Edit: Ramsessivy
Xe đi được một nửa, Mộ Dạ Triệt bỗng nhiên phát hiện áo khoác trên người của Lâm Tiêm Tiêm nhìn có chút quen mắt, hình như là bộ đồ mà sáng nay Cổ Dư mặc qua, điều này làm cho hắn lập tức ra lệnh tài xế dừng xe, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêm Tiêm nằm trên giường truyền nước biển!
"Đây là có chuyện gì?" Người làm thế thân cho Lâm Tiêm Tiêm ở bệnh viện là Cổ Dư sao? Hay là người này mặc quần áo giống Cổ Dư?
"Thiếu gia, phía bên Dịch Phong không có tin tức gì, hình như bọn họ gặp phải phiền phức." Vệ sĩ đi theo báo cáo chi tiết cho hắn, sớm đã nhảy xuống xe, chuẩn bị tiến đến trợ giúp, "Là người của Lâm Ngọc Nhi."
"Đi thôi!" Gương mặt Mộ Dạ Triệt lạnh như băng, gật đầu ý bảo bọn họ đi đi, chính mình thì tiếp tục chỉ đạo tài xế lái xe về phía trước, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn Lâm Tiêm Tiêm trên giường bệnh. Nếu người thế thân này quả thật là Cổ Dư, vậy hắn chỉ có thể nói, cô gái này không biết sống chết, chính mình muốn tìm đến xen vào việc của người khác!
Trước mắt dưới tình huống này, hắn sẽ làm cho cô lập tức bay về nước, chứ không phải để cho cô một lần lại một lần đến bệnh viện tìm kiếm Lâm Tiêm Tiêm! Cô gái chết tiệt này vốn dĩ không nên nghĩ tới chuyện bay đến Singapore!
Mà Lâm Tiêm Tiêm đang truyền nước biển rơi vào trạng thái miên man, cô cảm giác được Mộ Dạ Triệt đang dùng cặp mắt kia mà gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhưng cô không biết hắn suy nghĩ cái gì, liền tiếp tục duy trì trạng thái miên man, hai cánh tay im lặng nắm chặt tấm chăn phía trên.
Tuy rằng thời gian trước Mộ Dạ Triệt đối xử với cô quá mức lãnh đạm, nhưng cô tin tưởng từ giờ trở đi, hắn sẽ chậm rãi chấp nhận cô, làm cho cuộc sống hạnh phúc của cô thật sự bắt đầu!
Lâm Tiêm Tiêm
Trên thực tế, Dịch Phong cũng không ở cùng một chỗ với Cổ Dư, Cổ Dư bị thương là được một khác cứu đi, bởi vì Lâm Ngọc Nhi thuê số lượng ở công ty sát thủ nhiều lắm, hung tàn hơn nữa còn coi rẻ pháp luật, khiến cho cảnh sát Singapore không thể không ra quân can thiệp vào, còi cảnh sát kêu vang khắp nơi.
Nại Sâm chính là dẫn người tới được lúc sau, vốn anh đang đi xem xét xung quanh bên trong bệnh viện, tìm kiếm kế sách xử lý thích đáng, bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm mặc quần áo của Cổ Dư đi vào thang máy xuống lầu, xin cảnh sát Singapore âm thầm bảo vệ mình, thế này anh mới bừng tỉnh, vội vàng dẫn theo người đuổi đến đây!
Nhưng mà khi anh đuổi đến nơi, tìm kiếm Cổ Dư, bên này đã đánh nhau, vài tên hung tàn ác sát cầm mã tấu cùng gậy sắt, đang phát điên gặp người là chém!
Tuy rằng võ công của Dịch Phong cùng vài người vệ sĩ không tệ, có thể dùng quyền cước đối phó được với mã tấu cùng gậy sắt này, nhưng Cổ Dư ngã xuống đất thì không thể, cô nâng hai tay lên để ngăn cản cây gậy sắt đang đánh lên đầu mình, đau đến mức kêu to oa oa, sau đó không ngừng lùi về phía sau, có ý đồ chụp gì đó trên mặt đất mà đánh trả!
Dịch Phong không thể phân thân, căn bản không thể chạy tới cứu cô, trên mặt đất cũng trống trơn, không có gì để phòng vệ, khiến cho Cổ Dư bị thương quả thật là không ổn chút nào!
