Lâm Ngọc Nhi vội vàng buông tay, nháy mắt để con gái lớn nâng Lâm Tiêm Tiêm dậy, chính mình thì quay đầu trừng mắt cảnh cáo Lâm Tiêm Tiêm một cái, đứng dậy hất hất mái tóc của mình, dường như không có việc gì mà xoay người cười nói với những người đối diện đứng ở cửa: "Tôi cùng hai đứa con gái đang ôn chuyện cũ, xin hỏi có vấn đề gì sao?"
Quản lí mang theo một đám nhân viên bảo vệ đi đến trước mặt bà, ánh mắt liếc nhìn bà ta như không, trực tiệp ra lệnh nhân viên bảo vệ: "Đưa vị tiểu thư này đi!"
Rốt cuộc Lâm Tiêm Tiêm được cứu trợ, nhưng bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng khí, cô đã hôn mê, hoàn toàn không có ý thức. Nhân viên bảo vệ không thể không nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa cô lên xe đậu trong khách sạn, hoàn thành nhiệm vụ Dịch Phong giao cho bọn họ.
Mà bên này, Lâm Ngọc Nhi bị quản lý khách sạn phá hỏng chuyện tốt, gương mặt trái xoan nhất thời âm trầm xuống, vẻ mặt tức giận, nhưng mà không có thể hiện mà là cười nhìn theo quản lý khách sạn rời đi, dặn Lâm Nho Nho lập tức đến bệnh viện chăm sóc em gái.
"Tiêm Tiêm là bị ai ôm đi, nhất định phải nói cho mẹ biết!" Bà nghiến răng nghiến lợi mà cười, nháy mắt ra ám hiệu với con gái lớn, "Vừa rồi là hai chị em đùa giỡn, Nho Nhỏ con lại không cẩn thận đẩy ngã Tiêm Tiêm, khiến cho nó bị hôn mê, hiểu không?"
"Mẹ, con biết rồi, giờ con đi xuống dưới đã." Lâm Nho Nhỏ thông minh đi theo phía sau của quản lý khách sạn, lấy thân phận chị gái đi theo Lâm Tiêm Tiêm, cũng muốn biết người cứu Tiêm Tiêm rốt cuộc là ai! Nhưng mà khi cô đi vào thang máy, vài nhân viên bảo vệ ngăn cản cô lại, không cho cô đi theo Lâm Tiêm Tiêm đến bệnh viện, chỉ cho ở lại thang máy!
Vì thế Lâm Nho Nhỏ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm bị ôm đi, chính mình thì bị giam ở trong thang máy, một lần nữa trở lại trên lầu!
Nhưng mà cũng là vì vậy, trong lòng Lâm Nho Nhỏ lập tức xuất hiện một vài người, đại khái có thể đoán ra là ai đang giúp Lâm Tiêm Tiêm! Gần đây Tiêm Tiêm cùng Phó Minh Khải lại một lần nữa trở về làm bạn, hai người đang bình thản cởi bỏ hiểu lầm trước kia, lén gặp mặt, bởi vậy ngoài Phó Minh Khải ra, còn có Mộ Dạ Triệt nhúng tay vào chuyện này!
Hai người đàn ông này đều có mối quan hệ không bình thường với Lâm Tiêm Tiêm, công tử con nhà giàu đều bị Lâm Tiêm Tiêm lấy đi! Đây cũng khiến là nguyên nhân khiến cho sự ghen tị của cô càng thêm vặn vẹo!
---
Lâm Tiêm Tiêm bị Dịch Phong đưa về biệt thự ven biển, bác sĩ đang làm kiểm tra toàn thân cho cô, sau khi xác định cô không gặp nguy hiểm, để cô nằm nghỉ ngơi.
"Tôi muốn gặp Mộ thị trưởng." Cô kêu lại Dịch Phong sắp rời đi, luôn luôn nhớ tới người đàn ông lúc nóng lúc lạnh này với mình, "Nghe nói anh ấy thay thế tôi đến Thượng Hải, gặp mặt cùng khách thế nào rồi?"
Dịch Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, thái độ lạnh như băng, máy móc trả lời: "Tôi không rõ lắm. Nếu Mộ thị trưởng đồng ý gặp cô, tự nhiên sẽ đến."
Sau khi anh rời đi, Lâm Tiêm Tiêm rất thất vọng, nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà.
Vốn hai ngày nay là cô phụ trách bay qua Thượng Hải gặp khách, nhưng Mộ Dạ Triệt đột nhiên để cô nhường vé máy bay lại cho hắn, không biết hắn vội vàng bay qua Thượng Hải như vậy là vì cái gì? Cô vẫn không rõ lắm rốt cuộc người đàn ông này đang làm cái gì, cũng không có quyền được hỏi đến. Nhưng mà tại không gian im lặng trong nháy mắt này, đột nhiên cô nhớ tới lúc trước Mộ Dạ Triệt từng nhắc tới tên của mẹ cùng cái tên Hàn Vũ Ngấn với cô, điều này khiến cô vô cùng nghi ngờ!
