Edit: Ramsessivy
Lâm Nho Nhỏ
Lâm Nho Nhỏ ngồi chờ trong phòng khách, phát hiện sau khi em gái cùng Mộ thị trưởng nói chuyện ở trong xe với nhau, sắc mặt trở nên thật mất tự nhiên, tựa như bị cái gì đả kích trầm trọng!
"Tiêm Tiêm?" Cô có ý kêu giữ em gái lại.
Nhưng Lâm Tiêm Tiêm đang bước đi nhanh bỗng nhiên xoay người, dùng một loại ánh mắt xa lạ mà nhìn cô, hỏi lạnh lùng: "Amy, nếu hiện tại Mộ Dạ Triệt muốn theo đuổi chị, chị có thể đồng ý hay không?"
"Hả......" Lâm Nho Nhỏ bất thình lình bị hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Tiêm Tiêm em đang nói gì vậy, Mộ thị trưởng cao cao tại thượng sao lại để ý đến chị, anh ta không có khả năng hạ mình để theo đuổi một cô gái thường dân bình thường...... Nhưng mà Tiêm Tiêm, vừa rồi em cùng Mộ thị trưởng đã nói những gì ở trong xe, vì sao sắc mặt của em lại không tốt như vậy?" Trên mặt của Lâm Nho Nhỏ che kín lo lắng, nhưng lại dần dần để lộ một chút cười không dễ phát hiện, cho thấy cô ấy tràn ngập sự chờ mong đối với những lời em gái nói.
"Không có gì." Lâm Tiêm Tiêm biết rõ ràng tâm tư trong lòng của Lâm Nho Nhỏ, liền không dò xét cô ấy nữa, đi về phòng thu dọn đồ đạc.
"Chị có muốn đi cùng không? Hay là tiếp tục ở lại nơi này?" Một lát sau cô kéo túi hành lý đi ra, vội vàng đi qua trước mặt Lâm Nho Nhỏ, cũng không quay đầu lại đi ra phía cửa lớn, để Lâm Nho Nhỏ tự mình lựa chọn đi hay ở, "Đêm nay Mộ Dạ Triệt trở nên không giống bình thường, hành vi thực sự quá phận, chúng ta không thể ở lại nơi này."
"Là có ý gì?" Lâm Nho Nhỏ nghe câu này đúng là mẫn cảm dị thường, vội vàng xoay người, dùng hai mắt cẩn thận liếc mắt đánh giá thân hình tiêm gầy của em gái, "Ý em là nói, vừa rồi hai người ở trên xe......" Thân thiết? Hèn gì tóc của Tiêm Tiêm rối như vậy, quần áo cũng không chỉnh tề! Nếu như vậy, vậy người chị gái này còn ở lại nơi đây làm gì?
Cô vội vàng chạy chậm vào bước, đi theo phía sau Lâm Tiêm Tiêm, nhỏ giọng nói: "Hai ngưới tiến tới mức độ nào rồi?" Nếu chính là ôm hôn môi, vậy thì người chị này còn có một tia hi vọng!
Lâm Tiêm Tiêm ở phía trước đang kéo vali xuống bậc thềm, thấy chị gái vẫn như trước mà không chịu hết hi vọng, bỗng nhiên quay đầu tức giận mà nói: "Chúng ta không có ở chung với Mộ Dạ Triệt, cũng không biết mục đích thật sự của anh ta là gì, vì sao chị lại có suy nghĩ kỳ lạ cho rằng anh ta sẽ theo đuổi mình? Amy, anh ta chính là đang nhục nhã chúng ta, chị có hiểu không? Hiện tại anh ta đang thiếu một món đồ chơi bời bãi cho mình, không phải tìm bạn gái!"
