Edit: Ramsessivy.
Cổ Dư về tới phòng trọ, nhìn thấy Bạch Khiết đang nằm trên giường lấy ly nước, thân thể suy yếu đến mức gió thổi qua cũng gục.
Bởi vậy Cổ Dư chủ động đưa ly nước qua cho cô, chờ Bạch Khiết chủ động mở miệng nói chuyện cùng mình.
Quả nhiên, Bạch Khiết khó khăn uống một ngụm nước, sau đó dựa lên đầu giường, âm thanh khàn khàn mà nói: "Đứa bé này là của Hàn Kiền, em bị ép phải phá thai."
Bạch Khiết
Cổ Dư nhíu mày, không quá khiếp sợ với kết quả này, đi vài bước ở bên giường, đôi mắt mèo lại nhìn Bạch Khiết, "Tình huống hiện tại hình như càng nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng của chị, anh ta tiếp cận em vì cái gì?"
Bạch Khiết hiện tại, cực kỳ giống Đại Lận lúc trước! Nhu nhược bất lực cùng tiều tụy!
Bạch Khiết lại hơi hơi buông hàng mi xuống, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, không muốn nói chuyện.
"Vậy em nghỉ ngơi đi." Cổ Dư cũng không truy cứu nữa, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại giúp cô.
Nơi này là nơi thuê cho Bạch Khiết nghĩ dưỡng, cô cũng không ở đây, trước mắt nơi ở của cô, tạm thời giữ bí mật.
---
Xe của Lâm Tiêm Tiêm đi theo Mộ Dạ Triệt, cô tận mắt nhìn thấy cô gái bước xuống xe của Mộ Dạ Triệt!
Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa. cô không nhìn rõ mặt cô gái, nhưng cuối cùng cô đã biết, cô gái này ở gần đây. Đợi cô có thời gian có cơ hội, cô nhất định phải quật ba mét đất ở trong này, tìm ra chỗ ở của cô gái kia!
Giờ phút này, sau khi châm chọc một trận ở trong điện thoại xong, cô dừng xe, giấu ở gần đó.
Chờ xe của Mộ Dạ Triệt ở cách đó không xa đi qua trước mặt cô, cô quay đầu nhìn thoáng qua cô gái bung dù đang đứng trong mưa, cuối cùng tiếp tục đi theo xe của Mộ Dạ Triệt.
Hai người một trước một sau về tới Mộ gia, Lâm Tiêm Tiêm bỏ đi dịu dàng đoan trang hàng ngày, đi vào cửa liền ném này ném nọ, sau đó bỗng nhiên ở trước mặt toàn bộ người nhà Mộ gia, chạy lên trên lầu đem toàn bộ quần áo của Mộ Dạ Triệt ném xuống dưới!
"Thanh Huyên, con đang làm cái gì vậy?" Một tiếng nổ, mọi người ở Mộ gia sợ tới mức kêu to, cậu bé con thì khóc nỉ non, Mộ thái thái biến sắc liền chạy qua bên này, nhặt lên bảng tên của con trai ở dưới đất, tức giận nhìn Lâm Tiêm Tiêm, "Con bị điên rồi hả?!"
Lâm Tiêm Tiêm còn đang ở trên lầu ném đồ đạc của Mộ Dạ Triệt, phát tiết lửa giận cùng áp lực đã lâu ở trong lòng, khóc lóc lên, "Là con bị điên rồi! Bị các người bức điên rồi! Hiện tại mọi người ở bên ngoài đang chê cười con, chờ con xấu mặt thua cuộc trong cuộc thi tiếp theo, con trai tốt của các người còn ở bên ngoài chơi gái, hẹn ăn cơm, tự mình lái xe đưa đón, cố ý để ả đàn bàn ướt sũng quần áo kia bước lên xe! Con thật sự là chịu không nổi, tâm thật sự quá đau!"
Lâm Tiêm Tiêm
Cô bỗng nhiên khóc òa lên, tựa vào cầu thang, ngồi trượt xuống.
Đối với điều này, Mộ Thanh Vận dưới lầu đi qua nơi này, hỗ trợ nhặt quần áo phụ tùng dưới đất lên, cười lạnh hỏi lại cô: "Lái xe tiện đường đưa bạn về cũng không có gì, bực tức cái gì, cô tận mắt nhìn thấy Dạ Triệt có động tác gì với người khác sao? Hay là, bản thân Từ tiểu thư không muốn Dạ Triệt gặp được ai đó?"
Lâm Tiêm Tiêm tiếp tục khóc nỉ non, ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy chính mình, đem mặt chôn ở đầu gối.
Mộ Dạ Triệt bước vào Mộ trạch trước cô, cũng bị động tác ném đồ điên cuồng này của cô dọa đến. Vừa rồi người phụ nữ này đẩy hắn ra một phen liền chạy lên lầu, sau đó đem toàn bộ đồ đạc của hắn từ trên lầu ném xuống đất!
