Bả đầu của Cổ Dư chui ra khỏi chăn, thế này mới nhớ tới hôm nay bọn họ phải đi làm, đã muốn nghỉ nửa buổi sáng, quả thực đang là giờ làm việc, "Đương nhiên là đi! Nói anh ấy chờ tôi! Tôi thay bộ quần áo!"
Vì thế năm phút đồng hồ sau, cô lòng như lửa đốt lao xuống cầu thang, vừa mặc váy công sở cùng vét, vừa chui vào trong xe của Mộ Dạ Triệt, "Mau xuất phát thôi, có thể kịp làm buổi chiều!" Hiện tại cô cũng không phải phu nhân thị trưởng danh chính ngôn thuận gì cả! Mà là một nhân viên hành chính phòng tư liệu, mỗi ngày phải đi làm đúng giờ, không thể tự cao tự đại!
Mộ Dạ Triệt ở trên xe quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên lạnh mặt, "Thay bộ đồ này, đổi bộ đồ khác!"
"Bộ đồ này còn chưa đủ bảo thủ sao?" Cổ Dư khó hiểu kéo kéo chân váy, phát hiện chiếc váy này dài qua đầu gối, so với những cái quần soóc ngắn của các cô gái xinh đẹp trên phố còn dài hơn, "Chẳng lẽ anh muốn để em thay quần?"
"Ừ, quần!" Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, "Váy bút chì, hoặc là quần âu, nhưng tuyệt đối không được mặc váy ngắn!" Từ hôm nay trở đi, hắn phải đưa đón đóng gói "Vợ" của mình, tuyệt đối không thể để cho người đàn ông khác nhìn thấy dù chỉ một chút ít!
"Há --" Cổ Dư lập tức nghệt mặt, tỏ vẻ cực kì không hiểu, nhưng cô vẫn nghe lời, đổi váy thành quần, "Em đi thay quần cùng áo sơ mi, anh đợi một lát."
Cô thuận theo xoay người chạy lên lầu, lại đóng cửa phòng cái rầm, bắt đầu thay quần áo một lần nữa.
Mộ Dạ Triệt thì đi xuống xe, đi đến trước mặt Lãnh Đông Húc đứng ở cửa, hung ác nham hiểm quét mắt liếc nhìn Đông Húc một cái, "Xem như vừa rồi cậu hiểu nhầm cháu với Cổ Dư, thì ra hai người vì muốn giữ con thuyền thăng bằng, cũng không có làm chuyện gì quá phận."
Lãnh Đông Húc cười lạnh lùng, khóe môi nhếch lên, "Không có làm gì quá phận, nghĩa là tụi cháu vẫn làm chuyện quá phận? Cậu Dạ Triệt, vừa rồi cháu cũng không biết cô ấy chính là mợ út của mình, vì muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ mẹ, nên cháu cố ý ôm eo của cô ấy......"
Mộ Dạ Triệt nghe được âm thầm cắn răng một cái, lên tiếng trách mắng: "Từ giờ trở đi, cháu đã biết cô ấy là mợ của mình!" Bởi vậy đừng có làm những hành động quá phận!
"Ừm, từ giờ trở đi đã biết." Lãnh Đông Húc nhẹ nhàng cười như cũ, nắm tay đấm đấm vào bả vai của Mộ Dạ Triệt, hai người càng như là anh em, mà không phải cậu cháu, "Lần này trở về ngoài việc thăm ông ngoại, cũng thuận tiện nhìn xem vợ của cậu. Nhưng không nghĩ tới cháu cùng mợ sẽ lấy phương thức này mà gặp mặt, phương thức thật kỳ lạ, nhưng cháu cũng thật hưởng thụ. Cháu không nghĩ tới là cậu sẽ bộc phát ra như vậy, bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình......Sorry, trước đó cháu cũng không biết cô ấy là mợ của mình, chỉ là muốn chọc giận mẹ mà thôi, để bà biết khó mà lui, ha ha."
Sự tức giận trên mặt của Mộ Dạ Triệt bị đánh tan, liếc mắt nhìn Lãnh Đông Húc một cái, "Buổi chiều tan tầm chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, lâu rồi chúng ta không gặp mặt, hôm nay chính thức giới thiệu Cổ Dư cho cháu biết."
"Được." Lãnh Đông Húc sảng khoái gật đầu, thật chờ mong buổi gặp mặt này, "Đi đến quán bar Bear mà chúng ta thường đến trước kia, nghe nói Cẩm thành bên này có chi nhánh của nó, cậu mang theo mợ đến đó, cháu cụng ly với cô ấy."
Đôi mắt Mộ Dạ Triệt u tĩnh như nước tỏ vẻ đồng ý, xoay người, cùng Cổ Dư đã thay quần áo xong ngồi lên xe.
