Edit: Ramsessivy.
Mới từ nước ngoài về?
Đối mặt với Cổ Dư như vậy, Mộ Dạ Triệt nhíu mày thật mạnh, lúc này càng chụp mạnh lấy cổ tay của cô, nói thật vọng: "Torn, em giả vờ như không biết anh sao?"
"Giả vờ?" Cô gái cười nhạt với những lời này, buông mắt liếc nhìn bàn tay của hắn đang cầm ấy tay cô, lại khẽ mở môi mà cười nói: "Ngài là Mộ thị trưởng của Cẩm thành, làm sao tôi lại không biết ngài được? Chính là với thân phận bình dân của tôi, không dám thấy người sang bắt quàng làm họ cùng Mộ thị trưởng, sợ làm phiền đến ngài. Mộ bị thưởng, ngài vẫn đang trách tôi vừa rồi thất lễ đến quý phu nhân, bởi vậy mới không chịu buông tay sao? Mọi người đều đang nhìn đó!"
Cô cười nhìn mọi người xunh quanh, không có chủ động giãy tay ra khỏi tay hắn.
Thế này Mộ Dạ Triệt mới chậm rãi buông tay cô ra, đôi mắt vẫn chặt chẽ nhìn lấy cô, nội tâm khiếp sợ: "Em là Cổ Dư, nhưng hình như cái gì em cũng không nhớ rõ! Khối máu tụ trong não chèn ép dây thần kinh của em, khiến em mất trí rồi sao?"
"Mộ thị trưởng, tôi không biết ngài đang nói cái gì." Cô gái vẫn cười lễ phép, vẫn chưa làm ra động tác phản kháng kịch liệt trước mặt người khác, mà là vẫn duy trì tốt lịch sự, khí chất tao nhã, mỉm cười đối mặt nhìn Mộ thị trưởng, "Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép trước."
"Cổ Dư!" Mộ Dạ Triệt lại cầm tay cô, không cho cô trốn thoát, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự lo lắng: "Hơn nửa năm nay, có khỏe không?"
Nếu là mất trí nhớ, vậy rõ ràng là tốt! Tuy rằng mất trí nhớ khiến cô quên mất những chuyện cũ thương tâm trước kia, có thể cho cô bắt đầu một lần nữa, nhưng rõ ràng lại không tốt đối với cơ thể của cô, điều này chứng minh vụ tai nạn kia vẫn để lại di chứng cho cô, thậm chí là có biến chứng trên thân thể!
Cô gái chậm rãi quay đầu, môi khẽ nhếch, đôi mắt mèo để lộ thần sắc không kiên nhẫn, "Mộ thị trưởng, ngài nhận sai người rồi." Không thể tưởng tượng được thị trưởng của một thành phố lại giữ lấy tay một cô gái không buông, biểu đạt loại tình cảm thân thiết với Cổ Dư như thế!
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu để chính mắt phu nhân thị trưởng Lâm Tiêm Tiêm thấy được một cảnh này, Lâm tiểu thư nhất định sẽ rất có cảm xúc!
Lâm Tiêm Tiêm nhất định sẽ nhớ lại thời điểm trước kia, cô ta như thế nào ở trước mặt tất cả những người giúp việc, dùng hết mọi thủ đoạn để trở thành người của hắn ở trên bàn cơm, tiện đà bố cáo với thiên hạ, Mộ Dạ Triệt trở thành người đàn ông của cô ta! Nếu ai muốn tranh đoạt cùng cô ta, thì sẽ là bên thứ ba! A.
Cô gái lại cong môi cười, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm người đàn ông này, sau đó chủ động giãy tay mình ra khỏi tay hắn, vừa cười vừa nói: "Nếu Mộ thị trưởng không ngại, chúng ta có thể hẹn lúc nào đó làm rõ chuyện hiểu lầm này."
Vì thế cô lấy danh thiếp của mình từ trong túi xách ra, đưa đến trong tay Mộ Dạ Triệt đang nhìn chằm chằm mình, sau đó cười tao nhã, xoay người rời đi.
Nhưng ở cửa khách sạn, cô lại gặp một cặp vợ chồng già đức cao vọng trọng, một quý bà tóc bạch kim mặc lễ phục màu đen, ngũ quan xinh đẹp, khí chất tao nhã, rõ ràng là một quý bà hơn sáu mươi tuổi, làn da lại bảo dưỡng hoàn hảo, vẫn đàn hồi, trắng nõn nhu thuận.
Bà ấy chính là khách mời quốc tế - phu nhân Bích Ti mang hai dòng máu Trung - Áo, người đứng đầu hội trưởng hiệp hội âm nhạc Vienna.
