" Thằng ranh, mày chán sống!"
Trương Tử Danh nghiến răng, dùng ánh mắt hừng hực lửa nhìn thẳng vào Đình Mục Quân như muốn thiêu đốt anh. Hắn cảm thấy danh dự của bản thân đang bị xúc phạm, sự tôn nghiêm đang bị anh dẫm đạp dưới chân.
Chưa từng một người nào buông lời xúc phạm hắn thậm tệ như vậy huống hồ gì đây lại là một đàn em khóa dưới.
Trước những lời chửi thề thậm tệ không khác gì những kẻ thiếu học, Đình Mục Quân vẫn thản nhiên nở nụ cười cưng chiều nhìn Đồng Giai Mẫn. Có thể hiểu được, sự bình tĩnh của anh chỉ luôn dành cho duy nhất một mình cô mà thôi.
Anh không để ý hắn nói gì, và cũng chẳng quan tâm sự sỉ nhục ngày hôm nay hắn có ghi hận trong lòng không. Chỉ biết rằng, nếu có ý đồ hoặc là có hành vi đồi bại thậm chí là chỉ khẽ giơ tay dọa đánh Đồng Giai Mẫn thì không cần biết đối phương là bề trên hay bề dưới, anh nhất định sẽ đứng ra bảo vệ cô.
Trương Tử Danh nén cơn giận dữ như lửa thiêu ngược vào trong lòng nhưng dường như nó lại bị đẩy hất ra ngoài. Hắn không kìm được túm lấy cổ áo của Đình Mục Quân nhấc lên, thẳng tay đấm vào má anh một cái.
Bị đấm bất ngờ không kịp phản ứng, hơn nữa cú đấm cũng quá mạnh nên khóe miệng anh hơi rỉ máu. Vẫn chưa thỏa mãn, hắn vẫn túm lấy cổ áo anh nhằm đấm thêm vài phát nữa nhưng Đồng Giai Mẫn lại như đoán trước được nên cắn mạnh vào tay hắn.
" Nhân cách được tạo từ rác, mặt được đắp bằng bê tông thì đừng có lên mặt với người khác. "
Chưa bao giờ Đình Mục Quân thấy dáng vẻ mạnh mẽ này của Đồng Giai Mẫn, lẽ nào vì bảo vệ anh nên cô mới thế. Trong lòng anh hạnh phúc lắm, cơn đau bị đấm đã biến mất bởi câu nói nghĩa hiệp của cô.
Máu chó vẫn chưa hết, Trương Tử Danh còn định đánh cả đàn bà nhưng Đình Mục Quân nhất định sẽ không cho phép hắn làm như vậy.
Trước con mắt của bao nhiêu người, Trương Tử Danh ngang nhiên phá nát hình tượng tài tử mà mình gây dựng bấy lâu nay. Hắn tức lắm nhưng không thể làm gì được. Ra tay với phụ nữ là điều đơn giản nhưng hắn là đàn ông, làm như vậy rất hèn.
Hắn không nên vì sự tức giận nhất thời mà làm hỏng cả một kế hoạch hay.
" Chúng mày nhớ mặt tao."
Ngồi lên xe, hắn nhấn ga phóng xe khỏi trường, không quên buông vài câu chửi thề. Theo như tính cách của hắn thì sẽ không để yên cho cô và anh, nhất định hắn sẽ trả thù.
Đồng Giai Mẫn đưa anh vào một quán nước gần đó, xin một ít bông băng và nước sát trùng để xoa lên chỗ bị đấm ban nãy.
Cô sợ anh đau nên từng động tác rất nhẹ nhàng. Cũng tại cô vô cớ gây sự với hắn nên anh mới bị thế này. Nhưng giờ oán trách bản thân thì còn làm gì được nữa, đã quá muộn để sửa sai rồi.
Còn anh, anh không hề trách cô.
Chẳng phải cô đã rất dũng cảm bảo vệ anh sao? Nhìn thấy khuôn mắt ẩn chứa nét dịu dàng nhưng lại dứt khoát mạnh mẽ kia, lòng anh vui biết chừng nào.
" Đau không? "
Anh cười cười đáp:
" Chỗ đó thì không có đau, nhưng chỗ khác lại đau."
Hả? Còn đau chỗ khác sao?
Cô tưởng chỉ có má thôi chứ?
Nhưng cô không hề nghĩ nhiều về câu nói đầy sự trêu ghẹo đó, lo lắng mà hỏi xem anh đau chỗ nào.
Anh nắm lấy tay cô đặt lên tim mình, nở nụ cười hạnh phúc nhìn cô:
" Chỗ này."
Đồng Giai Mẫn cứng đờ người trước hành động của anh, mặt cô bất giác mà đỏ ửng lên không khác gì trái cà chua chín. Cô xấu hổ rồi, nhưng đây là chỗ đông người cô không thích bị người khác chú ý nên rụt tay lại.
" Mẫn này, mình hẹn hò đi?"
" Hả?"
Vừa mới uống nước chút nước cam ép, chưa kịp nuốt xuống thì đã nghe thấy lời đề nghị tế nhị đó. Suýt nữa là cô phun bằng sạch ra nhưng may thay vẫn giữ lại nước