Giờ phút này Cổ Dư vì che khuất dấu hôn ngấn trên người, đã tự giác mặc võ trang hạng nặng, ăn mặc thật kỹ càng, cô liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, tò mò hỏi: "Daniel có quan hệ gì cùng Mộ gia của anh? Hình như anh ta rất quen thuộc với chị Hai, cũng rất quen thuộc với anh." Thật ra cô không thể tin được Mộ bí thư sẽ có người cháu ngoại lớn như vậy! Tuổi cùng với Mộ Dạ Triệt cũng không chênh nhau lớn lắm!
Mộ Dạ Triệt dùng một loại ánh mắt xem kẻ ngốc mà nhìn cô, lạnh lùng cong môi, để tự cô tìm đáp án, "Từ hôm nay trở đi, Daniel sẽ vào ở trong Mộ gia, chạm mặt cả ngày với em, em đoán xem anh ta có quan hệ gì với chúng ta? Đương nhiên, anh ta tuyệt đối không có khả năng trở thành tình nhân của em!"
"Em chưa từng nói anh ta là tình nhân của em!" Cổ Dư tức giận xoay đầu qua, không biết nói gì với người đàn ông này, "Tùy anh thích nói gì thì nói! Em mặc kệ!" Cô bị tức thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi lên cửa kính xe......
Mộ Dạ Triệt liền cười không tiếng động, nhìn cô một cái, không hề để ý cô, tiếp tục cúi đầu lật xem công văn trong tay.
Thật lâu sau về tới tòa thị chính, đầu tiên là Mộ Dạ Triệt đưa thư ký đi vào văn phòng, còn Cổ Dư thì đeo thẻ nhân viên đến phòng tài liệu sửa sang lại hồ sơ, kéo cây thang đi tới đi lui, chạy tới chạy lui, hai người thoáng nhìn không có quan hệ gì.
"Thư ký Cổ, đơn xin đổi bộ phận làm việc của cô đã được phê duyệt, lại văn phòng bên này một chuyến." Nữ trưởng phòng Văn Khoa Dài ở phòng tài liệu gõ gõ cửa bên này, giơ giơ lên văn kiện trong tay mình, "Vừa rồi lãnh đạo để tôi đưa tới cho cô, cô ghi rõ nơi xin được chuyển đi, bởi vậy lãnh đạo nhìn qua ký ngay lập tức, cho cô đến văn phòng thị trưởng hỗ trợ sửa sang lại tài liệu, nơi đó thiếu một nhân viên tài liệu, có thể để cô tạm thời thay thế bổ sung."
"Có ý gì?" Cổ Dư leo xuống từ cây thang, dùng khăn mặt xoa xoa mồ hôi trên trán, xoay mặt qua nhìn công văn. Rõ ràng mấy ngày trước, cô viết rõ nơi mình xin đổi đi -- rời khỏi văn phòng thị trưởng, đến nhận chức ở cơ quan giám sát, hiện tại lại đưa cô đến đây?
"Gì nữa, giấy trắng mực đen đều ghi rõ, đồng chí Cổ Dư làm nhân viên tư liệu của văn phòng thị trưởng, bắt đầu có hiệu lực từ ngày mai." Văn Khoa Dài lấy tay chỉ chỉ vào tờ giấy trắng mực đen kia, dùng móng tay mà chỉ chỉ vào con dấu chạm nổi rồng bay phượng múa của thị trưởng, trong giọng nói chứa đầy sự hâm mộ, "Chuyển đến văn phòng thị trưởng là một công việc béo bở, thư ký Cổ sau khi đi qua đó cũng đừng quên đồng nghiệp ở phòng tài liệu nhé, có thể giúp liền giúp chúng tôi......"
"Oa, thư ký Cổ chuyển đến văn phòng thị trưởng à, chúc mừng chúc mừng." Vào người đồng nghiệp ở bên cạnh nghe tiếng lập tức xúm lại đây, tò mò thăm dò công văn quyết định chuyển bộ phận làm việc, cùng đợi Văn Khoa Dài dán ngoài bảng thông báo, còn bọn họ thì xúm lại quanh Cổ Dư, không ngừng thúc đẩy thì thầm, "Thư ký Cổ, hôm nay mời chúng tôi đi ăn đi, chúc mừng cô thăng chức!"
"Đến Cát Tường Lâu đi, nơi đó khung cảnh không sai, gần đây lại vừa khai trương, rượu nước gì đều được miễn phí......"
