Đồng Giai Mẫn mím chặt môi, cô quằn quại phản kháng lại dục vọng đang lan tỏa khắp người.
" Tôi chắc chắn rằng cô chẳng chịu đựng được lâu đâu."
Cô ngước lên nhìn Thẩm Bạch Phong bằng con mắt oán hận đối nghịch lại với cơ thể ham muốn của bản thân.
Không ổn rồi, cô không chịu nổi nữa.
Đã vậy Thẩm Bạch Phong còn vuốt ve cơ thể cô nữa. Trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến cô cảm nhận được rõ hơi thở của anh đang phả vào từng lớp da thịt.
Cô hét lên một tiếng quằn quại rồi rút kim truyền trên tay ra, cố dùng lực mạnh nhất quẹt vào cổ tay của mình. Cổ tay cô sau đó xuất hiện một một vệt máu dài chảy nhỏ giọt xuống tấm ga giường.
Thẩm Bạch Phong bực tức nhìn sự phản kháng hữu ích này của Đồng Giai Mẫn.
Anh đè lên người Đồng Giai Mẫn nắm chặt lấy tay để cô không còn cơ hội cứa thêm vào cổ tay mình nữa, nhưng dường như cô còn cách khác. Nhân lúc anh đang kìm hãm cơ thể của mình cô với lấy con dao gọt hoa quả mà Ngọc Kiểm đã mang đến đâm thẳng vào lưng Thẩm Bạch Phong.
Bị đâm bất ngờ anh gầm lên một tiếng, trợn tròn mắt nhìn cô. Nắm bắt lấy sự yếu thế này cô đẩy anh ra chạy vội vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước tạt lên người mình để hóa giải dục vọng trong cơ thể.
Cô mệt mỏi ra rời, chân run rẩy không còn sức để bước tiếp. Cô khụy một gối rồi ngã gục xuống dưới sàn.
Vòi nước vẫn chưa được khóa lại chảy đầy ắp bồn rồi tràn xuống sàn đá hoa.
Máu trên tay cô vẫn cứ tuôn ra nền nhà hòa với màu nước trong suốt.
Cô cứ vậy mà ngất lịm đi, không biết sau đó ra sao? Có ai vào cứu cô không?
Chỉ biết khi tỉnh lại cô đang ở biệt thự nhà họ Bạch. Quản gia Lý không khỏi lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô. Cô đã mất tích hàng tuần nay rồi, bà có gọi người tìm kiếm nhưng đều biệt vô âm tính. Vốn định nói cho Bạch Kim Nam biết nhưng sợ anh lo nên thôi.
Cũng may hai trước bà nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện nói rằng Đồng tiểu thư đang nằm trên giường bệnh viện trong tình trạng cập kề nguy hiểm. Bởi vì muốn nhanh chóng giải thuốc trong người mà bất chấp cả tính mạng. Chỉ đúng 1mm nữa thôi, kim truyền sẽ đâm vào thẳng tĩnh mạch của cô.
" Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô không trả lời, ủ rũ quay lưng vào trong đối mặt với bức tường. Cô không muốn quản gia Lý thấy sự đau khổ của cô lúc này.
Cô phát sợ Thẩm Bạch Phong luôn rồi, cô sợ anh rồi.
Khởi đầu là thuốc mê, tiếp đến là thuốc ngủ, sau cùng là thuốc kích dục. Nếu cô không làm tổn hại bản thân như vậy thì chắc anh ta sẽ cho cô uống thuốc sâu mất.
Từng giọt lệ đau đớn rơi lã chã xuống gối.
Hối hận lúc này vẫn còn kịp.
Nhưng cô sợ cô không làm được. Cô biết mình đã bỏ công sức