Cô từng nghe bác chồng nói, bác Hàn năm đó theo mẹ bay qua Singapore, vô cùng si mê với mẹ cô, nhưng bác Hàn cùng Mộ Dạ Triệt lại có quan hệ gì?! Mộ Dạ Triệt từng nói, muốn cho cô yêu hắn như Lâm Ngọc Nhi yêu Hàn Vũ Ngấn!
Những lời này khiến cho cô vô cùng khiếp sợ! Bởi vì cô không hiểu rốt cuộc giữa hai người này có quan hệ gì?
Đêm, im ắng, cô đang suy nghĩ, đột nhiên di động vang lên. Hai mắt mờ sương của cô đột nhiên sáng ngời, tưởng Mộ Dạ Triệt gọi đến, nhanh chóng bật dậy từ trên giường, "Dạ Triệt!" Nhưng khi cô hưng phấn nhận máy, điện thoại lại truyền đến âm thanh của Phó Minh Khải, nói với cô: "Hiện giờ có thời gian gặp nhau một chút không?"
"Có chuyện gì?" Cô không dấu được mất mát trong lòng, đúng là không có một tia vui sướng khi Phó Minh Khải chủ động gọi điện đến, nhìn đèn đầu giường, "Giờ thời gian không còn sớm, hai chúng ta gặp nhau có khả năng không được tiện."
Phó Minh Khải
Phó Minh Khải rõ ràng cảm thấy thất vọng khi bị cô cự tuyệt, trầm mặc một hai giây, lại nói giọng khàn khàn: "Tiêm Tiêm, trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, anh không nên đem cái chết của mẹ mà đổ trách nhiệm lên đầu em......"
"Tất cả đều đã qua." Lâm Tiêm Tiêm cắt ngang lời anh, tựa như không muốn nghe những điều này, lại càng không muốn nhớ lại đoạn thời gian công ty Sóng Biển bị đóng cửa, cô bị anh giáng cho một cái bạt tai thật mạnh, nói sang chuyện khác: "Anh đã bán nhà rồi sao? Công ty Sóng Biển phá sản, em cũng chịu trách nhiệm một nửa, bởi vậy em sẽ gánh một nửa khoản nợ này, tranh thủ sống qua ngày."
Phó Minh Khải lẳng lặng nghe, tiếng nói khàn khàn càng tỏ vẻ tinh thần thêm sa sút, "Tiêm Tiêm, thật ra giữa anh và Diệp Tố Tố không xảy ra chuyện gì. Trong thời gian anh bay qua Thụy Sĩ, tai nạn liên tiếp, bởi vậy khả năng tại tình huống này, anh cần một người giúp mình thư giải những buồn khổ trong lòng. Mà trong khoảng thời gian đó, người mà anh không thể nói hết cũng chính là em. Tiêm Tiêm, em lén mua bảo hiểm cho anh, người thụ hưởng cũng chính là em, một khoản tiền lớn, bởi vậy trước tiên, anh đã nghi ngờ em, anh không thể tin được Tiêm Tiêm em lại cầm mấy trăm vạn đấu thầu của công ty, thậm chí là, em còn muốn anh chết......"
Lâm Tiêm Tiêm nghe âm thanh khàn khàn sa sút tinh thần của anh, tâm tư vẫn bình tĩnh như cũ bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, là gợn sóng chua xót, cười cười mà nói: "Bởi vậy mới nói, Minh Khải, anh vẫn không tin em đúng không? Cho dù sau đó anh điều tra rõ ràng, là Phan Lợi Hoa bán đứng chúng ta, nhưng trong lòng anh vẫn có vết sẹo như cũ."
Cô nghiêng đầu, dựa lên thành giường, biểu tình có vẻ ảm đạm, che kín thương cảm, "Một cái tát đó đối với em mà nói, thật ra là một bài học. Minh Khải anh đang nói cho em biết, tình cảm hai năm yêu nhau vẫn không thể bỏ đi sự phòng bị em trong lòng anh, so ra kém mỗi một câu của mẹ anh. Bởi vì năm đó, chúng ta ngẫu nhiên quen biết nhau ở nhà hàng, lúc đó em vừa mới đến Cẩm thành làm nhân viên phục vụ, mà anh lại vừa chia tay với Diệp Tố Tố, chúng ta cứ như vậy mà đi cùng nhau. Em nói cho anh biết em chỉ có một người chị, không có người nhà, vì thế điều này trở thành lý do lớn nhất để mẹ anh phản đối hai chúng ta, bà không thể chấp nhận một đứa con gái mồ côi, mà Minh Khải anh là một người con có hiếu, anh mượn em để tách khỏi niềm nuối tiếc của anh dành cho Diệp Tố Tố. A."
