Trâu Tiểu Hàm
Trâu Tiểu Hàm dùng khăn tay lau mặt, sau khi nức nở khóc lóc thật lâu, cuối cùng cũng dựa vào trong sân mà ngủ, đầu tựa trên vách tường, nhắm mắt lại ngủ.
Núi rừng bắt đầu an tĩnh lại, gió lạnh thổi lên, chim chóc im tiếng, một đêm cứ như vậy qua đi. Ngày hôm sau trời vừa hừng đông, Đại Lận cùng Duệ Triết đang ngủ ở trên giường, chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh thùng thùng, có người đang làm bữa sáng, từng hương thơm phiêu tán đến nhà đá.
Đại Lận mở to mắt, nghiêng người ở trong lòng hắn, bỗng nhiên nhớ lại Trâu Tiểu Hàm còn ở bên ngoài, nâng tay hất mái tóc rối tung, nằm trong lòng hắn, dùng ánh mắt nhập nhèm cùng âm thanh ngọt ngào cười nói: "Không thể tưởng tượng được cô ta sẽ làm bữa sáng."
Đằng Duệ Triết mở đôi mắt thâm thúy hẹp dài ra liếc nhìn cô một cái, tiếp tục ôm sát cô mà ngủ, không hứng thú đối với chuyện này.
Cuối cùng, bàn tay to của hắn lủi vào trong quần áo của cô, bắn đầu tiến hành trả bài sáng sớm, cúi đầu cắn lỗ tai của Đại Lận, cùng chạm vào vành tai và tóc mai với cô. Đại Lận cười dịu dàng trốn tránh, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngồi dậy lấy áo quần, chuẩn bị bước chân xuống giường, nhưng vẫn bị hắn kéo trở về, chui vào trong ổ chăn.
Một lát sau, trong phòng liên tục yêu kiều, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, âm thanh của Trâu Tiểu Hàm cắt ngang kiều diễm trong phòng ngủ, "Bữa sáng làm xong rồi, hai người có muốn rời giường cùng nhau ăn không?"
"Cút!" Đằng Duệ Triết lạnh lùng cất tiếng, buông đôi môi thơm của cô gái bên dưới ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, "Trâu Tiểu Hàm, hiện tại cô cút đi được thật xa nơi này thì hãy cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi!" Thực con mẹ nó mất hứng, mỗi thời khắc mấu chốt đều phải nghe âm thanh của người phụ nữ vô liêm sỉ như âm hồn không tan này! Ai dám có tâm trạng thoải mái, dám ăn bữa sáng do đôi tay bẩn thỉu của cô ta làm ra! Có phải cô ta đã quên chính mình đã làm chuyện gì thiếu đạo đức?
Quả nhiên Trâu Tiểu Hàm không dám lên tiếng nữa, mặt xám mày tro lui về một góc, để nơi này khôi phục vẻ im lặng của sáng sớm.
Trên giường, Đại Lận lại đẩy ra người đàn ông đang nằm trên người mình, có ý bảo hắn rời giường, "Mặc kệ như thế nào, chúng ta nên rời giường đi tản bộ. Không khí bên ngoài thật tốt, chúng ta đi hái đồ ăn."
Thế này hắn mới hôn hôn cô, từ trên người cô xoay người xuống, ngực trần lõα ɭồ nằm dựa vào đầu giường, dùng bàn tay lau khuôn mặt nhập nhèm, lấy hộp thuốc trên đầu giường đốt một điếu, hít một ngụm, trong sương khói lượn lờ, nheo mắt thưởng thức dáng vẻ mỹ miều rời giường của cô, khôi phục một thân tinh thần sảng khoái.
Hơn mười phút sau, hai người một trước một sau đi ra từ nhà đá, cầm gáo nước chuẩn bị múc nước giếng, đột nhiên Trâu Tiểu Hàm đi tới, chỉ vào hai chậu nước rồi cười nói với Đại Lận: "Tớ đã múc nước giếng cho cậu rồi, bếp lò còn nóng, cậu có thể đun nước, dùng nước nóng rửa mặt, như vậy tốt cho làn da một chút."
Đại Lận cười gượng ép, cảm thấy Trâu Tiểu Hàm đối với mình quá mức khách sáo, có chút không thích ứng, vẫn ném gáo nước vào giếng, tự mình múc nước, dùng nước lạnh trong veo rửa mặt.
Hắn thì mặc áo cổ chữ V ở nhà thoải mái, để lộ xương quai xanh cùng làn da màu đồng cổ cất bước đi trong sân vườn, đôi mắt nhọn liếc nhìn bàn ghế đá được Trâu Tiểu Hàm quét dọn sạch sẽ, cùng với bữa sáng đang tỏa hương bốn phía, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú trên mặt Trâu Tiểu Hàm, "Khi nào thì cô có thể biến mất?"
