quả thật trong tập tính cuộc sống sẽ có những bất đồng. Nhưng chỉ cần em còn nhớ anh ta, em có thể tìm về cảm giác trước kia. Đại Lận, trước kia em cũng cùng anh ta từ biệt ba năm, sau khi ra tù, không phải em vẫn như cũ mà yêu anh Duệ Triết của em hay sao? Em chính là một cái cây như vậy, đời này chỉ thương một người đàn ông là anh ta, khiến cho tiểu cữu thật sự ăn dấm chua."
"Tiểu cữu cũng sẽ tìm được một người như vậy." Đại Lận không cười, mà là xoay lại, nhìn Đằng Duệ Triết dưới ánh đèn đang cười vang nói chuyện với bạn bè, cảm giác tình cảm của mình đối với người đàn ông này, cùng với bốn năm trước là không giống nhau. Có lẽ trong cuộc đời mỗi người sẽ có rất nhiều giai đoạn, hơn mười tuổi là thương vẻ bề ngoài tuấn mỹ cùng nụ cười tươi mê người của hắn, xem hắn là tinh thần mà dựa vào. Hai mươi tuổi muốn cùng hắn có một gia đình, ngọt ngào mật mật, vang vang dội dội, thay đổi rất nhanh. Hiện tại, chỉ thầm nghĩ thường thường thản nhiên, "Dạ Triệt, hạ quyết tâm quyết định tìm một cô gái thích hợp đi, em muốn kêu cô ấy một tiếng mợ, muốn nhìn thấy anh cùng cô ấy được hạnh phúc."
[Editor: Đợi ngoại truyện nha Đại Lận! =))))))))]
Dạ Triệt nhẹ giọng cười, "Chuyện này không cần gấp, trước mắt tiểu cữu này phải đưa tiểu chất nữ tiến vào cung điện hôn nhân, nghe được chính miệng chú rể nói lời hứa hẹn vĩnh viễn với em, hơn nữa còn phải giám sát anh ta trong tân hôn của hai người, thử nghiệm anh ta. Nếu anh ta không biết điều, anh sẽ mang Đại Lận em quay về, để anh ta không có cơ hội làm tổn thương em!"
"Em và anh ấy không thể kết hôn nhanh như vậy được." Đại Lận nhìn một đoá hoa cúc nhỏ giữa hàng cây tùng, nhớ đến năm đó ở trong ngục giam nhìn thấy một đoá hoa cúc nhỏ đang lay động trong tuyết, mày nhíu lại, "Băng dày ba thước, cũng tựa như người uống nước, tự mình biết nóng lạnh. Em cùng anh ấy dùng một thời gian dài để kết thúc khúc mắc, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể cởi bỏ được. Dạ Triệt, lúc này đây nếu anh phải đi, hãy nói địa điểm cho em biết, để em biết được anh đang ở nơi nào."
Dạ Triệt trầm mặc hai giây, lại cười nói: "Thêm một thời gian nữa là anh về nước, đến lúc đó Đại Lận em sẽ nhìn thấy anh hằng ngày, chắc là anh sẽ không vác ba lô lên mà du lịch nữa, nhà của anh ở Bắc Kinh, cũng là nơi đặt mộ bia của Thanh Như, hàng năm anh thường đi tảo mộ, đến lúc đó hai vợ chồng em cũng đến thắp cho cô ấy nén nhang."
"Vâng."
Sau khi Đại Lận trở về bàn ăn, ba cặp vợ chồng người Mỹ đang cười hỏi mối quan hệ giữa Đại Lận, Dạ Triệt cùng Đằng Duệ Triết, nhìn ra được tiểu Trạch Khiêm là con của Đằng Duệ Triết, là một nhà bốn người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cũng không biết mối quan hệ của Dạ Triệt cùng hai đứa nhỏ này là gì? Đằng Duệ Triết cũng không để ý, trả lời tiếu lâm: Abel [Dạ Triệt] là uncle của Lucy [Đại Lận], cũng chính là granduncle của hai đứa nhỏ. Đương nhiên, hắn chưa nói đến bối phận, chính hắn cũng trở thành cháu của Mộ Dạ Triệt, phải tôn trọng gọi một tiếng cậu.
