Convert: Utichcoc.
Edit: Ramsessivy.
Jasmine tiếp tục đến thăm Mộ gia, mà Mộ gia giờ phút này, Mộ thái thái thì nằm viện, Lâm Tiêm Tiêm thì về nhà mẹ đẻ, chỉ còn lại ba người Mộ bí thư, Mộ Dạ Triệt, tiểu bảo bảo ở lại trong căn biệt thự rộng lớn.
Ngày này, là cô ngồi xe Mộ Dạ Triệt đến đây, Mộ Dạ Triệt sắp hoàn toàn chấm dứt quan hệ cùng Lâm Tiêm Tiêm, sau đó công khai mối quan hệ của hai người bọn họ, để cô trở thành vị hôn thế tiếp theo của hắn.
Cho nên sau khi suy tư mãi, rốt cuộc cô cũng miễn cưỡng chấp nhận, sau đó hắn danh chính ngôn thuận đưa cô về Mộ gia.
Lúc này, cô mang một món quà tặng cho tiểu bảo bảo, vào cửa liền ôm cậu bé vào trong lòng, hôn hôn cậu bé, dùng ngón tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt mềm mại, "Con lớn lên thật xinh đẹp." Không có Lâm Tiêm Tiêm ở nhà, con liền không hề khóc, mà là đáng yêu nhu thuận, ngoan ngoãn.
Tiểu bảo bảo thì tò mò nhìn cô, đôi mắt to đang đánh giá mẹ ruột của mình, cái đầu chui vào trong lòng cô, sau đó lại ngẩng đầu nhìn, nhăn mặt với cô.
Cổ Dư cười rộ lên, gắt gao ôm con vào lòng, cùng nắm bàn tay nhỏ bé của con. Từ giờ phút này trở đi, cô cùng con vĩnh viễn sẽ không chia lìa nữa, đây là con trai của cô, một ngày nào đó sau ngày này không lâu đâu, cô sẽ khiến mẹ con Lâm gia trả toàn bộ món nợ mà bọn họ đã nợ mẹ con cô!
Một bên, Mộ bí thư cùng Mộ Dạ Triệt thấy Jasmine cùng con ở chung hòa hợp, liền liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nên vui sướng hay là nên khổ sở.
Mộ Dạ Triệt đi đến bên này, cũng dùng chính bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con, nói với Cổ Dư: "Jasmine, hình như con rất thích em."
Con thấy ba đi tới, càng thêm vui mừng, thân thể nhỏ bé quẩy trong lòng Cổ Dư, cái miệng cười vui.
Cổ Dư cũng cười, lấy tay vuốt mái tóc mềm của con, dán mặt mình lên tóc của con, cùng con da kề da, cười nói: "Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, em rất thích."
Con cũng ôm cô, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, đôi mắt trong suốt nhìn ba Mộ Dạ Triệt.
Một lát sau, Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư gặp mặt riêng ở trong phòng, Cổ Dư đi một vòng trong phòng, cười nói: "Mộ trạch thoáng nhìn hoành tráng thật, nhưng không biết vì cái gì, lòng em đột nhiên có một cảm giác tội lỗi, cảm giác chính mình đã hủy diệt một gia đình."
"Cho dù không có em, Mộ gia cũng từng bước đi đến đây." Mộ Dạ Triệt chậm rãi đi đến phía cô, vốn dĩ hắn muốn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, để cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhưng hắn không thể xác định Jasmine có chấp nhận hắn thật sự hay không, liền đổi lại đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài mà nói ngưng trọng:
"Có một số việc, anh không còn mặt mũi nào để nhìn em. Bởi vậy Jasmine em không cho anh cơ hội, anh đều chấp nhận. Về chuyện Lí Mỹ Thắng sao chép gian lận bị vạch trần, về tình về lý em đều không sai. Cho dù là ai, với trình độ thật sự của Lâm Tiêm Tiêm, cũng có một ngày cô ấy bị vạch trần bêu danh. Mà anh hi vọng em, có thể thật sự quay lại làm chính mình."