Sắc mặt của Trâu Tiểu Hàm buồn bã, bị những lời này của hắn làm tổn thương, từng bước lui về phía sau mà nói: "Chỉ cần Đằng Vi Trì bị bắt, tôi sẽ không hề quấy rầy anh. Duệ Triết......"
"Ai cho phép cô kêu tôi là Duệ Triết?!" Ánh mắt vô tình của hắn quét ngang lại đây, bộ đồ ở nhà cũng không cất dấu được tư thế hơn người oai hùng của hắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu không thấy đáy, bờ môi tựa như vẫn mang theo ý cười, lại làm cho người ta nổi gai ốc, "Lập tức biến mất cho tôi! Đừng để tôi lại nghe cô lặp lại tên của bản thiếu trong miệng cô!"
"Duệ......Đằng tiên sinh, nơi này không có trực thăng, tôi không thể rời đi!" Trâu Tiểu Hàm sợ tới mức toàn thân run hẳn lên, không ngừng lui về phía sau, sợ hắn túm lấy cô, trực tiếp ném xuống vách núi sâu vạn trượng! Cho nên cô nhanh chóng chạy trốn, trốn phía sau Đại Lận, ngược lại cầm lấy hai tay của Đại Lận mà đau khổ cầu xin, "Đại Lận, giúp tớ cầu xin Đằng tiên sinh, để tớ ở lại chỗ này mấy ngày! Tớ thật sự sợ những người đó lại đuổi gϊếŧ tớ, khiến tớ chết một lần lại một lần......"
Đại Lận thấy Trâu Tiểu Hàm trốn phía sau mình, không ngừng đẩy cô về phía hắn, liền mỉm cười, hất tay của Trâu Tiểu Hàm ra mà nói: "Trâu tiểu thư, vì sao nhất định cô phải trốn ở chỗ này? Cảnh sát bảo vệ cô, chẳng phải an toàn hơn so với Duệ Triết bảo vệ cô sao? A, thật ra nói trắng ra là, cô chính là mượn danh nghĩa cảm tạ, muốn gặp Duệ Triết, nhìn xem tôi cùng anh ấy sống cuộc sống chỉ có hai người ở trên đỉnh núi không người này."
"Đại Lận, cậu hiểu lầm rồi, tớ tìm được đường sống trong chỗ chết từ rừng rậm, chính là muốn sống thật tốt......" Trâu Tiểu Hàm còn không ngừng giải thích, tựa như Đại Lận thật sự hiểu lầm mình, "Trong bệnh viện tâm thần căn bản là không an toàn, lúc nào tớ cũng có khả năng bị bắn chết......"
"Được rồi." Đại Lận hất tay Trâu Tiểu Hàm đang vươn tới người mình, từ chối bị cô ta đụng chạm, cười nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Mặc kệ loại lý do nào, cô đều để cảnh sát thành công đưa mình tới nơi này. Cũng là như vậy, vậy cái gì cũng đừng giải thích, tôi không ngại nơi này có thêm một người, chỉ sợ cô thấy chán đến ngán."
"Sẽ không, sẽ không đâu." Trâu Tiểu Hàm lắc đầu, đôi mắt chứa đầy lệ nóng, thiếu chút nữa quỳ xuống đất, "Đại Lận, chỉ cần những lời này của cậu, tớ liền cảm thấy mỹ mãn. Đại Lận, nhất định cậu sẽ nhìn thấy tớ thay đổi, phát hiện tớ không còn là Trâu Tiểu Hàm trước đây luôn vì tư lợi......"
Đại Lận chớp đôi hàng mi cong dài, đôi mắt mang theo ý cười trong suốt như sương mai, sáng ngời, không phập phồng, cũng không tin lời nói của Trâu Tiểu Hàm, xoay người đi vào phòng bếp. Cô phát hiện Trâu Tiểu Hàm thay đổi để làm cái gì? Cô hình như cũng không tính sau này có lui tới với Trâu Tiểu Hàm, bọn cô đã muốn không còn quan hệ gì.
Cảm tạ xong Trâu Tiểu Hàm liền chạy theo phía sau cô, miệng vẫn không chịu yên, dây dưa phía sau cho rằng cô là nhánh cây cứu mạng duy nhất, "Đại Lận, cậu yên tâm, sau này tớ sẽ không quấy rầy hai người ân ái vào sáng sớm nữa, trước đó tớ không biết cậu cùng chồng đang ân ái, cho là làm xong bữa sáng, nhân dịp còn nóng ăn mới ngon, bởi vậy đi gõ cửa. Cám ơn cậu không chê không giận tớ, sau này tớ tuyệt đối không lên tiếng nữa......"
