Edit: Ramsessivy
Cổ Dư bị Mộ Dạ Triệt nổi giận lôi ra khỏi Mộ gia, dọc đường đi cô giãy dụa đánh đấm hắn, vẫn như cũ không thể tránh được sự kiềm chế của Mộ Dạ Triệt. Cô vô cùng buồn bực vì hành vi của Mộ Dạ Triệt, nhưng cô càng muốn biết người đàn ông này rốt cuộc đang muốn làm cái gì!
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Anh là kẻ điên sao? Ngày hôm qua thì nói tuyệt đối không có yêu một cô gái thô bạo như tôi, hôm nay lại giữ lấy người không chịu buông! Rốt cuộc anh muốn như thế nào! Anh là tên khốn một chân đạp ba thuyền!" Cô bị sự thay đổi thất thường của hắn biến thành bạo phát hoàn toàn, hung hăng hất tay ra khỏi sự kiềm chế của hắn, không để ý đến nguy hiểm cổ tay sẽ bị vặn gãy, lui về sau mấy bước xa, "Từ khi anh bao dưỡng Lâm Tiêm Tiêm, lại lúc nóng lúc lạnh với tôi, bắt đầu từ khoảnh khắc đó anh vốn không có tư cách để gặp mặt tôi! Thậm chí là đụng vào tay của tôi, cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm! Bởi vậy mời anh cách xa tôi ra một chút, đừng có bôi nhọ tình yêu trước đây tôi dành cho anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh biến thành một con cầm thú chần chừ!"
Mộ Dạ Triệt thấy cô phản ứng kịch liệt, chính lửa giận trong lòng mình cũng đang chậm rãi bình ổn, cười lạnh mà nói: "Ngoài việc ngày mai không cho phép em hẹn hò với Đông Húc, những việc khác em đều có thể làm." Vốn dĩ người thắng ván cờ này là hắn, hắn tuyệt đối không cho phép người vợ trên danh nghĩa của mình hẹn hò cùng người đàn ông khác, nhưng một giây cuối cùng Mộ bí thư lại nhúng tay, mới đưa đến cục diện bị xoay chuyển!
Bởi vậy cô gái này không thật sự nghĩ rằng cô có thể hẹn hò mai mối cùng Đông Húc chứ? Mượn tay người khác để thắng ván cờ này là xấu lắm, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình thua cuộc!
Cổ Dư theo dõi mạt cười lạnh trên gương mặt tuấn tú của hắn, biết rõ hắn không chịu thua cuộc trong ván cờ vừa rồi, thái độ vô cùng cường ngạnh, liền tiếp tục lùi về sau mấy bước, quyết định đi trước! Thật ra người đàn ông này so với cô còn có thể xấu tính hơn, nhất định phải can thiệp chuyện của cô, cô chán ghét nhìn thấy hắn như vậy! Bởi vậy mặc kệ ván cờ vừa rồi thắng hay thua, cũng không thể ngăn cản cô một lần nữa tìm kiếm người chồng tương lai của mình!
Vì thế cô xoay người đi nhanh vào cửa nhà, một lần nữa chạy trở về!
Mà phía sau, Lãnh Đông Húc cũng đi ra theo, hắn thấy Cổ Dư đi về, mà gương mặt tuấn tú của Dạ Triệt thì âm tình bất định, nội tâm tựa như đang giãy dụa, liền đi lại đây cười nói: "Dạ Triệt, vừa rồi dáng vẻ của cậu xấu lắm."
Thì ra hai người cũng không có rời đi, mà là đứng ở ngoài nhà, cái đầu cuồng nộ của Dạ Triệt bị gió lạnh thổi đến thanh tỉnh, biết chính mình đang làm cái gì!
Cô mới không theo hầu bà già nổi điên này! Bà tự chơi một mình đi!
Đi về Mộ gia, cô gặp Mộ bí thư chờ ở cầu thang, trên gương mặt phủ đầy lo lắng, hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, "Dạ Triệt......luôn luôn tức giận, hai người......đang cãi nhau chuyện gì......không được tự nhiên sao? Chẳng lẽ......là giận ba vừa rồi giúp con?"
---
"Ba giúp con xoay chuyển toàn cục ở thời điểm cuối cùng, đương nhiên anh ấy sẽ tức giận." Cổ Dư ngồi xổm trước mặt Mộ bí thư, giúp ông chỉnh lại cái chăn trên chân, nhẹ nhàng cười cười, "Nhưng mà hiện tại không có việc gì, anh ấy đang nói chuyện phiếm với Đông Húc ở bên ngoài, ba không cần phải lo lắng. Giờ không còn sớm, ba đi nghỉ ngơi đi, chúc ba ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon." Mộ bí thư cười gật gật đầu, nhìn theo cô lên lầu.
