Ánh sáng mặt trời chiếu xiên qua vành cửa sổ, thành bóng đen lên mặt bàn. Trong nhà chính ở khu dinh thự nhà họ Bạch, Lâm Hàm Ý bưng một ly trà lên đặt vào trong tay chồng mình, ngay sau đó đứng ở đằng sau ghế sa lon mà nhẹ nhẹ xoa hai bên huyệt Thái Dương của ông.
Gương mặt luôn luôn đứng đắn nghiêm túc của Bạch Thụ Lễ lúc này lại có vẻ hơi uể oải, uống một ngụm trà nóng xong, ông nắm tay vợ mình, kéo bà ngồi xuống bên cạnh, đặt tay vỗ nhẹ lên lưng bà, ý bảo không cần lo lắng vì mình.
"Bố, mẹ ạ, Đa Đa đã trở về", Bạch Vưu Thiến từ ngoài cửa đi vào phòng khách, nói xong thì dừng lại một chút, đôi mày lạnh lùng khẽ nhíu lại nói rằng, "Còn có Triệu Bình Phong nữa."
Bạch Thụ Lễ nghe vậy có chút kích động muốn đứng lên, lại bị Lâm Hàm Ý nhẹ nhàng ngăn lại, ở sau vỗ vào lưng ông một cái như để trấn an rồi nói: "Thụ Lễ, anh cứ để em lo là được".
Lâm phu nhân xưa nay là người đoan trang tri thức, một tay chống đỡ một Lâm gia lớn như vậy, còn mở rộng để có cả một gia nghiệp như hôm nay, hiển nhiên sự sắc sảo thông minh của bà khó ai có thể sánh bằng.
Đúng là chuyện này để vợ mình xử lý mới thích hợp nhất. Bạch Thụ Lễ thở dài, phất tay một cái nói: "Vất vả cho em rồi".
"Em sẽ bảo vệ Đa Đa thật kỹ", Lâm Hàm Ý nhẹ giọng cam kết, sau đó đứng lên đối mặt với cánh cửa, lẳng lặng ngồi đợi.
Ước chừng nửa phút sau, có hai bóng hình cùng nhau mà đến, bước đi qua cánh cửa ngập tràn ánh sáng. Trên mặt của Bạch Đa Đa không có biểu tình gì, tay phải bị người đàn ông ở bên cạnh nắm thật chặc ở trong lòng bàn tay. Khi tiếp xúc với hai người lớn trong nhà, mặt mày Triệu Bình Phong cũng rũ xuống tỏ vẻ khiêm nhường, ánh mặt lại lộ ra vẻ kiên định người ngoài nhìn vào khó hiểu được.
Bạch Đa Đa nhìn thấy bố mẹ và chị mình có dáng vẻ nghiêm túc như ba vị quan tòa chuẩn bị xử án, trong chốc lát ngừng bước đi lại, nhìn bọn họ bằng cặp mắt mù mịt, không biết nên làm thế nào, phải nói như thế nào.
Triệu Bình Phong hướng về phía trước bước một bước, dùng sức ở tay đem người kéo ra phía sau, che chắn khỏi ánh mắt của những người lớn, cung kính chào với hai người trước mặt rồi nói: "Thưa chị Lâm, thưa thầy, Bình Phong đến để tạ tội với hai người".
Bạch Thụ Lễ nặng nề hừ một tiếng.
Lâm Hàm Ý đứng ở phía trước, đem động tác của hai người nhìn vào trong mắt, không để ý đến Triệu Bình Phong.
Bà nhìn thấy con trai mình cúi đầu thấp xuống, mái tóc vẫn mềm mượt như thế, đáy lòng đột nhiên mềm nhũn ra. Ánh mắt đầy vẻ trìu mến của bà chiếu xuyên qua, truyền tới cậu đang đứng đối diện, nhẹ nhàng dỗ dành những bất an trong lòng cậu.
