Edit: Ramsessivy
Một đoạn truy đuổi qua đi, cuối cùng hai người bình tĩnh xuống. Cổ Dư không hề chạy trốn xung quanh, Mộ Dạ Triệt cũng không lại đuổi theo không buông, mà là bình tĩnh để ý chuyện này, lẳng lặng đứng chung một chỗ.
Nhưng mà sau khi Mộ Dạ Triệt buông Cổ Dư ra, Cổ Dư cũng không có kích động đến rơi nước mắt, cười nói: "Mặc kệ lời nói vừa rồi của anh là thật hay giả, lần đi du lịch Thái Lan này em nhất định phải đi! Em sẽ thực hiện lời hứa hoàn thành hai tháng hôn nhân, nhưng xin anh đừng vô lý can thiệp đến tự do thân thể của em! Trước mắt em chỉ kiên trì một chút, có Lâm Tiêm Tiêm sẽ không có em! Có em sẽ không có cô ta! Em cùng cô ta tuyệt đối không có khả năng đồng thời xuất hiện ở cạnh anh!"
Mộ Dạ Triệt nghe được nhíu mày, cười nhìn cô gái trước mặt này: "Không có cách nào! Lần này anh cũng thuận tiện đi du lịch Thái Lan, mời em làm hướng dẫn viên du lịch thì thế nào? Anh không ngại chung đoàn cùng Đông Húc, người một nhà tổ chức thành đoàn du lịch rất có ý nghĩa."
"Vậy công việc của anh ở tòa thị chính thì làm sao giờ?" Cổ Dư không nghĩ tới hắn thật sự đi theo du lịch đến Thái Lan!
"Gần đây tòa thị chính không có chuyện gì quan trọng, anh cần nghỉ ngơi một chút." Mộ Dạ Triệt nhẹ nhàng cười nói, đôi mắt xán lạn, cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn, "Từ giờ trở đi, hai vợ chồng chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch Thái Lan, bởi vậy đừng có lại thay đồ chạy trốn! Hiện tại em tự xem lại gương mặt hóa trang của mình mà xem, dọa khiếp tiếp viên hàng không cùng hành khách, căn bản không thể chạy thoát khỏi cặp mắt của anh! A. Cho dù em có hóa trang xấu như thế nào, em cũng vẫn là Cổ Dư!"
"Phải không?" Cổ Dư cười không sao cả, trả lời hắn: "Vậy nếu em chạy trốn thành công, anh cũng đừng đuổi theo nữa!"
"Nếu em thoát khỏi lòng bàn tay của anh, anh nhất định sẽ không đuổi theo em." Mộ Dạ Triệt cười gật gật đầu, dùng tay phủi phủi đi lớp phấn da ngăm đen trên mặt cô, bảo cô đi tẩy trang, "Một chiêu này qua đi, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của em. Anh cảm thấy em có thể dùng thủ đoạn cao tay để chính mình trốn thoát thành công, ví dụ như làm cho chính mình trở thành nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp hoặc là ngôi sao nữ, nghênh ngang thoải mái ra khỏi nơi này."
"......" Cổ Dư cảm thấy hắn nói có lý, hơi hơi nghiêng mặt, không để ý đến sự chế nhạo của hắn, quả nhiên đi vào toilet, tẩy trang lớp phấn dày trên mặt, khôi phục lại da thịt trắng nõn của mình. Để một lần nữa, cô nhất định sẽ biến thân thành người mẫu xinh đẹp hoặc là tiếp viên hàng không, nghênh ngang đi qua trước mặt hắn!
Sau khi tẩy trang xong, hai người trở lại chỗ ngồi. Đông Húc cảm thấy thật khiếp sợ khi hai người hòa hảo như lúc ban đầu, đi tới cười nói với Cổ Dư: "Vừa rồi không phải hai người đánh nhau một trận trong phòng thay quần áo chứ?" Hắn còn tưởng rằng Dạ Triệt sẽ hung hăng trừng phạt Cổ Dư một chút trong phòng thay đồ, để một lòng của Dạ Triệt nuốt xuống cơn giận trong cổ họng!