Cổ Dư nghe vậy nhẹ nhàng cười, chủ động đến gần hắn, cái trán khẽ dựa ở trên vai hắn, cười nói: "Nhưng mà anh thích em của hiện tại sao? Nghe nói Cổ Dư trước kia, thật sự khiến anh chán ghét."
Thân hình Mộ Dạ Triệt âm thầm chấn động, xoay người nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, nhìn chăm chú vào cô mà nói: "Đó không phải là chán ghét, mà là một loài tiếc nuối rèn sắt không thành thép. Đến khi cô ấy bị người ta hãm hại thương tâm rời đi, anh mới biết được chính mình thương cô ấy sâu đậm. Anh rất nhớ cô ấy, nhưng anh vẫn không nói nên lời."
"Hiện tại anh có thể nói." Cổ Dư ôn nhu cười nói ở trong lòng hắn, hai tay ôm lấy tấm lưng của hắn, thân hình chui chui trong ngực hắn, "Tuy rằng em không nghe thấy, nhưng em có thể cảm nhận được trái tim của anh đang tố cáo với em, anh muốn bắt đầu lại cùng cô ấy. Thật xin lỗi vì anh đã lầm tin Từ Thanh Huyên, khiến cô ấy phải đi xa tha hương."
Mộ Dạ Triệt ôm sát cô, gương mặt đau kịch liệt dán lên sợi tóc của cô.
"Tất cả đã qua đi, thật ra cô ấy càng muốn nghe anh nói với cô ấy, rằng anh yêu em, xin hãy gả cho anh." Cổ Dư chôn sâu mặt trong hõm vai của hắn, ngửi hơi thở tươi mát trên người hắn, cười ôn nhu, "Tuy rằng những lời này có chút chậm trễ, nhưng cô ấy đuổi theo anh lâu như vậy, bị thương nhiều lần như vậy, cũng không để ý đến nửa năm chia lìa này. Chỉ cần anh nhìn rõ bộ mặt thật của Từ Thanh Huyên, sự chờ đợi của cô ấy là đáng giá."
"Cổ Dư." Mộ Dạ Triệt gọi tên của cô, ôm chặt lấy cô, sâu thẳm trong đôi mắt chứa đầy sự hối hận.
Cổ Dư - Mộ Dạ Triệt
---
Ngoài cửa, Đông Húc nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, che khuất hai người đang ôm nhau ở bên trong.
---
Hắn xoay người đi xuống dưới lầu, nhìn Mộ bí thư ở trong phòng khách, mặt lạnh bình tĩnh nhìn, bỗng nhiên cười lạnh mà nói: "Ông ngoại, thật ra lần này con đưa Jasmine trở về, cũng không phải vì để cho cô ấy gặp lại mọi người gả cho Dạ Triệt, mà là muốn cho ngài cùng Mộ thái thái hiểu được, Jasmine ở nước ngoài nửa năm nay, luôn luôn phải điều trị. Cô ấy mất tích cũng không phải chạy án, mà là xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa mất mạng."
Hai tay hắn đút túi quần, nhưng hắn lại híp mắt lại, nhìn sắc mặt đang biến sắc của Mộ bí thư, "Hai tháng trước khi con đi đón cô ấy, lỗ tai của cô ấy đã hoàn toàn không còn nghe được, như vậy ngài còn kiên trì cho rằng, là Cổ Dư cố ý hãm hại Lâm Tiêm Tiêm, sau đó chạy án nữa không? Chẳng lẽ ở trong mắt hai người, Cổ nha đầu là trả thù xong đua xe nên xảy ra tai nạn xe cộ, so ra còn thua cả một Lâm Tiêm Tiêm tâm thuật bất chính sao? A, uổng phí lúc trước cô ấy lại nhiệt tình với hai người như thế nào!"
Nét mặt Mộ bí thư một mảnh tro tàn, đôi môi run lên kịch liệt, "Đông Húc?"
