Ngày hôm sau, Đại Lận trước sau như một đến công ty đi làm, đeo kính đen, che khuất những lấm tấm đỏ chưa biến mất trên mặt mình. Tay thì nắm hai tiểu bảo bảo, mỉm cười chào hỏi cùng đồng nghiệp ở văn phòng.
Mấy ngày nay nhà trẻ được nghỉ, Tổ Tiểu Nhạn cũng có hoạt động của riêng mình, bởi vậy hai con theo mẹ đến công ty đi làm, ngoan ngoãn đi bên cạnh mẹ.
Nhưng sau khi các cô các dì hôn nhẹ lên khuôn mặt đáng yêu của bọn họ, vấn đề đã tới rồi, tiểu Oánh Ny sợ hãi Trâu Tiểu Hàm ở văn phòng, thân hình nhỏ bé đứng ở cửa không chịu đi vào! Dù sao lần đó Trâu Tiểu Hàm mạnh tay đánh Ny Ny, khiến Ny Ny chấn kinh quá độ, thiếu chút nữa bị dọa ngốc. Lúc này Trâu Tiểu Hàm ra ra vào vào ở văn phòng, thường xuyên xuất hiện trước mặt người khác, Ny Ny không sợ hãi cô mới là lạ!
Đại Lận thấy con gái sợ hãi, cũng nhớ đến một lần kia Trâu Tiểu Hàm làm ác, ngồi xổm xuống bế đứng con gái lên, tay kia thì nắm tay con trai Trạch Khiêm, đi vào văn phòng.
Bởi vì cần xử lý công việc, cô dặn Liễu Khiết và Lưu Tư để mắt để mắt đến hai con, chính mình thì ngồi ở tầng cao nhất mở cuộc họp cùng ban giám đốc, chuẩn bị tiếp nhận tất cả nghiệp vụ cùng các dự án trong tay Toto. Lúc này vị trí chủ tịch trên bàn dài hội nghị hình chữ U, Đằng Duệ Triết đem một thân hình cường tráng mặc tây âu phẳng phiu nằm dựa vào ghế da, đôi mắt nhọn nhẹ đảo liếc một vòng toàn phòng họp, môi khẽ nhếch, đồng ý cô nhận dự án, cũng tán thành cô phát triển ở bộ phận thị trường, lại ngắn gọn nói vài câu với các cổ đông, tuyên bố tan họp.
Hiện tại bọn họ đi làm ở công ty, tập trung làm việc, bởi vậy sau khi tan họp, đều tự rời đi, căn bản không có thời gian ở cùng một chỗ. Đại Lận biết hiện tại hắn tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc điều hành, công việc có vẻ bận rộn, liền không quấy nhiễu hắn, trực tiếp cầm tài liệu đi ra ngoài.
Nhưng đang đi, Cổ Tuấn thân là cổ đông mang theo thư ký đi nhanh về phía cô, áo khoác vét mở rộng, hai tay đút túi quần, gọi cô một tiếng "Darling"!
Cổ Tuấn
Đại Lận thấy anh như vậy không ngại tránh, liền không có dừng lại bước chân, mà tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục nghe điện thoại, cho rằng không nghe thấy.
"Tiểu Liễu, tôi mới tan họp xong, di động tắt, có chuyện gì vậy?"
"Chị Đại Lận, hai đứa nhỏ thừa dịp em đi đổi nước bình hoa bách hợp, mở cửa chạy ra ngoài rồi! Em cùng Lưu Tư đang tìm kiếm xung quanh, chị nhanh chạy xuống dưới một chuyến!"
"Chờ tôi đến!" Đại Lận nhíu mày kêu một tiếng, cầm điện thoại di dộng chạy nhanh vào thang máy, lại bị hai tên nhóc thích gây sự này tra tấn thành điên mất thôi! Không thấy hai tiểu quỷ đâu? Lần đó ở Sang E, hai đứa cũng không để ý đến lời dặn của mẹ, hở mắt liền chạy ra bên ngoài! Hôm nay quả thật cô nên đưa bọn họ đến Đằng gia, để Đằng phụ Đằng mẫu trông coi giùm, mà không nên mềm lòng trong phút chốc, đồng ý với hai tiểu quỷ này, đưa bọn họ đi đến công ty!