"Tiêm Tiêm, em làm sao vậy?" Lâm Nho Nhỏ cuối cùng bị em gái tức giận dọa đến, trừng mắt vội vàng kéo em gái đang tức giận qua bên cạnh, để em gái nói nhỏ thôi, "Suỵt...... nói nhỏ thôi, có cái gì từ từ nói, đừng giận, hiện tại chúng ta đang ở trong nhà người ta, đừng nói những lời khó nghe như vậy."
Lâm Tiêm Tiêm bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, đã muốn kéo túi hành ly đi về phía trước, đi đến trước cổng biệt thự đón taxi, quả thật không có chút thiện cảm đối với nơi này.
Dù sao vừa rồi Mộ Dạ Triệt có nhắc tới tên của mẹ cùng Hàn Vũ Ngấn, điều này thật khiến cô bất an!
"Vậy Tiêm Tiêm, giờ chúng ta đi đâu? Chổ ở của em chắc chắn sẽ đầy người đòi nợ cùng cảnh sát, mà chỗ ở của chị lại quá xa." Lâm Nho Nhỏ đúng là chạy ở phía sau thở gấp hổn hển, quay đầu lại lần nữa nhìn căn biệt thự xa hoa này, trong lòng không ngừng thổn thức, "Nơi duy nhất ở được chính là khách sạn, nhưng chúng ta không có khả năng ngày ngày đều ở lại khách sạn...... Hiện tại có chỗ ở miễn phí, hoàn cảnh lại tốt như vậy, vì sao chúng ta lại không cần? Tiêm Tiêm em đừng có......"
Lâm Tiêm Tiêm để tài xế giúp cô nâng vali vào cốp xe, chính mình thì ngồi lên xe, thật dùng sức đóng cửa, lạnh lùng nói với Lâm Nho Nhỏ ở bên ngoài xe: "Amy, em biết chị vẫn không rời khỏi cuộc sống chim hoàng yến được hầu hạ, vậy hiện tại chị ở lại đi, em đi trước......tài xế, lái xe!"
"Đừng...... chờ chị đã!" Lâm Nho Nhỏ vội vàng bắt lấy cửa xe, mở ra, ngồi vào trong, nhìn em gái trách cứ, "Chị không biết hiện tại tính tình em đang đùa giỡn cái gì, nhưng em đang tức giậ, chị không ở lại là được. Giờ chúng ta đi tìm khách sạn, có thể đi bước nào tính bước đó."
Lâm Tiêm Tiêm nhìn về phía trước không nói chuyện, khuôn mặt tinh xảo có vẻ đạm bạc, che kín sự lo lắng.
Ngày hôm sau, hai chị em sớm đi ra khỏi khách sạn, Lâm Tiêm Tiêm đi nghe ngóng tình hình công ty đóng của, Lâm Nho Nhỏ thì đi đến nơi trước kia cô từng làm việc -- tòa nhà Đằng thị.
Giờ phút này, Lâm Tiêm Tiêm đang ngồi ở trung tâm khu phố, nói chuyện cùng luật sư hợp tác lâu nay với mình, hỏi chuyện công ty Sóng Biển có thể thu hồi được không, có thể khởi tố Phan Lợi Hoa được không? Nhưng đáp án của luật sư thật khiến cô thất vọng -- công ty Sóng Biển đã bị công ty khác thu mua, không có khả năng thu hồi lại trên danh nghĩa của cô cùng Minh Khải! Trợ lý Phan Lợi Hoa cũng không có khả năng bị khởi tố, bởi vì không có chứng cứ chứng minh cô bị ép ký tên! Tất cả đều là do cô tự nguyện!
"Cám ơn luật sư, tôi sẽ tìm biện pháp khác." Cô đứng lên đi ra ngoài cửa, nhìn trời, bỗng nhiên cảm thấy mặt trời hôm nay thật chói mắt, khiến cô không thể không nâng tay lên che mắt, ngồi ở bồn hoa trước cửa.
Xem ra không phải hôm nay mặt trời chói chang, mà cảnh ngộ trước mắt của cô không tốt, khiến bước chân của cô gian nan.
