Đại Lận liếc mắt nhìn màn hình camera một cái, sau đó cầm văn kiện xoay người đi ra ngoài, trở lại trước bàn làm việc của mình. Tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều nhìn về đây, không ai tin tưởng Đại Lận sẽ làm việc này, ngược lại, càng tin tưởng Đoá Hoa Đoá làm việc bất chính, lại ở văn phòng chỉnh ngược người ta!
Bởi vậy sau khi mọi người hàn huyên một hai câu, đều tản ra, đi làm việc của mình, Đại Lận thì đợi tổng giám đốc Tiếu Kỳ lại đây, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bàn làm việc của mình.
Thật rõ ràng, đây là một vòng tròn bẫy, trước khi hồ sơ thiết kế quy hoạch được đưa đến đây, đã bị tiết lộ đến tay đối thủ cạnh tranh! Đoá Hoa Đoá có thể bình tĩnh việc đối mặt với việc này, hẳn đã sớm biết đối phương là ai, biết công ty có gian tế bán hồ sơ thiết kế cho kẻ địch!
Mà kẻ gian tế này, còn vô cùng có khả năng là chính bản thân Đoá Hoa Đoá! Dù sao Đoá Hoa Đoá là người mượn sao chép đạp lên người khác để leo lên!
Vì thế nghĩ nghĩ, Đại Lận mượn cơ hội đưa văn kiện đến bộ phận thiết kế, tìm chị Matilda là kiến trúc sư đứng đầu trước đây bị Đoá Hoa Đoá sao chép hồ sơ. Chị Matilda là một người phụ nữ có trí tuệ rộng lượng, rất nổi tiếng ở công ty, không có ý phản đối, nghe Đại Lận giải thích lý do đến gặp, cô ấy bảo Đại Lận ngồi xuống, chính mình thì bưng ly cà phê tao nhã uống một ngụm, buông xuống, từ từ nói một ít ân oán tư thù cá nhân với Đoá Hoa Đoá: "Tô tiểu thư, xem cô cũng có duyên vừa mắt với tôi, bởi vậy tôi không ngại nói thẳng."
Cô ấy cười hào phóng, dời ánh mắt đi, "Lúc trước xảy ra chuyện như vậy, tôi lựa chọn tiếp tục ở lại Sang E, vì Sang E là nơi đầu tiên tôi khởi bước làm việc, có tình cảm thâm sâu, tôi chờ đợi Sang E được có một ông chủ tài trí được chuyển đến, để Sang E khôi phục vinh quang trước đây, nhưng hiện tại Tô tiểu thư cũng thấy đó, Tiếu tổng đương nhiệm hình như không có hứng thú với việc đổi mới Sang E, nhưng lại có hứng thú với việc mở rộng dịch vụ kinh doanh, đề cao hiệu quả và lợi ích hơn."
"Bởi vậy chị Matilda có ý định nghỉ việc?" Đại Lận nhíu mày, vô cùng đống ý loại đánh giá này về Tiếu Kỳ -- vàng đỏ nhọ lòng son*, chỉ vì cái trước mắt! Hơn nữa rất thích chơi đùa phụ nữ!
(*Người bị vàng bạc, tiền của kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng tham, khiến bản thân không giữ được lương tâm.)
"Tôi chuẩn bị chuyển qua tổng bộ ở Mỹ, sẽ không nghỉ việc." Matilda cười nhẹ, ý bảo Đại Lận uống cà phê, còn mình cũng uống một ngụm, nâng mắt, "Tô tiểu thư, không phải là cô đã biết Đoá Hoa Đoá thường lui tới cùng người nào đó chứ?"
Đại Lận gật gật đầu, ngồi thẳng thân mình, nhìn đàn chị Matilda dịu dàng này đầy chờ mong: "Quản lý bộ phận thị trường của tập đoàn Đằng thị là Arno, cũng chính là người trung gian lần này, người giúp chị ta lấy được hợp tác dự án lần này, có phải lén quen biết cùng Đoá Hoa Đoá hay không?"
"Ừ, trước mặt tỏ ra không biết, sau lưng thì quen nhau, Arno từng theo đuổi Đoá Hoa Đoá." Matilda cho cô đáp án khẳng định, cũng cho cô một tin tức khác, "Loại đàn ông này hợp tác với Đoá Hoa Đoá rất nhiều, bình thường bọn họ phân công chia của, chuyên môn lấy trộm bí mật của xông ty để kiếm tiền, hơn nữa bên trong tập đoàn Đằng thị của vị hôn phu cô còn có người mà cô ta biết, thật ra bên trong Đằng thị đã bị ăn mòn. Nhưng nếu cô muốn bắt được chứng cớ chính xác bọn họ giao dịch với nhau, vậy có chút khó khăn."