Lúc này, thân là người có nửa dòng máu Trung Quốc, bà đến Trung Quốc tham dự tiệc rượu mừng chiến thắng của nữ vương đàn violincent Từ Thanh Huyên, chúc mừng cô lại dành được cúp, cổ vũ nhân tài mới xuất hiện lấy được nhiều vinh quang cho quốc gia! Hơn nữa còn tặng cho cô một phần quà!
"Jasmine, vừa rồi cô đi đâu? Ta phái người đi tìm nhưng không thấy." Giờ phút này, phu nhân Bích Ti dùng tiếng Anh kêu cô gái, mỉm cười hiền lành, "Vừa rồi có người diễn tấu khúc [Thương], là cô sao?"
Cổ Dư vội vàng quay đầu, đi tới ôm bà một cái, nhẹ nhàng hôn lên hai má của bà, "Phu nhân cảm thấy thế nào?"
"Thật không sai, nhưng mà Jasmine phải chú ý tùy trường hợp." Phu nhân Bích Ti tán dương cô, sau đó lại ôm cô một cái, buông ra, cùng cô đi ra bên ngoài, cười: "Jasmine, chỉ cần cô chịu đồng ý với ta, ta tuyệt đối có thể cho cô trở thành nữ vương của Vienna sau một năm, cô rất có ngộ tính nghệ thuật, hơn nữa còn nhiệt tình với âm nhạc, cô cho Bích Ti cơ hội này không?"
Cổ Dư nhún nhún vai, "Nhưng hiện tại Jasmine có công việc, không thể đến Vienna. Nhưng tôi có thể giới thiệu cho phu nhân một người rất có tài năng."
"Ồ, như vậy cũng được. Nhưng mà ta càng thích nếu Jasmine cho ta cơ hội này." Phu nhân Bích Ti cũng khôi hài nói chuyện cùng cô, "Jasmine, đây là lần thứ ba Bích Ti thỉnh cầu cô."
Giờ phút này, phu nhân Bích Ti cùng chồng, dưới sự hộ tống của mười mấy người vệ sĩ, một đường chuyện trò cùng Cổ Dư, thanh thế cuồn cuộn rời khỏi khách sạn, buổi tiệc mừng chiến thắng này cũng coi như đến hồi kết.
Mà thân là chủ nhân của bữa tiệc, Mộ Dạ Triệt cùng vợ chồng Từ gia đứng ở cửa lịch sự vui vẻ đưa tiễn khách, cảm ơn mọi người đã đến tham dự.
Cuối cùng, Lí Mỹ Thắng nhìn con rể Mộ Dạ Triệt mà hỏi: "Dạ Triệt, vừa rồi phu nhân Bích Ti đi cùng một cô gái trẻ tuổi nhìn có chút quen mắt, con biết cô ấy sao? Vừa rồi mẹ thấy con đứng chung một chỗ nói chuyện cùng cô ấy."
Gương mặt Mộ Dạ Triệt bình tĩnh, không thể trả lời mẹ vợ, chỉ nói: "Tên của cô ấy trên danh thiếp là Jasmine, một cái tên xa lạ." Bởi vậy hắn tạm thời cũng không có cách nào xác định được có phải Cổ Dư mất tích hay không? Hoặc là, cô gái này căn bản không phải là Cổ Dư?
"À, vậy có thể là nhận sai người." Lí Mỹ Thắng không có tiếp tục hỏi, xoay người tránh ra, tiếp tục tiễn khách.
Hơn một giờ sau, bữa tiệc mừng chiến thắng hoàn toàn chấm dứt.
Mộ Dạ Triệt đưa tiễn toàn bộ khách khứa, cũng tiễn chân vợ chồng Lí Mỹ Thắng, cũng để tài xế đưa vợ chồng Mộ bí thư về nhà, chính mình thì tự lái xe đi về.
Trên đường, Lâm Tiêm Tiêm không ngừng gọi điện thoại lại đây, hỏi tình hình bữa tiệc thế nào, khi nào thì hắn trở về?
"Lập tức quay lại, em cùng con ngủ trước đi, trước khi ngủ nhớ uống thuốc." Hắn tìm được xe mình trong bãi đỗ xe, chuẩn bị cúp máy. Nhưng trước khi mở cửa xe, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Cổ Dư qua tấm kính đang đứng phía sau cách hắn không xa, hình như là xe có vấn đề, cô đang gọi điện cầu cứu.
Một cảnh này, khiến cho một lòng của hắn thật vất vả mới tĩnh lặng được lại nhấc lên sóng to, lập tức đóng cửa xe, đi tới bên này.
