"Đi theo tôi đi", Triệu Bình Phong vươn tay về phía cậu, giọng nói trầm thấp từ tính tản ra ở trong gió, lại truyền vào trong tai của cậu.
Trong lòng Bạch Đa Đa vốn căng thẳng đang không biết phải thế nào, đột nhiên lại nới lỏng ra, cậu như thần xui quỷ khiến mà chìa ra nắm vào cái tay kia, sau đó đã bị chủ nhân của bàn tay nắm vào thật chặt, mặt đối mặt đem người kéo vững vàng vào trong lòng.
Áo khoác choàng ấm áp trùm lại trên đầu vai của cậu, ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cài vào nút áo đầu tiên, lập tức kéo mũ trùm bọc cả đầu cậu lại, xoa xoa đầu, rồi lại đặt yên ổn vào chỗ hõm vai của anh.
Sau mấy tiếng đã trải qua vô cùng căng thẳng, đột nhiên bị bầu không khí đầy cưng chiều rất quen thuộc này bọc lại vây quanh người, cứ như là một vòng tròn bảo hộ an toàn chỉ thuộc về cậu duy nhất trên đời này.
Bạch Đa Đa chớp mắt một cái, giọng nói đang vùi vào trong đầu vai của người đàn ông có chút buồn buồn, nhẹ giọng hỏi một câu: "Sao anh lại đến đây thế...."
Nghe giọng nói của cậu hơi có mùi tủi thân, Triệu Bình Phong chỉ cảm thấy trong lòng giống như là bị người ta nện vào một đấm thật mạnh, vừa đau xót lại đau âm ỉ, đi thẳng đến tận trong tim gan phèo phổi.
"Xin lỗi, tôi đã đến chậm rồi, lần sau sẽ không như thế nữa", anh để môi mình kề sát bên tai Bạch Đa Đa, nói một câu như một lời hứa thông thường.
Bạch Đa Đa không có lên tiếng, chỉ lấy đầu cọ cọ vào người anh.
Sau khi tạm thời làm yên lòng người trong lòng rồi, đôi mắt che giấu ở trong bóng tối của Triệu Bình Phong liếc nhìn về hướng Triệu Bình Lan phía cách đó không xa đang ngập ngừng không biết làm sao.
Buổi tối tháng mười hơi lạnh đến tận xương, trán Triệu Bình Lan vẫn vô cớ mà toát mồ hôi lạnh. Hắn xác nhận chính hắn cũng không biết người đàn ông đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng dưới đôi mắt lạnh băng không chút hơi ấm nào của anh, cũng không dám mảy may ngăn cản.
Giống như hắn bị một thứ gì đó đáng sợ mà hắn không thể chống lại được để mắt đến, làm hắn không thể động đậy.
Triệu Bình Phong lại không nói thêm gì, lãnh đạm dời ánh mắt đi, nhìn về phía sau mới phản ứng mà muốn tiến lên chào với Tây Lâu, nói một câu: "Bạch Vưu Thiến lập tức đến bây giờ, cậu ở lại chỗ này chờ cô ấy tới."
Sau khi đã thông báo xong hết rồi, Triệu Bình Phong đem thu hồi lại toàn bộ nhận thức của mình, chỉ để tâm đến mỗi Bạch Đa Đa ở trong ngực.
Khoảng cách của hai người thân mật không kẽ hở, hơi thở của Triệu Bình Phong thổi nhẹ ở bên tai Bạch Đa Đa, đến khi nói chuyện, rung động từ chỗ lồng ngực đang kề sát với nhau truyền đến: "Đa Đa, ôm chặt tôi vào".
Vừa dứt lời, cảm nhận được sức tay nắm thật chặt vào sau lưng, Triệu Bình Phong đội lên mũ bảo hiểm, khởi động xe mô tô rồi vụt một cái mang người đi mất.
Tiếng máy nổ vang càng lúc càng xa, Tây Lâu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng lưng hai người đã đi xa, cảm thấy trong tay mình giờ phải có một mâm dưa rồi.
Lúc đầu óc anh còn đang nổ ầm ầm vì những gì mới xảy ra, thì có người chú ý tới mười vòng tròn lửa trên sườn núi đã bị dập tắt theo trật tự.