Cổ Dư về tới phòng, nhưng cô ngẩn người nhìn ngăn tủ quần áo của mình, suy nghĩ có nên dọn ra ngoài ở hay không. Nhưng nếu dọn ra ngoài, lại phải tìm cái cớ đối phó với Mộ bí thư và Mộ thái thái, để không kíƈɦ ŧɦíƈɦ Mộ bí thư đang sinh bệnh! Cuối cùng sau khi mãi suy tư, cô nghĩ tới một biện pháp thích đáng, gọi điện thoại cho Thị Na,
"Nhận lời dẫn đoàn đi du lịch Thái Lan, dùng một trăm vạn kia mua một căn hộ nhỏ, thế nào? Chúng ta cùng nhau dọn qua ở, thời điểm tôi không ở được thì cô tìm một người bạn để chia phòng, hoặc là cô cùng Diệp Tuấn Sinh ở lại. Mà từ giờ trở đi, chúng ta bắt đầu tìm phòng trước."
Thị Na bừng tỉnh khi bị cô gọi điện lúc nửa đêm, mơ hồ không rõ mà ách xì một cái, "Có thể, nhưng có đôi khi Tuấn Sinh sẽ tới nơi này, chị không cần để ý là được." Cô cũng muốn mua một căn hộ ở bên ngoài để ở, đúng ý của cô!
"Vậy ngày mai cô đi tìm phòng, tầm chín mươi đến một trăm vạn là được!"
"OK, việc này cứ giao cho tôi, cúp máy nhé." Thị Na vì tiếp tục ngủ, nhanh chóng treo máy, không cho Cổ Dư dong dài.
Cổ Dư thì nằm ngủ trên giường, lăn qua lộn lại mấy vòng, cuối cùng trùm chăn kín từ mông lên đầu, cuộn lại thành một cục. Cô vẫn thích ngủ như vậy, im lặng, như vậy mới khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nhưng anh trai Cổ Ngạo của cô không cho cô ngủ như vậy, bởi vì không tốt cho thân thể, dễ tạo thành bệnh về hô hấp, đè ép trái tim, cho nên bỗng nhiên cô nhớ đến anh trai của mình, tưởng tượng nửa đêm anh trai đi qua phòng của cô, lấy tay nhẹ nhàng xốc lên cái chăn trên đầu của cô, chỉnh lại cho cô cái chăn.
Mới trước đây thôi, bởi vì cha mẹ không còn, không có ai theo cô, cô vẫn chui trong ổ chăn mà ngủ, hơn nữa có thể cam đoan duy trì ngủ với tư thế này đến sáng sớm, không chịu chui ra từ ổ chăn. Anh trai đưa cô đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói cô bị sợ bóng tối mới đưa đến tâm lý trốn tránh, chứng bệnh quái gở. Nhưng cô có thể kiên rì nhiều năm như vậy, điều này chứng minh cô đã nuôi thành thói quen, đã là không thể thay đổi.
Là giống như, có mấy bé gái có thói quen ôm búp bê đi vào giấc ngủ, tính ỷ lại vô cùng mạnh, hai cái này đều giống nhau.
Điều anh trai lo lắng nhất, chính là trái tim của cô không thoải mái, sợ cô trùm chăn kín từ đầu đến chân không thở được mà chết.
"Có chắc yêu là đây ầy ậy... có chắc yêu là đây......" Cô đang trùm chăn ngủ, điện thoại trên tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên, vang lên tiếng chuông vui, "Có chắc yêu là đây ầy ậy... có chắc yêu là đây......" Hình như anh trai biết suy nghĩ của cô, thế nhưng vào lúc nửa đêm rạng sáng lại gọi điện cho cô, "Hôm nay có một người bạn ở tòa thị chính đưa cho anh một tin tức, nghe nói em xin nghỉ việc ở tòa thị chính, vì sao?" Tiếng nói có tia lo lắng, cũng chứa đựng một ít tức giận.
Bởi vì em gái nghỉ việc ở tòa thị chính, thế nhưng lại không cho anh trai biết!