Bởi vì buổi sáng, hai tiểu quỷ ôm đùi mẹ, ngẩng cái đầu nhỏ đáng yêu, xin mẹ đưa bọn họ đến công ty, muốn ở cùng một chỗ với mẹ, hơn nữa còn mãi cam đoan là bọn họ sẽ thật ngoan, làm con ngoan. Vì thế cô nhớ tới tối hôm qua dáng vẻ ngoan ngoãn của bọn họ nằm trong lòng Duệ Triết, đồng ý đưa hai con đến công ty, đi thăm nơi làm việc của baba và mẹ.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ lại nghịch ngợm gây sự, chạy loạn khắp nơi ở công ty!
Cổ Tuấn vốn tính lại đây lên tiếng gọi cô, rồi thấy cô đột nhiên như bình thường đi về phía trước, tựa như đang né tránh anh, không để ý đến anh, liền không đi về phía trước nữa, hai mắt mang ý cười, hai tay đút túi quần nhìn cửa thang máy đóng lại, căn dặn thư ký bên người: "Hôm nay đưa một bó hoa bách hợp thiên hương đến văn phòng của quản lý Tô. Nếu cô ấy đưa hoa cho trợ lý, vậy thì tặng cho mỗi người đồng nghiệp trong văn phòng một bó hoa."
"Vâng, tổng giám đốc William." Nữ thư ký cười một cái, nhận lệnh mà đi.
Dưới lầu, Đại Lận lòng như lửa đốt đang đi vào bộ phận thị trường, cầm tập tài liệu trong tay mà ném một cái "Phách" thật mạnh lên bàn, nổi giận đùng đùng tìm kiếm mỗi một cái góc, nhìn xem hai tiểu quỷ gây sự nhà mình có chơi trốn tìm trong này hay không? Đột nhiên Trâu Tiểu Hàm ngăn cô lại, chỉ chỉ bốn phía cười nói: "Cô đừng tìm nữa, tụi nhỏ đi ra ngoài rồi! Nhưng tôi dám cam đoan, tụi nhỏ không có chuyện gì!"
Trâu Tiểu Hàm
Những lời này quả thật là làm cho Đại Lận như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến thù mới hận cũ của Đại Lận đối với cô cùng nhau nảy lên trong lòng, nheo mắt cười lạnh mà nói: "Đúng là có Trâu Tiểu Hàm cô ở công ty, tôi mới lo lắng hai đứa con của mình đi ra khỏi căn phòng này! Một lần đó, thiếu chút nữa cô đem Ny Ny của tôi dọa cho ngây ngốc! Chẳng lẽ cô đã quên? Cũng chỉ có Trâu Tiểu Hàm cô, mới đúng là làm được ra loại chuyện này với một đứa trẻ!"
Trâu Tiểu Hàm thấy cô tức giận, biết là tự mình nói sai, trên mặt không ngừng hiện vẻ xấu hổ, khó xử vô cùng, nghiêng mặt lại nói giọng ôn nhu: "Cô đừng hiểu lầm, ý của tôi muốn nói, tụi nhỏ chính là đi ra ngoài chơi, cũng không có chạy loạn khắp nơi. Vừa rồi tôi nhìn thấy bọn họ vừa chụm đầu ghé tai, vừa mở cửa chạy ra ngoài, liền biết bọn họ phải đi làm "Chuyện xấu", tính chỉnh ác một người xấu. Mà cái người xấu xa này, hẳn là một người đàn ông dây dưa đến chết với cô."
"Nói như thế nào?" Sắc mặt Đại Lận hơi giãn ra, hai mi hung hăng nhíu lại, phút chốc hiểu được. Làm chuyện xấu? Lại rải đinh chú kia?
"Vừa rồi bọn họ nói chuyện với nhau, nhắc tới một chú nào đó, nói là lên lầu để làm chút cảnh cáo với cái chú xấu xa này, để chú ấy không được dây dưa với mẹ của bọn họ nữa!" Trâu Tiểu Hàm lại nhẹ nhàng cười nói, xoay đầu lại liếc nhìn Đại Lận một cái, "Con nít sẽ không nói dối, vừa chạy vừa nói chuyện với nhau, hoàn toàn không biết được cuộc nói chuyện của mình đã bị tôi nghe được. Xem ra, lần này bọn họ theo cô đến công ty là có mục đích, đã chuẩn bị tốt vũ khí của mình để trong túi xách, tính cho chú kia một bài học khó quên!"