Đại Lận đang cúi đầu nhặt rau nghe vậy cười nhẹ, đôi môi thoáng cong lên, không phá tâm tư cẩn thận của Trâu Tiểu Hàm.
Quả thật, sau khi Trâu Tiểu Hàm nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, bắt đầu thực sự hiểu được tính mạng đáng quý thế nào, có cầu xin người thân bạn bè cũng không thể, cho nên tự dặn lòng hướng thiện, quý trọng sinh mạng! Nhưng mà cô gái này vẫn là mượn cớ, cùng lúc muốn đến nơi thế ngoại đào viên này để tránh thoát tai nạn, khiến kẻ địch không thể đi vào, về mặt khác, cô gái này muốn nhìn thấy cô cùng Duệ Triết ân ái triền miên ở nơi này như thế nào, nếu có thể phá cô ta liền phá, nên gõ cửa liền gõ cửa, vĩnh viễn không thể thay đổi tính tình bốc đồng tiểu thư kia của mình!
Chẳng lẽ cô gái này thật sự nghĩ rằng Duệ Triết không dám đem cô ta ném xuống vách núi sao? Thôi, vậy để Duệ Triết làm thử xem sao.
Vì thế cô nhoẻn miệng cười, khuôn mặt dịu dàng như một đóa sen, cười nói với Trâu Tiểu Hàm: "Tiểu Hàm, thật ra cũng không dám giấu gì, tôi cùng với Duệ Triết đầu tiên là hưởng tuần trăng mật ở nơi này, để nơi non xanh nước biếc này tĩnh dưỡng thân thể của tôi, chuẩn bị cho hai đứa nhỏ có thêm đứa em trai. Cô xem nơi này màu hồng phấn trắng, núi non thác nước cái gì cần đều có, đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian, không tĩnh dưỡng thật là phí."
Dứt lời, nhẹ phẩy ống tay áo, dịu dàng nhìn thần sắc hâm mộ của Trâu Tiểu Hàm, khóe môi mọng vẫn ôm lấy nụ cười nhẹ.
Quả nhiên Trâu Tiểu Hàm nghe vậy mặt biến sắc, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười khô cằn, nói chúc mừng cô: "Thì ra hai người tính dưỡng thai ở trong này à, vậy không sai, hoàn cảnh nơi này thật sự rất đẹp, Đại Lận, cậu thật hạnh phúc." Cắn chặt răng, cười đi tới, ngay sau đó lại nói: "Đại Lận, hiện tại cậu cần nghỉ ngơi, chuyện nấu cơm giặt giũ giao cho tớ làm đi, vài năm nay tớ vẫn làm nữ công, cái gì cũng đều có thể làm. Giờ cậu đi tản bộ đi, tớ đi hâm bữa sáng lại cho cậu."
"Được." Đại Lận cũng không từ chối, khẽ mím môi, cười dịu dàng, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài về, cô cầm giỏ trúc đi phía dưới nhà đá hái mấy ngọn rau tươi, lấy đồ ăn ở đỉnh núi, chờ Trâu Tiểu Hàm hâm đồ ăn nóng cho mình, Mà Đằng Duệ Triết, sau khi mở miệng đầy lửa giận với Trâu Tiểu Hàm, bởi vì không thể trực tiếp bóp chết cô gái mặt dày hơn da trâu này, tránh không thể giao cho cảnh sát mạng người, để không có phiền toái cần thiết, hắn liền tạm thời xoay người quay lại nhà đá, xử lý chuyện Đằng Vi Trì, không hề xuất hiện.
Bởi vậy hiện tại Đại Lận thật thanh nhàn, vừa ngồi xổm hái rau, vừa đánh giá động tĩnh ở bốn phía, nhân tiện hái một ít thảo dược trị vết thương ở chân cho hắn. Giờ phút này mặt trời mới lên, núi rừng còn bị một tầng sương mù nồng đậm bao phủ, chim nhỏ cất tiếng, núi rừng trải qua một đêm bị oanh tạc, truyền đến một mùi thuốc súng thật thản nhiên.
Theo cô thấy, chiến sự trong rừng đã muốn ngừng lại, toàn bộ máy bay chiến đấu đều đã rút lui, nói vậy Đằng Vi Trì đào vong đã bị bắt. Mà mười mấy con tin bị kéo vào rừng, bởi vì sơn động bị sụp đổ, cửa vào thật bí ẩn, có khả năng gây khó khăn cho công tác cứu viện, làm cho cảnh sát không thể không huy động toàn bộ lực lượng nghĩ cách cứu viện, đảm bảo sự an toàn của con tin trước tiên rồi mới cứu ra!
