Đêm này, Mộ trạch to như vậy, Mộ bí thư lại kiên trì đuổi Cổ Dư đi, Mộ Dạ Triệt thì cố ý giữ Cổ Dư lại, một lần nữa đưa Cổ Dư về phòng.
Mộ thái thái thì ở bên ngoài gõ gõ cửa, lo lắng hỏi: "Jasmine, con đừng nghe ba con nói hươu nói vượn, giờ con là người của Mộ gia rồi, mẹ thương con còn không kịp! Con đừng để bụng những lời vừa rồi, nghỉ ngơi cho tốt, mẹ sẽ nói chuyện với ba con."
Trong phòng, Cổ Dư ngồi ở bàn trang điểm chùi mái tóc ướt, dùng ngón tay luồn qua mái tóc, căn bản không có để bụng những lời nói vừa rồi của Mộ bí thư.
Tại căn nhà này, cô chỉ ở nhờ vài ngày, sau đó sẽ rời đi, bởi vậy căn bản không cần chọc giận gì với Mộ bí thư.
Chọc giận một ông già bảy mươi tuổi thì để làm gì? Cô là vãn bối, theo lý thì nên nhường trưởng bối một chút cho đúng lễ nghĩa, tôn kính người đứng đầu gia đình này.
Giờ phút này, cô cùng một phòng với Mộ Dạ Triệt, đều tự có suy nghĩ riêng không nói chuyện, khiến bầu không khí trong phòng có vẻ ngưng trọng.
Mộ Dạ Triệt mặc áo ngủ đứng bên cửa sổ, hai mắt nhìn chăm chú bên ngoài, gương mặt âm trầm, cảm thấy tức giận đối với thái độ vừa rồi của ba mình.
Tuy rằng hắn biết rõ chính mình không đúng, nhưng việc đã đến nước này, hắn hy vọng ba có thể cho Cổ Dư một cơ hội, lấy lại những gì cô đã từng mất đi.
Thật ra tất cả mọi người đều nhìn ra được, Cổ Dư ngoài việc thay tên đổi họ, vẫn là Cổ Dư trước kia.
Xinh đẹp, tự tin, một lòng cũng không tàn nhẫn.
"Ngày mai anh sẽ đi thẩm vấn Lâm Ngọc Nhi, em có muốn đi cùng anh hay không?" Lúc này hắn xoay người nhìn Cổ Dư, cất bước đi đến trước cô, "Manh mối vụ tai nạn lúc trước đã bị bà ta tiêu hủy toàn bộ, giờ ngoài việc bức cung ra, không còn cách nào khác."
Khi nói chuyện, sâu trong đôi mắt hắn hiện lên sự áy náy, nhìn chăm chú vào Cổ Dư, muốn vươn tay chạm lên mặt cô.
Nhưng ánh mắt cự tuyệt của Cổ Dư rất rõ ràng, khiến cho lúc hắn vươn tay, cô liền đứng dậy tránh ra, cố ý giữ khoảng cách giữa hai người, cười nói, "Em muốn nghỉ ngơi, anh có thể tránh mặt một chút không?"
Hiện tại toàn bộ trong phòng chỉ có cô cùng hắn, hai người lại đang mặc áo ngủ, nếu để cho hắn đụng chạm, chỉ sợ là cô sẽ thực sự trải qua đêm động phòng hoa chúc cùng hắn ở trong này, làm cho kết quả không giống với dự tính ban đầu.
Vì thế cô chủ động mở cửa ra, mời hắn qua phòng cách vách nghỉ ngơi, "Xin mời."
Cô rất khách sáo lịch sự mời hắn ra ngoài.
Nhưng mà ngoài cửa, Mộ thái thái lại vẫn đứng ở đó như cũ, dán tai lên cánh cửa mà nghe bọn họ trò chuyện, khi Cổ Dư đột ngột mở cửa ra, Mộ thái thái đang dán tai lên cửa lập tức thuận thế đổ nhào vào trong phòng, thân hình thiếu chút nữa ngã sóng xoài trên mặt đất.
"Hai đứa còn chưa ngủ à? Mẹ đang tính để giúp việc nấu chút canh, tính đưa lên cho hai đứa uống." Mộ thái thái xấu hổ cười nói, lập tức đi ra ngoài cửa, "Để mẹ gọi giúp việc bưng canh lên, hai đứa uống nhân lúc còn nóng, bổ trợ ngủ ngon đó."
Thế này bà mới vội vàng đi về phía cầu thang, vội vàng xuống lầu.
Mà trong phòng, Mộ Dạ Triệt cũng không đồng ý chia phòng ngủ cùng Cổ Dư, mà là lẳng lặng nhìn cô, đem thân hình cao to của mình trực tiếp nằm lên giường.
