Edit: Ramsessivy
rất lạ thường, muốn gặp con. Nhưng hiện tại quá muộn, hai cha con cũng không gặp mặt được nhau.
"Torn, em giúp anh chăm Mộ bí thư một chút." Mộ Dạ Triệt ở trong xe trầm giọng nói với cô, sau đó không nói nữa, bảo tài xế lái xe, rời khỏi đại viện thị ủy.
Cổ Dư nhìn theo hắn rời đi, chờ thân xe hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, thế này cô mới xoay người đi vào nhà, trở lại phòng ngủ của mình.
Có lẽ, thời gian tiếp theo, cô đứng ở Mộ gia có vẻ có chút dư thừa, nhưng chính cô cũng không cảm thấy có gì, thời gian hơn một tháng sẽ qua nhanh trong nháy mắt, rất nhanh thôi.
Vì thế lại cảm giác buồn ngủ đến bình minh, cô rời giường xoay thắt lưng, đá đá chân rèn luyện thân thể, sau đó đi xuống lầu.
Mộ bí thư thì hỏi cô tình hình ra sân bay hôm qua, nhìn phía sau, "Nha đầu......Cổ Dư, Dạ Triệt đâu?"
"Anh ấy......" Cô lấy tay chỉ chỉ phía sau, úi một tiếng, đôi mắt xinh đẹp giật giật một cách giảo hoạt, "Anh ấy lùi lại thời gian về nước, có khả năng nửa tháng hoặc một tháng nữa mới về được, nói con chuyển lời cho ba, ha ha."
"Ngày hôm qua không có trở về sao?" Đông Húc ngồi ở bàn ăn nâng mắt hỏi cô, vừa ăn sáng vừa xem báo giấy, bảo cô lại đây ngồi, "Tiểu cữu ở Singapore thật là bận rộn, ông ngoại đừng lo lắng, tiểu cữu sẽ chăm sóc tốt cho mình."
"Vậy......là tốt rồi." Mộ bí thư gật gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn có sự lo lắng xẹt qua, đáy lòng hơi hơi thở dài một hơi.
Người một nhà ăn sáng xong, đều tự đi lo việc của mình, hai chị em Mộ gia vẫn vội vàng chuẩn bị mai mối cho Đông Húc như cũ, Mộ thái thái thì đẩy Mộ bí thư đi dạo trong vườn, hơn nữa cũng theo lão gia tử đến bệnh viện kiểm tra, Cổ Dư thì ngồi xe Đông Húc đến tòa thị chính, đang làm thêm công việc hướng dẫn viên du lịch vào cuối tuần, lấy điện thoại gọi cho Thị Na,
"Thị Na, thứ sáu này đi đảo Nam Á sao? Nghe nói cảnh sắc nơi đó rất đẹp, nhiều du khách cũng đến nơi đó, cô đi trước quen thuộc địa hình, tôi có thể dẫn bọn họ đi bắt cua ở bãi đá, sau đó nướng ăn." Cũng lấy gương ra dặm phấn, để cho mặt của mình thật trong trắng lộ hồng.
"Chị Torn, nói cho chị nghe một tin chấn động, ba tôi thế mà lên sóng TV Singapore nha! Thì ra hai mươi năm trước ông làm quản gia cho người tình của Lâm Ngọc Nhi kia, chính mắt thấy được Lâm Ngọc Nhi kia từng bước bức tử vợ chính như thế nào, khiến cho Hàn gia cửa nát nhà tan. Bà này rất không biết xấu hổ nha, hèn gì con gái Lâm Tiêm Tiêm cũng không cần giữ mặt mũi làm gì, ở trước mặt mọi người mà cởϊ áσ tháo thắt lưng, ha ha!"
"Thị Na, đừng nói Lâm Tiêm Tiêm như vậy." Cổ Dư nói lạnh nhạt, đóng gương trang điểm lại, biết tin Lâm Tiêm Tiêm chết đi chưa đến Trung Quốc, nên Thị Na mới có thể không kiêng nể mà cười nhạo một vong hồn như vậy, liền nói: "Trong mối quan hệ tam giác ba người này, không có ai đúng ai sai, lần này Lâm Tiêm Tiêm lựa chọn, khiến cho ba chúng tôi đều trở thành những người lạ."
"Chị Cổ Dư, ý chị nói là, lần này Lâm Tiêm Tiêm cùng Mộ thiếu gia xong đời rồi sao?"