"Anh cho là thế nào?" Cổ Dư đắp lại cái chăn trên người, tìm tư thế để ngủ, tỏ vẻ cô cùng Dạ Triệt không có chuyện gì, "Cậu của anh sẽ cùng chúng ta đi du lịch Thái Lan." Cô nhắc nhở Đông Húc, nằm xuống ngủ.
"Hử, phải không?" Đông Húc tựa như khiếp sợ, quay đầu nhìn về Dạ Triệt ở bên cạnh, cười nói: "Thân là thị trưởng, cậu xác định có thể vứt bỏ tất cả công vụ, đi du lịch Thái Lan sao?" Đối với việc xuất ngoại, chỉ sợ Dạ Triệt không có sắp xếp một chút nào, chính là nhất thời quyết định theo Cổ Dư bay qua Thái, hành trình vội vàng!
Dạ Triệt nâng mắt liếc hắn một cái, cảm thấy giờ phút này Đông Húc chướng mắt vô cùng, thản nhiên cười lạnh: "Đông Húc, nếu vừa rồi cậu không đến, có phải cháu tính để Cổ Dư mặc bộ đồ con thỏ này mà bay qua Thái Lan, chọc mọi người chê cười hay không? Trước khi đưa cô ấy đi Thái Lan trong hai tháng này, cháu đã hỏi cô ấy có đồng ý hay chưa? Cậu đã cho phép chưa?!"
Hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Đông Húc, sớm đã tức giận lan tràn đối với Đông Húc!
Nếu vừa rồi hắn đến chậm một bước, Cổ Dư hồ đồ ngốc nghếch liền bị Đông Húc lừa đến Thái Lan! Mà người anh em tốt Đông Húc này, thế nhưng thật sự có ý đồ với người phụ nữ của hắn!
"Dạ Triệt, Cổ Dư chính là đi Thái Lan giải sầu, cũng không phải vĩnh viễn không trở lại." Đông Húc cười giải thích, trên gương mặt tuấn tú không hề có chút áy náy, ngược lại cảm thấy thú vị, liếc mắt nhìn Cổ Dư một cái, "Hai người đã nói chuyện rõ ràng với nhau, vậy tiếp theo để Cổ Dư quyết định đi. Cháu tôn trọng tất cả quyết định của cô ấy, đi hay không, để cô ấy lựa chọn."
Cổ Dư ở một bên nghe vậy liền mở một con mắt, không chút do dự mà trả lời hắn: "Đương nhiên là tôi sẽ đi Thái Lan, Dạ Triệt cũng đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức thành đoàn đi du lịch! Đông Húc, anh trở về nghỉ ngơi đi, tôi không sao."
"Tốt lắm." Đông Húc gật gật đầu, liếc mắt nhìn Dạ Triệt một cái, cười rời khỏi đó.
Chờ hắn rời đi, Cổ Dư hoàn toàn mở hai mắt, quay đầu nhìn Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh, không rõ vì sao hắn cứ nhìn chằm chằm cô.
Cô ho nhẹ hai tiếng, lại điều chỉnh tư thế ngồi, tỏ vẻ cô ngồi không được tự nhiên, sau đó quay người nằm lại đây, cố ý bốn mắt nhìn Mộ Dạ Triệt, đối diện với nhau. Ai sợ ai nào, hắn nhìn chằm chằm cô không rời, thật ra cô cũng có một vấn đề mấu chốt muốn hỏi hắn một chút!
Bởi vì vừa rồi có một đám tiếp viên hàng không vây quanh bên người, cô không có tiện lật tẩy mối quan hệ giữa Mộ Dạ Triệt cùng Lâm Tiêm Tiêm, chỉ để lộ mối quan hệ giữa cô cùng hắn! Nhưng nếu vừa rồi Mộ Dạ Triệt vừa biểu lộ cõi lòng của mình với cô trước phòng thay quần áo, như vậy nhất định cô phải hỏi rõ hắn mới được!
"Có một vấn đề muốn hỏi anh một chút." Cô nằm nghiêng, ánh mắt nhìn Mộ Dạ Triệt không trốn tránh, cười nói: "Nếu những lời vừa rồi của anh là nói thật, như vậy em cho anh lựa chọn một người giữa em cùng Lâm Tiêm Tiêm, anh sẽ chọn ai?"
