Edit: Ramsessivy.Sau khi bữa ăn chấm dứt, Mộ Dạ Triệt lấy thân phận thị trưởng, tiễn Từ tiểu thư cùng trợ lý một đoạn đường.
Trêи đường, hai người cũng chưa từng mở miệng nói chuyện, lẳng lặng ngồi, nhìn về phía trước.Cuối cùng, tài xế hỏi Từ tiểu thư, nên dừng xe nơi nào? Thế này Từ Thanh Huyên mới nhìn bên ngoài, để tài xế dừng xe trước khách sạn.Vì thế sự trầm mặc bên trong xe thế này mới bị đánh vỡ, Từ Thanh Huyên quay đầu cười nói với Mộ Dạ Triệt: "Cám ơn đã đưa em về, Mộ thị trưởng, em xuống xe."Đuôi lông mày của Mộ Dạ Triệt khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm không đáp lại, hình như suy nghĩ vẫn còn dừng lại trong đoạn nói chuyện vừa rồi, tâm tình phức tạp.Lâm Tiêm Tiêm thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, cái gì cũng không nói, liền lần nữa đánh vỡ sự trầm mặc, lại dịu dàng cười nói: "Em biết em cùng Lâm Bích Nhi đã tạo thành phức tạp cho Mộ bí thư, ngày mai, em sẽ tự mình giải thích cho Mộ bí thư, làm sáng tỏ với Mộ bí thư, rằng em không mang thai."Nói câu cuối cùng, cô nói được cũng không thoải mái, cười cười, hi vọng hắn có thể cho cô khuôn mặt tươi cười một chút.Nhưng mà sắc mặt Mộ Dạ Triệt càng lạnh hơn, ánh mắt u lãng, môi khẽ nhếch, tiếng nói lạnh lẽo: "Việc đã đến nước này, cô cho rằng mang thai hay không mang thai có khác gì nhau?""Vậy anh cho rằng em nên làm thế nào đây?" Lâm Tiêm Tiêm liền ngừng khuôn mặt cười, nhíu mày hỏi lại hắn, "Chẳng lẽ, anh nhất định phải kiên trì đưa em quay lại Thụy Sĩ sao? Anh căn bản là không thương Cổ Dư, vị trí của em cùng cô ấy là giống nhau, lại vì cái gì nhất định phải bắt em trở về nơi xa lạ đó? Anh phải biết rằng, nếu anh xác định yêu cô ấy, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh."
Lâm Tiêm Tiêm"Một khắc khi biết được chính mình còn sống, điều cô muốn làm nhất là cái gì?" Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lát, vẫn không có lên tiếng, cuối cùng, lấy tay xoa xoa mi tâm của chính mình, nhắm lại hai mắt, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, "Có rất nhiều người nói cho tôi, chính là xác định cô gái mà mình muốn, toàn tâm toàn ý đi yêu cô ấy.
Nhưng Lâm Tiêm Tiêm cô sau khi về nước, vì sao lại khiến tôi chần chừ như vậy?"Lâm Tiêm Tiêm chấn động, vui bất ngờ nhìn hắn, thân mình nhanh chóng đến gần hắn, "Thì ra, trong lòng của anh thật sự có em! Giấc mộng khi em nằm trêи bàn mổ không phải là mơ, mà đó thật sự là anh!" Đây là sau khi cô đi một vòng từ quỷ môn quan về, nhận được một món quà tốt nhất!Tuy rằng hắn chần chừ, nhưng trong lòng hắn còn có cô!Mộ Dạ Triệt cũng không để cho cô dựa vào trong lòng mình, ánh mắt đạm mạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Đừng quên chuyện cô thân là Từ Thanh Huyên! Hiện tại cô là Từ Thanh Huyên, không phải là Lâm Tiêm Tiêm lúc trước thay mẹ trả nợ! Lâm Tiêm Tiêm, đã chết.""Em......" Lâm Tiêm Tiêm hơi hơi dừng một chút, bỗng nhiên cô đơn, đôi mắt lưng tròng buông xuống, hai bàn tay gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, "Chẳng lẽ trong lòng anh, em thật sự đã chết sao? Lần này em về nước trước, là vì muốn gặp anh."