Edit: Ramsessivy.
Chiếc nhẫn này, là chiếc nhẫn nữ Cổ Dư từng đeo qua, quả thật đã được đeo lên ngón tay của Từ Thanh Huyên.
Ngày đó, Lâm tiểu thư đã thay tên đổi họ này vào phòng Mộ Dạ Triệt, nhận định chiếc nhẫn này thuộc về mình. Vì thế một ngày nào đó tiếp theo, cô muốn đến kéo đàn cho Mộ mẫu nghe, lại gõ cửa đến thăm Mộ gia!
Kéo đàn violincent hai danh khúc nổi tiếng thế giới có chút êm tai, lại tạo được niềm vui cho Mộ thái thái, vì thế cô mượn có đến phòng Mộ Dạ Triệt, đeo thử chiếc nhẫn nữ này lên chính ngón tay của mình.
Size nhẫn vừa khéo, không lớn không nhỏ, cô liền thử vui đùa cùng Mộ Dạ Triệt, đeo chiếc nhẫn này đi về.
Sau khi cô trở về, Mộ Dạ Triệt tan tầm về nhà cũng không biết nhẫn nữ đã không cánh mà bay, cho đến khi Từ Thanh Huyên hẹn gặp mặt hắn, thế này hắn mới phát hiện chiếc nhẫn nữ đang được đeo trên ngón tay của Từ Thanh Huyên!
Từ Thanh Huyến cố ý tháo nhẫn ra khỏi tay, nhưng tháo không được, nghiêng đầu cười khẽ nói với hắn: "Làm sao bây giờ? Không tháo được, nó vừa khít với ngón tay của em, chắc là nó luyến tiếc rời đi!"
Mới đầu Mộ Dạ Triệt có chút tức giận với loại hành động này của cô, nhưng thấy Lâm Tiêm Tiêm yêu thích chiếc nhẫn này như vậy, xem như bảo bối mà nâng niu, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì lại đưa chiếc nhẫn này cho Cổ Dư, liền thản nhiên nhìn thoáng qua, cam chịu loại hành động này của Lâm Tiêm Tiêm.
Hắn không có làm cho Lâm Tiêm Tiêm trả nhẫn về, mà là tùy ý cô, không nói gì.
Nhưng Lâm Tiêm Tiêm cũng không chịu im lặng, bỗng nhiên cười khẽ dựa về phía hắn, nhẹ nhàng đem bàn tay vói vào trong túi áo của hắn, cười nói:
Từ Thanh Huyên
"Nếu nhẫn nữ đã có chủ, vậy nhẫn nam cũng không thể lẽ loi được. Để em đoán xem, nhẫn nam nhất định nằm trong túi áo của anh, lấy ra đeo vào đi, để em đeo cho anh......"
Giờ phút này hai người đang ngồi trên xe, Mộ Dạ Triệt có chút mâu thuẫn khi cô đột nhiên thân mật như vậy, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của cô, đôi mắt bình tĩnh mà nói: "Đừng có loạn, trở về đi."
Lâm Tiêm Tiêm ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, nghe lời thu tay lại, cười nói: "Ngại quá, vừa rồi em hơi kích động. Cám ơn anh vì đã đưa em chiếc nhẫn này, em thật sự mang nó trả về."
Nhưng Mộ Dạ Triệt cũng không đùa giỡn với cô, hơn nữa gương mặt không tỳ vết có vẻ nghiêm túc, thậm chí là đạm mạc, nói: "Em đã tự tiện đeo lên tay, tôi sẽ không lấy lại."
Lâm Tiêm Tiêm hơi hơi sửng sốt, cũng không còn cười vui, thân mình hướng gần tới hắn, nhìn đôi mắt của hắn nghiêm mặt mà nói: "Thật ra, anh đã có tâm muốn thử kết giao hẹn hò với em, vì sao không làm theo những suy nghĩ trong lòng mình đi. Em luôn luôn chờ anh, em hi vọng anh dùng một loại ánh mắt khác nhìn em đến cỡ nào, chứ không phải vẫn dừng lại ở những ngày báo thù trước kia, đem em trở thành tình nhân của anh. Em, thật ra cũng có chút ưu điểm."