Nhưng Đông Húc không muốn giải thích nhiều, chính là lại cười lạnh: "Tất cả chân tướng đã rõ ràng, ngài cùng Mộ thái nhất định sẽ biết được lúc trước là hai người đã vong ân phụ nghĩa như thế nào, giúp mẹ con Lâm gia lật kèo như thế nào! Ngài có từng suy nghĩ một chút rằng, Lâm Ngọc Nhi là mẹ đẻ của Lâm Tiêm Tiêm, làm sao bà ta có thể buông tha Cổ Dư một mình ở bên ngoài được? Mà sự chê cười lớn nhất đời này của Dạ Triệt, chính là lấy lí do vì yêu mà cưới con gái của Lâm Ngọc Nhi, thương tổn cô gái mà chính mình yêu nhất! Hiện tại quay đầu lại không biết là buồn cười lắm sao? Tiểu cữu căn bản không xứng có được hạnh phúc!"
"Đông Húc, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!" Mộ bí thư ngồi trên xe lăn bắt đầu kích động rống to, thiếu chút nữa ngã khỏi xe lăn xuống đất, "Con nói Cổ Dư xảy ra tai nạn, lỗ tai không còn nghe thấy ư!? Chẳng lẽ không phải do cô ấy cảm xúc kích động mà lao xe trên đường sao? Con nói cô ấy bị mẹ con Lâm gia hãm hại, vậy chứng cớ đâu? Vì sao bọn họ lại muốn làm như vậy? Lúc đó Thanh Huyên cũng đã gả gấp cho Dạ Triệt, cái thai cũng thật khỏe mạnh, bọn họ không cần thiết phải làm như vậy!"
Đông Húc thì lạnh mặt nhìn ông ngoại, không có nói nữa, khóe môi nhếch lên cười mỉa mai, xoay người đi ra ngoài.
Xem ra thật đúng là không nên nói gì với ông ngoại, nên để hai ông bà tận mắt chứng kiến sự thật vào một ngày nào đó không lâu sau đi, để xem bọn họ đã tổn thương Cổ Dư sâu đậm như thế nào, lại nâng cao Lâm Tiêm Tiêm đến ra sao!
Mộ bí thư cùng Mộ thái thái, vĩnh viễn tin tưởng những gì chính mắt mình nhìn thấy!
Sau khi Đông Húc rời đi không lâu, Cổ Dư xuống lầu, cầm túi xách chuẩn bị đến bệnh viện thăm Mộ thái thái, Mộ Dạ Triệt thì đi theo bên cạnh, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, xem ra là đã quay về chỗ cũ cùng Cổ Dư, một lần nữa chiếm được lòng cô.
"Trước măt chờ một chút." Mộ bí thư thì kêu giữ bọn họ lại, mắt nhìn Cổ Dư, nhíu mày nói: "Dạ Triệt, bây giờ con còn chưa có tiện cùng ra cùng vào với Jasmine, hai người tách ra rồi đến bệnh viện, đừng để có lời dị nghị."
Mộ Dạ Triệt có chút tức giận, trịnh trọng nhìn ba mà nói: "Ba, con đang muốn nói cho ba biết, Jasmine đã đồng ý ở cùng một chỗ với con. Mộ gia chúng ta thật có lỗi với cô ấy, lúc trước cô ấy cũng không có......"
"Vậy thì cũng phải đợi sau khi con cùng Thanh Huyên hoàn toàn chấm dứt quan hệ đã, con mới có thể cưới cô ấy!" Mộ bí thư nhìn thẳng về phía trước mà nói lạnh nhạt, không nói thêm gì nữa, đôi tay khô gầy âm thầm nắm chặt tay vịn xe lăn, nhịn xuống cơn sóng cuộn trong lòng. Tuy rằng ông thật vui sướng vì Cổ nha đầu đã trở lại, nhưng Cổ Dư sao lại có thể phá hư gia đình của người khác được?
Cái này cùng việc làm bên thứ ba có khác gì nhau đâu? Nếu thanh danh truyền ra ngoài, Dạ Triệt lại không biết mang tiếng xấu gì nữa!
