"Chú Triệu, em muốn đi nước Pháp".
Liên quan đến tương lai của chính mình , Bạch Đa Đa không thể nào từ chối lời đề nghị của mẹ cậu.
Chuyện Triệu Bình Phong có giấu giếm thân phận, cậu đã sớm biết, cũng đã hứa trước với nhau rằng sẽ thành thật nói hết. Tuy rằng cách anh thẳng thắn có chút quá mức, thì đến cùng cũng coi như đã thực hiện lời hứa.
Lúc trước tức giận chẳng qua là bởi vì thân phậnTriệu Bình Phong quá đặc thù, cậu lo rằng mình sẽ bị lợi dụng để đối phó với người nhà mình.
Có điều thì giờ mọi chuyện đã được phơi bày, chính mình cũng không còn khúc mắc gì không thể giải quyết đuợc nữa.
Được bố mẹ chấp nhận và cho phép quen người mình thích, chuyện này ngược lại làm cậu vui mừng đến bất ngờ không thôi. Huống chi cậu với Triệu Bình Phong đều có tình cảm dành cho nhau, chỉ phải rời xa mấy năm nơi đất khách mà thôi, không phải là vấn đề gì quá khó để đưa ra quyết định.
Với lại...... đúng là theo như lời mẹ cậu đã nói, này cũng coi như là để thử thách tình cảm hai bên dành cho nhau.
Bạch Đa Đa đã nghĩ đến vô cùng thông suốt rồi, Triệu Bình Phong nghe xong câu đó lại không nói gì.
Sau một lúc lâu, người đang vuốt tóc cậu đột nhiên xoay người lại đè cậu xuống, lần này lại thay đổi vị trí, để đầu anh vùi vào nơi giao tiếp giữa hõm vai và xương quai xanh của Bạch Đa Đa, hít vào thật sâu một hơi.
"Chú Triệu? A!" Bạch Đa Đa đầu tiên gọi tên anh đầy hoang mang, ngay sau đó cảm nhận được chỗ vùng da đang bị hơi thở phà vào, bỗng nhiên bị một vật cứng sắc nhọn ấn xuống, hình như là răng, vì thế có chút sợ hãi mà kêu một tiếng.
Mà môi răng Triệu Bình Phong khi mới chạm vào làn da non kia thì đã trở nên mềm lòng rồi, giờ lại nghe được tiếng kêu có phần thất thố của Bạch Đa Đa. Vì thế đến lúc gần cắn rồi, lại sinh lòng không nỡ mà chỉ liếm liếm như muốn an ủi chỗ ấy.
Anh còn có cách nào khác chứ, ở trước mặt Bạch Đa Đa anh sẽ mãi mãi không còn cách nào khác.
Mấy chữ "không gặp nhau trong mấy năm" này, đối với Bạch Đa Đa mà nói là chuyện sẽ trôi qua trong chớp mắt, có với anh thì chỉ cần xa nhau nửa ngày thôi đã chịu đựng không được.
Nhưng Triệu Bình Phong lại nghĩ, không nói đến chuyện bản thân anh có quyền lên tiếng truớc mặt cậu hay không, mà đây còn là vì tương lai sau này của người yêu mình, vậy anh làm sao có thể không cố gắng chịu đựng được chứ.
Triệu Bình Phong nằm nghiêng người qua, đem điều chỉnh hai người đến tư thế thoải mái, vuốt ve một bên mặt của Bạch Đa Đa, bình tĩnh nói: "Em cứ đi đi, giờ em được sống cuộc sống mà mình luôn mong muốn, anh cũng thấy mừng cho em."
Mãnh hổ chỉ ở trước mặt tường vi mới có vẻ vô hại*, Triệu Bình Phong đem đè nén thật sâu xuống nỗi đau đớn khôn nguôi trong lòng, trên mặt nhìn không thấy được gì, chỉ hứa hẹn nói: "Ở nước Pháp em cố gắng học tập cho tốt, muốn làm cái gì thì cứ làm, phần còn lại giao cho anh và bố mẹ em".
*Lấy từ câu thơ "In me, the tiger sniffs the rose" - Siegfried Sassoon, ý chỉ phần mềm mại trong một con người cứng rắn
Những trở ngại, khúc mắc còn đang ở đó, anh sẽ gỡ bỏ từng bước từng bước một, sau đó lập tức đi tìm cậu.
Sẽ không có cái chuyện chết tiệt gì mà không gặp nhau trong mấy năm đâu.
Bạch Đa Đa nhìn không ra tâm tư tâm tư thâm trầm của người đàn ông này, chỉ cảm thấy bao nhiêu vấn đề khó xử đều đã được giải quyết đến hoàn hảo. Cậu không còn phải đi làm những chuyện mình không thích nữa, thuận lợi đến khó có thể tin.
