*Nghĩa gốc là tên trận chiến chống phát xít Nhật của Trung Quốc với sự tham gia của 105 quân đoàn, còn trong truyện ý là cả trăm CLB trong trường đấu nhau để giành những sinh viên mới
Buổi trưa Bạch Đa Đa cuối cùng vẫn không thể mời Hứa Tinh ăn, bởi vì vừa hết lớp cậu đã bị một đàn chị gọi đi.
Người đàn chị này có nụ cười ôn hòa nhưng rất có khí chất, mang mắt kiếng không tròng, tô lớp son lì màu vỏ cam tươi vỏ quýt, da mặt trang điểm khéo léo, khoác áo vest dạng oversize màu trắng ngà nhìn rất mạnh mẽ, tóc dài mềm mại xõa ở hai bên vai.
"Xin hỏi em tên là Bạch Đa Đa đúng không?" cô gái này đứng ở khoảng cách thích hợp, mỉm cười đánh giá cậu nhóc ở trước mặt đang tò mò nhìn cô, chủ động đưa tay phải ra tự giới thiệu mình: "Chào em, chị tên là 'Tịch Tiếu Nhụy', là sinh viên năm thứ ba , đàn chị học chung khoa với em, cũng là hội trưởng CLB tài chính thuộc liên hiệp hội các CLB, nhận lời gửi gắm đặc biệt từ mẹ em để đến tìm em ".
Đàn chị này có thần thái tự nhiên phóng khoáng, tuy là có dáng vẻ rất khác biệt với bà chị tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ của cậu, nhưng nội hàm trong cách đối xử với người thân lại giống nhau như đúc, Bạch Đa Đa yên lặng nghĩ thế.
Đồng thời cái tên Tịch Tiếu Nhụy này, làm cho cậu liên tưởng đến một người quen họ Tịch mẹ đã từng hợp tác làm ăn qua, dù sao cái họ này cũng khá là hiếm, cho nên để lại cho cậu một ấn tượng khắc sâu. Ông chú kia còn xin kẹo cậu đang ăn nữa chứ.
"Em chào chị Tịch ạ, em là Bạch Đa Đa ", cậu nhếch môi lộ ra một cái nụ cười thật tươi, lập tức duỗi tay bắt tay của cô, giữ nguyên ba giây đúng phép lịch sự rồi mới buông ra, lập tức nhẹ nhàng nói rằng: "Rất nhiều năm trước em đã từng được gặp qua chú Tịch, hôm nay mới biết chú còn có một cô con gái xinh đẹp như vậy ".
Gặp được người đẹp thì cứ nhắm mắt khen tới bến là được rồi, đây là điều Lục Thiếu Thiếu vẫn hay dạy cậu.
Quả nhiên, Tịch Tiếu Nhụy không nghĩ tới cậu nhóc đàn em này miệng lại ngọt đến thế, nghe vậy cũng không nhịn được miệng cong cong lại nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Em dễ thương quá đi. Vậy chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé? Để chị dắt em đi ăn".
Bạch Đa Đa cũng không thấy phiền mà gật đầu đáp ứng, cậu vốn đã nhớ lời dặn của mẹ, lúc này chỉ cần nghe lời là được rồi.
Bởi vì đã đến giờ cơm, hai người một đường hướng đến chỗ nhà ăn dành riêng cho các sinh viên trong khoa. Tuy là một phần của căn tin trường học, nhưng nhà ăn có các phòng ăn xoay tròn được cho bên ngoài thuê để kinh doanh, cách trang trí và chế biến món ăn đều rất tốt.