"Minh Khải, nhận được tin nhắn của em xin hãy gọi lại, em sẽ cho anh một lời giải thích hợp lý." Cô nhắn tin nhắn thứ n vào hộp thư thoại của Phó Minh Khải, hi vọng có thể nhận được hồi âm của anh, "Nếu hiện tại anh có trở về, có lẽ chúng ta có thể nắm được thời gian và cơ hội, thu lại Sóng Biển."
"Nếu đã bị bán đi, làm sao có khả năng được cầm lại?" Cô đang nói, bồn hoa bên cạnh truyền đến tiếng cười của một cô gái, đột ngột đánh vỡ sự im lặng, dọa cô nhảy dựng len, lập tức, âm thanh giày cao gót vang lại gần, một làn váy màu xanh đong đưa trong gió xuất hiện trong tầm mắt của cô, bay thản nhiên một mùi hương...... Diệp Tố Tố đã lâu không gặp chân thành xuất hiện, nhẹ nhàng cười nói với Lâm Tiêm Tiêm đang ngồi trên bồn hoa: "Tôi chỉ là đi ngang qua đây, lại vừa mới nghe cô nói tình hình chuyện công ty Sóng Biển, bởi vậy mới lên tiếng."
Quả nhiên là diện mạo bạn gái mới của Phó Minh Khải thật thanh tú, danh bất hư truyền.
Lâm Tiêm Tiêm nuốt nước mắt trở lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Tố Tố tóc dài, chậm rãi đứng lên, "Thì ra là Diệp tiểu thư, xin lỗi vì thất lễ trước."
Cô có nghe nói qua bạn gái trước kia của Phó Minh Khải, không có thiện cảm lắm với Diệp tiểu thư này, vởi vậy không nói nhiều, không muốn quen biết với Diệp Tố Tố này.
Diệp Tố Tố thấy cô xoay người bước đi, liền cười nói: "Thật ra hai năm trước, bởi vì tôi vào làm ở tập đoàn Đằng thị, Phó Minh Khải không thể chấp nhận, bởi vậy dứt khoát lựa chọn mỗi người một ngả với tôi. Ha ha, thật ra anh ta chính là một người như vậy, chỉ cần đối phương khiến anh ta thất vọng, anh ta có thể nhanh chóng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với một cô gái khác, bắt đầu một đoạn tình cảm tiếp theo......"
Bước chân của Lâm Tiêm Tiêm không ngừng lại, càng chạy càng nhanh, không biết có nghe lọt tai những lời này của Diệp Tố Tố không.
Diệp Tố Tố thì cầm túi xách, vẫn cười đứng nhìn chằm chằm bóng dáng đang chạy kia, không quan tâm thái độ hờ hững của Lâm Tiêm Tiêm, tiếp tục cười nói chuyện, "Lâm tiểu thư, cô không cần thiết phải ở đây hờn dỗi một mình như vậy, thật ra lần này Minh Khải không thể lại đây, là vì mẹ của anh ấy lại phát bệnh, có khả năng không sống nổi quá vài ngày, anh ấy không thể lại để mẹ lo lắng sốt ruột...... Cô cũng biết, mẹ của anh ấy đã nhận định cô là kẻ đã lén bán đứng công ty."
Lâm Tiêm Tiêm nghe những lời này mới quay đầu, khó hiểu nhìn Diệp Tố Tố, "Thì ra trong khoảng thời gian này Minh Khải có liên lạc với cô."
"Không." Diệp Tố Tố lắc đầu, ý cười trên mặt không giảm, "Không phải là duy trì liên lạc trong khoảng thời gian này, mà là vẫn luôn liên lạc, giữa chúng tôi chưa từng bị gián đoạn."
"Thật ra là cô vẫn có biện pháp để có được số điện thoại của anh ấy." Bỗng nhiên Lâm Tiêm Tiêm cười nói, xoay người đi về