Phản ứng kịch liệt này, tựa như đang cảnh cáo hắn, cô tuyệt đối không cho phép hắn tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào, nhất là cô gái có bộ dạng tương tự như Cổ Dư!
Vì thế sau khi tức giận xong, hắn đi lên cầu thang, đến trước mặt Lâm Tiêm Tiêm đang khóc, buông mắt nhìn cô: "Vừa rồi em theo dõi anh sao? Em nhìn thấy cô ấy?"
Lâm Tiêm Tiêm khóc anh anh, không ngừng rơi lệ, cuối cùng ngẩng đầu, lấy tay gạt nước mắt đầm đìa trên mặt, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nói: "Dạ Triệt, vì sao anh nhất định phải chọc em giận như vậy? Em có điều gì có lỗi với anh sao? Thậm chí là hiện tại, anh còn đang hỏi em nhìn thấy cô ta nữa?! Anh thừa nhận có người phụ nữ này tồn tại, lại còn chất vấn em theo dõi anh! Ô ô......"
Vừa rồi từ xa nhìn lại, dáng người của bên thứ ba này cao gầy, ngũ quan quyến rũ, khí chất từ trên xuống dưới có vài phần tương tự với Cổ Dư trước kia.
Hơn nữa Dạ Triệt tuyệt đối không ở bên ngoài chơi gái loạn xạ, một lòng đặt ở trên người cô cùng cô. Nếu trong khoảng thời gian ngắn hắn chủ động gần gũi với cô gái này, liên tiếp gặp mặt cùng cô ta, như vậy cô ta nhất định là giống Cổ Dư, hoặc là căn bản chính là Cổ Dư ngóc đầu trở lại!
Dù sao, Dạ Triệt lúc trước biết được Cổ Dư xảy ra tai nạn xe cộ, ngay trong ngày đính hôn liền vội vàng mau chóng đuổi theo đến sân bay, luyến tiếc Cổ Dư cứ như vậy mà biến mất...... Nếu như không phải vụ vu oan hãm hại kia ở trong khách sạn, làm cho Cổ Dư cùng toàn bộ người của Mộ gia trở mặt với nhau, Dạ Triệt sớm đã giãy khỏi phòng tuyến đạo tâm kia ở trong lòng hắn, bỏ hôn lễ lại mà truy tìm Cổ Dư!
Người đàn ông này, thật ra căn bản không thể thích ứng được những ngày Cổ Dư hoàn toàn biến mất, trong lòng vẫn nhớ thương cô gái làm cho tình cảm của hắn phức tạp.
Mộ Dạ Triệt nhìn chằm chằm cô, tha thứ cô vừa rồi vô lý, vươn tay bế cô từ dưới đất lên, dùng ngón tay dài lau đi nước mắt ở trên mặt, "Em đã bị những lời đồn bên ngoài làm ảnh hưởng, khiến bản thân đang tập luyện bị áp lực quá lớn, thoải mái đi, thanh danh nữ vương đàn violincent căn bản không quan trọng."
Lâm Tiêm Tiêm thì khóc bổ nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm chặt hắn, "Dạ Triệt, em không thể không có anh, anh đừng đối xử với em như vậy."
Mộ Dạ Triệt hôn hôn sợi tóc của cô, đôi mắt cũng hiện lên vẻ áy náy, nói giọng khàn khàn, "Hiện tại em là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em cùng con, thoải mái đi."
"Vâng." Lâm Tiêm Tiêm dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, để hắn ôm cô càng nhanh. Nhưng sau khi khóc xong, cô ngẩng đầu lên, chủ động hôn môi hắn, thân thiết với hắn trước mặt tất cả người nhà Mộ gia, "Dạ Triệt, em tin anh."
Dưới lầu, mắt thấy hai vợ chồng vừa mới cãi nhau đã làm lành, Mộ bí thư cùng Mộ thái thái xấu hổ quá nhìn quanh, để giúp việc thu dọn một đống hỗn độn ở phòng khách, thất vọng trở về phòng.
Mộ Thanh Nhàn vẫn ở tại Mộ gia đang nằm trên sô pha dũa móng tay, vừa hát, vừa đưa lưng về phía trên lầu với cặp đôi kia mà cười lạnh: "A, còn đâu hình tượng nữ vương đàn violincent, để ta xem cuộc thi tiếp theo đến huy chương đồng có lấy được không! Cũng chỉ giỏi ở trước mặt mọi người ném này ném nọ, ở trong lòng đàn ông thì giỏi làm nũng, chờ xem, chờ Lí Tư Tư mới xuất hiện dành được cúp, xô đổ vị trí nữ vương của cô đi, ta xem cô còn mặt mũi gì nữa không ~ một kẻ giả mạo mà cũng làm ra vẻ!"