"Tôi đã biết, cám ơn chị Matilda." Đại Lận cười đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt, "Tôi có biện pháp bắt được chị ta giấu đầu lòi đuôi." Chỉ cần Đoá Hoa Đoá dám làm lần nữa, cô liền dám bắt!
Sau khi đi về từ bộ phận thiết kế, cô gọi điện thoại cho Long Lệ, để cho anh phái người tập trung quan sát Arno chờ vài người quản lí đến lấy dự án hợp tác, đưa bí mật hành tung gặp mặt của bọn họ cùng Đoá Hoa Đoá báo cho cô biết!
Nhưng cô cũng không nói là chuyện gì, bởi vì một khi Long Lệ biết, Đằng Duệ Triết sẽ biết chuyện này, cô không muốn để Duệ Triết trực tiếp loại bỏ Đoá Hoa Đoá giúp cô! Như vậy không có ý nghĩa!
Cứ như vậy qua một khoảng thời gian, sau đó Tiếu Kỳ lại đây tìm cô tính sổ, Tiếu Kỳ là một tên đàn ông tinh trùng chui lên não, lại là một thương nhân vàng đỏ nhọ lòng son, bởi vậy ông ta đứng một nửa bên Đoá Hoa Đoá, một nửa đứng ở bên này với cô, bắt đầu nói điều kiện với Đại Lận: "Nếu cô chịu thuyết phục Đằng thị trưởng phê duyệt khối đất hoàng kim phía sau Sang E cho công ty, công ty có thể suy nghĩ không đuổi việc cô, hơn nữa còn thăng chức cho cô!"
"Lý do đuổi việc tôi là gì?" Đại Lận cười ôn hoà, đứng lên từ sô pha, "Trước mắt, không có chứng cứ gì rõ ràng chứng minh là tôi bán đứng công ty! Chuyện này đề cập đến vấn đề hình sự buôn bán bí mật, chắc là nên giao cho bộ phận hình sự xử lý điều tra."
Tiếu Kỳ nghe nói muốn chuyển giao cho cảnh sát xử lý, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Tô tiểu thư, chớ quên hồ sơ quy hoạch là bị tiết lộ ra ngoài từ trong tay cô! Cô có trách nhiệm trực tiếp trong chuyện này!"
"Nhưng công ty cũng không có chứng cớ là tôi tiết lộ ra ngoài! Công ty cạnh tranh cũng không đứng ra làm chứng chỉ đó là tôi!" Đối mặt với khí thế bức người của Tiếu tổng, Đại Lận cũng nâng cao tông giọng, con ngươi mang theo một tia cười lạnh, "Đợi đến khi tìm được chứng cớ thật sự, Tiếu tổng hãy đến nói những điều kiện này với tôi! Nếu đến lúc đó điều tra ra không phải là tôi, mà là bị Đoá Hoa Đoá cắn ngược một cái, cũng xin Tiếu tổng chủ trì công bằng cho tôi, nên đuổi ai liền đuổi kẻ đó!"
Cô cũng nổi giận, không chút khách sáo phát hoả với gã thương nhân tinh trùng chui lên não này, sau đó dưới sự giật mình của Tiếu Kỳ, mở cửa rồi đi ra ngoài!
Cô ở bên ngoài hít một hơi sâu, bình ổn lửa giận trong lòng, để chính mình bình tĩnh. Nhìn hoàn cảnh hiện tại của công ty là cái dạng gì, tiểu nhân lên mặt, lãnh đạo bao che, tất cả mọi người còn lại không buồn hé răng, chỉ mong tự bảo vệ mình!
Hiện tại Đoá Hoa Đoá chỉnh ngược cô, Tiếu Kỳ liền lấy điều này áp chế cô, một đám bị điên rồi!
"Đại Lận cô đừng nổi giận, Đoá Hoa Đoá vốn tính đã leo lên giường Tiếu tổng, thời điểm nào Tiếu tổng cũng luôn đứng về phía chị ta." Đồng nghiệp Tiểu Liễu vỗ nhẹ lên vai cô, nhỏ giọng vừa đi vừa tán gẫu cùng cô, nhìn đồng nghiệp bốn phía, "Vừa rồi Đoá Hoa Đoá cố ý triệu tập mọi người đứng một loạt ở cửa, chính là tính tuyên truyện chuyện Đại Lận cô bán đứng công ty ra ngoài, để mọi người một đồn mười, mười đồn trăm, bêu xấu thanh danh của cô. Hiện tại cô muốn vững vàng, trăm ngàn lần đừng xúc động!"