Cặp vợ chồng người Mỹ tự nhiên cũng đã hiểu về mối quan hệ này, hèn gì mỗi lần bọn họ tặng bánh ngọt, đều phát hiện Dạ Triệt cùng Đại Lận là chia phòng mà ngủ, chưa bao giờ trải qua cuộc sống vợ chồng, cũng không có cử chỉ quá mức thân mật. Thì ra Đằng tiên sinh cùng vợ có một chút hiểu lầm, khiến cả hai chia lìa, cậu chăm sóc thay, người nhà làm bạn. Thật ra ở Mỹ, bạn bè trong lúc đó cũng có thể lên giường cùng nhau.
Sau khi tan tiệc, một nhà bốn người chào tạm biệt bạn bè người Mỹ, trở lại nhà của mình, pha nước nóng tắm rửa, Đằng Duệ Triết cùng hai con chơi ở phòng khách, để bọn họ cất đồng hồ và cởi dây lưng cho baba, sau đó baba ôm hai tiểu tử này đi tắm rửa, mặc qυầи ɭóŧ mà chơi đùa.
Đại Lận thì đang chuẩn bị phòng, sửa soạn cho Đằng Duệ Triết một gian phòng ngủ, để hắn trở thành khách, còn cô thì đến thư phòng sửa sang lại công việc, tự hỏi chuyện tình trước mắt. Hôm nay cô đi đến tổng bộ Sang E một chuyến, công ty báo cho cô biết, gần đây có vài cảnh sát hình cảnh quốc tế đến điều tra vụ án trong tay cô, nhắc đến việc cô có liên quan đến một băng nhóm hắc đạo, bởi vậy sợ cô lần này trông coi không nghiêm sẽ để lộ nhiều vấn đề, công ty quyết định giáng chức giảm lương của cô, lấy làm cảnh cáo.
Nói cách khác, cô bị công ty tống vào lãnh cung, sẽ không giao công trình nào cho cô làm, tiền lương cũng sẽ bị giảm một nửa, đây là công ty muốn dùng lương của cô để bồi thường khoản tiền xây lại ở Thương Khẩu, để chính cô nhận toàn bộ trách nhiệm.
Vì thế cô tính toán, phát hiện vài năm gần đây số tiền mình tiết kiệm đã được sử dụng không ít, những đứa trẻ ở Thương Khẩu bên kia vẫn còn đang nằm viện, cần tiền thuốc men thêm một khoảng thời gian dài, với thu nhập trước mắt thì chi tiêu cho tương lai là không đủ.
"Suy nghĩ cái gì vậy?" Đằng Duệ Triết tắm rửa xong đi từ ngoài vào đến trong này, để lộ hai chân dài, khăn tắm vây ngang hông, để lộ cơ ngực rắn chắc của hắn, đi bước một đến gần cô. Một đầu tóc ngắn của hắn nửa khô nửa ướt, hàng lông mày kiếm khí phách, nước dính vào càng thêm đen đặc rõ ràng, mũi cao thẳng.
Hắn muốn từ phía sau mà ôm lấy Đại Lận một cách thân thiết, nhưng Đại Lận đứng lên, không muốn thân thiết cùng hắn trong không gian bịt kín này, đẩy hắn ra, "Em đi tắm."
—-
Đằng Duệ Triết ôm cổ cô, một lần nữa ôm cuốn cô trở về, miết mắt liếc nhìn dự toán trên bàn làm việc, cúi đầu cười nhẹ, ôm cô ngồi lên trên bàn học, "Sau này không cần nhận gánh nặng lo lắng tiền thuốc men cho tụi nhỏ ở Thương Khẩu nữa, trước khi được triệu hồi về lại, anh đã xin toà thị chính của T thị tài chính rồi, bọn họ sẽ gánh tất cả mọi tổn thất cho người dân Thương Khẩu. Hơn nữa, lần này Cẩm thành mở cuộc lùng bắt quy mô lớn, cũng bắt giữ được không ít băng đảng của Lâm Nhã Tĩnh và vũ khí, điều tra rõ ràng chân tướng vụ án, chính phủ hai bên sẽ có trợ cấp."