Nếu hắn đã biểu lộ chân tình với cô, như vậy từ nay về sau, cô tuyệt đối không cho phép Lâm Tiêm Tiêm xuất hiện ở trong mắt mình! Mặc dù cô cũng không cho rằng những lời vừa rồi của hắn là thật!
Mộ Dạ Triệt nghe vậy quả nhiên chớp mắt, biểu tình trở nên ngưng trọng, có chút đăm chiêu nhìn cô, "Anh cùng Lâm Tiêm Tiêm chỉ chơi một trò chơi đơn giản, thời khắc điều cô ấy đến văn phòng thị trưởng là đã xong. Cô ấy ở tòa thị chính chỉ là một thư ký, không đảm nhận bất kỳ nhân vật nào. Mà đối với Cổ Dư em, anh sẽ một lần nữa nhìn kỹ vị trí của em ở trong lòng anh."
Quả nhiên, Cổ Dư ở phía đối diện trừng lớn mắt, tỏ vẻ cô đã muốn bắt đầu tức giận, không thích nghe những lời này của hắn, "Có phải đối với mỗi người thư ký của mình, anh đều dùng một căn biệt thự xa hoa để bao dưỡng bọn họ phải không?! Hơn nữa, anh thường xuyên ở lại bên kia nguyên đêm không về, thậm chí còn thưởng thức dáng người khêu gợi của cô ta ở văn phòng! Anh chính là một tên ngụy quân tử, bên nào cũng đều muốn có!" Thôi, chỉ biết nói tiếp chuyện này sẽ chọc cô nổi giận không ngừng! Cô đã muốn cực lực nhịn xuống cơn giận, không nghĩ đến việc lại tra tấn mình!
"Anh cứ xem như em chưa nói gì!" Cuối cùng cô lại trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nhanh chóng chấm dứt đề tài này! Không phải là cô nhất định phải nhắc lại chuyện cũ thương tâm, mà thái độ của hắn mới là điểm mấu chốt!
Mộ Dạ Triệt thấy cô tức giận, bên môi thản nhiên nở nụ cười, đúng là vươn tay vỗ vỗ cô, "Nếu anh nói giữa anh và Lâm Tiêm Tiêm không phát sinh chuyện gì, anh sẽ cố gắng hết sức phát hiện cái đẹp của em, em có muốn cùng anh thử một lần hay không? Trong khoảng thời gian ở chung hai năm này, anh không thể nói anh yêu em đến khắc cốt ghi tâm, thậm chí là không thể chấp nhận một số thói hư tật xấu của em, không thể nói là yêu, nhưng anh hiểu được anh không có thói quen không có em ở bên cạnh, anh đã cho rằng em chính là một phần trong cuộc sống của mình, em nguyện ý cho anh nếm thử cơ hội này sao?"
Sau khi Cổ Dư dõi theo hắn thật lâu, "Nhưng mà anh không thể chấp nhận một ít thói hư tật xấu của em! Ví dụ như uống rượu, nói lời thô tục, tướng ngủ khiếm nhã!" Thế này còn tiếp tục thử nhìn xem thế nào nữa?
"Anh có thể thay đổi cái nhìn của mình, em cũng có thể thích hợp sửa lại những thói quen đó." Mộ Dạ Triệt cười nói ôn nhã, trong tuấn mỹ mang theo chút ôn nhu, "Ví dụ như mỗi lần uống rượu thì uống ít một chút, thời điểm tức giận cũng gắng nhịn xuống hết sức, không mắng chửi lời thô tục, cuộc sống nghỉ ngơi bình thường. Em có biết 21 ngày có thể nuôi được một thói quen, nhưng muốn từ bỏ một thói quen cũng rất khó khăn. Em nguyện ý sao?"
"Em......" Cổ Dư quanh co một chút đối với ánh mắt nhu hòa của hắn, cảm giác giờ phút này trong cơ thể Mộ Dạ Triệt cũng không có người khác tiến vào, vẫn là hắn tao nhã nho nhã trước kia, có lẽ khi thì hắn sẽ lập tức dùng sức lực mà túm giữ cô vào lòng, khí phách đàn ông thông qua một loại thủ đoạn ấm áp để biểu hiện ra ngoài, nhưng tuyệt đối sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái! Một thời điểm khác, hắn lại là vương giả nho nhã lịch sự, trong soái khí không mất đi nhu tình!