Hai người đi về phía căn tin của công ty, gắp một ít đồ ăn nhẹ, cầm ly nước lạnh, ngồi ở bên cửa sổ, đang định ăn, Long Lệ gọi điện thoại tới cho Đại Lận, "Tô tiểu thư, điều tra được người tên Arno kia, hiện giờ anh ta đang lái xe đến đón Đoá Hoa Đoá đi ăn cơm, xe hiện đại màu bạc, một kẻ tri thức kèo kiết hủ lậu. Đoán chừng Đoá Hoa Đoá không xem trọng, nhưng lần này cô ta đồng ý gặp mặt, chắc là vì chia của."
Đại Lận buông dĩa ăn trong tay, lập tức mang theo Tiểu Liễu vội vàng đuổi theo xuống lầu, cửa thang máy mở ra, vừa vặn thấy Đoá Hoa Đoá mặc một thân váy cà chua cầm túi xách, đeo kính đen đi ra khỏi công ty.
"Đại Lận, không thể tưởng tượng được thật đúng là chị ta dám ra ngoài hẹn hò!" Liễu Khiết nhíu nhíu mày, đối với người phụ nữ mặc nguyên cây cà chua bái phục đến tận đầu! Diện mạo của người phụ nữ này, người đàn ông nào dám hẹn hò cùng?!
Quả nhiên, Đoá Hoa Đoá lái xe của mình đi ra ngoài, lái thật sự mau, chuyển khúc cua đã không thấy bóng dáng đâu. Đại Lận cũng Liễu Khiết ngồi taxi đi theo phía sau, nhưng Đại Lận nhìn nhìn chăm chú, phát hiện Đoá Hoa Đoá cũng không gặp mặt cùng Arno, mà là xuống xe ở một nơi cầm vali tiền tham ô rồi bước đi, sau đó lái xe hẹn hò cùng một người đàn ông khác.
Cô ta đi vào một toà nhà cao cấp, phong cách Châu Âu, ngồi ở bên trong có một tư vị khác. Nhưng Đoá Hoa Đoá không cảm nhận được, chỉ cảm thấy nơi này quá mức cổ xưa, từ xưa, căn bản là không xa hoa!
Nhưng không sao cả, là William hẹn cô ta gặp mặt ở trong này, nói thời điểm gặp mặt, sẽ cho cô ta một niềm vui bất ngờ!
Đương nhiên, là sau khi Đoá Hoa Đoá chiếm lấy hộp thư của Đại Lận, mới liên hệ cùng William này. Cho nên cô ta vẫn dùng thân phận của Đại Lận, nghĩ rằng William là một khách hàng có tiền, đối với cô ta như vậy có chút ý tứ, cũng không biết William biết Đại Lận, mới cố ý liên lạc!
Giờ phút này, cô ta tháo mắt kính xuống ngồi trên sô pha ở cửa sổ, đợi anh chàng kia đến đây gặp mình, cũng không biết Đại Lận cùng Tiểu Liễu cũng đi vào, ngồi ở vị trí cách vách với cô ta.
Trong lòng Đại Lận nghi ngờ, không rõ vì sao nơi này không có lấy một vị khách? Vì sao trên vách tường treo rất nhiều tranh hoa cúc? Vì thế khi cô nhìn thấy bức tranh chàng trai cô gái đạp xe giữa vườn hoa treo trên lò sưởi, lòng cô oanh một tiếng, phút chốc hiểu được người mà Đoá Hoa Đoá sắp hẹn gặp là ai!
Thật ra, Cổ Tuấn vẫn lấy tên William tồn tại trong hộp thư điện tử của cô, bọn họ có email liên hệ, nhưng nói thật, cô đã là mẹ hai con, hiện tại không muốn gặp Cổ Tuấn!
Thiếu niên Cổ Tuấn xinh đẹp, vẫn tồn tại trong ký ức, trong đầu của cô, vĩnh viễn tốt đẹp như vậy, cô không muốn phá huỷ hình ảnh tốt đẹp ấy.
Bởi vậy khi cửa nhà hàng xuất hiện một bóng dáng cao dài, cô vội vàng lôi kéo Tiểu Liễu đi về hướng cửa sau, vừa vặn trước khi nhà hàng tắt đèn châm nến lãng mạn, lẻn mình đi vào lối thoát hiểm.
Nhân viên phục vụ đang đẩy bánh ngọt bị hai cô làm giật mình, quay đầu nhìn hai người, sau đó dựa theo sắp xếp, đẩy chiếc xe bánh ngọt thật lớn, ôm rượu vang, đi bước một vào nhà hàng, chuẩn bị tặng cho cô gái ngồi ở sô pha bên cửa sổ một điều bất ngờ.