Đại Lận ngồi ở trên bàn, bị hai cánh tay tráng kiện khoá trong phạm vi thân thể của hắn, bốn mắt nhìn nhau cùng hắn, "Đằng Vi Trì bỏ chạy thì thế nào?"
"Chắc là bỏ chạy lên núi, hoặc là trốn trong một cái hang động nào đó." Đằng Duệ Triết sờ sờ khuôn mặt của cô, đôi mắt mang theo ánh nhìn nóng rực cùng mỉm cười, "Ngày mai cùng anh đi đến Wall Street đi, đi gặp đội ngũ công ty ngày xưa của anh, không lâu sau, em sẽ nhìn thấy công ty của anh một lần nữa được đưa ra thị trường lên sàn chứng khoán, sắp đỗ trạng nguyên ở Wall Street, chiếm vị trí đứng đầu! A."
Nhưng cuối cùng, Đại Lận vẫn đi tắm, không chịu ngồi trên bàn để hắn hôn môi, nhảy xuống bàn, cầm áo ngủ vội vàng đi vào phòng tắm.
Đằng Duệ Triết đi ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm, suy nghĩ có nên phá dỡ cánh cửa yếu ớt này hay không, trực tiếp cùng cô tắm uyên ương? Nhưng băn khoăn đến chuyện trong lòng cô còn mâu thuẫn, thân thể còn suy yếu, liền cầm lấy quần áo ngủ mặc vào, rót ly rượu, đánh giá căn nhà này.
Căn nhà này vẫn giữ lại hơi thở của Mộ Dạ Triệt như trước, nơi đâu cũng đều có đồ vật mà người đàn ông này đã dùng qua, không có chỗ nào không lưu lại, nhưng hắn không ngại, cầm lên xem xem, lại thả xuống, tiếp tục chậm rãi bước đi thoải mái, đánh giá nơi mà ba mẹ con Đại Lận đã sinh hoạt trong hai năm.
Thật ra gả cho Mộ Dạ Triệt cô sẽ thật hạnh phúc, người đàn ông này biết cách chăm sóc người khác lắm, cũng rất có phẩm chất, chẳng qua, phải yêu đúng người. Tình cảm thật sự không phải bởi vì trách nhiệm cùng áy náy mới ở cùng một chỗ, mà phải vì cảm giác, duyên phận, mới có khả năng tâm liền tâm tướng liền tướng. Hắn cùng Đại Lận tái ngộ, đó là do người đàn ông này tác hợp, thoải mái bước lùi, hắn mới có cơ hội chuyển mình. Bởi vậy hắn hi vọng, Mộ Dạ Triệt có thể tìm được hạnh phúc thật sự của mình, tiếp tục làm Mộ thị trưởng.
—-
Nửa đêm, Đại Lận nằm nghiêng người trên giường, đang ngủ ngon, đột nhiên cảm giác mặt giường lõm xuống thật mạnh, có người lại đi vào phòng của cô cùng cô chung chăn gối.
Cô không có mở to mắt, vẫn không nhúc nhích mà nằm nghiêng, giống như đang ngủ, nhưng hai tay vây lấy người mình cũng là đang mâu thuẫn người đàn ông ở phía sau, không muốn để cho hắn hở một tí liền hôn môi vuốt ve cô. Mà người đàn ông ở bên cạnh, sau khi cởϊ áσ ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô từ phía sau, nhìn khuôn mặt cô đang chợp mắt.
Khu vực nam tính của hắn ngang tàng, mỗi một chỗ trên cơ thể đều lộ ra một vẻ đẹp quyến rũ, vai rộng, chân dài, cao to cường tráng, động tác cũng rất nhẹ, môi khẽ hôn cô, sau đó nghiêng người trở lại tiếp tục nằm ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Thế này Đại Lận mới lặng yên thở ra một hơi, đem mặt chôn ở gối, từ từ vượt qua đêm dài này.