---
Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn đã lên, sắc trời, bóng tối hoàn toàn buông xuống.
Cô gái mặc váy dài màu đỏ thẩm cổ chữ V, mái tóc uốn quăn, da thịt như ngọc, bưng ly rượu vang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Cô ngâm mình, thay bộ váy khêu gợi này, một người, đứng ở chỗ này hưởng thụ rượu ngon cùng bóng đêm.
Một lát, cô lắc lắc rượu vang trong ly, bước chậm trên thảm sàn, cười nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ.
Mà một bàn tay khác của cô, đang bấm số điện thoại, dãy số biểu hiện là của Mộ Dạ Triệt, đang gọi qua. Jasmine đang muốn gọi điện, là cám ơn Mộ thị trưởng đã tự mình đưa cô trở về.
Bởi vì cô có thể muốn xem, giờ phút này Lâm tiểu thư giận dữ như thế nào, sau đó lại biến thân thành cô vợ nhỏ điềm đạm đáng yêu, bổ nhào vào trong lòng hắn, lại cầu hoan ở trước mặt mọi người, để hắn hôn cô ở trước mặt mọi người, thậm chí là yêu cô.
Bởi vậy......
Rất nhanh, Mộ Dạ Triệt nhận nghe điện thoại của cô, có vẻ có chút kinh ngạc, "Có chuyện gì sao?"
Lâm Tiêm Tiêm được hắn ôm vào trong ngực liền ngừng động tác hôn môi, ngửa đầu nhìn chăm chú vào hắn.
Với tư thế trước mắt, cô nghe được âm thanh của điện thoại, cho nên cô không chịu rời bỏ cái ôm ấp của hắn, nhất định phải như vậy theo dõi hắn.
Tuy rằng Mộ Dạ Triệt có chút phản cảm với hành vi này của cô, nhưng xét thấy vừa rồi chọc giận cô, là hắn sai trước, liền nghiêng mặt đi, trò chuyện cùng Jasmine, "Tiện đường mà thôi, không cần phải cám ơn."
"Nhưng áo khoác của Mộ thị trưởng ở chỗ tôi rồi." Cổ Dư mỉm cười, vẫn đoan trang tao nhã, "Tìm lúc nào đó để tôi trả lại cho ngài chứ."
"Rốt cuộc cô là ai?" Đột nhiên điện thoại truyền đến âm thanh chất vấn của Lâm Tiêm Tiêm, ẩn chứa một tia tức giận, biểu tượng ôn nhu lại bị phá vỡ, khiến Cổ Dư nhíu mày.
Đương nhiên, Lâm Tiêm Tiêm cũng không dám cướp điện thoại trong tay Mộ Dạ Triệt, mà là ở bên cạnh nói chen những lời này, giờ phút này cô đang ghen tuông tràn lan, tràn ngập phản cảm cùng cảnh giác với bên thứ ba này, "Vị tiểu thư này, xin chú ý ngôn hành cử chỉ của mình!"
Thế mà biết cô đang chuyển biến tốt, đang cầu hoan Mộ Dạ Triệt rồi gọi điện ngay lúc này!
Cổ Dư cười, không lên tiếng.
Rốt cuộc Mộ Dạ Triệt cũng đẩy Lâm Tiêm Tiêm ra, để cô trở về phòng, ánh mắt lạnh như băng, dùng đôi mắt sâu thẳm mà cảnh cô cô, hôm nay cô đã mấy lần đụng chạm điểm mấu chốt của hắn, đừng cố tình gây sự nữa!
Nhưng đồng thời, hắn cũng từ chối lời mời gặp mặt của Cổ Dư, trầm giọng nói: "Không cần trả lại áo, cứ như vậy đi."
"Nhưng tôi rất muốn gặp ngài." Bỗng nhiên Cổ Dư nói, vẫn cười như cũ, khiến Mộ Dạ Triệt ngừng lại động tác cúp máy, "Không biết vì sao, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Mộ thị trưởng, tôi có một loại cảm giác đau lòng. Tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình ngồi xổm khóc ở sân bay, cùng với đợi người tôi yêu đến đón tôi. Nhưng ở trong giấc mơ, hình như tôi không có nhìn thấy người này."
Quả nhiên trong lòng Mộ Dạ Triệt kinh hãi, nhớ tới một ngày kia, nhớ tới sân bay mà Cổ Dư rời đi. Lúc ấy hắn đuổi theo, ngoài việc biết cô xảy ra tai nạn xe cộ, còn bởi vì có khả năng cô sẽ đi mà không bao giờ trở về, vĩnh viễn biến mất.
Giờ phút này hắn không có cúp máy, mà là xoay người đi ra đại sảnh, nhìn đèn treo trên phòng khách, gương mặt ngưng trọng, "Ngoài giấc mơ này, em còn nhớ gì nữa không?"
