" Anh ấy cũng..."
Từ " cũng " này sao Đồng Giai Mẫn có thể nói được chứ.
Anh là học sinh ưu tú được thầy cô cả trường kỳ vọng, lần kiểm tra nào anh cũng đều đứng hạng nhất. Đương nhiên sẽ lọt trong top được thưởng một vé đi cắm trại ba ngày hai đêm rồi.
Nhưng chợt cô thấy nét mặt hơi buồn của Hạ Y Y kèm theo đó là tiếng thở dài não lòng:
" Nhưng không hiểu dạo này anh ý bị làm sao, thụt xuống đứng thứ 10 lận. Suýt nữa là nghỉ ở nhà."
Đồng Giai Nhiên nghe xong thì nổi lên sự lo lắng.
Tuy rằng đứng top 10 là không phải dễ dàng gì, hơn nữa phải là học sinh giỏi thì mới được như vậy.
Nhưng anh, luôn luôn xếp hạng nhất mà lần này thụt hạng trầm trọng, rất đáng lo ngại.
Năm nay Thẩm Bạch Phong phải đối mặt với cuộc thi đại học căng thẳng, cứ tình trạng này thì nguyện vọng đỗ vào trường bách khoa khả năng sẽ...
Cô không dám nghĩ nữa...chỉ sợ càng nghĩ mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Cả ngày hôm nay dường như cô chẳng nhìn thấy sự xuất hiện của Thẩm Bạch Phong, ban đầu cô nghĩ là do anh cố tình né tránh cô nên mới vậy.
Nhưng sĩ số lớp anh thiếu một, cho nên đây không phải anh đang cố tình né tránh cô. Mà là anh đã cúp học tự do.
Trong sổ trực ban, từ lớp 10 đến hiện tại một lần nghỉ phép anh cũng chưa từng chứ đừng nói đến cúp học tự do.
Dạo vòng vòng quanh sân vận động, cô chợt thấy một bóng dáng trung niên quen thuộc đang đi vào phòng giáo viên.
Hình như là mẹ Thẩm Bạch Phong.
Bà ấy đến đây làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ vì chuyện học hành của anh?
Được một lúc lâu, khi đã vào lớp được 10 phút thì bà đến trước cửa lớp cô, gọi cô ra nói chuyện riêng.
Giữ phép tế nhị, bà kéo cô đến một nơi vắng vẻ tránh gây tiếng ồn. Cô có thể thấy bà đã lo lắng cho anh đến mức nào qua những vết chân chim trên khóe mắt.
Bà già đi nhiều rồi, có lẽ bao tủi nhục, khó khăn, thử thách đã đè nặng lên vai bà nên mới thành ra như vậy.
" Tiểu Mẫn, bác đã khuyên cháu nên dứt khoát với Tiểu Phong cơ mà. Cháu không thấy nó học hành sa sút đi à? Đã vậy hôm nay còn tùy tiện nghỉ học nữa chứ, bài kiểm tra môn văn còn suýt bị liệt may mà toán, tổ hợp kéo lên."
Ngữ khí bà có chút tức giận, nhưng vẫn giữ được vẻ hiền hậu ban đầu.
Cô rụt rè do dự không biết có nên nói thật cho bà biết không?
Nhưng cô lại sợ bà coi cô là kẻ nói dối.
Ngày từ khi mới gặp, chính bà đã nhận nhầm cô là bạn gái anh. Cô muốn giải thích cho bà nhưng bà lại không cho cô cơ hội.
Vậy nên cô đành câm nín để mọi chuyện tự nhiên mà tiếp diễn.
" Bác à...thực ra cháu không phải là bạn gái Thẩm Bạch Phong. Chị sinh đôi của cháu mới là..."
Chưa kịp nói hết thì bà cũng đã hiểu. Hóa ra bấy lâu nay bà nhận nhầm,