Thấy Mộ Dạ Triệt giận tái mặt, mi tâm nhíu chặt không đáp lại cô, cô âm thầm đưa thân thể cách xa ra, quyết định xuống xe, cô đơn cười nói: "Em đi về đây, hẹn gặp lại ở buổi nhạc hội."
Mở cửa xuống xe, im lặng rời đi.
---
Mộ Dạ Triệt đi trong gió tuyết về tới Mộ gia, hắn ngồi trong phòng mình, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn nam thật lâu, cuối cùng đeo thử chiếc nhẫn lên ngón tay dài của mình.
Nhẫn là size của hắn, không lớn không nhỏ vừa khít, bởi vậy không có khả năng đưa cho Đông Húc, không phải size của Đông Húc.
Giống như, hắn cũng không thể đem Cổ Dư đưa cho Đông Húc. Cổ Dư cùng Đông Húc hợp hay không hợp, thích hay không thích, không thể do hắn quyết định. Hắn thân là đương sự, nếu không thể cho cô tình yêu, vậy không cần sắp xếp đoạn tình cảm tiếp theo của cô, như vậy có vẻ có chút nhiều chuyện.
Bởi vậy, cứ như vậy đi.
Hắn tự nói với chính mình, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh tự giễu, nhìn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, sau đó tháo xuống, thả vào trong hộp gấm.
Mộ Dạ Triệt
---
Mộ bí thư biết được chuyện mấy ngày trước Từ Thanh Huyên đến nhà thăm hỏi, cũng kéo đàn violincent cho Mộ thái thái nghe. Ông có vẻ có chút tức giận, nét mặt già nua trầm xuống, nhìn vợ giận tái mặt, "Sau này, nếu vị Từ tiểu thư này tự tiện đi vào phòng Dạ Triệt, tôi sẽ tịch thu tất cả chìa khóa phòng trong tay bà!"
Mộ thái thái đứng trước người ông, biết chông đang cảnh cáo mình, vô cùng đau đớn lại không thể làm khác đối với chuyện này, liền hơi ngẩng dầu, nói giải thích: "Lão Mộ, đừng nóng giận, sau này tôi sẽ không gặp lại Từ tiểu thư nữa. Hiện tại đã nghe danh khúc xong, cơm cũng đã ăn, chúng ta đã cho Lí Mỹ Thắng mặt mũi, sau này cô ấy sẽ không đến nữa......"
Khiến Cổ nha đầu thương tâm, bà cũng cảm thấy có lỗi!
"Vậy đưa vé tham dự nhạc hội đây." Mộ bí thư lại nói lạnh nhạt, bảo chú Tiền lấy toàn bộ vé vào cửa tham dự nhạc hội mà Lâm Tiêm Tiêm đưa tặng ra đây, ai cũng không được tham gia buổi biểu diễn cá nhân lần đầu của Lâm Tiêm Tiêm, "Ngoài sáu cái vé cô ta đưa tặng bà, ở chỗ Dạ Triệt cũng có vé phải không?"
"Lão Mộ, đừng như vậy!" Mộ thái thái vội vàng đem lấy những chiếc vé vào cửa này, vươn tay không cho chú Tiền đi lấy, thân mình vòng vo, "Những tấm vé này, là Từ tiểu thư mời cả nhà chúng ta tham gia buổi biễu diễn của cô ấy, chỉ tham dự một buổi âm nhạc mà thôi, cũng không phải là cùng nhau ăn cơm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy biểu diễn âm nhạc, chúng ta không đi tham dự cổ vũ hình như không được......"