"Em đi trước, quấy rầy." Thấy cha con Mộ gia cãi nhau, Cổ Dư lập tức cầm túi xách đi ra phía cửa, không hề đối mặt với Mộ bí thư.
"Jasmine!" Mộ Dạ Triệt thì đuổi theo cô, một phen giữ chặt cổ tay không cho cô đi, nghiêng người nói lạnh nhạt với Mộ bí thư: "Chúng ta đã thương tổn Cổ Dư một lần, lúc này con tuyệt đối không để cô ấy chạy đi nữa! Xin ba cho con một cơ hội, để con bù đắp cho cô ấy!"
"Đây chính là chuyện của con, chính mắt con nhìn người!" Trên thực tế Mộ bí thư cũng có chút tức giận, giận con hồ đồ, thế nhưng giờ này ngày này lại kiên quyết lựa chọn Cổ Dư, khiến tất cả trở thành chê cười.
Nay Cổ Dư đến gõ cửa thăm Mộ gia, cùng với Lâm Tiêm Tiêm lúc trước với thân phận bên thứ ba tìm đến tận Mộ gia, có khác gì nhau đâu?
Hiện tại Cổ nha đầu một lần nữa đi qua con đường trước kia mà Lâm Tiêm Tiêm đi, lúc trước Lâm Tiêm Tiêm đã làm cái gì, cô liền trả lại gấp đôi, khiến Lâm Tiêm Tiêm không khống chế được cảm xúc, làm loạn Mộ gia gà chó không yên. Cổ Dư như vậy, thật sự còn yêu Dạ Triệt sao? Ông thật sự không dám xác định rằng cô còn yêu Dạ Triệt!
"Jasmine, chúng ta đến bệnh viện." Mộ Dạ Triệt đưa Cổ Dư ra ngoài, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô ngồi lên xe của mình.
Tuy rằng Cổ Dư lợi dụng Lí Tư Tư để bức Lâm Tiêm Tiêm rời khỏi ngai vàng nữ vương, đi lại gần gũi cùng phu nhân Bích Ti, nhưng nếu không phải như vậy, bọn họ làm sao lại biết được lúc trước Lâm Tiêm Tiêm cũng không phải bị đẩy ngã xuống, mà là sớm đã có âm mưu, chính mình cố ý ngã?!
Hắn rõ ràng nhớ rõ khi xảy ra sự việc lúc đó, chính hắn đã dùng một loại ánh mắt như thế nào mà đối xử với Cổ Dư, trực tiếp đạp cô xuống mười tám tầng địa ngục! Chính mình như vậy khiến hắn xấu hổ vô cùng!
Nhưng đối mặt với Cổ Dư đã quay về, hắn không thể còn như vậy lại làm cho cô thương tâm rời đi, nếu không tiếp theo, chờ đợi hắn sẽ là sự chờ đợi vô tận cùng thống khổ, khiến hắn sẽ không bao còn gặp lại Cổ Dư được nữa!
Chán ghét có phải là thích không? Nếu hắn thật sự không thích một người, lại làm sao cứ không ngừng khủng hoảng cô? Mà hẳn là không hề có cảm giác, luôn luôn bình tĩnh, chứ không phải cứ mãi lo được lo mất, tâm tình phức tạp, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo cô!
"Em nghĩ hiện tại em không tiện để đến bệnh viện thăm Mộ thái thái." Cổ Dư lẳng lặng ngồi bên người hắn, hơi hơi nghiêm mặt, nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài, "Hình như Mộ bí thư không thích em cho lắm."
Mộ Dạ Triệt thì thả chậm tốc độ lái xe, vươn một bàn tay, nắm phủ lên bàn tay của cô, mắt nhìn về phía trước trầm giọng mà nói: "Em nhất định phải thực hiện lời hứa lúc nãy đã đồng ý với anh, chờ anh cưới em. Mặc kệ em là Jasmine, hay là Cổ Dư, em vẫn là người mà anh muốn tìm kiếm. Anh thật may mắn vì em đã trở lại, điều này chứng minh em không có hoàn toàn quên anh."