Ngày hôm sau, cô không biết mình ngủ từ khi nào, cũng không biết là như thế nào mà tỉnh giấc, thời điểm tỉnh lại, hai tiểu bảo bảo đã cầm quần áo của cô đứng ở trước mặt, đúng giờ kêu cô rời giường.
"Mẹ, đây là váy mà baba đã chuẩn bị cho mẹ, để mẹ mặc váy này xuống lầu ăn sáng." Hai con leo giường, ngồi ở trước mặt cô, nhìn tò mò, "Mẹ, sao mẹ còn nằm trên giường? Giờ đã là chín giờ hai mươi rồi."
Đại Lận lấy tay vén vén mái tóc dài của mình ra phía sau, mắt nhập nhèm ngồi dậy, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, đột nhiên có một ý niệm to gan lớn mật xẹt qua trong đầu, khiến cho cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
"Ừ, mẹ biết rồi." Cô sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của hai con, tặng một nụ hôn buổi sớm, sau đó ôm bọn họ xuống giường, cười nói: "Giờ mẹ cần thay quần áo, có phải hai con nên xuống lầu xem baba chuẩn bị bữa sáng thế nào rồi hay không?" Một thân mặc váy ngủ màu trắng, đôi chân dài trắng mịn nhảy xuống giường, cầm chiếc váy trắng mà Đằng Duệ Triết chuẩn bị cho cô ướm lên người, "Thật xinh đẹp, giỏi quá ~"
Hai con thấy mẹ thích cái váy kia, thân hình nhỏ nhắn chạy nhanh như bay ra bên ngoài, một đường sôi nổi hô baba, "Baba, mẹ thích quà của baba, mẹ nói thật xinh đẹp. Tụi con muốn ăn bánh ngọt ~"
Mà trong phòng, quả thật Đại Lận thích chiếc váy trắng đơn giản thoải mái này, nhưng sau khi cô mặc vào bộ váy trắng vừa người này, lại cầm túi xách của mình, dùng drap giường mà cột lại thành một cái dây dài, thả xuống từ lầu hai mà leo xuống.
Khi cô chân trần nhảy xuống thảm cỏ trước cửa, Đằng Duệ Triết đang cùng hai con vui vẻ chia năm xẻ bảy cái bánh ngọt mà mình tự làm, dùng tiếng nói hùng hậu trầm thấp của mình kêu cô xuống lầu, chân dài đang sải bước về cầu thang, "Đại Lận?"
Vì thế Đại Lận với tay lấy một đôi xăng đan, cầm túi xách, lặng lẽ nói lời xin lỗi với hai tiểu bảo bối, đôi chân trần nhanh chóng chạy qua trên thảm cỏ xanh mượt. Hiện tại hai đứa nhỏ tạm thời ở lại bên cạnh hắn, còn cô cần đi ra ngoài một chuyến.
Sau khi cô chạy đến đường lớn, mặc xăng đan vào, làn váy tung bay tại khu dân cư cao cấp này. Nhưng mà cô có vẻ quen thuộc nơi đây, biết làm sao có thể đi tắt, làm sao đến được chỗ bắt xe, bởi vậy khi Đằng Duệ Triết phát hiện trong phòng không có người, khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo hết sức lông bông biến thành đen như đáy nồi, bàn tay chụp lên cuộn dây bằng drap giường mà leo xuống đuổi theo như một thằng nghiện ma tuý đang thở hổn hễn từ phía sau, Đại Lận đã ngồi lên xe taxi, nghêng ngang mà đi, tạm thời thoát khỏi vòng tay của hắn!
Đại Lận trốn đi, nhưng cô lấy điện thoại nhắn lại một tin: Chăm sóc tốt cho hai con, hiện tại trước mắt chúng ta đừng gặp mặt, em đi ra ngoài một chút.
Con ngươi đen nham hiểm hung ác của Đằng Duệ Triết nhìn chằm chằm vào tin nhắn, lửa giận đang dần dần tăng vọt, sắc mặt âm trầm, khoé môi như đao kiếm hơi hơi run rẩy, con ngươi đen bén nhọn làm cho người ta sợ hãi, mười phần xác định được là cô muốn thoát khỏi hắn! Xem ra người phụ nữ này cũng không hi vọng hắn đồng hành cùng cô, hắn càng là tới gần, cô liền càng muốn thoát đi, cũng không có thói quen hắn tồn tại.