"Anh trai nói tôi từng bị tai nạn xe cộ." Cổ Dư nhẹ nhàng cười, đồng thời cũng xoay người đối mặt nhìn ra cửa sổ sát đất, nheo mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài, "Bị thương đến não bộ, bởi vậy có khả năng trí nhớ của tôi có chút hỗn loạn. Ngại quá, vừa rồi nói nhiều, lại tạo thành phức tạp cho Mộ thị trưởng."
Nhanh chóng cúp máy, môi đổ lại ôm chút cười lạnh, gắt gao xiết điện thoại trong lòng bàn tay.
Vài giây sau, quả nhiên Mộ Dạ Triệt nhanh chóng gọi lại cho cô, còn nói nghiêm túc: "Hẹn gặp mặt ở nơi nào đi, tôi cần gặp em."
Cổ Dư không lên tiếng, nhưng cô cười, cũng đợi hắn chủ động đưa địa điểm cùng thời gian.
---
Bọn họ gặp nhau ở sân golf, ngồi trên xe điện, chậm rãi chạy trên thảm cỏ xanh mênh mông vô bờ.
Bọn họ mặc đồ vận động thoải mái, đầu đội mũ, chuẩn bị đi đánh mấy gậy.
Nhưng bầu không khí giữa hai người cũng không có nhẹ nhàng, ngược lại có chút trầm trọng.
"Trước kia Cổ Dư là người như thế nào?" Dưới làn gió thổi, Cổ Dư tò mò hỏi, dùng đầu ngón tay vén sợi tóc mai, nhìn người đàn ông ôn nhuận nho nhã bên cạnh, cười, "Cô ấy may mắn cùng đánh vài gậy golf với Mộ thị trưởng sao?"
Mộ Dạ Triệt thì nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh, tựa như đang nhớ lại Cổ Dư cùng chuyện cũ. Nhưng hắn trả lời vấn đề Cổ Dư, tiếng nói trầm thấp, sâu kín nhìn chăm chú vào cô, "Cô ấy là một người, vừa khiến người ta nhớ nhung tưởng niệm, lại khiến người ta không thể đi yêu được. Trước khi xuất ngoại, cô ấy đẩy ngã Tiêm Tiêm từ trên cao xuống, một cảnh này, khiến cho cô ấy không thể được tha thứ."
Cổ Dư hơi hơi sửng sốt, cảm giác người đàn ông này đang có ý ám chỉ, liền nhẹ nhàng cười nói: "Vậy hiện tại Mộ thị trưởng nhớ cô ấy sao? Có lẽ, cô ấy cũng rất nhớ ngài, chính là không thể giải thích được, không thể không tạm thời đi xa. Cô ấy từng yêu ngài như vậy......"
Lúc này đây, Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, không nói thêm gì. Nhưng trong đôi mắt của hắn, rõ ràng xẹt qua sự nhớ nhung tưởng niệm, chính là hắn hoàn hảo che giấu, không dễ gì bị phát hiện.
Cuộc đối thoại lúc này, khiến cho không khí trong xe phút chốc hít thở không thông, Mộ Dạ Triệt gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Dư trong gang tấc, vì những lời này của cô mà khiếp sợ, gương mặt buông xuống, tựa như là muốn hôn cô. Vừa rồi cô nói, thật ra cô cũng rất nhớ hắn sao? Thì ra Cổ Dư thương tâm rời đi như vậy cũng không quên hắn!
Cổ Dư cũng nhìn hắn, đôi mắt mèo xinh đẹp đang chớp động ánh hào quang nóng rực của ngày xưa, tựa như vẫn còn đang theo đuổi người đàn ông cầu mà không được này, điên cuồng lưu luyến cùng si mê.
Tay của Mộ Dạ Triệt xoa lên mặt cô, đau lòng nhìn cô, sự nhớ nhung tưởng niệm tràn đầy càng ngày càng đậm, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, gắt gao ôm lấy cô, "Cổ Dư."
Hắn khàn khàn gọi tên cô một tiếng, sau đó đem cô xiết càng chặt, gắt gao ôm cô, môi dán lên thái dương của cô, trầm trọng không nói gì nữa,
Cổ Dư không có nghe được âm thanh gì của hắn, nhưng cô cảm giác được hắn ôm cô càng ngày càng chặt, không muốn buông ra, tựa như hắn đang sợ hãi, cô sẽ lại khiến hắn tìm kiếm không được, vĩnh viễn biến mất trong thế giới của hắn. Nhưng mà thân phận hiện tại của hắn......
Ánh mắt Cổ Dư từ trên người hắn dời đi, nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm cũng đang lại đây đánh golf, cười không tiếng động.
Quả nhiên, nữ vương đàn violincent mặc quần áo vận động tay