"Tiêm Tiêm, chúng ta còn có thể bắt đầu một lần nữa hay không?" Phó Minh Khải lại nói, tiếng nói hạ thấp lại mang theo mong đợi, thỉnh cầu cô quay đầu, "Cho anh một cơ hội, chúng ta có thể khôi phục công ty Sóng Biến, chúng ta đính hôn."
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiêm Tiêm xẹt qua một tia đau thương, lòng chua xót mà lắc đầu, "Thời gian chúng ta tách ra thật ngắn, nhưng quả thật chúng ta không trở về được. Minh Khải, có một lần em phát sốt suýt chết ở ven đường, em mới biết được trên đời này không có ai thật lòng quan tâm đến em. Trong khoảng thời gian anh bay qua Thụy Sĩ, em đã chết quá hai lần, nhưng không lần nào có anh ở bên cạnh."
"Tiêm Tiêm, em đang nói đến vụ tai nạn xe cộ kia sao?"
Lâm Tiêm Tiêm cúp máy, đôi mắt chứa đầy lệ, lẳng lặng tựa vào đầu giường.
Cô không khóc, nhưng lại cảm thấy chua xót tuyệt vọng vì chuyện cũ đầy thương tâm trước kia, nhất là hôm nay, mẹ cô suýt nữa bóp chết cô, khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng đối với thân tình trên thế giới này. Cô không hề khát vọng trở lại Singapore, trở lại nơi cô sinh trưởng từ nhỏ, nhưng ở Cẩm thành, cô vẫn không tìm thấy bến đỗ như cũ, Mộ Dạ Triệt cũng không yêu cô, thậm chí là đùa bỡn cô, mà cô, càng không thể bán đứng thể xác cùng tinh thần của mình một cách lãng phí!
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống từ hốc mắt, cô ngẩng mặt, lẳng lặng nhắm mắt, ý đồ không giữ nước mắt lại, hai tay lặng yên nắm chặt tấm chăn, hai cổ tay run run, một lòng sớm đã ngã vào đáy cốc băng sơn.
---
Mộ Dạ Triệt về tới Cẩm thành, nhưng hắn cũng không có lập tức lại đây xem Lâm Tiêm Tiêm đang tĩnh dưỡng, mà là quay lại tòa thị chính, xử lý công vụ tồn đọng hai ngày kia.
Người hắn phái đi Thái đang báo cáo hành tung của Cổ Dư cho hắn -- xuống máy bay xong đến khách sạn, hiện tại đang theo hành trình du lịch thăm chùa Phật, bên cạnh có Thị Na cùng Diệp Tuấn Sinh, ba người tính tối nay xem Gay Show, tất cả đều an toàn. Vì thế hắn yên tâm không ít, ngón tay dài kéo xả cà vạt, buông ra sự trói buộc ở cổ, khóe môi mang ý cười dựa vào lưng ghế da, tưởng tượng dáng vẻ cô gái này quỳ gối cầu nguyện trước tượng Phật!
Với đức hạnh bất hảo của cô gái này, cầu Phật nhất định sẽ không thành kính, trong lòng ngoài tiền và tiền ra, ngoài việc cầu nguyện phù hộ cho cô phát tài, chính là để cho cô có nhiều món lợi nhỏ một chút, Phật ở bốn phía mà thấy cô chắc chắn muốn trốn thật xa, cầu nguyện không nhạy, a!
Mộ Dạ Triệt
Hắn tự cười không tiếng động một lát, tiếp tục cúi đầu phê duyệt công văn trong tay, sườn mặt có vẻ nghiêm túc mà cương nghị, tập trung làm việc, tâm tình có vẻ tốt khi nghĩ đến Cổ Dư, khóe môi gợi cảm bất giác vẫn ôm lấy cười, trong đầu vẫn là dáng vẻ nghịch ngợm nằm trên giường xem TV của cô tối hôm qua.
Cô gái này, thật ra cũng rất đáng yêu!
Buổi tối, hắn tự mình lái xe đến biệt thự ven biển xem Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm nghe được tiếng xe dừng, lập tức chạy từ cầu thang xuống dưới, gương mặt như đóa sen trắng tựa như gầy yếu một vòng, đứng ở cầu thang kinh ngạc nhìn hắn.
Nhưng mà cô không có kích động lao đến trước mặt hắn, mà là lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp có chút sưng húp, rõ ràng là tối hôm qua cô đã khóc.
Mộ Dạ