Bởi vậy sau lúc ban đầu giận tím mặt qua đi, hắn ngồi trở lại ghế sô pha, nhíu mày, nhìn hai đứa nhỏ đang ăn bánh ngọt ở bên cạnh, đem phần kem tô trát đầy lên mặt.
Nếu không phải có hai đứa con ở đây, có khả năng cô đã sớm thoải mái đi du lịch vòng quanh thế giới, lòng yên tĩnh như nước, căn bản sẽ không gặp lại hắn. Như vậy sự xuất hiện của hắn, là thật sự tuỳ tiện sao? Bốn năm sau hắn lại chính thức xâm nhập vào cuộc sống của cô, từng bước ép sát đối với cô, khát vọng được đoàn tụ cùng cô, lại khiến cô rơi vào tình trạng, chính là tay chân luống cuống không muốn có hắn sao?
—-
Đại Lận ngồi ở ghế dài trên hành lang của bệnh viện chờ vài giờ đồng hồ, lần đầu tiên y tá kêu tên của cô, cô nhìn căn phòng phẫu thuật rét căm căm đã quay đầu đi rồi, làm cho y tá kêu người tiếp theo, tay chân lạnh lẽo lại ngồi xuống ghế một lần nữa. Lần thứ hai y tá kêu tên của cô, cô đã không còn do dự chần chừ, sắc mặt tái nhợt đi vào phòng phẫu thuật.
Thời gian không lâu, cô đi ra, bên cạnh không có một người nhà làm bạn, xuống cầu thang bệnh viện đi trên con đường lớn.
Bên ngoài, ánh nắng như lửa đốt, dòng người như nước, người phương Tây cao lớn đang giành giật từng giây đi qua đường, làm tài chính, làm đầu tư, đâm đầu vào công việc, cùng khách hàng của bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, lại mang theo túi xách đi như bay. Cũng có người phụ nữ da đen thành phần trí thức vì muốn kịp thời gian, trực tiếp ngồi sau xe taxi thay áo quần công sở, làm cho tài xế sau khi được hưởng chút phúc, trực tiếp bị vứt cái áo pull lên mặt, rồi thải giày cao gót, xoã mái tóc xoăn chạy vào công ty. Buổi tối, có người sẽ nổi hứng khiêu vũ chắn giữa đường, vui vẻ nhảy múa xong mới nhường đường.
Bởi vậy sau khi phơi nắng một lúc, Đại Lận leo lên tầng mái của một toà nhà, quan sát toàn bộ mặt đất chật chội chốn phồn hoa đô hội. Thật ra một buổi tối này, hẳn là cô nằm trên tầng mái yên tĩnh này mà ngắm sao, nằm bên cạnh là Dạ Triệt, là người bạn của cô, cùng với một vòng tròn bằng nến, trải qua một ngày sinh nhật tốt đẹp.
Vì cái gì lại chọn ở chỗ này, là vì tổng bộ Sang E ở ngay tại nơi đây, đứng lặng yên giữa khu trung tâm của New York phồn hoa huyên náo, không có một nơi nào yên lặng. Chỉ có buổi tối ở tầng mái này, sẽ phát hiện nơi này cách mặt đất là xa như vậy, cách trời cao thật gần, mở to mắt là có thể thấy được sao, còn có thể im lặng nghe bọn họ nói chuyện, nghe bọn họ hát Happy Birthday, là một chốn Niết Bàn duy nhất ở trung tâm New York này.
Mà hai năm trước, cô ở nơi này tìm việc gặp được một vị lão tiên sinh, cơ duyên khéo gặp, lão tiên sinh giới thiệu, cô vào phỏng vấn ở Sang E, hơn nữa lại thành công trúng tuyển. Nhưng lão tiên sinh này không có chút quan hệ nào với Sang E, mà là có một công ty rất lớn ở New York, chủ của một tập đoàn tài chính lớn nhất ở Mỹ, vô cùng giàu có, mà vườn nho ở Seattle chính là sản nghiệp của lão tiên sinh này, mới làm cho cô yên tâm mang theo hai con đến đấy du lịch.