"Em, sẽ suy nghĩ một chút." Hoặc là nói, cô cần quan sát một chút. Dù sao chịu đựng nhiều lần tức giận như vậy, bị hắn dùng lời nói đầu môi tổn thương cô nhiều lần, vậy cô làm sao có thể dễ dàng để chính mình luân hãm được?! Lời nói của đàn ông không thể tin, hơn nữa gần đây Mộ Dạ Triệt có tính tình thay đổi nói mỗi một câu, càng không thể tin được! Hành động chân thật của hắn, mới là lời hứa có sức thuyết phục tốt nhất!
Khóe môi Mộ Dạ Triệt thản nhiên hiện lên ngấn cười, ánh mắt nhu hòa, bảo cô ngủ đi, không cùng cô nói chuyện về vấn đề này nữa.
Hắn đối với Cổ Dư trong giai đoạn này, ngoài việc không thể chấp nhận việc cô vĩnh viễn rời khỏi hắn, thật ra cũng có một loại áy náy, sớm đã dấu diếm thật sâu ở trong nội tâm của hắn. Từ thời khắc tiếp xúc với Lâm Tiêm Tiêm, hắn vẫn thật xin lỗi Cổ Dư, bởi vậy trong cảm nhận của hắn, thật ra loại tình cảm áy náy mới chiếm cứ vị trí nhiều nhất! Mà không phải yêu! Lời nói của hắn đã làm thương tổn Cổ Dư nhiều lắm, thẹn với cô!
Thật ra trong vài chục năm cuộc đời của mình, hắn nhìn thấy trái tim của mình vô dụng, không có một cô gái nào có thể khiến trái tim hắn đập thình thịch! Mười mấy năm nay không có cô gái nào khiến hắn vừa gặp đã yêu! Bởi vì thời thơ ấu bị tổn thương, khiến hắn có một loại cảm giác mâu thuẫn khó hiểu đối với các cô gái xinh đẹp! Bởi vậy hắn không có khả năng vừa gặp đã yêu bất kỳ cô gái nào, khiến tim mình đập thình thịch! Chỉ có giống như Mộ Thanh Như, ở chung thật ấm áp, dần dần khiến cho hắn có cảm giác rung động. Đó mới là hắn thật sự yêu!
Mà hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm chơi một trò chơi đơn giản, trò chơi vừa mới bắt đầu, Lâm Tiêm Tiêm đã lún xuống rất nhanh, liền sắp chấm dứt! Nhưng khi hắn đã muốn thu tay lại trong trò chơi này, hắn cũng không thể để Cổ Dư vì hắn mà đi xa tha hương. Cổ Dư phải ở Cẩm thành, sinh hoạt cùng người nhà của mình, chứ không phải một mình cô đơn lẻ loi ở nước ngoài!
Điều này sẽ khiến hắn càng thêm thật có lỗi với cô!
---
Vài giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải.
Vé máy bay đi Thái Lan từ Thượng Hải đã được đặt sẵn, thời gian chuyển tuyến tầm năm sáu giờ, có thể đặt một phòng ở khách sạn để nghỉ ngơi, sau đó lại lên máy bay.
Vì vậy năm người chia làm ba phòng, hai vợ chồng ở hai phòng, cùng một phòng cho Đông Húc.
Cổ Dư không muốn ở một mình trong phòng khách sạn với Mộ Dạ Triệt, liền đề nghị đi ngắm tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, tranh thủ thời gian đi ngắm cảnh. Mộ Dạ Triệt cũng thoải mái đồng ý, cùng cô đi bên bờ sông của tháp truyền hình, hóng gió sông.
Nhưng dọc đường đi, bề ngoài xuất sắc của hai người khiến ánh mắt của người qua đường thật sự kinh diễm, thậm chí có người muốn chụp ảnh cùng cô gái lai Cổ Dư này. Cũng có người đẹp chủ động đến gần Mộ Dạ Triệt, ngưỡng mộ chiều cao của hắn, cùng với gương mặt tuấn