Trời ban ngày vào tháng mười ở thành phố B vẫn còn rất nóng, vầng thái dương vẫn sáng loá như vậy mà treo trên đỉnh đầu, ở trên đường các cô các chị đều vội vàng bung dù ra để che nắng.
Ánh mặt trời chói chang, những tán cây xanh biếc.
Vườn trường đại học A có phong cảnh rất đẹp. Chỗ ngồi này là tòa nhà có lịch sử lâu đời, bức điêu khắc uốn cong cũ xưa trên cửa bằng đá cẩm thạch a ở cửa phía Bắc, "Bác vật trí tri " bốn chữ lớn viết theo lối viết thảo được khắc ở phía trên, là do một vị học giả lão làng, qua đời đã lâu nhưng vẫn rất được kính trọng, tự tay viết.
Ông cũng là hiệu trưởng đầu tiên của Đại học A, bởi vậy Đại học A vẫn duy trì trường theo phong cách "Nghiêm khắc với mình khoan dung với người, chăm chỉ học tập".
Hôm nay là ngày đón học sinh mới sau lễ quốc khánh, Bạch Đa Đa sau khi ra ngoài ở cũng đã xin trường được phép ở ngoài. Cho nên dù trong túc xá còn giữ lại một cái giường cho cậu, thì về sau cậu cũng đi từ nhà đến trường, buổi tối cũng về lại nhà.
Khoảng cách không tính là rất gần, cho nên một cách tự nhiên Triệu Bình Phong đảm đương luôn vai trò lái xe đưa đón.
Tuy những người khác cũng đưa đón bạn trai bạn gái của mình đi làm, anh lại còn là đưa đón người yêu mình đi học mà! Thế nhưng đồng chí Triệu Bình Phong không hề có một chút cảm xúc xấu hổ nào khi mình đang là 'trâu già gặm cỏ non'.
Ngoại trừ nguyên nhân vẫn chưa 'gặm' được, còn có điều chính rằng anh rất tận hưởng cảm giác được chiều Bạch Đa Đa đến từng li từng tí như thế này.
Bé yêu của anh cũng chỉ cần làm một sinh viên ngây thơ đơn thuần, Triệu Bình Phong nghĩ, thế giới bên ngoài quá mức ô uế, tự một mình anh chìm nổi ở trong đó là đủ rồi.
Trong xe đang bật điều hòa, dọc theo đường đi Bạch Đa Đa cũng ngồi nói nhảm ở vị trí kế ghế lái.
Cậu ôm cặp đi học của mình, ngoan ngoãn ngồi trên mình, trong miệng cũng không ngừng kể về những chuyện hay ho trong trường đại học của mình cho Triệu Bình Phong nghe.
Triệu Bình Phong vừa đánh tay lái vừa nghe cậu nói nói, khóe miệng vẫn luôn hiện ra nụ cười nhẹ nhõm, lâu lâu lại ừm với cậu một tiếng, hết sức để ý đến cảm giác của bạn nhỏ Bạch.
Bạch Đa Đa trò chuyện hăng say, cũng hết cách, tuy là trong miệng nói không muốn đi nhập học, thế nhưng cuộc sống đại học vẫn luôn rất đặc sắc, đã lâu không gặp mấy đứa bạn học, cậu vẫn thấy nhớ vô cùng.
Sáng hôm nay cậu không có lớp trong tiết 1, cho nên hai người đi rất nhàn nhã. Triệu Bình Phong đậu xe bãi đỗ xe sau ởĐại học A, tự tay kéo lại Bạch Đa Đa, người đang muốn chui ra khỏi xe liền sau khi đã tháo thắt lưng an toàn ra.
Bạch Đa Đa vừa muốn "phấn khích đi ra khỏi xe", đã cảm nhận được lực ngăn trở truyền đến từ góc áo, nghi ngờ quay đầu lại hỏi người đàn ông đang kéo cậu lại: "Còn có chuyện gì sao Triệu tiên sinh?"
"Cậu mang theo những thứ này nữa", Triệu Bình Phong nhìn đường nét trong suốt của cậu khi bị ánh mặt trời chiếu vào, đưa cho cậu hai thứ -- một ly nước chanh và một cái ô.
Bạch Đa Đa nháy mắt mấy cái, chọn cách cầm đi nước chanh, sau đó bắt đầu cố gắng giật lại vạt áo đang bị Triệu Bình Phong túm lại.
Triệu Bình Phong cười tà mị, nói rằng: "Nắng lắm, cậu mang dù theo" .
Bạch Đa Đa nói đầy mạnh mẽ trả lời anh: "Không được, đàn ông con trai ai lại cầm dù" .
Triệu Bình Phong bình thản nói: "Sẽ bị cháy nắng. Cậu không mang sẽ không để cậu đi", thậm chí anh còn ước gì mình và Bạch Đa Đa cứ cãi nhau một hồi.