Đôi môi của Đại Lận đang run run, bị hai tên nhóc này chọc cho tức, đột nhiên nhớ tới tối qua Ny Ny lấy ra bình hạt tiêu, đột nhiên hung hăng đập tay lên bàn thật mạnh! Thật sự khó có thể khống chế cảm xúc cao của mình!
Thì ra hai con đang lừa cô cùng Duệ Triết, trước mặt baba và mẹ làm con ngoan, ngoan ngoãn ở trong lòng baba, thật ra lại nghịch ngợm đến lợi hại, vẫn gạt baba và mẹ để gây sự!
Trâu Tiểu Hàm thấy cô vỗ bàn, biết cô đang bực mình, liền không nói tiếp nữa, xoay người gọi điện lên tầng cao nhất: "Tiểu thiếu gia cùng tiểu thư nếu xuất hiện ở tầng cao nhất, đừng ngăn cản bọn họ, để bọn họ đi vào văn phòng." Sau khi cúp máy lại quay đầu cười nói với Đại Lận: "Tụi nhỏ hoạt bát nghịch ngợm là một chuyện tốt, cô đang bực cái gì? Cho dù bọn họ có lừa cô, cũng đang chứng minh bọn họ không muốn chọc mẹ giận, nhưng lại phải xuất hiện để giúp mẹ, chọc người yêu thương một cách tinh quái. Cô đi theo bọn họ đi, sẽ không sao đâu."
Đại Lận ngồi trên ghế, nâng mắt nhìn Trâu Tiểu Hàm: "Nếu lần đó cô cũng suy nghĩ cho tụi nhỏ như vậy, trong lòng Ny Ny sẽ không lưu lại bóng ma, vô tội chịu tội! Trâu Tiểu Hàm, chút chuyện trước kia cô làm quả thật khiến người ta lạnh giá, bởi vậy, thật sự tôi vẫn không tin cô có thể có nhân tính. Nhưng đối với bà nội Viên, với mẹ của cô, tất cả những người bên cạnh cô, thái độ còn như thế, không để ý không hỏi han, tôi làm sao có thể tin tưởng cô được?"
Thật ra cô tin hai con đi lên lầu chỉnh ác Cổ Tuấn, nhưng hiện tại Trâu Tiểu Hàm ngăn trước mặt cô lại, tự chủ trương để hai con đi lên tầng cao nhất, để cô nói với Trâu đại tiểu thư một hai câu mới được! Hiện tại Trâu đại tiểu thư đang làm cái gì? Là ai cho cô ấy quyền lợi cho phép hai con đi lên tầng cao nhất?!
Đương nhiên cô cũng sẽ không so đo, chính là ngồi ở chỗ này, cùng tâm sự với Trâu Tiểu Hàm không có việc gì làm thôi.
"Tốt nhất cô đừng có ý định gì với hai đứa nhỏ, bọn họ không đụng đến cô, cô cũng đừng đụng đến chúng!" Cô lại nhíu mi cười lạnh, biểu tình đạm bạc, thái độ cực kì phức tạp với Trâu Tiểu Hàm, vừa có thể hóa thù thành bạn cùng Tiểu Hàm, cũng có thể lại trở mặt thành thù, tuyệt đối sẽ không thân mật khăng khít như vậy cùng Trâu Tiểu Hàm.
Nhưng Trâu Tiểu Hàm dường như tính quay lại làm bạn tốt của cô, cho rằng chuyện gì cũng không có xảy ra, giúp cô ra chủ ý chuyện hai đứa con, cho đi lên tầng cao nhất! Điều này, làm cho người ta cảm giác là một cây gai cắm trong lòng!
Ngồi một lát, cô đứng lên, tức giận trong lòng cũng chậm rãi tiêu tan, cười nói: "Đi làm việc đi, cám ơn cô đã nói cho tôi biết hành tung của tụi nhỏ."