Bởi vậy sau khi cảnh sát đưa Trâu Tiểu Hàm đến nơi này, liền không có xen vào cô nữa, để Trâu tiểu thư bị chấn kinh quá độ, thêm một loại khả năng là dưới trạng thái thần trí không rõ, dõng dạc lấy danh nghĩa muốn cảm tạ Đằng Duệ Triết ơn cứu mạng, đến nơi thế ngoại đào viên này của hai người làm thành chốn ba người! Không biết, Trâu Tiểu Hàm có tính là bệnh thần kinh thật, có cần nhập viện trị liệu thần kinh hay không?
Có lẽ, ngày hôm qua không nên để Duệ Triết tới cứu Trâu tiểu thư, hiện tại không phải lại bị bò lên người sao?
Cô cầm theo giỏ trúc hái đầy rau đi trở về, trên tay cầm thảo dược còn dính sương, mang theo tâm tình nửa trầm trọng nửa nhẹ nhàng bước lên thềm đá, đi đến cửa sân. Đang muốn đi vào, chợt thấy Trâu Tiểu Hàm đứng ở cửa bếp lén lút nhìn bốn phía, xác định không có người, sau đó nhanh chóng lùi về phòng bếp.
Hàng mi của cô trầm xuống, nhận định Trâu Tiểu Hàm không an phận, nhẹ chạy đến bên cửa sổ phòng bếp, nhìn thấy Trâu đại tiểu thư đang múc một chén canh nóng, khạc nhổ vào đó toàn bộ đờm linh tinh ghê tởm, sao đó cảm thấy mỹ mãn, lẩm bẩm: "Lần này để Đại Lận cô nếm thử nước bọt của tôi, không tính là quá mức, nói vậy cũng không xem thường cô được, ha ha." Cuối cùng cũng ói ra nước bọt, đờm vào trong nồi canh, khiến Đại Lận ở bên ngoài cửa sổ ghê tởm đến cực điểm, "Chịu chút bẩn này cũng sẽ không ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng cô, ai cho cô ở trước mặt tôi mà khoe khoang đàn ông yêu mình! Còn tuần trăng mật nữa chứ, tôi nhổ vào!"
Nói xong hừ lạnh, bưng một phần cơm khác đã chuẩn bị cho Duệ Triết đưa đến đây, làm cho Đại Lận đứng ở bên ngoài nhanh chóng chạy ra lại sân, nhìn thấy Trâu đại tiểu thư để ý lại áo quần của mình, bưng bữa sáng đi đến cửa phòng ngủ, xác định Đại Lận chưa có về, thế này mới dùng âm thanh mềm mại nhất đi gõ cửa: "Duệ...... Đằng tiên sinh, bữa sáng đã được tôi hâm nóng, anh ăn một chút đi, đừng để đói quá lại hại sức khỏe."
---
Đại Lận trước tiên quay lại đứng ở ngoài cửa, thấy một dáng vẻ này của Trâu Tiểu Hàm, cười nhẹ nhàng, chờ phản ứng của Duệ Triết ở trong phòng!
Quả nhiên, Duệ Triết không để ý đến Trâu Tiểu Hàm, trong phòng im ắng, mặc kệ Trâu Tiểu Hàm lại gõ cửa. Cuối cùng Đại Lận đi ra từ cửa, tay cầm giỏ đồ ăn, khóe môi mang theo ý cười, cầm thảo dược đặt lên bàn, trải ra, phơi nắng.
"Đại Lận, cậu đã trở lại, nhanh ăn bữa sáng đi, tớ hâm nóng rồi." Trâu Tiểu Hàm vội vàng chạy về phòng bếp, đem phần canh nóng đặc biệt đã xử lý kia cẩn thận đưa qua, đặt trước mặt Đại Lận, "Đây là canh cá, rất thanh, Đại Lận cậu tranh thủ uống khi còn nóng."
Cô ta tự mình đưa muỗng đến tận tay Đại Lận, thúc dục cô uống, đôi mắt hạnh tú lệ cười đến cong cong, mười phần ngọt ngào ôn nhu, "Tớ biết cậu không thích mặn, bởi vậy tớ để ít muối, cố gắng không phá hỏng vị thanh của canh cá."
---
Đại Lận không có nhận cái thìa, mà là liếc mắt nhìn canh cá kia một cái, đôi môi nở nụ cười, nói: "Tiểu Hàm, trực thăng của cảnh sát khi nào sẽ đến đây đón cô?"
Trâu Tiểu Hàm âm thầm sửng sốt, có chút chột dạ, nũng nịu trả lời: "Cái này...... tớ còn không biết, Đại Lận, không phải cậu ghét bỏ tớ đó chứ? Có phải chê tớ dong dài hay không?"