Cổ Dư thì cười nhẹ nhàng, dựa đầu vào vai của hắn, cười hạnh phúc, "Điều may mắn nhất của em là, rốt cuộc anh không hề hiểu lầm em. Nếu em không dùng cách này để bức Lâm Tiêm Tiêm lộ ra bộ mặt thật, anh vĩnh viễn sẽ không trở lại bên cạnh em, em cũng không thể được mọi người tha thứ...... Dạ Triệt, tuy rằng tâm lý của em cũng bất an giống anh, nhưng suy nghĩ cẩn thận, chúng ta đã bỏ lỡ nhiều lắm. Chúng ta không nên vẫn dừng lại ở trước kia, mà phải quý trọng những ngày sau này, anh nói có đúng không?"
Dạ Triệt thì nhẹ nghiêng khuôn mặt qua đây, quay đầu hôn hôn lên trán cô, sau đó tiếp tục lái xe, để cô lẳng lặng ôm bên người hắn, "Chờ anh giải quyết tất cả mọi chuyện."
"Vâng." Cổ Dư dựa vào hắn, đôi mắt hạnh phúc xẹt qua một tia cười lạnh, ánh mắt dời về phía ngoài cửa xe.
---
Chuyện của Mộ thái thái xảy ra thật sự đột nhiên, nhưng mặc kệ ngày ấy có xảy ra hay không, với mối quan hệ như nước và lửa trước mắt của Mộ thái thái cùng Lâm Tiêm Tiêm, hai người đã luôn muốn ra tay với đối phương.
Bởi vậy bất hạnh lần này coi như là đầu tiên, để Mộ thái thái nhận được một bài học.
Cũng may, Mộ thái thái không có bị chấn thương sọ não, chính là xây xát, chảy một ít máu, thần kinh não không bị ảnh hưởng.
Nhưng mà với tình hình hiện tại của Mộ gia, chuyện đầu tiên sau khi Mộ thái thái lành bệnh, chính là đuổi Lâm Tiêm Tiêm ra khỏi Mộ gia, lấy tội cố ý đả thương người mà từ chối quyền giám hộ của Lâm Tiêm Tiêm với đứa con, hoàn toàn chấm dứt mảnh chướng khí mù mịt này!
"Cô ta đã bị đuổi về nhà mẹ đẻ sao? Kiêu Kiêu có bị cô ta đưa đi không?" Giờ phút này, Mộ thái thái đang gọi điện thoại, đối với Lâm Tiêm Tiêm đã là hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Kiêu Kiêu không bị cô ta đưa đi là tốt rồi, gần đây cô ta có chút không được bình thường, sau này đừng cho vào nhà nữa!"
"Thái thái, ngày đó thiếu nãi nãi hình như bị tiểu thư Jasmine kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mới ra tay đẩy người. Thật ra trong chuyện này, thái thái cũng có chút không đúng. Sao ngài có thể quở trách người nhà trước mặt người ngoài được chứ? Đổi lại là ai cũng sẽ tức giận! Hơn nữa tiểu thư Jasmine này đã bị ngài xem thành con dâu tương lai, mỗi ngày đều đến thăm, chính ngài còn không biết mình có chút nóng vội sao?" Chú Tiền bình tĩnh phân tích cho bà nghe, cười cười, "Ngày đó, ngài cùng thiếu nãi nãi suýt chút nữa là đánh nhau, hai người đều rất kích động."
"Chú nói tôi không thể nóng vội được sao! Cô ta hở một chút là đòi chết, bỏ nhà ra đi, ai chịu nổi!" Mộ thái thái cất cao giọng, chỉ sợ không tan được cục tức trong lòng này, chỉ biết càng ngày càng giận hơn, "Một tay thì ôm con, một tay thì xách hành lý, không biết là đang dọa ai nữa! Kệ cô ta thôi, cô ta so ra còn kém xa Cổ nha đầu! Lần này ra đi thật đúng, đúng lúc đem vị trí này trả lại cho Cổ Dư!"