Trâu Tiểu Hàm mím nhanh môi, nhiệt tình tràn đầy sớm đã bị Đại Lận dùng một gáo nước lạnh dập tắt, nhìn Đại Lận không lên tiếng. Quả thật cô muốn hòa bình sống chung cùng Tô Đại Lận, quay lại làm bạn, giúp cô bày mưu tính kế để kéo gần lại mối quan hệ này, nhưng e ngại trước kia cô làm chuyện sai nhiều lắm, đã không còn chiếm được tín nhiệm của người ta. Bởi vậy từ từ sẽ đến đi, nếu Đại Lận cũng từng có một quá trình xoay người lột xác, từ điêu ngoa ương ngạnh đến được mọi người chấp nhận, như vậy cô tin tưởng mình cũng có thể làm được!
Chỉ cần thời gian trôi qua, thật ra cô vẫn có thể được người xung quanh chấp nhận, quay lại những ngày bình thường!
Đại Lận thấy cô xoay người rời đi, liền cười không tiếng động, nhìn nhìn điện thoại nội tuyến trên bàn.
Cô cầm lấy điện thoại nhấn dãy số ở tầng cao nhất, theo dãy số vừa rồi Trâu Tiểu Hàm gọi, cười hỏi thư ký ở tầng cao nhất: "Hai đứa nhỏ hiện tại thế nào rồi?"
"Quản lý Tô, tiểu thiếu gia cùng tiểu thư đã đi vào văn phòng của tổng giám đốc William, có cần vào xem hay không?"
"Không cần, để bọn họ tự mình xuất hiện đi." Một lòng nặng trĩu của Đại Lận hoàn toàn triệt để rơi xuống, cúp điện thoại xoay người đi về văn phòng của chính mình, bảo trợ lý ở ngoài cửa đem toàn bộ tài liệu vừa rồi mình ôm xuống vào đây, cô lật lật xem xem, toàn thân tập trung vào công việc.
Ngoài cửa, Cổ Tuấn căn dặn thư ký mua mấy chục bó hoa tươi vừa được đưa tới đây, nhân viên cửa hàng hoa lại đưa từng bó cho từng người đồng nghiệp, để bọn họ tự tay viết ký nhận, khiến bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra. Tân tổng giám đốc William tặng hoa tập thể cho bọn họ để làm gì, bọn họ cũng không phải quản lý Tô!
Xem ra không hổ danh là con nhà giàu, tặng hoa đều hào phóng như vậy, bọn họ không thể không nhận!
Tầng cao nhất của Đằng thị, văn phòng tổng giám đốc.
Cổ Tuấn
Sau khi Cổ Tuấn mang theo một trợ lý khác đánh golf ở tầng tám mươi mốt, nhàn nhã cầm gậy đánh golf quay lại văn phòng của mình ở tầng cao nhất, chậm rãi đi giữa đoàn đội tổng giám đốc đang bận rộn làm việc này. Thật ra văn phòng của anh cách không xa văn phòng của Đằng Duệ Triết, nhưng Đằng Duệ Triết bận rộn, cùng anh nhàn nhã, đã hình thành đối lập mãnh liệt ở tầng cao nhất này! Đằng Duệ Triết là tân tổng giám đốc điều hành, lập tức tiếp nhận toàn bộ công ty, xác nhập Cao thị cùng Đằng thị, cùng với các sản nghiệp khác của hắn, lấy thực lực của bản thân đem hai công ty dung hợp lại, mở rộng quy mô của Đằng thị.
William Cổ Tuấn thì dùng thời gian đi làm để đánh golf, ngẫu nhiên sẽ mở một vài cuộc họp, tham dự các quyết sách quan trọng của Đằng thị, cũng có thể không đến công ty, tiêu diêu tự tại.
Bởi vậy các vị ở tầng cao nhất cơ bản đều không xem trọng anh, cho rằng trên tay anh có số cổ phiếu thiếu, ở công ty không có tiếng nói, hơn nữa còn là một hoa hoa công tủ, lúc nào cũng có khả năng bị đá ra khỏi công ty. Vì thế anh là cổ đông mới ở công ty chính là hư chức, không có thực quyền, càng không biết công tác vận hành bên trong Đằng thị, chỉ chờ cuối năm chia tiền, nhận khoản tiền lương một năm thuộc về mình.