Nhưng mà cô cùng lão tiên sinh gặp nhau chưa quá ba lần, mỗi lần đều là vào ngày sinh nhật của cô, lão tiên sinh cùng Dạ Triệt trải qua ngày đặc biệt này, im lặng nói chuyện phiếm, xem mọi người dưới phố khiêu vũ, không biết lão tiên sinh ở nơi nào. Mà năm nay, nghe nói toà biệt thự phong cách Châu Âu kia là của lão tiên sinh, Dạ Triệt hoàn toàn ở lại đó, có thể là sẽ không đến nơi này.
Cho nên cô đứng trên tầng mái dưới ánh mặt trời, phơi nắng một lát, phát hiện thân thể lạnh lẽo của cô cuối cùng cũng ấm áp lên, làm cho cô bắt đầu có sức lực thu dọn nơi này, gọi điện thoại đặt nến đỏ, rượu vang, cùng với một tấm nệm mỏng.
Mấy ngày này, cô luôn luôn bồi hồi giữa bốn năm cùng hai năm, đang từ một loại cuộc sống này chuyển thành một loại cuộc sống khác, từ bên cạnh Dạ Triệt đến bên cạnh một người đàn ông khác. Dù sao bốn năm nay là thuộc loại Dạ Triệt, hai năm kia là thuộc loại Duệ Triết, bọn họ đều chăm sóc cô, nhưng hai năm kia thuộc loại Duệ Triết đã đi qua lâu lắm lâu lắm rồi, cô cần thời gian để nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp kia, nhớ tới năm đó Duệ Triết vì cô cùng con, cũng đã trả giá rất nhiều.
Cô muốn cho tất cả trí nhớ của mình dừng lại tại giây phút Duệ Triết đưa cô đến căn biệt thự tân tôn đó, Duệ Triết đón cô đi ra từ khu dân cư nghèo ở Giang Bắc, rời xa Trương Xuân Hỉ, rời xa A Bân bán bữa sáng, vì cô mà bố trí thiên đường hoa thuỷ tiên, chờ đợi đứa con của bọn họ chào đời, chờ cưới cô......
"Duệ Triết, không thể đi một chuyến đến phố XX à?" Cô ngồi trên tầng mái, tà váy trắng bay lên trong gió, biết hiện tại hắn đang tức giận, "Anh có nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?" Bốn năm dài ngăn cách chia lìa đã sớm đi qua, chắc là không nhớ rõ sinh nhật của cô rồi. Thật ra cô không có cùng Duệ Triết đón sinh nhật của mình.
"Mẹ, bánh sinh nhật mà baba làm cho mẹ đã bị tụi con ăn luôn rồi, hiện giờ baba đang nướng cái bánh thứ hai, đặt ở trên xe. Baba nói mẹ không phải đang giận, mà là đi giải sầu."
"Hiện tại em đang ở đâu?" Điện thoại lập tức bị hắn nhận lấy, truyền đến âm thanh ấm áp từ tính, không có giận, chỉ có vui vẻ không gợn sóng không sợ hãi, lại mừng rỡ như điên, "Hiện giờ anh đang ở dưới trụ sở của Sang E, lập tức đi lên đó, Đại Lận, em chờ anh!"
—-
Gần tới chạng vạng, mặt trời dần dần chìm xuống, để lại một vầng lửa đỏ của ánh chiều tà, bao phủ toàn bộ mặt đất. Khi dáng vẻ cao lớn của Đằng Duệ Triết xuất hiện ở tầng mái, Đại Lận mặc váy trắng đang thắp những ngọn nến, thân hình đưa lưng về phía hắn, mái tóc xoã dài, càng toát lên vẻ yểu điệu thục nữ cùng mềm mại.
Hai con thì đang đứng bên cạnh hắn, giúp baba nâng bánh ngọt, chuẩn bị tạo một bất ngờ thật to cho mẹ. Bởi vậy khi ba cha con chậm rãi đi về bên này, Đại Lận cũng không phát hiện, vẫn ngồi xổm thắp nến như cũ, thắp một vòng nến. Hơn nữa đã chuẩn bị sẵn bong bóng rực rỡ sắc màu, trải sẵn nệm, chờ Đằng Duệ Triết lại đây.