Đây là một câu đả kϊƈɦ cô đến thế nào, khiến cho chính cô cũng cảm giác chính mình không phải là Lâm Tiêm Tiêm, mà là Từ Thanh Huyên đã thay hình đổi dạng.Tâm Mộ Dạ Triệt vẫn cứng như đá, đôi mắt lợi hại nhìn về ngoài cửa xe, phiền toái nheo mắt, "Đã đến khách sạn cô ngủ lại, đi xuống đi."Lúc này đây, hắn chủ động vì Lâm Tiêm Tiêm mà mở cửa xe, lịch sự mời cô xuống xe.Tuy rằng Lâm Tiêm Tiêm thất vọng, nhưng cô cũng không tuyệt vọng, cười cười ôn nhu, xuống xe, trước khi đi quay đầu nói lời cám ơn với hắn: "Cám ơn Mộ thị trưởng đã tiễn em một đoạn đường, tạm biệt."Trợ lý của cô cũng theo xuống xe, cúi đầu nói lời cám ơn với Mộ thị trưởng, mắt sắc lại phát hiện thời điểm Mộ thị trưởng nghiêng người mở cửa xe, trong túi áo khoác hình như lộ ra một hộp nhẫn, vội vàng lặng lẽ lôi kéo cô, nhỏ giọng cười nói: "Iris, xem ra Mộ thị trưởng tính cầu hôn em, nhẫn đều đã chuẩn bị cả."Lâm Tiêm Tiêm hướng về túi áo choàng nhìn lại, quả nhiên phát hiện trong đó có một hộp gấm nhỏ, nhưng bản thân Mộ Dạ Triệt cũng không tính đưa tặng cô, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cô một cái, gật đầu khách sáo, ra lệnh tài xế lái xe rời đi.Lâm Tiêm Tiêm lại cảm thấy thất vọng, nhất là dưới lời nói của nữ trợ lý, tâm lại lạnh đến vô cùng, nhưng mà cô cũng thanh tỉnh, biết Mộ Dạ Triệt cũng không nhất định yêu cô, hắn không thương bất kỳ kẻ nào, cho nên cô còn cần cố gắng, nhất định phải khiến mình có đẳng cấp xứng đôi được với hắn.---Sau Lâm Bích Nhi, Lâm Tiêm Tiêm lấy thân phận Từ Thanh Huyên chính thức đến thăm hỏi Mộ gia.Hôm nay là cuối tuần, Mộ bí thư, Mộ Thanh Vận, cùng với Mộ Thanh Nhànmặt dày trở về, toàn bộ đều ở nhà.
Mộ Thanh Nhàn đang ngồi trước bàn dài, vừa dùng bữa, vừa không chút thành ý đi xin lỗi Mộ thái thái cùng Cổ Dư, làm cho Mộ bí thư căn bản không có biện phảo tha thư con gái thứ!Ngay sau đó, Từ Thanh Huyên mang theo lễ vật đến thăm hỏi.Nhưng sau khi vào cửa, cô có vẻ cực xấu hổ, đứng cũng không được, đi cũng không xong.Bởi vì Mộ bí thư căn bản không để ý tới cô, thấy cô đến thăm, chậm rãi buông đũa xuống, để chú Tiền đẩy ông đi hoa viên ngắm cảnh.
Hơn nữa, toàn bộ người của Mộ gia cũng không để ý tới cô."Mộ bá bá, lần trước là Bích Nhi không phải, lần này Thanh Huyên tự mình đến đây xin lỗi ngài." Lâm Tiêm Tiêm mang theo hộp quà, nhanh chóng đi tới trước mặt Mộ bí thư, "Nghe nói ngài thích ăn cao táo đỏ, con cố ý đến tiệm bánh mua lô bánh cao táo đỏ mới ra lò, mời ngài nếm thử."Mộ bí thư bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn cô, "Từ tiểu thư, không có chuyện gì đáng giá để cô tự mình đến đây thăm hỏi, xin lỗi, mời trở về.""Mộ bá bá, lần đó, thật ra chỉ là hiểu lầm." Lâm Tiêm Tiêm lại cười nói ôn nhu, đem cao táo đỏ đặt lên bàn trà, ngồi xổm xuống trước mặt Mộ bí thư.
Nét mặt Mộ bí thư càng già nua, cô càng cười đến dịu dàng, uyển chuyển giải thích: "Có rất nhiều chuyện, đều là Bích Nhi tự ý bịa đặt ra.
Cô ấy vì muốn tốt cho con, nhưng lại dùng sai phương pháp, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, mong ngài tha thứ.""Ý của cô là, cô không có......" Mộ bí thư rốt cuộc chịu nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc!"Vâng, không có!" Lâm Tiêm Tiêm gật gật đầu chém đinh chặt sắt, cũng đứng lên, hơi hơi cúi người với Mộ bí thư, "Hiện tại Thanh Huyên mới về nước, chưa có thành tựu trong sự nghiệp.