Đương nhiên anh cũng không để ý đến điều này, mục đích chủ yếu của anh khi vào Đằng thị chính là làm đồng nghiệp với Tô Đại Lận, mỗi ngày được nhìn thấy cô, bởi vậy cho dù Đằng thị có cách ly anh, anh cũng không quan tâm, dù sao trọng tâm sự nghiệp của anh là ở Mỹ, không lâu sau anh phải quay lại Mỹ!
"Giám đốc, có khách đến văn phòng." Thư ký ở cửa vội vàng đứng dậy chào đón anh, biểu tình trên mặt có chút quái dị, chỉ chỉ vào trong phòng, "Tuổi của hai vị khách này có chút nhỏ."
Anh gật gật đầu, bảo thư ký mở cửa văn phòng ra.
Nhưng, cửa phòng vốn im ắng đột nhiên có hai khẩu súng nước hướng về phía anh mà bắn thẳng tắp, cột nước phóng thẳng phun lên mặt anh, khiến anh khó lòng phòng bị! Bởi vì anh không hề phòng bị, bị nước phun ướt mặt! Ghê tởm hơn là, khi anh ý thức được không thích hợp, loại nước hạt tiêu nóng bỏng này đã từ lông mi giọt xuống mắt, khiến mí mắt anh kịch liệt nhảy lên, đau đớn chảy cả nước mắt!
Chỉ thấy trong văn phòng, có hai tiểu bảo bảo đáng yêu tầm bốn năm tuổi đang chờ anh, cậu bé con thì ngồi trên ghế da của anh, cái miệng nhỏ nhắn thì đang ngậm một cây xì gà của anh, mười phần lão đại, cô bé con thì đứng bên cạnh nữ thư ký, đang dùng bàn tay nhỏ bé ôm miệng cười khẽ. Một cái dây nhỏ được cột vào cò súng, từ trước bàn làm việc bắn thẳng về phía cửa, hai khẩu súng nước bắn thẳng về phía đối diện, chỉ cần anh đẩy cánh cửa này ra, cái dây nhỏ khẽ động, nước hạt tiêu liền phách phách bắn ra ngoài!
Khiêm Khiêm
"Chú lợi dụng thời gian đi làm để theo đuổi mẹ tụi cháu, không chịu làm việc đàng hoàng, tụi cháu lấy thân phận tổng giám đốc lớn nhất đuổi việc chú!" Cậu bé con dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình cắn cắn điếu xì gà, tay cầm lấy một cái bìa kẹp tài liệu, ném xuống mặt đất, cũng đứng lên trên chiếc ghế da, đôi mắt mở to nghiêm khắc nhìn người đàn ông ở trước cửa, "Đừng có nghi ngờ thân phận của cháu cùng Ny Ny! Tụi cháu mới là tổng giám đốc lớn nhất ở đây, tụi cháu có quyền lợi đuổi việc người xấu xa như chú dám theo đuổi mẹ!"
Cổ Tuấn chớp chớp ánh mắt đau đớ, mắt híp lại, thật sự dở khóc dở cười với hai đứa nhỏ này! Anh thế mà bị hai đứa nhỏ bốn năm tuổi ám toán thành công, bị nước hạt tiêu làm cho đau đớn đến chảy nước mắt? Đây là lần đầu tiên anh khóc!
Thư ký ở bên cạnh thì nhanh chóng lấy khăn tay chùi mặt cho anh, phòng ngừa nước hạt tiêu lại chảy xuống, cúi đầu, cố nén tiếng cười, một câu cũng không dám nói.
Bởi vì mặc dù hai đứa nhỏ nghịch ngợm, nhưng những lời nói ra không phải là sai sự thật! Từ khi William tiến vào công ty, mỗi ngày đều là tặng hoa đến bộ phận thị trường theo đuổi Tô tiểu thư, sau đó đi tầng tám mươi mốt đánh golf, bình phẩm rượu ngon, cuối cùng mới chậm rì rì quay lại văn phòng, để thư ký chú ý đến động tĩnh của Tô tiểu thư cùng Đằng Duệ Triết, chưa bao giờ làm việc.
Hiện tại hai đứa nhỏ lại đây "Trả thù", đúng là chứng minh William làm việc quá phận, khiến tiểu bảo bảo bốn năm tuổi nhìn xem không vừa mắt!