Vì thế Đằng Duệ Triết nhìn thấy, một màu sắc rực rỡ của bong bóng cùng dải ruy băng bay trong không trung, cô mặc váy trắng ngồi xổm dưới bong bóng ước nguyện, mặt hướng về phía chiều tà, sườn mặt tuyệt mỹ. Hắn không biết từ khi nào thì Đại Lận đã không còn sợ những thứ đồ như nến và lửa này nữa, chỉ biết giờ phút này, thoáng nhìn cô là im lặng như vậy, thật hạnh phúc.
"Happy birthday!" Hắn mang theo hai con đến gần phía cô, thật vui sướng khi cô có thể chủ động hẹn hắn đến nơi này, nguyện ý cùng hắn trải qua sinh nhật, tiếng nói khàn khàn, "Hôm nay đem anh, cùng hai con, đều tặng cho em có được không?"
Đại Lận mở mắt, bỗng nhiên quay đầu, vui sướng nhìn thấy hai con đang nâng bánh ngọt, trên đầu đội
chóp mũ nhọn mừng sinh nhật, cùng hô vang chúc mẹ sinh nhật vui vẻ! Lập tức khoé mắt khoé môi của cô cong lên mang theo ý cười.
"Mẹ, sáng sớm nay, chú Đằng, cũng chính là baba của tụi con nói cho tụi con biết, nhất định trước khi gọi mẹ dậy, phải chuẩn bị tốt bánh sinh nhật cho mẹ. Nhưng mẹ gạt tụi con đi thay váy, lại nhảy qua cửa sổ mà chạy." Tuy hai con chúc phúc cô, nhưng cũng đang chỉ trích cô nghịch ngợm, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu, nhăn lông mày nhỏ lại, "Vì sao mẹ lại chạy trốn, mẹ không cần tụi con nữa sao?"
Đại Lận nhìn chiếc bánh ngọt thật lớn trên tay bọn họ, phát hiện trên bánh ngọt ngoài dòng chữ Happy birthday, còn có dòng chữ I Love You, nét bút rồng bay phượng múa, làm tiếng lòng cô khẽ nhúc nhích, nhìn về người đàn ông cao lớn ở bên cạnh hai con.
Hắn thì đang dùng một loại ánh mắt thâm trầm nhìn cô, lấy bánh ngọt ôm lại trên tay mình, chậm rãi đi về phía cô, "Đây là chiếc bánh mà anh cùng hai con làm, cái bánh đầu tiên bị bọn họ ăn rồi, đây là cái thứ hai, nhưng những chữ trên mặt bánh, là ba cha con anh cùng nhau viết mà thành, anh và hai con đều yêu em, Đại Lận. Sau khi tĩnh tâm lại trở về nhà, được không?" Hắn khát vọng mà nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sự mong đợi, ôn nhu như ngọc, lại thật cẩn thận.
Đại Lận ngóng nhìn hắn trong bóng chiều tà, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng cười với hắn. Cô nhận lấy chiếc bánh ngọt, chậm rãi thổi tắt nến trên bánh, sau đó khuôn mặt hướng về phía chân trời đã lấp lánh ngôi sao đầu tiên, cùng hai con nhắm mắt lại ước nguyện, chờ đợi sao băng xẹt qua trên bầu trời.
Khoé môi mỏng manh của hắn nở nụ cười, đi đến phía sau bọn họ, nhẹ nhàng ôm ba mẹ con từ phía sau, in xuống một nụ hôn thân thiết lên gò má của bọn họ, lại kề mặt nói một tiếng "I love you", cổ họng trầm thấp ấm áp, cũng là hắn tràn ngập tình yêu đối với ba mẹ con, ôm nhanh bọn họ vào trong ngực.
Lập tức, ngã tư đường chật chội phía dưới đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, nhóm người bên dưới lại khiêu vũ tập thể khi màn đêm buông xuống,