Nhưng mà điều bất ngờ này, sau khi chàng trai kia thấy cô gái ngồi trên ghế là Đoá Hoa Đoá, mây đen nổi đầy mặt!
Chàng trai này có một khuôn mặt xinh đẹp, giống như thần thánh trên trời dùng bạch ngọc điêu khắc ra một khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm. Đôi mắt giống như thuỷ tinh được tẩm trong nước trong suốt, khoé mắt lại hơi hơi giơ lên, mà lại có vẻ quyến rũ. Đồng tử tinh thuần cùng hình dáng yêu mị của đôi mắt hợp thành một loại phong tình cực mỹ, đôi môi mỏng manh, sắc đạm như nước.
Da thịt anh ta trắng như tuyết, đôi mắt như làn nước, thâm u mà lại yên tĩnh, mang theo vẻ xinh đẹp yêu dã, nhưng khí chất cùng cử chỉ, đều không có một loại hơi thở phấn son nào. Giờ phút này, anh ta đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoá Hoa Đoá đến si ngốc, ra lệnh ngừng mở rượu vang, "Cô là ai?"
Đoá Hoa Đoá chậm rãi đứng lên, thân mình vui sướng run lên rất nhỏ, "Tôi......Tôi là Lucy, William anh không nhớ sao?" Không thể tưởng tượng được, đây là thiếu gia trăm triệu mà cô ta câu được, tuấn mỹ như thiên thần, thật đúng là may mắn!
—-
Bên ngoài nhà hàng, Đại Lận cùng Liễu Khiết đã muốn đi ra, Đại Lận để Liễu Khiết về công ty trước, còn mình thì đi ở dưới hàng cây bạch dương, nhíu mi nhìn một chiếc xe màu đen dưới hàng cây.
Đây là xe riêng của Duệ Triết, biển số xe này là độc nhất vô nhị trong thành phố, giá trị trăm vạn, nhưng hắn tới nơi này làm cái gì?
Chẳng lẽ là, Long Lệ điều tra Đoá Hoa Đoá, bởi vậy theo dõi đến nơi này, sau đó báo cho Duệ Triết -- Cổ Tuấn lại xuất hiện ở đây?
Cô bước nhanh đi tới bên này, quả nhiên nhìn thấy Duệ Triết ngồi ở trong xe, vẻ mặt âm trầm, hai cặp mắt lạnh băng như hồ sâu!
"Duệ Triết?" Đại Lận chủ động ngồi vào trong xe, nhìn sườn mặt của hắn, "Anh không tin em có thể làm được chuyện không gặp mặt riêng với Cổ Tuấn?"
"Em quay về đi làm ở Đằng thị." Đằng Duệ Triết thản nhiên mở miệng, con ngươi lạnh như băng lưu chuyển là một chút phiền chán, "Anh tin tưởng là em có thể làm được, nhưng anh không tin thằng nhóc này sẽ chết tâm. Năm đó, thằng nhóc này ở đại học Giang Bắc cùng anh ra tay quá nặng, càn quấy, không phải là một kẻ khiến người ta bớt lo!"
Đại Lận cười nhẹ nhàng, khẽ tựa đầu vào bờ vai dày của hắn, nói dịu dàng: "Chẳng lẽ, chỉ cần có người đàn ông nào theo đuổi em, anh lại để em trốn vào Đằng thị?" Xem ra, hắn không tin tưởng cô nha.
Đôi mắt Đằng Duệ Triết hơi hơi nhíu lại, dùng tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn hắn, "Sau khi cậu ta tiến vào Sang E, em lập tức trở về Đằng thị. Tô Đại Lận em là vợ của Đằng Duệ Triết anh, anh không muốn nhìn thấy em bị một số tên đàn ông không biết đúng mực dây dưa! Hiện tại em đã là mẹ hai con, hẳn là cậu ta hiểu được đạo lý này!"
Đại Lận nghe lời này đầy vị dấm chua, bốc mùi thuốc súng, ngửa đầu cười khẽ: "Chỉ cần Duệ Triết anh tin tưởng em, giữa em và cậu ấy sẽ không có vấn đề gì. Hiện tại chỉ cần giải quyết sự việc của Đoá Hoa Đoá, em liền trở về Đằng thị đi làm, tuyệt đối không gặp cậu ấy."