Giờ phút này, tiểu Trạch Khiêm nhả điếu xì gà so ra còn to hơn miệng của cậu bé, nhảy xuống từ ghế da, đi đến trước mặt Cổ Tuấn, "Thời gian đi làm của chú để chơi bóng! Tặng hoa cho mẹ cháu! Cháu ra lệnh chú thu dọn đồ đạc rời đi! Nếu không nước hạt tiêu sẽ hầu hạ chú!"
Cổ Tuấn buông mắt nhìn xuống, vươn tay xoa xoa đầu cậu bé, "Vì sao muốn làm như vậy? Chú theo đuổi mẹ của tụi cháu không có sai, bởi vì baba của tụi cháu không thể cho các cháu hạnh phúc thật sự." Tên nhóc này quả thực chính là một phiên bản thu nhỏ của Đằng Duệ Triết, hơn nữa dáng vẻ nhíu mày trừng mắt cũng tương tự, một đôi mắt trẻ con, thế nhưng đôi mắt như hai quả nho thủy tinh còn lóe lên vẻ sáng bóng sâu thẳm, có vẻ sắc bén.
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngày hôm qua hai cháu rải đinh chú phải không, chẳng lẽ đã quên sao?" Thật là đứa bé hư!
"Nhưng mỗi ngày chú đều ở công ty quấy rầy mẹ cháu, khiến cho tụi cháu không thể ở cùng một chỗ với baba!" Hai đứa nhỏ lùi về phía sau vài bước, vẫn dùng ánh mắt nghiêm khắc gắt gao mà theo dõi anh, "Chú phá hư hạnh phúc của người khác, cháu lệnh cho chú lập tức rời khỏi nơi này! Baba và mẹ của cháu đang làm việc, chú lại ở trong này chơi bóng, căn bản không hợp lý!"
Hai đứa nhỏ lại nắm tay đi tới, một phen đẩy Cổ Tuấn đứng chắn ở cửa ra, để anh đừng có chắn đường, thân hình nhỏ bé đi thẳng đến trước cửa, ngẩng đầu nói với nhóm thư ký ở trước cửa văn phòng: "Dì thư ký, baba cùng mẹ của tụi cháu ở cùng một chỗ rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng cái chú này nhất định phải tặng hoa cho mẹ, muốn làm việc ở công ty của baba, nhất định phải nói mẹ không vui vẻ không hạnh phúc, muốn chia rẽ một nhà của tụi cháu, mọi người nói xem có phải chú ấy điên rồi hay không?"
Mấy cô thư ký quay mặt nhìn nhau, liếc mắt nhìn Cổ Tuấn đang nhíu mày một cái, không dám nói thật.
Thật ra một người đàn ông nếu muốn theo đuổi một người phụ nữ, hơn nữa là tính chiếm hữu vô cùng lớn, là có thể tìm ra lý do đi phá hư hạnh phúc của người khác. Nói một cách thô tục, chính là ăn không được nho thì nói nho còn xanh, theo đuổi không kịp một cô gái thì nói cô gái ấy sống không hạnh phúc, tôi có thể mang em đi, không biết tổng giám đốc William rốt cuộc có phải như thế hay không?
Cổ Tuấn thấy hai tiểu tử này thế nhưng lại tìm thư ký để kết nạp bang phái, chỉ trích anh không có đạo đức, điên rồi, bất giác anh kinh ngạc, đôi mắt bị nước hạt tiêu bắn trúng đảo liếc nhóm thư ký một cái, cười nói với tiểu Trạch Khiêm: "Chỉ cần một ngày mẹ của cháu còn không có kết hôn, chú vẫn còn có cơ hội theo đuổi cô ấy! Chờ khi cháu lớn lên, cháu sẽ hiểu được, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, chú chính là đang theo đuổi nữ thần theo cảm nhận của mình! A."
Tiểu Trạch Khiêm nhăn mày hừ một tiếng, cảm thấy anh đang già mồm át lẽ phải.
"Mọi người đều vây quanh nơi này làm cái gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thư ký trưởng của văn phòng tổng giám đốc đang đi về phía bên này, ánh mắt khôn khéo lóe ra ánh sáng nghiêm khắc sau cặp kính, vừa đi, vừa để mọi người tự trở về vị trí cũ để làm việc, "Đằng tổng lại đây, đi ngang qua nơi này, mọi người quay lại làm việc, đừng có vây quanh ở đây nữa!"