Cổ Dư vội vàng nhận lấy công văn, nói với mọi người, "Nếu xác định là chuyển đi nơi khác, tôi sẽ hẹn thời gian mời mọi người đi ăn, đêm nay sợ vội vàng quá." Vừa rồi ở trên xe, Mộ Dạ Triệt báo cho cô biết, đêm nay hắn cùng cháu trai chính thức gặp mặt, bảo cô đi cùng! Cho nên cô không dám cho cháu trai leo cây!
"Không phải trong quyết định đã thông báo chuyển đi nơi khác rồi sao? Chẳng lẽ thư ký Cổ lại muốn cân nhắc chuyện này với chúng tôi sao?" Đồng nghiệp tiếp tục vây chặt lấy cô như nêm cối, thật sự biết rõ cái tính vắt cổ chày ra nước, keo kiệt so đo của cô, lần này mới không dễ dàng buông tha cô, bên trái bên phải khóa chặt cô lại, nhất định đêm nay phải bắt cô mời khách, "Một lần trước, cô dời lịch hẹn, cùng thêm một lần trước nữa, mỗi lần đều là thư ký Cổ nói đợt sau, giờ có bao nhiêu cái đợt sau đây? Ngày mai thư ký Cổ chuyển đến văn phòng thị trưởng quản lý tài liệu rồi, chúng tôi ở bộ phận bình dân làm gì có cơ hội để được cô hẹn nữa! Bởi vậy lần này cô nói cho rõ xem, rốt cuộc có mời hay là không?"
"Đúng vậy thư ký Cổ, cô không có xem chúng tôi là đồng nghiệp, nhất là lúc này đây. Nếu cô cứ mãi từ chối, chứng tỏ cô không có xem đồng nghiệp chúng tôi vào mắt, hoàn toàn là xem thường chúng tôi......"
"Ôi -- mọi người đừng hiểu lầm!" Cổ Dư nâng tay cắt ngang lời chỉ trích của bọn họ, nghiêm túc nhìn mọi người, "Không phải là tôi không muốn mời mọi người, mà là đêm nay tôi có cuộc hẹn quan trọng! Tôi không thể lỡ hẹn! Bữa cơm này chúng ta dời qua lần sau được không?" Trước kia quả thật cô luôn viện cớ có hẹn mà từ chối trả tiền ăn cho đồng nghiệp, nhưng lúc này đây quả thật là cô có cuộc hẹn quan trọng!
"Thư ký Cổ, cô lại làm cái bộ dạng này rồi!" Đồng nghiệp bị lý do thoái thác của cô khiến bọn họ hoàn toàn phẫn nộ, lại một lần nữa làm ồn lên, quả thật cảm thấy chán ghét khi cô luôn mãi từ chối, vắt cổ chày ra nước! Giờ phút này cảm xúc của bọn họ tựa như một chuỗi súng bắn đạn ngược kịch liệt, luôn mãi phản cảm khi Cổ Dư cứ từ chối hoài, thậm chí là khinh bỉ cô.
"Tôi nói nè, ăn một bữa cơm của cô có thể khiến cô mất một miếng thịt trên mặt sao? Về phần keo kiệt đến mức độ này, mỗi lần cô đều viện cớ mình có hẹn mà qua loa tắc trách với chúng tôi?! Chúng tôi không chịu nổi cái điệu bộ này của cô, thư ký Cổ cứ giữ lấy tiền của mình đi, từ từ mà tiêu, chúng tôi không thèm bữa cơm này của cô nữa, cũng không trèo cao thân thiết được với người của văn phòng thị trưởng! Chúng ta đi thôi, đừng để ý cô ấy nữa!"
Cổ Dư thấy mọi người nói đi là đi, hoàn toàn trở mặt cùng mình, nhíu mày thật mạnh, kêu giữ mọi người lại: "Đêm nay tôi mời mọi người đến khách sạn Kim Khải Long, tôi bao toàn bộ chi phí vào cửa, phí rượu nước của mọi người!"
Nhóm đồng nghiệp đang phẫn nộ rời đi thế này mới chịu quay đầu, thần thái sáng láng nhìn chằm chằm Cổ Dư rốt cuộc cũng chịu chi tiền mời khách, bữa tiệc này không để cô gái vắt cổ chày ra nước này trả thật nhiều tiền thì không thể, "Bao gồm một ít rượu nổi tiếng, hoa quả, điểm tâm, cùng tất cả chi phí! Nhưng có khả năng sẽ có người say rượu, cần phải đặt sẵn mấy phòng......"
"OK, không thành vấn đề, mọi người thích ăn gì liền gọi cái đó! Không có giới hạn!" Cổ Dư hung hăng cắn răng một cái, quyết định lúc này tiêu xài rủi ro, để cho những người này ăn no một lần! Không phải là mời một lần thôi sao, đừng có ngầm mắng cô là vắt cổ chày ra nước