Hắn cam đoan với Cổ Dư, chỉ cần cô không muốn, hắn tuyệt đối không chạm vào cô.
Nhưng điều này cũng không tỏ vẻ hắn nhất định phải chia phòng ngủ với cô!
Hiện tại cô là vị hôn thê của hắn, hắn khát vọng được ngủ chung giường với cô, ôm nhau đến sáng!
Cổ Dư thì quay đầu nhìn hắn, đóng cửa phòng lại, sau đó nằm bên người hắn, cùng hắn dùng chung một tấm chăn.
Chỉ cần hắn tuân thủ lời hứa, cô lại có gì phải ngại?
Đêm nay phải ngủ một giấc cho ngon, ngày mai còn có chuyện khác cần phải làm.
Vì thế sáng sớm ngày tiếp theo, hai người tỉnh lại trên cùng một chiếc giường, Mộ Dạ Triệt hôn trán cô một cái, tặng cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó rời giường.
Mộ Dạ Triệt đứng lên trước, mặc quần áo, đeo cà vạt, sau đó lấy từ tủ quần áo ra một bộ âu phục nữ màu xanh ngọc, đưa cho cô thay, "Hôm nay chúng ta đến cục cảnh sát, em nên chuẩn bị chính thức một chút."
Giờ phút này thoáng nhìn hai người như vợ chồng, nhưng thực chất để hai người là vợ chồng thật, còn một đoạn rất xa.
Cổ Dư rất bội phục hắn vì đã hết lòng tuân thủ lời hứa, ở trên giường làm Liễu Hạ Huệ, như vậy cứ tiếp tục duy trì đi, đời này cô không có khả năng sinh cho hắn thêm đứa con thứ hai đâu.
Nửa giờ sau, hai người đi xuống lầu, chuẩn bị ngồi vào bàn ăn sáng.
Nhưng đang lúc Cổ Dư muốn ngồi xuống, cảm ơn Mộ Dạ Triệt đã kéo ghế ra cho mình, Mộ bí thư đang dùng cơm bỗng nhiên buông mạnh đôi đũa trong tay xuống, quay đầu chỉ đạo chú Tiền đẩy mình ra ngoài, "Đẩy ta ra ngoài một chút! Mộ gia ta không có đứa con dâu như vậy, ta cũng chưa bao giờ thừa nhận mối hôn sự này! Thật sự khiến người ta ăn mất cả ngon!"
Thất vọng liếc mắt nhìn con một cái, mất hết khẩu vị rời bàn an.
Rõ ràng là ông không thích Jasmine, nhưng Cổ Dư thật sự thích mọi người, hướng về Mộ thái thái hỏi tình hình của Thanh Vận, "Bác sĩ nói sao? Tình hình có nghiêm trọng không?"
Lúc ấy Lâm Tiêm Tiêm đâm Thanh Vận một đao, chỉ sợ là bị thương không nhẹ.
Dù sao lúc ấy Thanh Vận ngồi ở vị trí gần cửa nhất, thời điểm Lâm Tiêm Tiêm nổi điên chụp được dao, Mộ Thanh Vận là người đầu tiên xui xẻo nhất, đổ máu tại trận, hơn nữa lúc ấy Mộ Thanh Vận cũng có ý định ngăn cản Lâm Tiêm Tiêm, tính dây dưa một chút với Lâm Tiêm Tiêm mất trí......
"Bị thương tới khuỷu tay, khâu hơn mười mũi, bác sĩ nói nếu vết cắt sâu hơn một chút, sẽ cắt đến dây thần kinh, thiếu chút nữa thì mất mạng." Nhắc tới chuyện này, Mộ thái thái càng oán trách và lửa giận đầy mình khi nghĩ đến Lâm Tiêm Tiêm, thậm chí có suy nghĩ sợ hãi, buông nĩa trong tay xuống, "Thật lâu trước kia ta đã phát hiện cô ta có khuynh hướng tự mình hại mình, hở một chút là muốn rời nhà bỏ đi, làm tổn thương Kiêu Kiêu, nay thế mà cô ta lại cầm dao nổi điên ở bữa tiệc, Thanh Vận thiếu chút nữa cũng mất mạng, ta và ba con cũng bị thương ở tay.
Lúc ấy nếu cô ta đến gần chút nữa, Jasmine con cũng bị mất mạng, đều là họa do nhà ta gây ra!"
Bà cầm tay Cổ Dư, vỗ nhẹ nhẹ, "Sau này ở nhà đừng đi làm nữa, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện bên kia của ba con, ta sẽ đi khuyên nhủ.