Đi tới, liếc nhìn, để toàn bộ thư ký yêu thích tám chuyện này trở về
làm việc, đừng để tống giám đốc ngẫu nhiên đi qua, còn nhìn thấy các cô ấy đang bàn tán bát quái không có làm việc, ảnh hưởng không tốt, sau đó hai mắt đảo qua, đột nhiên thấy được hai tiểu tử trong đám người, vội vàng quay đầu thét một tiếng kinh hãi với Đằng Duệ Triết ở phía sau, "Tổng giám đốc, thì ra là tiểu thiếu gia cùng tiểu thư! Bọn họ đến tầng cao nhất!"
---
Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết mang theo hai thư ký khác ở phía sau, thân hình cao to, khuôn mặt tuấn tú ác liệt, quả thật là vô tình đi qua nơi này, chuẩn bị quay lại văn phòng tổng giám đốc. Nhưng thấy một vòng người vây quanh ở tầng cao nhất, tất cả thư ký không có làm việc, xúm lại trước cửa văn phòng tổng giám đốc mà bán tán, hắn không khỏi nhíu mày!
Văn phòng ban giám đốc ở tầng cao nhất, ngoài văn phòng của Cổ Tuấn không an bình ở nơi này ra, những nơi khác đều sóng êm gió lặng, đoàn đội khác vô cùng tập trung, tuyệt đối sẽ không phản bội hắn. Bởi vậy hắn tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc điều hành, đang trong thời kì cố gắng sát nhập Cao thị, mở rộng quy mô của Đằng thị, quả thật Cổ Tuấn trở thành cái đinh cái gai trong mắt hắn!
Nhưng hắn lại bận trăm công nghìn việc, là không có thời gian lo liệu chu toàn với thiếu gia hết sức lông bông này, hắn vẫn xem William này không tồn tại, Đại Lận cũng sẽ không để ý đến cậu nhóc vắt mũi chưa sạch này, bọn họ đều bận rộn công việc, sống cuộc sống bình thường. Nhưng mà hiện tại, hai đứa con của hắn thế nhưng lại chạy lên lầu "Dạy dỗ" nam tiểu tam này, khiến hắn là baba phải dở khóc dở cười.
"Khiêm Khiêm, Ny Ny, đến bên baba nào." Thân ảnh cao dài của hắn đi qua trước mặt mọi người, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Cổ Tuấn một cái, nhìn khuôn mặt tuấn tú bị dính nước hạt tiêu của Cổ Tuấn, chưa nói gì, bảo thư ký trưởng ôm hai tiểu bảo bảo, quay lại văn phòng tổng giám đốc.
Xem ra hai con lại bắn nước hạt tiêu lên mặt Cổ Tuấn, lại nghịch ngợm, đây mới là mục đích chân chính khi hai con yêu cầu Đại Lận dẫn bọn họ đến công ty!
Nhưng mà sau khi quay lại văn phòng tổng giám đốc, nhóm thư ký lại miêu tả cho hắn nghe một trận khiến người ta cười to, kể đến chuyện Khiêm Khiêm ngậm điếu xì gà to trong cái miệng nhỏ, lấy thân phận tổng giám đốc lớn nhất mà đuổi việc giám đốc William làm việc không đàng hoàng!
Bờ môi của hắn cười nhẹ, giơ ngón tay cái lên với con, đôi mắt mang ý cười: "Ừ, ở Đằng thị của chúng ta, Khiêm Khiêm và Ny Ny là cổ đông lớn nhất, baba chỉ là làm công cho hai bảo bối, tất cả quyền lực đều nằm trong tay của hai con! Chờ hai con lớn lên, baba sẽ giao lại công ty cho hai con quản lý." Sau đó quay đầu để thư ký gọi điện cho Đại Lận ở dưới lầu, đôi mắt ưng sâu thẳm càng thêm nhu hòa, thông báo cho vị hôn thê đi lên một chuyến, "Nói cho quản lý Tô, tiểu thiếu gia cùng tiểu thư ở văn phòng của tôi, có tin tức tốt muốn nói cho cô ấy biết."