"Cổ...... Jasmine?" Hắn dùng âm thanh từ tính của mình gọi lên cái tên trên danh thiếp, nhìn cô gái trở nên quyến rũ động lòng người này, "Xe gặp vấn đề sao?"
Hắn còn tưởng vừa rồi cô đi cùng phu nhân Bích Ti, phút chốc tâm tình vô cùng mất mát cùng áp lực. Hiện tại nhìn thấy cô lại xuất hiện, khiến hắn không hiểu sao lại vui mừng cùng nhảy nhót!
Nửa năm trước cô bị Cổ Ngạo mang đi, hắn đã không còn cách nào đuổi theo kéo cô lại, hoặc là nói, đối mặt cô hãm hại Lâm Tiêm Tiêm lại xảy ra tai nạn, hắn không biết nên dùng loại tình cảm nào đi đối mặt với cô. Nay nhìn cô lại trở về lần nữa, đúng là hắn khẩn trương, không muốn để cho cô lại biến mất trước mặt hắn nữa...... Loại cảm giác này rất quái dị.
"Được, cứ như vậy đi." Cổ Dư kết thúc nói chuyện điện thoại, nghiêng người cười quyến rũ, đôi mắt sáng nhìn mỹ nam trước mặt, "Hình như bánh xe có vấn đề, nhưng tôi không biết đổi lốp xe."
Mộ Dạ Triệt buông mắt liếc nhìn lốp xe một cái, lại nâng lông mi thon dài của hắn lên, bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt.
Trước kia Cổ Dư biết được việc đổi bánh xe như thế nào, cô chính là nâng được bánh xe rất tốt. Như vậy cô gái hiện tại, không phải là cô sao?
"Ngại quá, tôi phải gọi điện cho bạn mình." Cổ Dư mỉm cười trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, lịch sự nghiêng người, sau đó gọi điện cho bạn, "Bánh xe có vấn đề, em không thay được, giờ anh có thể đến đây không?"
"Mở cốp xe ra đi." Mộ Dạ Triệt đi tới phía cô, cởϊ áσ vét có giá trị xa xỉ trên người ra, để lộ áo sơ mi bên trong, sau đó xắn tay áo lên để lộ cánh tay tinh tráng của mình, giúp cô lấy bánh xe dự phòng.
Thế này Cổ Dư mới nhẹ nhàng cúp máy, môi đỏ mang ý cười, tao nhã đi tới, nhìn Mộ thị trưởng tôn quý, "Cám ơn ngài, Mộ thị trưởng."
Hai người cùng nhau thay bánh xe, Mộ Dạ Triệt phụ trách đinh ốc, Cổ Dư thì ở bên đưa dụng cụ.
Trên đường, Cổ Dư thay hắn chùi mồ hôi trên trán, cách hắn rất gần, "Nơi này hình như không có gió, nóng quá, để tôi ra ngoài mua nước mát."
"Không cần, lập tức xong ngay." Mộ Dạ Triệt mặc áo sơ mi, đổ mồ hôi đầy đầu trong bãi đổ xe này. Nhưng hắn không nghĩ rằng Cổ Dư sẽ chùi mồ hôi cho hắn, hơn nữa còn cách hắn rất gần, khi hắn vặn chặt đinh ốc ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đụng phải đôi môi của cô.
Đôi môi này, lập tức khiến cho hắn nghĩ tới cảm xúc lúc trước hắn đem cô đặt ở trên xe, điên cuồng chà đạp đôi môi này.
Đã thật lâu hắn không có hôn cô, nhưng có chút cảm giác, hắn ghi tạc ở sâu trong lòng. Nhất là khi cô cách hắn càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy, hắn sẽ tưởng niệm hương vị của cô.
Có rất nhiều thời điểm hắn cảm thấy chính mình bị điên rồi, thế nhưng sau khi cô hoàn toàn biến mất, lại nhớ tới vài lần hắn ở cùng với cô!
Cổ Dư cũng cười nhìn hắn, sau đó trong ánh mắt của hắn, thoáng lui về phía sau từng bước, tạo khoảng cách giữa hai người, "Sau khi thay bánh xe xong, chúng ta ra ngoài uống ly nước, tôi mời."
Mộ Dạ Triệt thì định thần lại, tay siết lại bánh xe, thu hồi dụng cụ, sau đó bảo Jasmine lái thử xe, "Chắc là ổn rồi."
Cổ Dư nghe lời de xe ra khỏi vị trí đỗ, dừng lại bên cạnh người hắn, hạ cửa kính xe xuống, cười nói: "Nếu Mộ thị trưởng không