"Không dám." Đại Lận nhẹ hất tay áo đứng lên, đôi mắt mang ánh sáng nhu hòa, dùng ngón tay chỉ vào bát canh cá trước mặt, cười nói dịu dàng: "Tiểu Hàm, nếu cô đã chịu khó hào phóng như vậy, tôi không dám ghét bỏ cô dong dài. Chi bằng, Tiểu Hàm cô uống hết bát canh này, ăn bữa sáng này, bồi bổ cơ thể?"
"Không cần, không cần." Trâu Tiểu Hàm vội vàng từ chối, sắc mặt khẽ biến, không ngừng xua tay, chột dạ lặng yên lùi về sau, "Bát canh này là tớ cố ý chuẩn bị vì cậu, làm sao tớ có thể uống bát canh bổ dưỡng cơ thể của cậu được? Huống hồ trong nồi vẫn còn canh, tớ có thể tự múc một chén......"
"Trâu Tiểu Hàm, hình như cô vẫn không có thật tình hối cải." Đại Lận thất vọng lắc đầu, khóe môi cười càng rõ, biểu tình nhẹ nhàng trên mặt dần dần biến lạnh, đi một vòng quanh Trâu Tiểu Hàm, nhẹ giọng cười nói: "Bát canh này chứa đầy nước bọt của cô, tôi uống xong tự nhiên sẽ không sinh bệnh, cũng không bị trúng độc, nhưng Trâu Tiểu Hàm cô làm loại chuyện này, chính mình không biết là ghê tởm lắm sao?"
Cô nhìn qua Trâu Tiểu Hàm, đôi mắt lóe lên ánh sáng châm chọc, "Cô biết rõ tôi cùng Duệ Triết sẽ đề phòng cô, cô lại vẫn như cũ dám làm như thế, điều này chứng minh cô không sợ bị tôi bắt gặp, khó bỏ qua ác ý của cô đối với tôi. Như vậy tiếp theo, cô sống hay chết, cũng không liên quan đến chúng tôi!"
"Vậy cô có năng lực làm gì tôi?" Trâu Tiểu Hàm cao cao ngẩng đầu lên, quả nhiên là muốn chết, cả đời này liền không thay đổi tính tình, "Tôi chỉ là thêm gia vị vào canh cá của cô, cũng không có bỏ thuốc độc thuốc xổ, đã là cho cô mặt mũi rồi! Nếu đổi lại là tôi trước đây, tôi đã sớm bỏ thêm thuốc tuyệt dục cho cô, cho cô một quả trứng cũng không sinh được!"
Bang --!
Một từ "Trứng" vừa ra khỏi miệng, một cái tát ngang trời thật hung hăng, đột nhiên vang lên trong không khí, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào mà đánh lên gương mặt đắc ý dào dạt kia! Bàn tay kia bất ngờ đánh lật mặt Trâu Tiểu Hàm không kịp đề phòng, khiến cô ta không chỉ im bặt mà khóe miệng cũng nóng bừng sưng lên, tát cho tóc tai cô ta bù xù, khóe miệng thấm máu, ánh mắt trừng lớn che miệng không dám lại già mồm, hai chân mềm nhũn lui về sau từng bước, không dừng được -- "Duệ Triết?"
Đúng, người giáng một bạt tai thật mạnh này, đúng là Đằng Duệ Triết vừa mới đi ra phòng ngủ, vẻ mặt hung ác nham hiểm! Đôi mắt Đằng Duệ Triết lạnh như băng, khuôn mặt giận tái đi nhìn chằm chằm Trâu Tiểu Hàm đang liên tục lùi về phía sau, khóe môi hắn nhếch lên khinh thường cô gái so đo này, nhưng hắn chỉ dùng mười phần lực, cũng đủ để cô gái vĩnh viễn không biết liêm sỉ này ngậm miệng lại, đừng làm ô nhiễm không khí ở nơi này!
Chỉ thấy Trâu Tiểu Hàm chấn kinh quá độ, đầu tiên là ôm lấy khuôn mặt, ánh mắt hoảng sợ trừng lớn lùi liên tục về sau này, thân hình loạng choạng không xong, sau đó dưới chân lảo đảo một cái, hét chói tai một tiếng thê thảm ngã xuống đất, sau đó cấp tốc lăn vòng quanh theo hướng vách núi bên cạnh, tay huơ lung tung không kịp túm lấy gì, hơn nửa người liền rơi xuống vách núi, tiếng kêu thê thảm!
"Đừng! Tôi biết sai lầm rồi!" Tiếng kêu thê lương lại làm kinh động chim chóc trong rừng, làm cho muông thú ngủ đông trong rừng cùng cô rớt xuống núi, âm thanh thật lớn!