Mộ bí thư tức giận hừ một tiếng, đôi mắt vô cùng đau đớn, bảo chú Tiền lấy toàn bô vé mời lấy lại đây!
Tuy rằng ông biết rõ vợ yêu thích đàn violincent, đời này là sở thích duy nhất của bà. Nhưng trước mắt để cho ông chấp nhận Lâm Tiêm Tiêm có tiếng xấu này, thật sự là khó khăn, ông không có chút hảo cảm nào với Lâm tiểu thư này!
"Tấm vé trong tay thiếu gia, cũng xử lý đi." Ông lại ảo não hừ hừ, tịch thu sáu tấm vé trước mặt vợ, đẩy xe lăn rời đi.
---
Không đợi chú Tiền xử lý thay tấm vé mời này, Mộ Dạ Triệt đã đem bỏ tấm vé.
Ngày diễn ra nhạc hội, hắn không có đi tham dự buổi biểu diễn của Lâm Tiêm Tiêm, mà là để người ta mua lẵng hoa, cầu chúc cô khởi đầu tốt đẹp, sự nghiệp tiếp theo thăng tiến.
Lâm Tiêm Tiêm sau khi chấm dứt buổi nhạc hội, lập tức gọi điện cho hắn, quả nhiên vô cùng thất vọng, mất mát nhìn chằm chằm lẵng hoa tươi, "Anh đã đồng ý với em, nhất định sẽ đến."
Đương nhiên, Mộ Dạ Triệt chưa từng đến cổ vũ, cũng không ảnh hưởng đến phát pháo đầu tiên nổ ra trong nước của cô.
Từ Thanh Huyên
Ngoài việc mời nguyên một nhà Mộ thị, đồng thời cũng mượn danh tiếng của Lí Mỹ Thắng, mời tất cả các đại nhân vật có uy tín danh dự của Cẩm thành!
Cô tạo nghệ ở phương diện âm nhạc, cùng với trình độ diễn tấu, đang chứng minh thực lực của chính mình, cùng ánh hào quang của Lí Mỹ Thắng, chiếm được sự tán thành của mọi người. Phát pháo đầu tiên cô nổ ra đã thành công, khiến cho người trong nước dần dần biết về cô. Mọi người chờ mong cô kế thừa sự nghiệp của mẹ, dần dần trở thành nữ vương violincenr Lí Mỹ Thắng thứ hai, làm vẻ vang đất nước.
Nhưng mà, người cô chờ mong nhất lại không có đến!
Không chỉ có Mộ Dạ Triệt không đến, ngay cả Mộ thái thái cũng không mang theo người nhà lại đây! Điều này khiến cho cô không vui mừng được, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Rõ ràng, lần trước Mộ bá mẫu đã đồng ý cô, nhất định sẽ mang theo toàn bộ người của Mộ gia đến đây cổ vũ cô, tuyệt đối không nuốt lười!
Chẳng lẽ là Cổ Dư không muốn đến, bởi vậy làm cho tất cả người của Mộ gia không lại đây sao? Sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cô ấy sao?
Nhưng tiểu thư Cổ Dư hẳn là nên chấp nhận sự thật, nên hiểu thật sâu vào, Mộ Dạ Triệt không có khả năng sẽ yêu mình nha! Nếu Mộ Dạ Triệt thật sự yêu Cổ Dư, vì sao lâu như vậy còn không có yêu? Cổ tiểu thư phải chấp nhận sự thật, sau đó để cho chính mình từng bước đi ra, hoàn toàn buông ra!
"Hiện tại tôi có một số việc. Em đã nhận được lẵng hoa chưa?" Mộ Dạ Triệt trầm giọng nói trong điện thoại, tiếng nói thản nhiên, không có gì phập phồng.