Đằng Duệ Triết được cô cam đoan, mày kiếm đen đặc dãn ra, thế này sắc mặt mới hoà hoãn vài phần, bờ môi khẽ mở, "Buổi chiều chúng ta đi gặp Tiết Hàn Tử, nghe nói bà ngoại em bệnh nặng liệt giường, không còn nhiều thời gian, em đi gặp bà ấy lần cuối cùng."
"Có thể chứ?" Đại Lận có chút giật mình, cài dây an toàn, chuẩn bị đi gặp mẹ Hàn Tử của cô. Mấy ngày nay đúng là ngày hành hình của Đằng Vi Trì cùng Lâm Nhã Tĩnh, một khi xử bắn, thế giới này liền bình yên, bởi vậy một nhà của cậu mới dám trở về.
Một giờ sau, Duệ Triết chở cô đi đến nhà bà ngoại cách không xa Tô trạch kia, cũng chính là nơi trước đây cô thường xuyên được mẹ Hàn Tử đưa đến nơi này, lại bị bà ngoại mắng chửi. Bởi vì năm đó mẹ Hàn Tử làm văn nghệ trong quân đội, quốc gia cấp nhà ở cho bà, bởi vậy điều kiện của Tiết gia coi như hậu đãi, có một căn nhà rất lớn.
Nhưng vài năm trước không phải căn phòng này bị cậu cầm bán trả nợ sao?
"Anh giúp bọn họ chuộc trở về, cho bà ngoại em một nơi an nghỉ cuối cùng." Duệ Triết ngừng xe, đôi mắt nhọn nhìn trên lầu, "Tiết Hàn Tử xuống lầu đón em, em cùng bà ấy nói chuyện cho rõ ràng. Chuộc lại căn nhà này, coi như anh là cháu rể bên ngoại này làm hết đạo hiếu với bọn họ, hy vọng Tiết Hàn Tử có thể phát hiện tâm lương thiện, còn cho Đại Lận em một tiếng trong sạch!"
Hai người đang nói, Tiết Hàn Tử đã mở cửa xe ra cho Đại Lận, vẻ mặt đầy nếp nhăn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với Đại Lận: "Đại Lận, năm đó Cẩm Phong qua đời, con bị bỏ tù, ta đem phá huỷ ngôi mộ chứa tro cốt mẹ đẻ Mộ Thanh Như của con. Nhưng cũng không có huỷ tro cốt của cô ấy, mà là dùng một cái hủ khác, dấu đi, không cho phép cô ấy hợp táng cùng Cẩm Phong.
Nhưng sau khi gặp được Tiết Binh, Tiết Binh lại trộm hủ tro cốt này đi, lên giá bán cho Lâm Nhã Tĩnh. Lúc ấy Lâm Nhã Tĩnh lấy thân phận tình nhân của Trâu bí thư, luôn luôn hãm hại con, đem tất cả những người có liên quan đến cuộc sống của con nắm ở trong tay mình. Bởi vậy Tiết Binh mới bán mạng cho cô ta, thuận tiện để cô ta không cần tìm Tiết gia gây phiền toái, để nhà ta được bình an vô sự.
Sau khi Lâm Nhã Tĩnh bị bỏ tù, Đằng Vi Trì tiếp nhận cục diện rối rắm của cô ta, cầm đi hủ tro cốt. Một nhà ta lại lang bạc giang hồ, bỏ chạy ra ngoài tỉnh, sống cuộc sống như ăn mày. Lúc này nếu không phải Mộ gia tuyên bố hợp táng Mộ Thanh Như cùng Tô Cẩm Phong, để ta ra mặt sửa lại án sai cho mọi người, Đằng Vi Trì cũng sẽ không đuổi gϊếŧ ta."
Đại Lận nở nụ cười một tiếng, đi xuống xe, hỏi ngược lại: "Vậy có bị đuổi gϊếŧ hay không?"
Năm đó mẹ Hàn Tử chuyển đi toàn bộ số tiền của Tô gia, mặc kệ không hỏi han khi cô ở trong tù, oán hận ba, hơn nữa sau khi cô ra tù, còn vọng tưởng độc chiếm Tô trạch, cùng bà ngoại nhục nhã cô, không biết hiện tại có nguôi giận hay không?
Cuộc sống bị người ta giẫm lên đuổi gϊếŧ đều là khó chịu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, từ nhỏ cô đã bị mẹ Hàn Tử đối đãi bằng phương pháp trả thù, mười mấy năm, chẳng lẽ cơn giận này còn chưa tiêu sao? Nói vậy, hiện tại bọn họ cũng cảm nhận được tư vị này!