Nhưng mà, từ giờ phút này trở đi, không ai còn dám tin tưởng cô ta biết sai, cho là cô gái này thật sự điên rồi, thần kinh có chút không bình thường, vĩnh viễn không thể dùng tư duy của người bình thường để đi đối nhân xử thế! Bởi vậy hắn giận tái đi vì đã hối hận cứu cô ta ra khỏi miệng sói, không ngại đuổi kẻ thần kinh này về lại rừng rậm, để cho cả đời cô ta làm bạn cùng sói đói!
Một bên, Đại Lận gặp cảnh này, khuôn mặt trắng nõn ôn nhu hoàn toàn biến sắc, nhưng bởi vì tình huống tới rất đột nhiên, lại mới đó, Trâu Tiểu Hàm lảo đảo một cái liền ngã lăn xuống đất, hai ba giây sau không thấy bóng người, làm cho cô rối rắm nắm chặt cánh tay của hắn, "Duệ Triết, cô ta ngã xuống vách núi rồi!" Gϊếŧ người cần đền mạng, hắn tội gì lại vì một người không đáng mà lưng đeo mạng người, dọa dọa cô ta là được rồi!
Khóe môi hắn lại nhếch lên, nhướng mày, hai bờ môi gợi cảm lại phát ra một tiếng cười lạnh, sườn mặt sắc lạnh như điêu khắc, đưa cô đi đến vách núi bên cạnh: "Yên tâm, cô ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, anh chờ cô ta từng bước leo lên!"
Chỉ thấy muôn chim đang bay loạn, Trâu Tiểu Hàm đang túm lấy một chùm cây leo bắt tại vách đá, thê lương hét to "Cứu tôi", lông tóc không hao tổn gì lúc lắc ở phía dưới. Hơn nữa cô ta thật thông minh, sau khi chụp được dây leo cứu mạng, lập tức dùng dây leo quấn quanh eo mình, để phòng ngừa trong quá trình leo lên không đột nhiên té rớt xuống! Vì thế cô gái này sau khi trải qua nửa phút "Mạo hiểm cùng cực", lại bắt đầu từng bước leo lên, dùng dây leo cứu mạng mình, cắn nhanh miệng không dám lại nói hươu nói vượn!
Đỉnh núi, thế này Đại Lận mới thở ra một hơi, nói với hắn: "Có biện pháp nào để có thể cứu cô ta lên không? Em sợ thể lực cô ta không chống đỡ nổi lại té rớt xuống."
Trong gió, mái tóc mềm mại của hắn lất phất bay trước trán, hai tròng mắt cất dấu mị hoặc, nhìn chằm chằm cô: "Vừa rồi, cô ta lại bỏ thuốc vào canh của em?" Hắn khoanh tay xoay người đi tới bên cạnh bàn đá, đôi mắt buông xuống nhìn chằm chằm vào chén canh cá kia, rồi đột nhiên một tay hất bay xuống đất, gạt bỏ một bàn không sạch sẽ, sau đó lại thản nhiên rút tay lại, thân ảnh thon dài bất động như núi, nâng mắt nói với Đại Lận: "Không cần cứu cô ta, cứ để cô ta từng bước đi lên như vậy đi. Nếu là mạng lớn, cô ta có thể quấn dây leo lên trên, ngược lại, nếu là ngã xuống vách núi đến tan xương nát thịt, vừa kịp lúc để sói hoang nhặt xác thay cô ta!"
"Đại Lận, theo anh đi vào." Khuôn mặt
tuấn tú của hắn khôi phục vẻ bình tĩnh không gợn sóng, trầm ổn bước đi quay lại nhà đá lần nữa, thân hình cao to ngồi vào bàn làm việc. Một đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú, thâm sâu như mặt hồ, trầm giọng báo cho cô biết một tin tức: "Thực ra tối hôm qua, Đằng Vi Trì thành công bị bắt ở trong rừng, cùng chú Hai quay lại Cẩm thành, nhưng trước khi bị bắt, anh ta đem mười mấy con tin bị bắt cóc phân tán khắp các góc trong rừng, thế nên cảnh sát không dám dùng hỏa lực để oanh tạc, xuống trực thăng cùng đánh trực diện với anh ta, cứu người bắt cóc. Cùng lúc đó, mười mấy gia đình của các thiên kim thiếu gia này vì sốt ruột cứu con cháu, cũng không có phối hợp, mà là không ngừng tạo áp lực với cảnh sát, lợi dụng quyền thế của bọn họ ở Cẩm thành, kiện lên cấp trên của đội đặc công, làm cho cảnh sát sau khi lùng bắt khủng bố, vẫn như cũ phải gánh trách nhiệm không thể đúng lúc nghĩ cách cứu viện con tin, chịu lỗi nặng nhất! Hiện giờ đội đặc công đã rút toàn bộ đơn vị xuống núi, không ai sẽ đến đón Trâu Tiểu Hàm, bởi vậy anh tính để cô tại lại trong núi, ngăn cách cô ta, Đại Lận, ý của em như thế nào?"
