Trong sảnh của một club nổi tiếng dưới lòng đất ở thành phố B, DJ chơi nhạc chơi những giai điệu gợi cảm lười biếng, ánh đèn rất mờ ảo, lối trang trí nhẹ nhàng trong sảnh mang phong cách và nét quyến rũ ẩn ý trên bãi biển thế kỷ trước, một loại phóng túng rất kín đáo.
Trong ngày thường, các ngõ ngách ở đây đều tụ tập trai thanh nữ tú đang chìm đắm quay cuồng trong tiếng nhạc.
Có điều bây giờ bọn họ xem như khá là ngoan, bởi vì hôm nay là một sự kiện đặc biệt -- lễ trưởng thành mười tám tuổi, tiểu công tử Bạch Đa Đa của Lâm gia.
Ngày thường cậu công tử này luôn bị hai nhà Bạch Lâm giấu rất kỹ. Mẹ của cậu là Lâm Hàm Ý, chủ doanh nghiệp nổi danh ở thành phố S, cha là giáo sư Bạch Thụ Lễ, hiệu trưởng đại học B vốn nổi tiếng có học trò nhân tài khắp nơi, ở trên cậu còn có một người chị được mệnh danh trong giới kinh doanh là người đàn bà thép, là Bạch Vưu Thiến đầu đội trời.
Đơn giản mà nói, đây đúng là một quý công tử ngậm thìa vàng vốn đã nhận được tất cả những ưu ái trong đời, lại không cần phải kế thừa gia sản. Bạch tiểu công tử trong mười tám năm này vẫn luôn ru rú trong nhà chỉ đi học, rất hiếm khi theo mẹ và chị đi đến những nơi trong giới để xã giao, nhưng lại vẫn hay chạy đến phòng làm việc của ba mình ở đại học B, vô cùng vui vẻ mà nhận được những cái xoa đầu của các anh chị lớn hơn.
Nhưng lễ trưởng thành ngày hôm nay làm sao lại làm ở đây?
Có thằng bạn hư hỏng như Lục Thiểu Thiểu, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cậu thanh niên có gương mặt diễm lệ đẹp như quả đào mọng, bước chân đi qua những cám dỗ, áo sơmi đen mở ra đến chỗ khiến người ta dễ liên tưởng, cặp mắt đào hoa hẹp dài nhướng lên hiện lên vẻ ửng đỏ, giữa sóng mắt lưu chuyển đã khiến chân người ta mềm nhũn.
"Đừng mắc cở chứ, Lục Thiểu Thiểu.", đột nhiên có một người nện vào bên hông của thanh niên, một giọng nói thiếu niên nghe vẫn chưa phát triển hết, còn hơi mềm mại mà vang lên, từ ngữ nghe cũng có vẻ rất ghét bỏ: "Có thể đi chỗ khác được không?"
Lục Liên Thành chỉ cảm thấy bên hông đau xót, nụ cười trên mặt vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó làm bộ không phát hiện vẻ đang nhịn cười của đám tiểu thư ở xung quanh đang nhìn vào, xoay người nhìn về phía người phía sau, hạ giọng cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy mày có thể cho tao chút mặt mũi được hay không, hả Bạch Đa Đa?"
Thì ra người này chính là nhân vật chính của đêm nay Bạch Đa Đa, những người phục vụ đang đợi nghe lệnh bốn phía, giao lưu với nhau bằng ánh mắt, ý là ai cũng ngạc nhiên vì vị tiểu công tử này.
Đương nhiên là ngạc nhiên quá đi chứ.
Chỉ thấy Bạch tiểu công tử hôm này vừa mới trưởng thành đang tò mò mà đánh giá trang trí ở xung quanh, một đôi mắt đen to tròn nhìn như muốn chiếu xuyên tim, lông mi dày đậm người khác ước ao không được, vừa dài lại cong lên duyên dáng, hợp với khóe mắt có hơi rũ xuống, thật là làm người ta yêu thương tiếc nuối.