"Ngày mai tôi sẽ mời phóng viên mở họp báo, Tiết Hàn Tử, mời bà tham dự, nói chuyện xưa của bà cùng Tô gia!" Thân hình cao lớn khôi vĩ của Đằng Duệ Triết chậm rãi thong thả đi đến bên người Đại Lận, biểu tình uy nghiêm, đôi mắt không giận mà có uy, thâm thuý lợi hại, không tự hiểu là mình khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách, "Mấy năm nay, cũng không phải Tô gia nợ bà, mà là bà nợ Tô gia. Hiện tại chỉ cần bà thừa nhận trước mặt công chúng, Đại Lận không phải con riêng ngoài giá thú, để cô ấy đừng lại bị những lời đồn đãi chuyện nhảm này làm tổn thương, ân oán giữa bà và Tô gia liền xoá bỏ! Sau đó chúng tôi sẽ cử hành hợp táng Tô thị trưởng cùng Mộ Thanh Như, để bọn họ chân chính ở chung một chỗ. Còn lại cuối cùng là hôn lễ của bản thiếu cùng Đại Lận, đến lúc đó, bản thiếu sẽ mời mẹ nuôi tham dự."
Tiết Hàn Tử chần chừ, bàn tay đặt bên người lặng yên nắm lại chút.
Nếu thừa nhận Đại Lận không phải con riêng ngoài giá thú, vậy đó không phải thừa nhận bà là bên thứ ba sao? Năm đó bà và Tô Cẩm Phong kết hôn là quân hôn, quân đội phê duyệt, làm sao có khả năng thừa nhận mình là bên thứ ba?
"Hiện tại bà đã ly hôn cùng Tô thị trưởng, có thể thừa nhận năm đó Tô thị trưởng cùng Mộ Thanh Như yêu nhau." Đằng Duệ Triết cười lạnh nhìn chằm chằm bà, khoé môi khẽ nhếch, nhìn rõ tâm tư của bà, "Trước kia tôi vẫn cứ không rõ, vì sao có một số phụ nữ nhất định phải dùng tiết mục "Bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ tại giường", đi bức ép đàn ông phải cưới mình? Sau này Trâu gia mới nói cho tôi biết, là quyền thế làm cho bọn họ muốn làm gì thì làm, dựa theo ý nguyện của bọn họ mà bức ép người khác tổ chức đám cưới, lại tạo cơ hội cho những người phụ nữ vô liêm sỉ này vu oan hãm hại! Nhưng bà cùng Tô thị trưởng không giống vậy, thanh danh của bà từ năm đó đã hỏng rồi, tuy rằng quân đội phê duyệt quân hôn cho bà, nhưng bà cho là, người bên cạnh không nhìn ra kỳ quái trong đó sao?"
Hắn đi về phía Tiết Hàn Tử, mày kiếm khẽ nhướng, "Bởi vậy, mặc dù hiện tại bà có ở trước mặt mọi người thừa nhận bà cùng Tô thị trưởng không có tình cảm, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Chiến hữu xưa của bà biết năm đó là bà vu oan hãm hại Tô thị trưởng, người quen ở Cẩm thành, càng thêm biết bà cùng Tô thị trưởng không có cảm tình! Thật ra là bà luôn luôn lừa mình dối người!"
Tiết Hàn Tử nghe, môi khô khốc mấp máy, "Vậy......Ta đồng ý tham dự họp báo ngày mai, tất cả, cũng nên kết thúc." Hai tay bà nắm lại rất nhanh.
Đằng Duệ Triết cười lạnh, vẻ mặt đạm bạc đáp lại Tiết Hàn Tử, sau đó quay đầu nhìn Đại Lận bên cạnh, "Giờ chúng ta lên lầu thăm bà ngoại, gặp mặt bà ấy lần cuối, coi như em là cháu gái đã làm hết đạo hiếu."
—-
Ngày thứ hai, tất cả mọi người, bao gồm một nhà Mộ bí thư, một nhà Tiết Hàn Tử, một nhà Đằng thị, mặc đồ đen trang trọng, đứng trước mộ bia của Tô thị trưởng.
Trải qua nhiều năm mưa sa gió táp, mộ bia đã loang lổ, phóng viên được mời dự họp báo ở trong này, tất cả phóng viên cầm máy ảnh đứng thành một vòng tròn, điên cuồng chụp ảnh về bên này.
Mà một ngôi mộ hợp táng mới, đang được khởi công ở cách đó không xa, hai con sư tử nạm vàng bảo vệ trước mộ bia, bảo vệ trái phải cho Tô thị trưởng sắp hợp táng cùng Mộ Thanh Như. Tất cả, có vẻ trang trọng như vậy, yên tĩnh, bi thương, không ai nói chuyện.