Vườn trường của Đại học A toàn toàn mang phong cách cổ xưa, hai người đi xuyên qua hàng cây rợp bóng vừa đi vừa nói, Tịch Tiếu Nhụy ở bên cạnh cậu giải thích: "Đàn em có biết buổi chiều hôm nay sẽ tiến hành 'Bách đoàn đại chiến' ở quảng trường anh đào không? "
"Bách đoàn đại chiến" chính là hoạt động hàng năm ở trường đại học, thời kì đón tân sinh viên nhất định sẽ tiến hành việc các CLB khác nhau chiêu mộ, cũng không có nhiều đến cỡ cả trăm CLB, có điều toàn trường các CLB trăm hoa đua nở, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này có bao nhiêu náo nhiệt. Bạch Đa Đa từ nhỏ theo Bạch Thụ Lễ chạy đi chơi trong sân trường đại học, hiển nhiên biết rõ ràng.
"Em biết ạ, tài khoản chính thức của Hội sinh viên cũng có đăng bài thông báo từ một tuần trước ", Bạch Đa Đa gật đầu trả lời.
Tịch Tiếu Nhụy thấy cậu đã biết, liền trực tiếp giới thiệu tóm tắt bộ phận, đi thẳng vào vấn đề chính: "Vậy là tốt rồi. Dì Lâm nửa tháng trước có đến tìm chị, ý của dì là muốn cho em gia nhập vào CLB tài chính của bọn chị, để chị trực tiếp hướng dẫn giúp em hiểu rõ công việc bên trong, đến khi em đã quen với các hoạt động rồi, sẽ cùng với các anh chị khóa trên tham gia mấy cuộc thi tài khác nhau" .
Bạch Đa Đa hiểu rõ gật đầu, khéo léo đáp: "Em hiểu rồi à, ý chị là muốn chiều hôm nay để em đi đăng ký, tiện thể sẽ hiểu rõ ràng cặn kẽ được công việc của CLB, đúng không ạ" .
Tịch Tiếu Nhụy bỗng có hơi xúc động, cho tới bây giờ cô chưa gặp được một đàn em nào nghe lời như thế, nghĩ lại bản thân cô đã gặp những đàn em khác trong ngành này vì ỷ trẻ tuổi tài ba mà ngông cuồng kiêu ngạo, còn cậu em này đúng là một trách nhiệm ngọt ngào.
Trong lòng cô càng thêm mấy phần cảm giác muốn phải quan tâm Bạch Đa Đa nhiều hơn, nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi, em mới đến sẽ còn nhiều luống cuống, chiều hôm nay chị sẽ dẫn em đi để giải thích cặn kẽ tình trạng của các CLB, cho nên em không cần lo lắng, cứ giao hết cho chị đây" .
"Hì hì ", Bạch Đa Đa gãi gãi cái ót, có hơi cúi đầu nhìn chân thành vào Tịch Tiếu Nhụy. Cậu trời sinh khóe miệng đã lộ vẻ cười, như có chút xấu hổ mà ngoác lên, nhưng trong đôi mắt thật to lại như chứa đầy ánh mặt trời nhỏ vụn, cùng với bầu trời xanh biếc ấm áp, rực rỡ đến chói lòa, cậu nói: "Em cảm ơn chị Tịch, chị tốt với em quá ạ".
Một cậu bé ngoan như thế, ai mà không thích cho được? Tịch Tiếu Nhụy cũng bị cậu cảm hoá mà nở nụ cười, nghĩ như vậy.
Hai người một đường trò chuyện với nhau, ở nhà hàng dùng xong cơm trưa rồi, đã hẹn thời gian địa điểm gặp mặt buổi chiều, rồi mỗi người đi ra.
Bữa cơm này ăn không trong thời gian ngắn, tuy là buổi chiều không có lớp, nhưng vì bách đoàn đại chiến sẽ diễn ra vào lúc hai giờ rưỡi, Bạch Đa Đa chạy dọc đường trở về ký túc xá nghỉ trưa.
Phòng ngủ ở Đại học A đều là phòng bốn người, trên giường dưới bàn, diện tích không lớn nhưng xem như rộng rãi ngăn nắp sạch sẽ, so với một ký túc xá tiêu chuẩn ở nước Z thì đã là