"Thái thái, xin ngài bớt giận, tôi cứ cảm giác chuyện này không có đơn giản như vậy, tiểu thư Jasmine này nói là đến đây gặp thiếu gia Đông Húc, nhung tôi lại cảm thấy cô ấy là đến thăm Mộ gia, cố ý khiêu khích thiếu nãi nãi, công khai mối quan hệ bí mật giữa cô ấy và thiếu gia. Trước kia lúc Cổ tiểu thư còn ở Mộ gia, thiếu nãi nãi cũng từng làm chuyện như vậy, vài lần đến thăm khoe bụng bầu, khiến Cổ tiểu thư cuối cùng phải dọn ra khỏi Mộ gia, đi làm ở nơi giao dịch. Bởi vậy tiểu thư Jasmine này, chắc là tính đem một số chuyện trả lại nguyên vẹn cho thiếu nãi nãi."
"Từ từ." Mộ thái thái vội vàng cắt ngang lời chú Tiền, khiếp sợ ngồi dậy từ trên giường bệnh, "Vừa rồi chú nói cái gì mà mối quan hệ bí mật? Chú nói là, cô gái cùng Dạ Triệt thuê phòng khách sạn là Cổ nha đầu?!"
Thì ra Cổ Dư không có cùng một chỗ với Đông Húc, vậy thật sự là quá tốt!
"Xem ra thái thái còn không biết, hiện tại thiếu gia đã cầu hôn tiểu thư Jasmine rồi, đang giải quyết chuyện li hôn cùng Từ gia. Tiểu thư Jasmine thì mỗi ngày đến thăm Mộ gia, chăm sóc tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cũng rất thích cô ấy."
"Vậy thật là quá tốt! Chú Tiền, chú lập tức đi chuẩn bị, Cổ nha đầu nhà chúng ta đã trở lại!"
"Thái thái, ngài có cần suy nghĩ kỹ một chút không, có lẽ tiểu thư Jasmine này cũng không phải là Cổ tiểu thư."
"Cô ấy chính là Cổ Dư! Đừng nói nhiều nữa, lần này chúng ta phải giúp Dạ Triệt níu kéo cô ấy! Lúc trước là chúng ta có lỗi với cô ấy!"
Bên ngoài phòng bệnh, Cổ Dư cùng Dạ Triệt đã đến nơi thăm Mộ thái thái, xách giỏ hoa quả, nhẹ nhàng mở cửa ra, "Bác gái, thân thể đã đỡ chưa?"
Mộ thái thái thấy Cổ Dư cùng con đi vào, phút chốc cười rạng rỡ, nói chuyện điện thoại giản lược lại, lòng tràn đầy vui mừng nhận giỏ hoa quả của Cổ Dư, nói với Dạ Triệt: "Dạ Triệt, mẹ không sao, có gì cần nói con nhất định phải nói với Jasmine, đừng để nghẹn trong lòng, nhất định phải nói ra với Jasmine."
Dạ Triệt nhìn mẹ thấy không có gì đáng lo, nói nghiêm túc: "Sau khi giành được quyền giám hộ, con sẽ đưa Kiêu Kiêu ra nước ngoài. Có lẽ có chút tàn nhẫn, nhưng sẽ giúp ích đối với sự trưởng thành của nó."
"Nhất định phải làm như vậy sao?!" Mộ thái thái cùng Cổ Dư đều khiếp sợ, nhưng người nói chuyện là Mộ thái thái, bà không đồng ý con trai làm như vậy, nhưng có chút muốn nói lại không thể nói ra trước mặt Cổ Dư, nhân tiện nói: "Dạ Triệt, con hãy nghe mẹ nói, đừng đưa Kiêu Kiêu ra nước ngoài, để nó đi theo mẹ là được rồi. Chờ con cùng Jasmine kết hôn, mẹ cùng Kiêu Kiêu sẽ dọn ra ngoài ở, tuyệt đối không quấy rầy đến hai người. Sau này hai người còn có thể có con chung."
Đứa bé này vốn dĩ chính là không biết Lâm Tiêm Tiêm lôi từ đâu ra, không thể làm DNA, nếu vạch trần chuyện này trước mặt Cổ Dư, có lẽ lại nhảy ra nợ cũ năm xưa, làm cho Dạ Triệt bị lộ mặt không biết rốt cuộc có bao nhiêu tình nhân bên ngoài!