Cậu vui vẻ bổ nhào vào trong lòng ngực dầy rộng êm ái của Triệu Bình Phong, cạ cạ vào rồi vui mừng kêu lên, "Thật tốt quá!"
Sau đó lại chịu không nổi mà làm nũng với anh: " Hồi nãy anh tính cắn em đấy à?"
"Đúng vậy", Triệu Bình Phong thở dài, "Nãy em đã cắn anh rồi còn gì, giờ anh phải cắn lại".
Bạch Đa Đa véo vào vòng eo toàn cơ bắp cứng ngắc của anh: "Sao anh xấu tính thế!"
Triệu Bình Phong thì khẽ véo nhẹ vào phần thịt mềm nhạy cảm nhất ở chỗ eo của cậu, bên miệng Bạch Đa Đa tức thì phát ra một tiếng rên khẽ, cơ thể mới được 'giải toả' nên có phần phản ứng quá nhạy, chớp mắt không dám cử động, chỉ dùng ánh mắt bất mãn để tố giác anh.
Tay Triệu Bình Phong lại chuyển qua trên cái cổ trống trơn của cậu, nheo đôi mắt nhắc lại: "Không phải do anh xấu tính, mà là...... Em đã quăng cái đồng hồ anh tặng rồi, giờ em còn tháo cả cái vòng cổ anh đã đưa em".
Bạch Đa Đa: "......"
Sau khi cậu chớp mắt một cái, vẫn phản bác lại Triệu Bình Phong rất hùng hồn: "Là do anh chọc giận em còn gì, đương nhiên phải gỡ xuống chứ".
Nghe rất có lý.
Triệu Bình Phong như đang suy nghĩ cái gì đó một khắc, cánh tay dài duỗi ra, quả nhiên từ tủ đầu giường lôi ra được một cái hộp nhỏ.
Anh lấy ra vòng cổ bên trong, đá quý màu xanh biển, dù nhìn cỡ nào cũng đẹp đẽ hoàn hảo vô cùng.
Triệu Bình Phong cài lại cái vòng lên trên cổ chủ nhân của nó, nhẹ giọng nói: "Anh không làm gì cho em giận nữa, em phải hứa luôn đeo nó đấy, được không em".
Đối với một thứ vốn đuợc xem như là tín vật định tình như thế, từ trước đến nay Triệu Bình Phong vẫn vô cùng nhạy cảm với những chuyện liên quan tới nó, huống hồ gì người yêu mình đã sắp đi xa.
Bạch Đa Đa ngoan ngoãn gật gật đầu: " Ừ, vậy anh phải hứa sau này không đuợc ăn hiếp em nữa, không là em sẽ đem nó ném xuống sông đấy".
"Nhóc của anh ơi", Triệu Bình Phong cũng chỉ biết cười cười bó tay, đem người ôm chặt nói: "Muộn lắm rồi, em đi ngủ đi. Em ngủ rồi anh sẽ đi".
"Ngủ không được", cậu đang quá phấn chấn tinh thần.
"Hay là để anh kể chuyện xưa cho em nghe?"
" Được nha, mà chuyện gì chứ?".
"Rất nhiều nha, ví dụ như anh đã làm cách nào để mang mèo của em về nhà......"
Một tối êm dịu, ánh sáng màu vàng cam lẳng lặng chiếu xuống, Triệu Bình Phong kể cho Bạch Đa Đa nghe rất nhiều chuyện xưa, bao gồm những chuyện anh đã trải qua và vài chuyện thị ở nước ngoài mấy năm nay, chọn chọn lựa lựa lược bỏ đi mấy khúc nguy hiểm, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
Giọng nói của người đàn ông này khi đè thấp xuống từ trước đến nay vẫn luôn rất có sức quyến rũ, hơn nữa còn có tình ý dịu dàng chỉ dành riêng cho người đang tựa ở trong ngực anh, như dòng suối nóng róc rách, dần dần nhấn chìm ý thức của Bạch Đa Đa.
Trong bóng tối sau khi đã tắt đèn, Triệu Bình Phong ấn xuống một nụ hôn lên trán người đã ngủ.
Cả đêm anh không ngủ mà chỉ thức ngắm nhìn Bạch Đa Đa, mãi đến lúc ánh mặt trời bên ngoài dần dần sáng lên rồi, mới mở cửa sổ nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất.
Đường đi khó khăn rời khỏi khu biệt thự nhà họ Bạch, lúc Triệu Bình Phong trên đường đến gara, không cẩn thận đụng vào bả vai của một người.
Có điều anh vốn không tập trung tinh thần , không có tâm tư chú ý tới