" Đồng Giai Mẫn, mày vừa đi đâu?"
Mẫn vừa bước vào nhà, Nhiên ngay lập tức huỳnh huỵch chạy xuống dưới nhà, chặn ngay trước mặt cô. Đôi mắt căm phẫn ấy nhìn cô không chớp song hằn rõ trên trán là ba vạch ghen.
Câu hỏi mang theo sự tức tối nhưng Mẫn vẫn đáp lại thản nhiên. Có lẽ cô chưa hề biết Nhiên đã thấy cuộc gặp mặt của hai người.
" Em đi đổ rác."
Câu trả lời nửa thật nửa dối nhưng qua thính giác của Nhiên thì nó biến thành lời biện hộ giả tạo hết.
" Đi đổ rác mà cũng la liếm người yêu tao."
Thấy Mẫn vẫn còn tâm trạng vừa xếp cốc vào khay vừa trả lời, Nhiên không chịu nổi mà hất chiếc cốc ra khỏi tay cô khiến nó rơi xuống sàn vỡ nát.
" Chị đang nói cái gì vậy?"
Nhiều lúc cô muốn bỏ ngoài tai những lời lẽ khó nghe của chị gái. Nhưng Nhiên luôn vượt quá giới hạn của cô.
Cái cốc này là quà sinh nhật Đình Mục Quân tặng cô. Cô trân trọng, nâng niu, giữ gìn nó như bảo vật vậy mà người chị gái này lại dám làm vỡ nó.
Mỗi lần nhìn thấy chiếc cốc này cô đều như nhìn thấy Đình Mục Quân, có nó cũng giống như anh đang bên cạnh cô vậy. Ấy thế mà một chút kỉ niệm hiện vật chị ta cũng giám phá hủy nó.
" Mày đừng có giả bộ."
" Em không hiểu chị đang nói gì cả?"
Mẫn lấy chổi thu dọn đống đổ vỡ Nhiên vừa bày ra cho cô. Từng giọt nước mắt tiếc nuối của cô lã chã rơi xuống những mảnh thủy tinh.
" Mày..."
Chị ta giơ tay hòng tát cô nhưng lại bị cô chặn lại. Đôi lúc cô cảm thấy chị gái mình thật đáng thương. Tuổi xuân sắc chưa kịp đến mà đã gặp phải những chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng giờ cô phát hiện ra, chị ta bị như vậy cũng đáng.
" Đừng đi quá giới hạn của mình."
Sự giả tạo từ trước đến nay Nhiên dùng để đối phó với cô đã biến thành lớp bảo vệ. Mẫn của ngày xưa thua thế về mặt sức khỏe, về mặt tình cảm, hạnh phúc nhưng Mẫn của bây giờ mạnh hơn cô về sự minh mẫn của não bộ.
Cô đổ đống thủy tinh vào một chiếc túi xinh xắn rồi mang lên phòng. Dù nó có bị vỡ ra, không thể lắp ghép lại như ban đầu thì cô vẫn muốn giữ nó bên mình để khắc ghi những kỷ niệm về Đình Mục Quân.
Đồng Giai Nhiên từ trước tới giờ luôn được ba mẹ đặc cách nên việc cơm nước toàn đến tay Mẫn làm. Khi ba mẹ đi vắng cũng vậy, chị ta chẳng làm được gì ngoài vắt vẻo chân vừa ngồi cắn hạt hướng dương vừa xem ti vi.
" Chị, ăn cơm."
Nấu nướng xong xuôi Mẫn dọn ra bàn ăn rồi gọi Nhiên vào. Thấy vài món tẻ nhạt, rau luộc thịt kho trên bàn chị ta chẳng thèm động đũa bĩu môi chê bai.
" Tiền ba mẹ cho mày đâu sao mua toàn đồ nhạt nhẽo thế này."
" Ba mẹ lần này làm ăn không được may cho lắm nên chúng ta nên tiết kiệm tiền. Mà em thấy ăn đạm bạc như này cũng..."
" Mày bị điên à? Tiết kiệm cũng vừa phải thôi chứ. Hôm qua rau xào thịt luộc nay rau luộc thịt kho, tao ăn kiểu gì?"
Cô thấy bữa cơm như này cũng rất ngon, thanh đạm mà còn tiết kiệm. Nhưng chị ta lại cứ muốn mỗi hôm phải đổi một món. Đã không làm rồi mà còn chê bai thành quả của người khác.
Nhiều lần than vãn như thế này cô cũng chẳng thèm đối đáp nói lý lẽ với chị ta. Cô xới cơm rồi tự mình ăn.