"... Anh thật quá đáng", cứ như vậy một lát sau, Bạch Đa Đa quả thực đã cảm thấy nóng, cậu bĩu môi, chỉ đành phải nhận lấy cái ô để che nắng ở bên ngoài, tức giận nói, "Thế này được chưa, nhanh cho tôi đi, phải đi học rồi! "
Triệu Bình Phong thấy cậu nghe lời, hầu kết giật giật, có chút tiếc nuối buông tay ra để cho cậu đi, "Khai giảng vui vẻ nhé, thiếu gia của tôi" .
"Tôi sẽ rất vui vẻ, anh về nhà trước đi nhé!", Bạch Đa Đa sửa lại một chút góc áo, đi xuống cửa xe ,bung cái ô lớn ra, tự mình đi vào đúng bóng râm của cây dù đàng hoàng rồi, mới hướng về phía Triệu Bình Phong phất phất tay.
Do một chút nguyên nhân không thể nói, cậu đã đem vân tay của Triệu Bình Phong ghi nhận vào hệ thống biệt thự, bây giờ người này có thể tự do ra vào.
Bạch Đa Đa xoay người đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Ở sau lưng Triệu Bình Phong nhìn chăm chú vào bóng lưng của cậu. Ở ngoài công nhân đã làm sạch nước hồ trong xanh, Bạch Đa Đa men thôi khúc hành lang trở về Lâm Hồ Hồng Đình, đi qua bức tường trắng có dây thường xuân xanh biếc, đi qua con đường vắng vẻ đầu hoa thơm, rồi đi đến chỗ đã che khuất tầm mắt của anh.
Lập tức hạ xuống cây ô để che nắng.
Nam sinh không bao giờ che ô, bạn nhỏ Bạch đón lấy nắng gắt thanh xuân, tự tin đi vào trong trường học.
Tiết học thứ nhất sau khi quay trở lại trường chính là toán cao cấp, lịch học được sắp xếp như thế đúng là muốn lấy nước mắt của học sinh mà, trường học hoàn mỹ này hy vọng các học sinh sẽ nhanh chóng quay lại tập trung học tập cho tốt để xứng với sự kỳ vọng.
Bạch Đa Đa đã từng phải than rất nhiều lần, Đại học A đúng là một trường đại học hiếm hoi có yêu cầu học tập nghiêm khắc như vậy đối với sinh viên chưa tốt nghiệp đại học. Giống bây giờ đã là tháng mười rồi, những trường đại học khác trong thành phố đã sớm hoàn thành cuộc chiến giành giật những thành viên mới cho trăm loại hoạt động trong trường, mà hoạt động chiêu mộ thành viên mới cho các CLB trong Đại học A lại bị Hội sinh viên trường đặt lên trung tuần tháng mười, cũng chính là trong khoảng thời gian kế tiếp này.
Cậu đi như đang lạc vào cõi tiên, chậm rãi đi đến chỗ bậc thang phòng học. Trước giờ vào học có nửa tiếng, Bạch Đa Đa mở cửa, sau đó không nói phát hiện ra trong phòng học tuy không có mấy người, thế nhưng những nhân vật chăm chỉ học hành gì đó, đã chiếm hết trước mấy hàng ghế ngồi ở trước rồi.
Bạch Đa Đa mặt không biểu cảm gì mà nhìn chung quanh một vòng, nghĩ thầm quả nhiên, có mấy nhóm bạn học chung với nhau là để làm như thế. Từ lúc cậu học đại học tới giờ, cách cách chiếm chỗ ngồi tốt một cách bá đạo thế này làm cậu đau đầu hết sức. Theo lý thuyết đáng ra phải là ai tới trước thì ngồi đó trước, nhưng mà hành vi kiểu một người giữ chỗ cho cả nhóm thế này, lại làm cho các học sinh tới sớm cũng chỉ có thể bị xếp ngồi ở sau.
Giờ học toán cao cấp mà ngồi ở phía sau thì thiệt thòi lắm...
Cậu thở dài, nhấc cặp sách trên vai, nhấc chân lui về phía sau đi.
Nhưng mà vào lúc cậu tính chấp nhận số phận mà ngồi vào đằng sau rồi, một người lại đột nhiên nhào lên từ phía sau, lực đập vào Bạch Đa Đa làm cậu phải lảo đảo, người kia làm như rất quen rồi mà khoác vai cậu kéo cậu đi vào trong.
"Hế lô ông bạn! Bảy ngày nay không thấy ông đây nhớ ông muốn chết. Tui đã chiếm ghế sẵn cho ông rồi, qua bên này đi", một giọng nam dứt khoát hoạt bát vang lên bên tai cậu, nói chuyện cũng hết sức phóng khoáng.
Bạch Đa Đa bị cậu ta đập vào người mà sửng sốt, chỉ chốc lát sau đã