"Em không có gì khác để nói." Đại Lận mỉm cười đi về phía hắn, khẽ dựa vào bàn, nhìn khuôn mặt lãnh ngạo của hắn, "Duệ Triết, khi nào chúng ta về nhà?" Vậy để Trâu Tiểu Hàm ở lại núi rừng đi, cô cũng hiểu được núi rừng thưa thớt người rất thích hợp với Trâu Tiểu Hàm.
Hắn đưa tay kéo eo của cô, "Chờ thế lực khủng bố này bị bắt hết, không còn một ai, chúng ta liền trở về. Giờ, chúng ta có khả năng ở lại nơi này nghỉ ngơi một hai hôm, có phải buồn hay không?"
Đại Lận lắc đầu, thuận thế ngồi dựa vào trong lòng hắn, ngồi trên đùi hắn, "Không phải, em chỉ cảm thấy phòng bếp của chúng ta có chút bẩn, có chút đồ ăn đã bị Trâu Tiểu Hàm chạm qua, có khả năng không thể ăn."
"Nhưng rau dưa mà em hái trên núi lại có thể ăn." Hắn cười khẽ hôn nhẹ lên mái tóc mềm của cô, ngón tay dài khẽ chạm, nâng cô dậy, đứng lên, "Anh nhìn thấy em hái rau, vậy nhất định phải có thịt, hôm nay chúng ta sẽ đi săn thú."
"Săn thú." Đại Lận đánh giá liếc mắt nhìn dáng vẻ ở nhà ôn nhu như ngọc của hắn một cái, nhìn khí chất tao nhã của hắn mà lắc đầu, "Dáng vẻ giả dạng này của anh không thích hợp đi săn thú." Có vẻ thích hợp làm thiếu gia ở trong này, bình phẩm trà, khóe mắt hơi hơi nheo, khóe môi khẽ mím, dáng vẻ mê người cười như không cười. Càng tăng thêm mị lực của hắn, khiến người ta hồn xiêu phách lạc, khiến phụ nữ rơi vào thần trí không rõ.
Nhưng hắn chỉ cười không nói, đôi mắt híp lại, đã xoay người đi về hướng cửa, dáng vẻ thon dài bước xuống bậc thềm.
Hơn mười phút sau, toàn bộ chén bát đồ đạc bị Trâu Tiểu Hàm đụng qua đều bị xử lý sạch, hắn mang theo cô đi ở đường mòn giữa mùi hoa của rừng trúc, không giống như đi săn thú, mà giống như nhàn nhã đi tản bộ, khoanh tay mà đi, nghe âm thanh của thác đổ.
Chỉ thấy phía trước, núi rừng u tĩnh, cây cối lâu năm, rừng thông xanh nhạt tầng tầng lớp lớp, dường như không nhìn thấy con đường nhỏ đang ở nơi nào. Một ngọn núi đá đang ẩn ẩn phía sau cành lá xanh biếc, truyền đến tiếng chim hoàng anh thanh thúy cùng dòng suối chảy róc rách, tựa như là một khe suối trong núi thanh lương. Nơi này cách thác nước cao không xa, có khi tràn ngập một tầng hơi nước, làm cho đôi mắt ướŧ áŧ của Đại Lận ngập nước mà xinh đẹp.
Phút chốc Đại Lận nghĩ tới cô gái bị câm theo đuổi ở trong rừng kia, tựa như, Duệ Triết chính là vương tử săn thú, bọn họ đang đi đến thế giới hoa thủy tiên xinh đẹp trong truyền thuyết. Chẳng qua, cô gái không có cô đơn biến mất, mà là đuổi theo được đến vương tử của mình, cùng vương tử cao ngạo đi săn bắn.
Vì thế cô nắm chặt bàn tay của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cùng hắn đi giữa rừng thông xanh nhạt, dần dần đi đến khe suối chảy róc rách kia.
Đập vào mắt, dòng suối không sâu, nước suối trong thấy đáy, phủ đầy đá cuội, núi đá lởm chởm, hơi nước khẽ bay, có rừng cây, sơn động, một màu xanh ngọc bích. Kỳ lạ là, nơi này trúc mọc thế nhưng lại có suối nước nóng thiên nhiên, đang chảy ào ào, cách không xa so với sơn động của thác nước ở vách núi, cửa sơn động còn có rừng hoa đào, hoa đào màu hồng nhạt vẫn nở rộ như cũ, màu trắng phấn hồng, phảng phất hơi thở tiên cảnh.