Tây Lâu bị tiếng mọi người kêu la mà tỉnh táo lại, vừa lơ đãng mở mắt nhìn, chỉ thấy một vòng lửa cuối cùng cách đó không xa cũng đã biến thành đám sương mù đầy nước màu trắng.
Trong khói sương mù một đoàn người chậm rãi đi ra, người con gái đi ở giữa nhất, mái tóc có hơi mất trật tự sau những lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy được Tây Lâu vẫn nguyên vẹn không trầy xước gì, nét mặt của cô lại điềm tĩnh như cũ.
Bọn họ hướng bên này đi tới, một chiếc xe sedan màu đen theo ở phía sau. Một đám người đàn ông mặc đồng phục kỳ lạ ở phía sau do Bạch Vưu Thiến dẫn tới lập tức tiến lên, trong giây lát đã đem nhóm công tử không biết làm sao dẫn đi vào trong núi sâu, chẳng biết đi đâu.
Triệu Bình Lan là đối tượng chiếu cố trọng điểm.
Tây Lâu đứng bất động ở đó, vẻ mặt mờ mịt hết nhìn đông tới nhìn tây, có chút co rúm người mà thừa nhận ánh mắt ý gì không rõ của bà chủ nhà mình, yếu ớt đáng thương lại bất lực như em bé.
"Bạch, Bạch tổng, còn về Đa Đa thì... "
"Nó không sao cả đâu", Bạch Vưu Thiến cắt đứt anh, mặt không chút thay đổi trước sau như một, phong cách trang điểm lạnh lùng sắc sảo trong bóng đêm có vẻ có lực áp bách vô cùng lớn.
Tây Lâu nuốt nước miếng một cái, yên lặng lui về sau một bước.
Bạch Vưu Thiến theo đó tiến về phía trước một bước.
Tây Lâu run rẩy dùng chân xoay người chỉ muốn chạy trốn, lại bị một lực đạo không cho phép chống lại ngăn ở trên lưng. Sau một trận choáng váng, anh bị chính bà chủ của mình nhốt vào trong xe.
...
Một cái bóng màu đỏ sậm xẹt qua đường lớn ven hồ ở ngoại thành, bởi vì lấy tư thế của hai người, cùng với việc Bạch Đa Đa không có đội mũ bảo hiểm, Triệu Bình Phong đặt tốc độ vừa đúng với số ngựa.
Tiếng gió gào thét xẹt qua bên tai, rồi lại bị lồng ngực kiên cố của người đàn ông hoàn toàn cản lại. Bạch Đa Đa vùi ở trong lòng Triệu Bình Phong, chỉ lộ ra một đôi mắt to tò mò nhìn cảnh sắc đang lùi lại phía sau cực nhanh.
Đây là một loại thể nghiệm mới mẻ đầy kích thích, ánh trăng chiếu rọi xuống sóng nước lấp loáng, thêm cả với adrenalin từ tốc độ xe chạy đủ để gây kích thích, gần như muốn chợt hiện làm hoa cả mắt cậu.
Trong trời đất đầy yên tĩnh này chỉ có tiếng máy xe lao vùn vụt và hai người đang ôm nhau trên xe, bánh xe phóng như xe gió, ánh trăng chiếu trên mặt hồ, có một cảm giác quá mức lãng mạn.
Bạch Đa Đa vẫn luôn là người vô tư, lúc này cũng đã hoàn toàn quên chuyện không vui mới xảy ra trước đó, trốn trong lòng Triệu Bình Phong mà cười khanh khách lên.
Triệu Bình Phong nghe tiếng nên giảm tốc độ xe xuống, giơ tay lấy mũ bảo hiểm của mình ra, cúi đầu, gương mặt tràn đầy cưng chiều mà nhìn đuôi mắt Bạch Đa Đa đang cong lên.
Người trong lòng được chiếc áo khoác ấm áp của anh bọc lại, đang rúc trong ngực anh rồi lại ngửa đầu nhìn chính anh, lúm đồng tiền nhìn rất đáng yêu, tư thế ỷ lại, trái tim anh vốn tưởng rằng đã thích cậu như một thói quen, nay bỗng bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
Triệu Bình Phong cúi đầu nhẹ nhàng hôn chóc một cái lên khóe miệng Bạch Đa Đa,