"Bác gái, Kiêu Kiêu rất đáng yêu, cháu rất thích." Cổ Dư mỉm cười lên tiếng, tỏ vẻ chấp nhận đứa trẻ này. Trên thực tế, cô là vì con mà đến, "Cháu thật sự đồng ý làm người giám hộ cho Kiêu Kiêu, đứa trẻ này cùng cháu rất có duyên với nhau."
"Vậy thì tốt quá!" mộ thái thái ăn nhịp cùng cô, quả nhiên lưu luyến đứa cháu này, đau lòng cháu nội của mình hơn tất cả, "Chờ sau khi hai người có con, Kiêu Kiêu trưởng thành, ta và nó sẽ xuất ngoại. Hiện tại nói chuyện hôn sự của hai người trước, thật ra ta vẫn cảm thấy, Từ gia sau khi xảy ra nhiều chuyện gièm pha không ai chấp nhận như vậy, bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào ép Mộ gia chúng ta chấp nhận đứa con gái bại hoại của mình, lúc trước đúng là Mộ gia chúng ta thật sự mắt mù rồi, bị cô ta lừa cố ý ngã từ trên cao xuống, liền tin đó là sự thật......"
Cổ Dư lẳng lặng nghe, bên môi có nụ cười lạnh như ẩn như hiện, nhìn Mộ thái thái trước mặt.
Do nhớ rõ trước kia, Mộ thái thái yêu thương cô giống như mẹ đẻ, cưng chiều Cổ nha đầu trong lòng bàn tay, nhưng từ khi có cháu nội, Mộ thái thái liền trở nên không giống trước kia nữa, đem toàn bộ một lòng đặt lên người cháu nội, để cho Lâm Tiêm Tiêm được quý nhờ con!
Chẳng lẽ Mộ thái thái không biết, mọi người là ích kỷ sao? Lúc trước bọn họ đối xử với cô như vậy, cô làm sao lại để con của mình tiếp tục ở Mộ gia?
---
Lâm Tiêm Tiêm theo Lí Mỹ Thắng bay qua Singapore, thời điểm trở về, Mộ gia đã lấy tội danh ra tay đẩy người bị thương, để tòa án tước quyền giám hộ con của cô!
Mà trong hòm thư của cô, sớm đã có một văn bản được gởi qua, chờ cô ký tên.
"Là anh có lỗi với tôi, dựa vào đâu mà ép tôi ký tên giống phạm nhân hả?!" Vừa mới trở về cô hung hăng xé nát tờ giấy này, sau đó lại lấy cái túi hiệu hung hăng đánh lên hòm thư, điên cuồng phát tiết cơn tức của mình, "Muốn hoàn toàn chấm dứt quan hệ với tôi, để kết hôn cùng cô ta sao? Anh nằm mơ đi! Sau khi tôi bị thương anh còn muốn quay đầu sao? Phải chết thì mọi người cùng chết!"
Sau khi phát tiết xong, cô vén vén sợi tóc tán loạn của mình, sau đó hít sâu một hơi, ngồi lên xe, lái thẳng đến Mộ trạch!
Nhưng mà người hầu của Mộ gia chặn cô ngoài cửa, cho dù cô có ấn chuông cổng thế nào, chính là không đi ra.
"Bây giờ tôi còn là thiếu nãi nãi của Mộ gia nha, các người muốn tôi đuổi việc các người phải không?" Cô cầm túi xách rống to ngoài cổng, dùng sức lấy tay gõ lên cổng, "Ba, con là Thanh Huyên đây, con biết sai rồi, ngày đó con không nên lỡ tay đẩy mẹ ngã, là con không cẩn thận......"
Một lát sau, màn hình điện tử xuất hiện hình ảnh Cổ Dư ôm con, Cổ Dư nắm tay con mà vẫy vẫy, cười nói với ngoài cổng: "Con, trước kia có