Đại Lận nhìn phong cảnh không người này, chưa bao giờ biết đỉnh núi nho nhỏ lại có nơi này, cũng là giờ khắc này mới biết, mấy ngày trước chứng kiến màu hồng phấn trắng thì ra là ở nơi này, nơi này chưa từng được người khám phá ra, chim hoàng anh bay ra khỏi tổ, hoa đào tung bay, đẹp như tiên cảnh.
Nhưng mà hắn không đồng ý cô tắm suối ở đây, mà là thải đá cuội qua mặt suối, cùng nắm lấy tay cô, đi qua dòng suối trong vắt này, đến bờ bên kia.
Phía sau, hắn mặc áo cổ chữ V, quần dài thoải mái liền không có xung khắc gì với phong cảnh núi rừng này, ngược lại còn hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, bởi vì hắn xắn ống quần lên, để lộ đôi chân dài, bàn chân rắn chắc.
Ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn sạch sẽ chỉnh tề, bế cô gái mặc áo liền váy bên cạnh. Xương quai xanh để lộ ra bên ngoài, vừa gợi cảm lại không mất cảm giác an toàn, lộ ra ngoài áo, làm cho người ta liếc mắt một cái liền biết hắn là người thích vận động bên ngoài. Giờ phút này hắn đang cùng nghịch nước với Đại Lận, xắn ống quần cùng tay áo, cùng cô vung vẩy nước suối văng khắp nơi, cao giọng cười to.
Đại Lận mặc chiếc váy màu xanh lam cùng giày xăng đan, vốn dĩ đang thục nữ đi bước một qua sông, sau lại phát hiện nước ở đây mát lạnh thích hợp nghịch nước, liền cố ý giẫm chân thật mạnh, bọt nước văng khắp nơi, làm ướt quần dài của hắn, cười ha hả mừng rỡ.
Hắn nhéo nhéo cái đầu của cô, cũng bước đi nhanh, cùng cô nghịch nước qua suối, một cước hất nước lên làn váy của cô, sau đó ôm lấy cô đang tức giận mà xoay vài vòng, cười, tiếng cười trầm thấp êm tai đầy từ tính như Thiên Âm, dễ nghe biết bao nhiêu.
Đại Lận dùng nắm tay đánh lên người hắn, ôm sát hắn, phát ra tiếng cười thanh thúy.
Sau khi lên bờ, hai người đã ướt nhẹp, quần áo dính sát vào người, tóc tai giọt nước, lông mi lông mày ướt sũng như vừa tắm xong, đôi mắt long lanh nước. Đại Lận để người đàn ông với lồng ngực đang đang phập phồng buông mình ra, hắn không chịu, dùng trán kề lên trán cô, thở hổn hển rồi cười, sau đó phủ lên đôi môi cô một nụ hôn nồng nhiệt! "Không......" Hai người gắn bó khó rời, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn ửng hồng, khóe môi vẫn ôm lấy nụ cười hạnh phúc.
Tuy rằng Đại Lận được ôm lên trên, nhưng vẫn bị hôn đến đầu óc choáng váng như trước, hai gò má đà hồng, cuối cùng nhắm mắt lại, nữa xấu hố, bàn tay nắm lại đánh đánh lên bả vai của hắn, chấm dứt nụ hôn ngọt ngào này.
Hai người sửa sang lại quần áo ướt sũng rồi tiếp tục đi phía trước, cõng cô trên lưng trải nghiệm loại thế giới của hai người chốn thâm sơn cùng cốc này, đồng hành cùng chim muông, cuối cùng đi vào trước suối nước nóng đang lượn lờ khói. Nhưng mà hắn cũng không cho cô ướt đẫm toàn thân ngâm nước nóng, mà là tiếp tục đi trên con đường núi dưới ánh mặt trời, cùng thưởng thức âm thanh róc rách từ khe suối, cánh hoa nhẹ nhàng tung bay trong gió, đi đến sơn động hoa đào.
Bởi vì hiện tại, bọn họ cần ăn cơm trước, hắn đã sớm chuẩn bị quần áo ở trong sơn động, hưởng thụ thế giới hai người thật sự.
---
Rừng thông xanh nhàn nhạt, những cánh hoa đào nhẹ nhàng tuôn rơi. Đến gần, thế này Đại Lận mới phát hiện sơn động tuyệt bích này đã được công nhân tu sửa qua, bên trong có giường, bàn, tủ, bồn rửa mặt sạch sẽ, tấm gương trong suốt, không khí ướŧ