Lâm Hàm Ý bỗng nhiên nhoẻn miệng nở một nụ cười, giang hai cánh tay hướng về phía Bạch Đa Đa kêu: "Đa Đa, qua đây với mẹ nào con".
Giọng nói vô cùng dịu dàng.
Bạch Đa Đa đang đứng ở sau lưng Triệu Bình Phong, trong nháy mắt thôi mà khóe mắt đã ươn ướt, cậu bỗng nhiên cựa ra khỏi cái nắm tay của anh, nhanh chóng tiến lên, cuối cùng cúi người ôm mẹ mình thật chặt, đem đầu vùi vào hõm vai của Lâm Hàm Ý mà cọ cọ, có hơi tủi thân, nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi... "
Cậu vẫn nhịn nãy giờ.
Vì không cho cậu có thể chạy trốn ngay lập tức, mà Triệu Bình Phong đã lựa chọn một cách nửa cưỡng ép nửa thẳng thắn như vậy. Trước mặt đàn anh đàn chị cậu vẫn cố chống đỡ để làm chủ tình huống, nhưng thật ra cả đầu óc lẫn trong tim đều sớm đã một mảng trống không. Dọc theo đường đi, cậu vẫn không hề muốn nghĩ xem động cơ của Triệu Bình Phong là gì, rồi lại vẫn cứ rất sợ rằng chính mình trở thành nhược điểm của Lâm gia bị người đối diện nắm ở trong tay.
Cho tới bây giờ, khi đối mặt với sự khoan dung của người nhà, phòng tuyến trong lòng cậu bỗng nhiên sụp đổ.
Bạch Thụ Lễ đứng lên khỏi ghế salon đi tới, người cha vẫn luôn luôn nghiêm túc cũng cố gắng làm dịu nét mặt đi, sờ lên mái đầu của cậu, trầm giọng nói rằng: "Có người lớn ở đây rồi, đừng sợ. Giờ con cứ lên lầu với chị hai đã, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi, phần còn lại để bố mẹ lo."
"Xin lỗi bố mẹ, là con mang phiền phức cho bố mẹ rồi" Bạch Đa Đa rũ đôi mắt xuống, nói lời xin lỗi với người nhà của mình, sau khi xoa xoa khóe mắt, lập tức bật người dậy, xoay người nhìn về phía Triệu Bình Phong, ẩn ý trong mắt nhìn không thấu.
Triệu Bình Phong có chút hoảng hốt nắm lấy lòng tay trái đang trống rỗng, mãi đến lúc này anh mới hiểu được, mới vừa rồi ở ngoài cửa, Bạch Đa Đa nói 'được' là có ý gì.
Không phải có ý muốn tha thứ cho anh, mà là...
Bạch Đa Đa thu hồi lại ánh mắt đang nhìn anh, không do dự chậm rãi đi lên lầu theo Bạch Vưu Thiến. Toàn bộ hành trình cũng không hề ngoảnh đầu lại một lần, dù chỉ để liếc mắt nhìn Triệu Bình Phong lần nữa.
Mãi đến khi bóng dáng Bạch Đa Đa đã biến mất ở cuối góc, Triệu Bình Phong mới có thể cảm nhận rất rõ cảm giác mất mát trong lòng, mới phản ứng được mình đã làm chuyện ngu ngốc đến thế nào.
Cái cảm giác bị cô lập ở trong đám người, không có ai giúp đỡ, lúc đó bảo bối của anh có khi còn thấy khó chịu hơn cả anh nữa.
Triệu Bình Phong trực tiếp quỳ thẳng xuống trước mặt hai người lớn trong nhà, đầu gối đập thật mạnh xuống trên sàn nhà lạnh lẽo, phát ra tiếng vang nặng nề.
Anh mở miệng, giọng nói khàn khàn, nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi, là em đã sai rồi".
Bạch Thụ Lễ dời ánh mắt đi, không muốn để ý tới anh.