"Vâng, tổng giám đốc." Thư ký trưởng cười xoay người đi ra ngoài.
---
Đại Lận
Đại Lận đang làm việc trong văn phòng, đột nhiên nhận được điện thoại do bệnh viện gọi tới. Bác sĩ nói cho cô biết, mấy ngày nay bệnh viện không được bình an, vẫn có phóng viên náo loạn ở bên ngoài hành lang, cãi nhau, vài phóng viên còn vô lý phá vòng vây bảo an một cách thô bạo mà chạy về phòng bệnh của Amy, bởi vậy bọn họ nghi ngờ là có người sai sử, chính là mượn cơ hội để trả thù Amy.
"Hiện tại tình hình của Amy thế nào?" Đại Lận buông ngòi bút trong tay xuống, thân hình dựa vào ghế da, đôi mắt im lặng nhìn về phía trước, "Mọi người báo cảnh sát trước, để cảnh sát đi qua xử lý chuyện này, ngày mai tôi sẽ đến xem cô ấy."
"Vâng, Tô tiểu thư. Hiện thân thể của Amy không có trở ngại gì, từ từ điều trị có thể dần khôi phục, chúng tôi có thể giúp cô ấy điều trị đáy huyệŧ, để cô ấy có thể tiếp tục được làm mẹ. Điều mấu chốt là, hiện tại cảm xúc của cô ấy vô cùng trầm trọng, buổi tối sẽ để hộ lý khóa nhanh cửa, nói thiếu gia Xá Dật sẽ phái người đến đây cho cô ấy bài học, những phóng viên ngoài cửa là do thiếu gia Xá Dật phái tới."
"Phải không?" Đại Lận đứng lên, đi đi ở văn phòng, "Nếu cô ấy có loại trực giác này, vậy bệnh viện chú ý nhiều hơn chút, tăng cường người canh giữ trước cửa phòng của cô ấy, đừng để Xá Dật làm ra chuyện chết người! Mất ngày nay báo chí truyền thông đang làm căng, tin tức bốn phía sẽ nói đến gièm pha của Xá Dật!"
"Chúng tôi sẽ chú ý nhiều hơn, cần phải bảo đảm an toàn cho bệnh nhân. Nhưng Tô tiểu thư, vẫn không liên hệ được với người nhà của tiểu thư Amy, em gái của cô ấy ở bên Mỹ đã thay đổi số điện thoại, hiện tại không liên lạc được."
"Thay đổi số điện thoại?" Đại Lận cũng rơi vào tình trạng nhăn hai hàng mi, chân ngừng đi lại, không rõ mối quan hệ của Amy này cùng em gái ruột là như thế nào?! Amy dưới tình hình em gái thay đổi số điện thoại, cùng với không biết tình hình của em gái thế nào! Hơn nữa cô em gái này là thân nhân duy nhất của cô ấy!
"Trước mắt để Amy nằm viện trị liệu, chuyện khác nói sau." Cô nhẹ nhàng cúp máy, nhìn thẳng về phía trước suy nghĩ vài giây, sau đó ngồi lại bàn làm việc của mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cây tiên nhân ở trên mặt bàn. Cô đã đồng ý với Duệ Triết, sẽ không nhúng tay vào chuyện của Amy nữa, như vậy hiện tại cô để trợ lý của mình đi hỗ trợ chăm sóc Amy, cho đến khi Amy xuất viện mới thôi.
"Tiểu Liễu, cô hỗ trợ đi đến bệnh viện đi." Cô ấn nút điện thoại nội tuyến, hai mắt nhìn xuống điện thoại, "Xem tình hình Amy thế nào, đừng để cô ấy bị người khác quấy rầy."
"Cái này không thành vấn đề, em có thể giúp chị Đại Lận chăm sóc Amy. Nhưng văn phòng tổng giám đốc vừa gọi tới, để chị đi lên một chuyến, không biết có phải Đằng tổng biết trước chị muốn chăm sóc Amy hay không, bởi vậy mới gọi chị lên nhắc nhở? Hi hi." Trong điện thoại truyền đến âm thanh cười khẽ của Liễu Khiết, "Nhưng mà không liên quan, chị là người mà Đằng tổng để