Chứ đừng nhắc tới gương mặt mang theo vẻ bụ bẫm và đôi môi đỏ mọng. . . Bồi bàn đứng gần cậu nhất có chút kinh ngạc, vị thiếu gia lớn lên trong giới thượng lưu này, sao lớn lên lại nhìn ra như thế này?
Tới chỗ như thế, dáng vẻ hết nhìn đông tới nhìn tây tựa như con thỏ trắng thơ ngây rơi vào hang sói.
Bạch Đa Đa mới vừa bị bạn xấu kéo ra từ buổi tiệc ở nhà mình để đến lễ trưởng thành này, lễ phục màu trắng trên người còn chưa có thay ra, cậu nhìn mọi người ở đây đều ăn mặt rất mát mẻ, họ nhìn thấy mình chắc cũng thấy chướng mắt lắm.
Cậu có chút bất an nện một cái lên bả vai của thằng bạn tốt, mới lầm bầm trách móc nói: "Ê Lục Thiếu Thiếu, mày dẫn tao tới chỗ như thế này để làm chi. . . ba tao mà biết chắc sẽ chết mất!"
Giáo sư Bạch có thể là nổi danh nghiêm túc, tuy rất cưng chiều con của mình, nhưng vẫn yêu cầu bọn họ phải nghiêm khắc và biết kiểm soát bản thân hơn.
Lục Liên Thành khoác một tay lên vai của cậu, đem người đưa vào bên trong, trong miệng lại nói xạo tiếp: "Anh đây mang mày đến đây để có trải nghiệm mà! Mày xem đi giờ mày lớn rồi, ngốc đến mức gì cũng không biết, không thể thế được, tao mang mày đến đây để khui trai, vừa nói còn vừa hướng về mỹ nữ khêu gợi ở trong hành lang nháy mắt mấy cái.
Bạch Đa Đa có chút không dám nhìn loạn, một tay đem móng vuốt của Lục thiếu gia vỗ xuống, mày nhăn lại: "Khui trai? Lục Thiểu Thiểu mày có bị bệnh không! Mày được khui chưa mà nói đến tao?" cậu quả thực rất ít khi đụng chạm đến những thứ này, nhưng là một đứa con trai có xuất thân như vậy, Bạch Đa Đa cũng không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.
Lục Thiểu Thiểu liếc mắt nhìn cậu, không đành lòng nói cho Bạch Đa Đa biết mình từ 17 tuổi đã trải qua rồi, đi theo ông ba của cậu, đến Đông Nam Á đã 'xông pha' với tận mấy cô.
Thế giới của cậu ta và Bạch Đa Đa khác nhau, hẳn nhiên không cần nói nhiều. . .
Hai người này lúc sau đã đi tới giữa đại sảnh, hai bên bàn dài lớn như vậy có sô pha màu xanh đậm dài mấy mét, chỗ tựa lưng cao có thể hoàn toàn che hết được cả đầu người, cũng đem tất cả phát sinh ở bên trong che lại lúc thấy lúc không.
Giấu đầu hở đuôi.
Lục Thiểu Thiểu không nói tiếp gì nữa, trực tiếp đem Bạch Đa Đa ấn vào lên trên ghế sa lon, chính mình ngồi xuống đối diện với cậu.
Sau đó khuyên nhủ hết sức thành khẩn: "Tiểu Đa Đa à. . . "
"Mày đừng có gọi tao như vậy!" Bạch Đa Đa nghe khó chịu nên nhanh cắt đứt lời bạn mình.
Lục Liên Thành liếc mắt, vẫn không ngừng nói mà đổi giọng: "Bạch Đa Đa, nói mày ngốc mày còn không tin, tự nhìn xem trong giới này có mỗi mày là kỳ lạ. Mấy đứa kia đó hả, con trai nhà bác Trương, đổi bạn gái như cơm bữa, công tử nhà họ Vương so với mày còn nhỏ hơn đó, nhưng người ta còn rành mấy chuyện này hơn so với mày. . . Lần trước