Cổ Dư ngồi dậy từ trong chăn, chột dạ lấy tay chải chải tóc dài, còn buồn ngủ tựa vào đầu giường: "Anh." Gần đây anh trai bận chuyện lo hôn lễ, chuẩn bị chính thức cùng Mã Nhã Thanh bước vào cung điện hôn nhân, bởi vậy không thể quan tâm đến chuyện của cô. Nhưng hiện tại nếu anh trai đã hỏi, cô phải tìm một vài lý do qua loa đại khái, nhưng lại không thể lộ ra dấu vết, "Anh vẫn biết là em không thích công việc khô khan nhàm chán ở cơ quan, em muốn tìm một công việc mới mẻ khác."
"Dạ Triệt bên đó làm sao bây giờ?" Cổ Ngạo lại trầm giọng hỏi, cũng không muốn chính mình suy nghĩ tiêu cực, "Một khoảng thời gian trước, hai ông bà Mộ gia gọi điện báo cho anh biết, em cùng Dạ Triệt ở trên xe trong khu Trống Da Cá Lâu đã chân chính trở thành vợ chồng, bởi vậy anh vẫn cảm thấy vui mừng cho em, may mắn chính mình không có nhìn lầm tấm lòng mà Dạ Triệt dành cho em. Nhưng hiện tại hai người lại đang xảy ra chuyện gì? Không phải Dạ Triệt đã thấy rõ ràng lòng mình sao! Vì sao hai người còn đang giận dỗi nhau?!"
Cổ Dư cắn cắn môi dưới, nhất thời cũng cảm thấy có chút ủy khuất, cầm di động, xoay người nằm úp sấp xuống giường, đá hai chân mà nói: "Là do anh ấy âm tình bất định, đâu có liên quan gì đến em! Anh, anh nghĩ sai rồi, em cùng Dạ Triệt không có phát sinh quan hệ thân thể, đừng nghe hai ông bà Mộ gia thêm mắm thêm muối."
"......" Cổ Ngạo bên kia không nói gì, trầm ngâm một lát lại nói: "Cho dù không có thật sự động phòng, vậy chắc là cũng có tiếp xúc tay chân. Nếu như vậy, em ngoan ngoãn ở bên cạnh Dạ Triệt đi, anh sẽ giúp em lấy lại vị trí nữ thư ký trưởng, cho em cùng anh ta sớm chiều ở chung! Hiểu không?" Nếu Mộ Dạ Triệt có thể làm ra từng bước này, vậy cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với Cổ Dư! Anh tuyệt đối không thể để em gái mình chắp tay nhường vị trí nữ thư ký trưởng như vậy được, đó là biểu hiện của kẻ yếu!
Làm sao Cổ Dư có thể cứ như vậy nghỉ việc được?! Năng lực của cô thế nào chẳng lẽ so ra kém cỏi hơn một cô thư ký mới suốt ngày lấy thân chiêu đãi mắt người sao?! Sự việc điều nhiệm lần này của tòa thị chính, hoàn toàn là một loại vũ nhục đối với Cổ Dư! Chức vị nữ thư ký trưởng vốn chính là Cổ Dư dùng năng lực của mình mà có được, cô có năng lực đảm nhiệm, làm sao có thể cứ như vậy bị đá ra ngoài!
"Không được, anh! Em không muốn quay lại tòa thị chính!" Quả nhiên Cổ Dư lập tức cự tuyệt, thân hình lại lập tức ngồi dậy từ trên giường, đủ để thấy được cảm xúc kích động của cô, "Hiện tại em đã tìm được công việc hướng dẫn viên du lịch! Hôm nay khai trương, kinh doanh lời mấy ngàn tệ! Anh không thể áp giải em đến cái nhà giam đó được, buồn chết! Em sẽ hỏng mất!"
"Em phải quay lại tòa thị chính." Cổ Ngạo cũng vững vàng kiên quyết, xem ra đã sớm quyết định vì em gái, "Chỉ cần em là con dâu của Mộ gia, em nhất định phải ở tòa thị chính!"
"Em đã nghỉ việc trước mặt tất cả đồng nghiệp, cũng sử dụng phương pháp ném đơn từ chức vào mặt trưởng phòng, làm sao em còn trở về đi làm nữa?!" Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Dư trợn to thành hai quả bóng cao su, một tay chống nạnh không ngừng đi tới đi lui trong phòng, "Anh đây là làm em trở về để bị bọn họ chê cười sao?"
Cái gì mà chức vị nữ thư ký trưởng, cô đúng là không thèm mới quăng đơn nghỉ việc vào mặt trưởng phòng Chiến Sâm, hoàn toàn chặt đứt đường lui của mình! Ai muốn chứng minh năng lực