Bởi vậy hiện tại Thanh Huyên không có khả năng xuất hiện loại chuyện này, cũng sẽ không vội vã lo lắng chuyện hôn nhân đại sự."Thế này nét mặt già nua của Mộ bí thư mớ dịu xuống, gật gật đầu, "Ta nhận cao táo đỏ, mời Từ tiểu thư trở về đi.""Nghe nói hôm nay Mộ thị trưởng nghỉ ngơi ở nhà, không biết có tiện đến chào hỏi không?" Lâm Tiêm Tiêm vừa cười nói, cũng không có rời đi, đôi mắt thanh lệ nhìn về phía nhà ăn, hơi hơi hạ thấp người đối với mọi người trong Mộ gia, bao gồm Cổ Dư, tỏ vẻ đã quấy rầy.Nghe nói, Cổ Dư bây giò còn đang ở tại Mộ gia, đã giải trừ mối quan hệ kết hôn giả cùng Mộ Dạ Triệt, trở về làm bạn.
Nhưng, ngay từ lúc đó đến bây giờ, giữa hai người bọn họ vốn không có tình cảm, lại vì cái gì muốn tra tấn lẫn nhau?Theo như hôm nay nhìn thấy, Cổ Dư xác thực được cho là một phần tử của Mộ gia, chứ không phải là bạn gái của Dạ Triệt!Bên này, Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận thì đang "Hóng hớt", mấy ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Thanh Huyên này, đánh giá từ trêи xuống dưới, "Thì ra đây là gương mặt thật ái nữ nhà nữ vương viloncent, nhìn diện mạo so ra còn xinh đẹp hơn so với mẹ!" Mộ Thanh Vận chậc chậc vài tiếng, không có nói toạc tình hình thực tế ra, liền xem cô gái này là Từ Thanh Huyên mà đối đãi, không đem giá trị con người Lâm Tiêm Tiêm gán lên đó!Mộ thái thái bởi vì ngưỡng mộ nữ vương đàn violincent, lại áp đặt một vòng hào quang lên đầu Lâm Tiêm Tiêm, hai mắt lóe sáng, "Tuy rằng dáng vẻ cô ấy có chút giống với trước kia, nhưng nhất định là con gái của Lí Mỹ Thắng.
Ta gọi cô ấy đến đây dùng cơm cùng đi.""Hả......" Mộ Thanh Vận lập tức quay đầu tặng một ánh mắt xem thường, thật sự là bội phục Mộ thái thái, bưng chén cơm nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Cổ Dư!"Cổ nha đầu, gần đây mắt của Mộ thái thái bị mờ, một lần nữa mê đắm con gái của thần tượng Lí Mỹ Thắng, em tha thứ cho bà ấy." Sau đó cầm đũa dùng sức xới cơm, ăn mấy ngụm đồ ăn, gắp rau cho Cổ Dư, không muốn ngồi cùng bàn với Lâm Tiêm Tiêm, "Ăn nhiều chút đi, em mới là chính chủ, cô ta là người ngoài!"Cổ Dư sớm ăn xong, cùng đi tới cười chào hỏi Lâm Tiêm Tiêm, mời khách ngồi xuống, chính mình thì đứng lên, "Tôi đến phòng bếp làm thêm đồ ăn.""Không dám làm phiền, nhiêu đây ăn được rồi." Lâm Tiêm Tiêm nói lời dịu dàng từ chối, thật ra sao lại là đến đây để ăn cơm, quan trọng là gặp mặt người của Mộ gia, không phải ăn cơm, vừa cười nói: "Cổ tiểu thư cũng ăn nhiều thêm chút đi."---"Từng này sao đủ ăn! Phải làm thêm hai món!" Mộ thái thái cười nói ha ha, vẫn kiên trì chuẩn bị thức ăn phong phú cho con gái của thần tượng, ý bảo Cổ nha đầu đến phòng bếp, chính mình thì ngồi bên cạnh Lâm Tiêm Tiêm ân cần hỏi thăm: "Mẹ ở nhà có khỏe không? Thời còn trẻ, ta thích nhất Điệu Vịnh Than của bà ấy.""Mẹ con vẫn khỏe, cám ơn bá mẫu quan tâm.""Vậy cơm nước xong, Từ tiểu thư kéo một khúc [Điệu Vịnh Than] hoặc là [Thương] đi, đã lâu bá mẫu không có nghe......" Mộ thái thái hưng phấn đến nỗi đã quên phương hướng."Vâng, để Thanh Huyên nói trợ lý đem đàn violincent đến đây.""Mộ thái thái?!" Mộ Thanh Vận nghe đến đây, chiếc đũa đặt bên miệng rốt cuộc bị dọa rớt xuống, vội vàng nhặt lên, âm thầm nhéo cánh tay của Mộ thái thái, "Mộ thái thái, ngài có biết cô ta là ai không? Ngài muốn Mộ bí thư tức chết sao?!" Ngồi ngồi thì được, còn giữ cô ta lại ở trong này mà kéo đàn violincent? Nhìn Lâm Tiêm Tiêm kia hưng phấn, rốt cuộc đã đợi được ngày này kìa! ~"Ta......" Rốt cuộc Mộ thái thái thanh tỉnh