"Cám ơn mọi người hôm nay đã đến đây viếng mộ Tô Cẩm Phong, hôm nay Tiết Hàn Tử tôi phải nói cho mọi người biết một tin tức......" Lễ viếng qua đi, Tiết Hàn Tử đứng trước microphone đang muốn nói chuyện, phóng viên đứng dưới "Oa" lên một tiếng xôn xao, chen chúc trước bàn phỏng vấn, rồi đột nhiên xoay người chạy về phía sau.
Bởi vì trong nghĩa trang im ắng, giờ phút này có một người đến đây, thân hình người đàn ông này thẳng tắp vĩ ngạn, ngọc thụ lâm phong*, mặc một bộ đồ đen làm cho hắn có vẻ thon dài cao gầy hơn.
(*Cốt cách thanh cao, phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh.)
Hàng lông mi dài, con ngươi sáng như những vì sao, sóng mũi cao ngất, dáng người thẳng tắp cao lớn, như được điêu khắc ra từ ngọc thạch, trong cương trực có tuấn mỹ.
Tĩnh dưỡng mấy ngày, da của hắn đã khôi phục màu sắc ban đầu, nhẵn nhụi, cũng không mất vẻ dương cương. Giờ phút này khuôn mặt hắn hồng nhuận mang theo nụ cười xấu xa, một tay đút túi quần, thoải mái bước về bên này.
"Mộ thiếu gia!" Vài người phóng viên chen chúc về phía hắn, không ngờ hắn sẽ trở về tham dự lễ hợp táng của Tô thị trưởng, đều bắt lấy đề tài đuổi sát không thôi, xúm quanh lại hỏi hắn, "Trước đó không lâu, nghe nói Mộ thiếu gia đã kết hôn cùng Tô tiểu thư, hơn nữa còn mua váy cưới, vì sao hiện tại không có tin tức gì?"
"Lần trước Mộ thiếu gia đưa Tô tiểu thư đi nghỉ phép ba ngày, hơn nữa còn mặc váy cưới vào giáo đường, vì sao không có hoàn thành? Mộ thiếu gia có
thể giải thích một chút hay không, vì sao ngày đó anh cùng Tô tiểu thư không tổ chức thành công? Có phải là vì Đằng thị trưởng hay không?" Phóng viên vẫn không bỏ được đặc tính lắm chuyện a! Bởi vì đây là một tin tức lớn!
Mộ Dạ Triệt chỉ cười, khoé môi cong cong, như vầng trăng sáng tỏ giữa bầu trời đêm, một tay đút túi quần tiếp tục đi về phía trước, không nói.
Mà bên này, tất cả mọi người đều nhìn qua, bầu không khí ngưng trọng áp lực, nhất là Đằng Duệ Triết mặc một thân tây âu màu đen, khuôn mặt hoàn mỹ lúc này đã trầm xuống, con ngươi đen như mực trở nên sắc bén khiến người ta sợ hãi!
Đại Lận mặc toàn thân váy đen cũng kinh ngạc như vậy, nhưng cô còn kinh ngạc hơn là, phía sau Dạ Triệt lại xuất hiện một anh chàng có thân hình cao dài! Thật rõ ràng, Dạ Triệt đã muốn đến đây từ sớm, đã tế bái ba cô ở dưới hàng cây, sau đó mới thoải mái xuất hiện, nhưng William xinh đẹp này, cũng chính là Cổ Tuấn ngày xưa, thế nhưng lại lái xe mô tô đến đây, uy phong lẫm liệt xông thẳng vào nghĩa trang, mục tiêu xác minh là trực tiếp bắt cô đi!
Bởi vì cô đứng dưới sân khấu, cách nơi chào hỏi giao tiếp gần nhất, Đằng Duệ Triết lại đứng trên sân khấu, cách một khoảng cách, nên khi Cổ Tuấn lái xe mô tô chạy nhanh qua đây, xoay tròn một vòng trên cỏ, đột nhiên một tay túm cô lên xe, tất cả mọi người ở đây đều chấn động kinh ngạc!
Nhưng tất cả vệ sĩ đều không cản lại được tốc độ của xe mô tô, Đại Lận bị cánh tay mãnh lực kia túm lên trên xe máy, chỉ cảm thấy gió mạnh thổi trên mặt, đến nổi không mở mắt ra được, lỗ tai truyền đến tiếng hô của Duệ Triết cùng Dạ Triệt, người của cô đã bị mang ra khỏi nghĩa trang!
Đây là một loại tình huống gì? Năm đó Cổ Tuấn dùng xe mô tô chở cô, nhiều năm về sau, thế nhưng lại vẫn dùng xe mô tô bắt cóc cô?!