"Sau này cô sẽ biết." Cổ Dư có chút trầm trọng, bắt đầu nói sang chuyện khác, "Xác định một chút xem thứ sáu này có đi đảo Nam Á không, thứ sáu này tôi có thời gian."
"Không thành vấn đề, giờ tôi phải đến đảo Nam Á một chuyến."
"Được."
Chấm dứt trò chuyện, thế này Cổ Dư mới phát hiện Đông Húc đang lái xe nghiêng mặt qua nhìn cô, tựa như có chuyện muốn nói với cô.
"Làm sao vậy?" Cô cảm thấy khó hiểu đối với ánh mắt của hắn.
Đông Húc thì xoay đầu lại lái xe, cong môi cười khẽ một tiếng, "Cổ Dư, sau khi cô về nước có vẻ trầm trọng im lặng rất nhiều, có phải sau khi trải qua những chuyện ở nơi đó, cảm thấy có chút mệt hay không? Nếu mệt, tôi có thể đem bả vai cho cô mượn dựa vào."
"Tôi đây không khách sáo đâu." Cổ Dư cũng nhẹ nhàng cười, đem đầu gác lên trên bờ vai của hắn, hai tay ôm cánh tay của hắn, "Thật ra trong khoảng thời gian này trong lòng rất thoải mái, ở cùng một chỗ với Đông Húc anh cảm thấy thật vui vẻ." Sau đó nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được người đưa đón này, chờ xe đến tòa thị chính.
Đông Húc dịu dàng liếc nhìn cô một cái, cũng không nói nữa, lẳng lặng lái xe, đưa mợ út của mình đến cổng tòa thị chính.
Cổ Dư vào đại sảnh của tòa thị chính, bỗng nhiên nghe được âm thanh líu ríu của đồng nghiệp đang bàn tán, văn phòng vô cùng náo nhiệt, hơn nữa bọn họ ngoài việc nói chuyện phiếm, còn e sợ tránh không kịp chỗ ngồi của Lâm Tiêm Tiêm lúc còn sống, đều nhé tránh đi ra ra vào vào.
"Một người phụ nữ lẳng lơ như vậy đã chết, nghe nói là tự sát đến hai lần, một lần là tự sát trong hôn lễ, không chịu gả cho một ông già bảy mươi tuổi. Một lần khác là bị bà mẹ Lâm Ngọc Nhi của mình bức tử, nghe nói lúc ấy Lâm Ngọc Nhi phái người ép sát bệnh viện, không để ý con gái bị thương nặng vì tự sát, khiến Lâm Tiêm Tiêm bị thương trốn ra khỏi bệnh viện, sau đó Lâm Tiêm tự sát ngay trước mặt bà ta, rốt cuộc cũng không cứu được."
"Không thể tưởng tượng được cái cô Lâm Tiêm Tiêm này lại đáng thương như vậy, bị mẹ mình ăn tươi nuốt sống đến bức tử."
"Nghe nói bà mẹ Lâm Ngọc Nhi của cô ta hai mươi năm trước cũng làm tiểu tam, làm hại Hàn gia kia cửa nát nhà tan, người vợ thì tự sát, hiện tại dạy dỗ con gái tuy rằng cũng đáng thương, nhưng Lâm Tiêm Tiêm trước kia ở tòa thị chính có những hành vi khiến người ta khinh thường, mỗi ngày ăn mặc lẳng lơ như vậy, nút áo đều mở ra để lộ ngực bự, cũng không biết là vì cái gì."
"Đừng nói nữa, cẩn thận đêm khuya Lâm tiểu thư sẽ đến tìm cô đó, ha ha. Cô nhắc đến cô ta nhiều nhất, cô ta sẽ tìm đến đó."
"Đúng là thấy lạnh cả người, tôi còn cảm giác tiểu tam kia đang nhìn chằm chằm chính mình nữa chứ, mọi người tiếp tục tám đi, tôi đi làm việc."
Cổ Dư đi qua bên người bọn họ, thế này mới phát hiện tin tức Lâm Tiêm Tiêm chết đã truyền đến Trung Quốc, liền đến trước bàn làm việc của Lâm Tiêm Tiêm, lẳng lặng nhìn chiếc bàn làm việc này.