Còn có Kiêu Kiêu, con và nó rời xa nhau cũng nửa năm trời, giờ nhất định phải bù đắp lại, để nó gần gũi với con hơn."
"Vâng." Cổ Dư nhẹ nhàng cười.
Sau bữa sáng, quả nhiên Jasmine không thể so với Cổ Dư ngày xưa, thật sự im lặng, cũng thật sự ổn trọng, ngồi ở sô pha chơi cùng con.
Cô không có chủ động thu dọn bàn ăn, cũng không có ca hát nhảy múa khuấy động không khí ở phòng khách, mà là ngồi ở sô pha nhìn con đi tới đi lui, cũng đưa đồ chơi cho con.
Con thường xuyên bò lên trên đùi của cô, sau đó xùng tay kéo váy áo của cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại trượt xuống, tiếp tục ngồi ở thảm chơi đồ chơi của mình.
Cổ Dư thì ở một bên cười nhìn, khi thì lấy điện thoại ra nghe, bàn chút chuyện công việc.
Cô vẫn không rời khỏi ghế sô pha này, cũng không có đi tới đi lui trong biệt thự, chính là ngồi yên một chỗ, nói chuyện công việc qua điện thoại cùng đồng nghiệp.
Ở nhà ăn, Mộ thái thái thì đang phụ người làm chùi bàn ăn, nhìn nhìn qua bên này, cười nói với Cổ Dư: "Nha đầu, đợi chút nữa chúng ta ra ngoài mua chút đồ, ta tính mua chút đồ làm bánh bao cho rau con nếm thử, con muốn ăn thêm gì không?"
Cổ Dư đang nói chuyện điện thoại không có nghe thấy âm thanh của Mộ thái thái, cúi người nhặt đồ chơi cho con, ngoảnh mặt làm ngơ với bên này, tiếp tục nói: "Jay, một thời gian nữa tôi sẽ đi Mỹ, cậu cùng Edon có muốn qua đó không? Tôi sẽ rất nhớ hai người.
Còn có Thị Na nữa, hiện tại cô ấy đang chuẩn bị kết hôn, tôi không tiện nói lời từ biệt cùng cô ấy."
Bên này, Mộ thái thái lại thử hô vài tiếng Cổ Dư, thấy Cổ Dư vẫn ngồi ở kia không thèm nhìn, bỗng nhiên bà có chút bực mình, buông khăn trong tay mà đi tới bên này, vỗ vỗ bả vai của Cổ Dư, "Nha đầu, điện thoại di động có phóng xạ lớn lắm, đừng ngày ngày ôm điện thoại, không tốt cho sức khỏe."
"Oa a~" Tiểu bảo bảo bên cạnh thì vươn tay về phía Mộ thái thái, mừng bà nội đã đến, cũng hướng thân hình đi lại đây, dang cánh tay bổ nhào vào lòng bà nội, "Oa a~" Dụi mặt vào má bà, thích nhất bà nội từ ái của mình.
Mộ thái thái ôm lấy tiểu bảo bảo nhu thuận, thế này trong lòng mới vui sướng một chút, có thể tạm thời xem nhẹ cảm giác bị Cổ Dư ngó lơ, nhéo nhéo cái mũi của con, "Kiêu kiêu đang kêu bà nội sao? Kiêu Kiêu nhà chúng ta là ngoan nhất, biết ông nội hay đặt lá trà ở ngăn bàn, lôi hộp trà của ông nội ra đây ~"
Bên này, Cổ Dư đã trò chuyện xong, chậm rãi đứng lên khỏi sô pha, nói với Mộ thái thái: "Mẹ, giờ con cùng Kiêu Kiêu phải ra ngoài một chuyến."
Cô để ý nếp nhăn trên âu phục màu xanh ngọc của mình, ôm con ra khỏi lòng Mộ thái thái, thả món đồ chơi trong tay con xuống, rửa sạch tay cho con, "Chào tạm biệt bà nội nào ~"
Mộ thái thái cứ nghĩ rằng cô muốn dẫn con rời đi, lập tức khẩn trương đứng lên, giữ cô lại, khuyên nhủ: "Nha đầu, con đừng giận ba con, cả đời ông ấy cứ mãi cái tính tình cứng nhắc này, ai cũng không thay đổi được.
Rồi ông ấy sẽ suy nghĩ thông suốt thôi."
Bà đã gọi giúp việc đem vali mà Jasmine sửa soạn đưa vào phòng, chính là muốn để cô cùng con ở lại nơi này, căn bản không muốn nhìn thấy cảnh hai mẹ con cô chỉ ở tạm đây một đêm rồi rời đi, điều này sẽ khiến cho bà chết