—-
Cổ Tuấn, cũng chính là William hiện tại sau khi lái xe mô tô như điên được một khoảng cách, hai chân thon dài chống đỡ, giảm tốc độ xe ở chỗ rẽ, nhanh chóng đưa cho Đại Lận đội một cái muc bảo hiểm, sau đó tiếp tục lái xe như điên về phía trước, mang theo Đại Lận trong cơn chấn kinh quá độ xuyên qua dòng xe cộ!
Quả thật Đại Lận bị doạ điên rồi, cũng giống với trước đây bị cậu ta lái xe đạp đưa đến nhà hàng làm thêm, bị cậu ta gây bão táp tán loạn giữ dòng ô tô, xe nghiêng một cái, thiếu chút nữa va chạm với ô tô bên cạnh!
Nhưng cô không thể không nắm chặt lấy thắt lưng của cậu ta, nhịn xuống cảm giác muốn ói, cầu xin cậu ta dừng xe.
Cổ Tuấn này, nhiều năm như vậy, vì sao vẫn không sửa được cái tính tình hết sức lông bông này?! Cô bị ép mau ói ra!
Kết quả, Cổ Tuấn trước sau như một đi xuyên qua một dòng xe, một thân mặc đồ da màu đen, làm cho cậu ta thoáng nhìn càng uy phong lẫm liệt, cuồng dã không kiềm chế được, khiến những cô gái xinh đẹp lái xe thể thao màu đỏ ở bên cạnh phải thét chói tai!
Cuối cùng, xe mô tô quẹo trái xong liền nghiêng về bên trái, gần như là chạm mặt đất, quẹo phải liền nghiêng xe về bên phải, kỹ thuật cao siêu, rốt cuộc đi xuyên qua cây cầu, đến trước cửa đại học Giang Bắc!
Đại học Giang Bắc, vẫn là dáng vẻ cũ như mấy năm về trước, sinh viên trẻ tuổi tụm năm tụm ba, đang ôm sách vở đi ra ăn trưa. Cổng trường đại học có hai hàng cây đại thụ xanh um tươi tốt, đường lớn rộng mở thẳng tắp, sinh viên thanh xuân phấp phới đi trên đó, sân bóng rổ vẫn như cũ có rất nhiều nam sinh viên chơi bóng, ngẫu nhiên, sẽ có một quả bóng đánh về phía một cô sinh viên xinh đẹp!
Nhưng phía sau, sẽ không còn mẹ con Trâu Tiểu Hàm lại đây tìm cô, cũng không có đoàn xe kết hôn của Tiêu Tử đi qua trước cổng trường, chỉ có Cổ Tuấn lái xe mô tô không để ý đến bảo vệ đang ngăn cản, trực tiếp chạy vọt vào khuôn viên trường.
Cổ Tuấn không ngừng tăng tốc xe mô tô, vui chơi đùa giỡn ở vườn trường, khiến các nữ sinh viên bên cạnh đều thét chói tai mà tránh qua một bên, một mảnh náo nhiệt. Sắc mặt Đại Lận đã trắng bệch, gắt gao ôm cậu ta, kêu to "Dừng xe, dừng xe", cuối cùng mới làm cho Cổ Tuấn dừng xe lại trước một toà nhà dạy học!
Cổ Tuấn tháo mũ bảo hiểm xuống, để lộ đầu tóc ngắn, thoải mái lắc lắc, môi hồng răng trắng, ngũ quan sạch sẽ, tuấn mỹ cực kỳ, cậu ta cười yêu dã với Đại Lận ở phía sau, ý bảo cô xuống xe.
Đại Lận tháo mũ bảo hiểm xuống chạy đến bồn hoa bên cạnh, ôm ngực ngồi xổm nơi đó nôn khan, thiếu chút nữa đào móc toàn bộ ruột gan cùng dạ dày.
"Không có việc gì chứ?" Cổ Tuấn đưa qua cho cô chai nước, lo lắng nhìn cô, đôi chân thon dài thẳng tắp, gắt gao khoá lại trong ống quần màu đen, gợi cảm mà xinh đẹp. Thiếu niên này, so với vài năm trước bớt đi vẻ lông bông, có vài phần thành thục cùng ổn trọng hơn.
Làn da trắng thản nhiên phụ trợ thêm cho đôi môi hồng, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt ánh mắt đẹp loé sáng như viên kim cương, khiến cho trong vẻ soái khí như ánh mặt trời của cậu ta có thêm một tia không kiềm chế được, đôi mắt trong suốt sáng ngời đang lo lắng nhìn cô để lộ một chút sắc bén.
Đại Lận không