Người đã chết, tất cả ân oán qua lại đều hóa thành nhất thời, nhưng Lâm Tiêm Tiêm ở lòng cô để lại một cái vướng mắc, làm cho cô vĩnh viễn nhớ rõ cuộc gọi điện mà Lâm Tiêm Tiêm gọi cho cô trước khi bị bắt qua Singapore. Cô ích kỷ không có giúp Lâm Tiêm Tiêm, bởi vậy tiếp theo Lâm Tiêm Tiêm mới có những tai nạn liên tiếp, bị cô gián tiếp hại chết. Thật ra cô luôn luôn nghĩ, nếu biết Lâm Tiêm Tiêm vừa đi sẽ chết như vậy, cô có thể buông những ân oán riêng trong lòng mà đi cứu cô ấy không, cứu sống cô ấy sẽ cùng đấu khí với cô ấy, đáng tiếc cô lại không có như vậy, khiến cho điều này trở thành một cái vướng mắc trong lòng cô.
Mà Mộ Dạ Triệt, sau khi trải qua liên tiếp những chuyện này, rõ ràng đem Lâm Tiêm Tiêm đã qua đời đặt ở đáy lòng, làm cho cô ấy trở thành một góc mẫn cảm không thể đụng chạm ở trong lòng hắn. Hắn là một người đàn ông kiêu ngạo, đời này hắn không nhớ kỹ người phụ nữ nào, nhưng lần này, hắn sẽ nhớ kỹ Lâm Tiêm Tiêm thật sâu, làm cho ai cũng không thể thay thế Lâm Tiêm Tiêm đã gây cho hắn phần rung động cùng khắc cốt ghi tâm kia.
"Thu dọn bàn của thư ký Lâm, để nhân viên vệ sinh đến đây đi." Cô lên tiếng chỉ đạo, để đồng nghiệp không cần né tránh ra vào văn phòng như vậy nữa, cô sẽ xin cấp trên đổi văn phòng cho vài người này, chờ đợi sự việc bình ổn.
Buổi chiều, đại sảnh của tòa thị chính bắt đầu nhấc lên phong ba, có người đứng nói nhao nhao ồn ào trước cổng tòa thị chính, mặc áo tang, hơn nữa người cầm đầu còn ôm di ảnh của Lâm Tiêm Tiêm, dẫn theo một đám người đứng ở cửa, nhất định phải nói chuyện với Mộ thị trưởng.
"Tiêm Tiêm tự sát là vì Mộ thị trưởng, xin tòa thị chính cho chúng tôi một câu trả lời! Vì sao thị trưởng phạm pháp lại không thể chịu tội như dân? Vì sao Tiêm Tiêm tự sát vì anh ta, anh ta lại trốn tránh trách nhiệm không còn một mảnh?"
"Mộ Dạ Triệt là kẻ phụ lòng! Anh ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trong chuyện tự sát này! Cho chúng tôi đi vào!"
Một đám người nhao nhao ồn ào nói trước cổng tòa thị chính, chọc các đồng nghiệp đều dừng chân quan sát, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Thư ký Lâm là vì Mộ thị trưởng mà tự sát, lời này từ đâu mà đến?
Cổ Dư nghe tin vội chạy tới tách mọi người ra, để mọi người trở về làm việc, không cần vây lại mà xem, "Không có chứng cớ gì có thể chứng minh thư ký Lâm là vì Mộ thị trưởng mà tự sát! Mọi người xem hiểu chưa? Những người này không phải người nhà của thư ký Lâm, lúc còn sống thư ký Lâm chỉ có một người chị cùng mẹ, không có khả năng có nhiều thân nhân như vậy, bọn họ thật rõ ràng là nhân viên "Đòi nợ" do Lâm Ngọc Nhi phái tới, có ý đồ trả thù, từng tập kích tôi một lần ở bệnh viện!"
"Thư ký Cổ, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Đồng nghiệp bên cạnh đều xoay qua, đương nhiên biết lúc còn sống Lâm Tiêm Tiêm không có người nhà, không có khả năng lập tức xuất hiện nhiều người để tang cô ấy như vậy! Bởi vậy bọn họ có vẻ tin tưởng thư ký Cổ ra mặt làm sáng tỏ chuyện này, muốn nghe được chân tướng sự thật từ trong miệng cô, "Nghe nói thư ký Lâm làm sáng tỏ những gièm pha năm đó của Lâm Ngọc Nhi, bởi vậy người mẹ này mới bức tử chính con gái của mình?"
"Sự việc không có đơn giản như vậy." Cổ Dư cười nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm di ảnh này, chậm rãi vén tay áo của mình lên, để lộ vết thương trên cánh tay của mình, tiếp tục nói với mọi người: "Nhìn vết thương trên cánh tay của tôi đi, mọi người có thể tin hay không, cái tên cầm đầu đang ôm di ảnh kia chính là gã đàn ông cầm đầu dùng gậy sắt đánh về