"Nhận được rồi. Nhưng nếu anh tự mình đến đây, em sẽ càng vui hơn." Lâm Tiêm Tiêm đè sự mất mát trong lòng xuống, cười ôn nhu, "Anh biết không? Lần này hiệp hội âm nhạc cho em cơ hội đi tu luyện ở Paris. Bọn họ cho rằng, nếu em có thể chuyên tu hai năm ở Paris, càng thêm nắm chắc suất đại diện cho quốc giađi dự thi. Nhưng mà, kinh nghiệm thực tiễn của em vẫn còn quá ít, trong quá trình diễn tấu xuất hiện không ít lỗ hổng. Bọn họ nể mặt mẹ Lí Mỹ Thắng của em, mới cho em đánh giá cao trong buổi nhạc hội. Em thật sự biết ơn bọn họ đã bảo toàn mặt mũi cho em."
"Vậy em cố gắng luyện tập cho tốt." Mộ Dạ Triệt chuẩn bị cúp máy.
"Nhưng vì sao anh không thể tới?" Lâm Tiêm Tiêm chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần, vô cùng chờ mong hắn có thể cho cô đáp án!
"Không có hứa hẹn gì cả, cố gắng luyện tập cho tốt." Mộ Dạ Triệt đạm mạc nói, lần này cúp máy thật.
---
Cổ Dư thông qua cuộc thi, đương nhiên đã thi tuyển xong, ngày thư ba công ty giao dịch liền gọi điện cho cô.
Công ty thông báo cho cô chuẩn bị phỏng vấn, chuẩn bị đơn giản một chút.
Mà càng đáng giá chúc mừng chính là, Bạch Khiết cùng Đỗ Thị Na thức đêm ôn tập trong vòng một tuần, cũng thuận lợi thông qua cuộc thi!
"Vì sao phỏng vấn chính là chuẩn bị đơn giản một chút nhỉ?" Đỗ Thị Na đang thất nghiệp cầm cái túi lắc lắc, sôi nổi suốt dọc đường đi, "Không thể tưởng tượng bài thi đơn giản như vậy, chỉ cần để sổ sách ăn khớp nhau là được! Chính là mấy công thức, nhớ vài thủ thế, dễ dàng bắt kịp! Nhưng đây là công ty giao dịch tài chính lớn nhất của Cẩm thành, công ty có hàng vạn nhân viên, cả nước lại chỉ có mấy chục người có thể làm đến Hồng Bài Thao Bàn Thủ, lương một năm mấy trăm vạn mấy ngàn vạn, sao có thể dễ dàng đi vào như vậy được! Không phải nói cửa vào rất cao sao?"
Tiểu Thị Na đối mặt với hai người đẹp mà chớp mắt.
Cổ Dư cùng Bạch Khiết ở phía sau thì chậm rãi đi tới, hai người có ngũ quan tinh xảo, dáng người xinh đẹp, quả thật hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường, nhưng hai người không có sôi nổi mừng rỡ như điên như Thị Na vậy, mà là thật bình tĩnh, cười nói: "Đúng là bởi vì cuộc thi nhập môn đơn giản, phỏng vấn phía sau mới gian nan! Em nghĩ, sau khi vào công ty, còn có thể có nhiều cuộc thi khác đang chờ chúng ta, mỗi một lần có thể loại không ít người!"
"Bởi vậy, có thể sinh tồn quan trọng nhất là bí quyết, chính là kiên trì." Cổ Dư cũng dựng thẳng ngón trỏ lên với hai người đẹp, cười quơ quơ, "Chờ xem, sau khi chúng ta vào công ty, sẽ có không ít tôi luyện cùng khảo nghiệm chờ chúng ta. Ai có thể kiên trì làm công việc chân chạy vặt xong, người đó có thể chính thức trở thành nhân viên của công ty."
Đỗ Thị Na
"Vậy em nhất định phải kiên trì hơn nữa." Tiểu Thị Na ở phía trước chạy nhảy điên cuồng hẳn lên, có vẻ cực kì hưng phấn, chỉ chỉ tòa nhà công ty giao dịch tài chính