"Bình Phong à", Lâm Hàm Ý lên tiếng, giọng nói của bà vẫn thân thiện giống như lúc trước vậy, nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén mà lạnh nhạt, "Ông nội của Đa Đa và người cha đã qua đời của cậu vốn có vai vế ngang nhau. Chị vẫn đối đãi với cậu như em trai mình. Lúc cậu còn nhỏ, chị vì thương cho thân thế của cậu nên chưa hề đối xử không tốt với cậu. Giờ cậu đã về nước, vốn chị cũng dự định giữ mối thân tình với cậu."
Bà đến gần người đàn ông đã gạt con trai mình, nheo mắt lại ép hỏi: "Mãi đến tối hôm qua, Vưu Thiến mới nói sự thật cho chị biết. Bình Phong, hóa ra ở sau lưng, lòng dạ cậu lại thâm sâu khó lường như vậy. Nhà họ Lâm chúng tôi chỉ là một gia đình làm ăn nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của cậu. Mà Đa Đa còn đang làm sinh viên, vậy nên cậu giấu giếm thân phận, dụ dỗ cháu của mình, là có mưu tính gì?"
Triệu Bình Phong ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Lâm Hàm Ý, dù anh có đang quỳ thì khí thế trên người vẫn không giảm chút nào.
"Mưu tính duy nhất của em, chính là em ấy".
Triệu Bình Phong bỗng nhiên nở nụ cười cảm kích với Lâm Hàm Ý, sau đó mí mắt chớp xuống, trong con ngươi cũng dần hiện ra vẻ dịu dàng. Có thể người bên ngoài thấy không rõ lắm, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng từ trong lời nói của anh: "Chị Lâm, em vẫn vô cùng biết ơn chị, một ngày trước khi em ra nước ngoài vào năm 8 tuổi, đã đem dẫn Đa Đa đến bên cạnh em".
Lâm Hàm Ý nhíu mày, không có nghe hiểu những lời này của anh, chuyện từ mười mấy năm trước, bà đã sớm không nhớ rõ.
"Mấy năm nay em vẫn sống cô độc nơi xứ người. Động lực duy nhất giúp em có thể vượt qua được, chính là tin tức của em ấy. Em nhìn em ấy chậm rãi lớn lên, chú ý đến những buồn vui thường ngày của em ấy, luôn chuẩn bị để một ngày có thể giành được tình yêu của em ấy. Em yêu Đa Đa, muốn điều tốt nhất cho em ấy. Ba chữ Bạch Đa Đa này đã sớm khắc vào trong xương thịt của em, người duy nhất em quan tâm, chỉ có mình người này" .
Còn như vài chuyện mà Lâm Hàm Ý nhắc đến kia...
"Mà bây giờ em đã có tất cả, ý nghĩa của chuyện này, đó là có thể để cho em có đủ nguồn lực để luôn yêu thương cưng chiều không để cho em ấy thiếu thốn cái gì, chỉ vậy mà thôi".
Lời nói rõ ràng của Triệu Bình Phong quanh quẩn ở trong phòng lớn như thế, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc, như đây là lần thú nhận thành thật quan trọng nhất trong đời mình từ trước tới giờ.
Lâm Hàm Ý không nói gì thật lâu, Bạch Thụ Lễ đang trên ghế sa lon lại lên tiếng: "Nhưng cậu là chú của Đa Đa đó!"
Giáo sư Bạch là người luôn ràng buộc mình trong khuôn phép, quan hệ hai người như vậy, trong mắt ông có khác nào loạn luân.
"Thưa thầy", Triệu Bình Phong lại nhắm hai mắt, giọng mang áy náy những vẫn chỉ ra rõ ràng âm mưu mình đã bày ra từ nhiều năm trước, "Em vẫn là học sinh của thầy, là học trò cũ".
Bạch Thụ Lễ nghe vậy, tay đang cầm ly trà