Nại Sâm tận mắt chứng kiến một cảnh này, quả thật bị hành vi của mấy tên côn đồ này khiến anh sợ tới mức kinh hãi! "Toàn bộ nằm xuống!" Trước khi mấy tên côn đồ hung tàn cầm mã tấu chém về phía Cổ Dư yếu đuối bên dưới, anh cảnh cáo rống to một tiếng, cảnh cáo bọn chúng thu tay lại, đầu tiên là nổ súng chỉ thiên, sau đó nhắm lại đây, không chút do dự mà nổ súng, hung hăng bắn gãy cổ tay đang chém mã tấu của bọn chúng!
Nơi này là phạm vi khu vực do anh quản lý, thế nhưng có người dám càn rỡ đến thế! Mấy tên khốn không biết sống chết này!
Mà hiện tại, Cổ Dư yên ổn ngồi lên chiếc xe cảnh sát của anh để băng bó miệng vết thương, một cái chân dài còn lại thì gác lên đài điều khiển, đang xức thuốc cho mắt cá chân sưng đỏ.
"Vì sao muốn làm vậy?" Theo anh thấy, lần này Cổ tiểu thư bị thương không nhẹ, thiếu chút nữa mất mạng, lại không được thù lao gì. Bởi vậy anh nhịn không được mà nhìn Cổ Dư nhiều hơn, phát hiện cô gái này luôn luôn cúi đầu xoa chân, còn thích ý nghe nhạc ở trong xe, đầu vừa cử động vừa đánh nhịp, căn bản giống như không có việc gì xảy ra.
Nhàn nhã như vậy sao?
Đôi mắt anh hiện lên chút kinh ngạc, cùng với sự lo lắng nồng đậm, vươn tay, tắt nhạc bên trong xe đi.
"Làm sao vậy?" Cô Dư đang say sưa trong âm nhạc thế này mới ngẩng đầu nhìn anh, buông đôi chân gác trên đài điều khiển xuống, không rõ vì sao anh lại tắt nhạc của cô đi, "Có lẽ thiếu gia Nại Sâm không thích nghe bài hát Gangnam Style này nhỉ?" Không phải nghe rất vui sao, vừa nghe đã muốn nhảy theo rồi.
"Cổ tiểu thư." Nại Sâm nghiêm túc nhìn cô, "Vừa rồi là cô giúp Lâm Tiêm Tiêm sao? Mà cô biết rõ, cô không nhất định phải mạo hiểm như vậy, cho dù vừa rồi cô có chết dưới con dao mã tấu kia, Lâm Tiêm Tiêm cũng sẽ không cảm kích cô."
"Giúp?" Cổ Dư nghe vậy cười ha ha, cảm giác thiếu gia Nại Sâm này đang đề cao cô, cười nói: "Cũng không đến mức là giúp, chỉ là cảm thấy lúc ấy không có ai thích hợp hơn tôi để làm giả Lâm Tiêm Tiêm, tôi có thể chạy có thể nhảy, cực kỳ ăn ý với nhóm của Dịch Phong. Lúc ấy vừa mới gặp được Dịch Phong ngay tại cửa thang máy, cũng gấp gáp, thật đúng là khiến người ta không đành lòng, đây là một loại duyên phận nhỉ ~ nếu tùy ý tìm một người y tá khác, nói không chừng trong quá trình chạy trốn, nữ y tá sẽ hoảng sợ mà thét lớn kêu to, khiến nhóm của Dịch Phong sẽ thất bại trong gang tấc, ha ha! Đúng rồi, giờ là mấy giờ?"
"Mười giờ." Nại Sâm phát hiện cô gái này thật sự nói lảng sang chuyện khác, vẫn bình tĩnh nhìn cô như trước, "Việc này có muốn nói cho Mộ thiếu gia biết không?"
"Nói cho anh ấy?" Cô Dư cười càng vui hơn, dùng một loại ánh mắt đồng tình mà nhìn thiếu gia Nại Sâm này, chậc chậc hai tiếng, lại gác chân của mình lên đài điều khiển lần nữa, yên ổn nằm xuống, "Anh nói cho anh ấy để làm gì! Anh ấy sớm đã biết chuyện này, sau khi về nước anh ấy sẽ mời tôi ăn cơm, cũng không uổng công tôi bị trật chân, ha ha."
"......" Nại Sâm thấy