" Tôi đâu thể đi trong khi chưa quay được clip nóng."
Đê tiện! Càng lúc bộ mặt khốn nạn của Thẩm Bạch Phong càng lộ rõ.
Cô khinh bỉ mà bật cười chua chát như vừa để khẳng định mình với anh, vừa để cười lên nỗi đau của bản thân mình.
" Xin lỗi, để ngài thất vọng rồi. "
Nhìn đồng hồ điện thoại, đã gần mười một giờ rồi cơ à?
Cô về muộn thế này không biết quản gia Lý có lo lắng không, cả đám nhân viên cô mới quen lúc sáng nữa... Nhưng cũng may cô đã có nhắn tin báo họ biết nên chắc cũng sẽ giảm đi chút lo lắng.
" Ra xe đi tôi đưa cô về."
" Tôi tự bắt xe được, không phiền đến ngài."
Thẩm Bạch Phong không để ý đến lời nói mang ý từ chối khéo của cô. Ngay lập tức anh bế vác cô lên ném vào ghế phụ của xe một cách không thương tiếc. Chiếc xe bon bon chạy trên đường cao tốc, giữa đoạn đường một câu cũng không ai mở miệng nói khiến không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt.
Theo chỉ dẫn của cô, chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự Bạch Thị. Thẩm Bạch Phong khá ngạc nhiên khi đây lại là nhà của cô. Khi cô vừa định mở cửa bước ra thì anh kéo tay cô lại hỏi:
" Cô có quan hệ gì với Bạch Kim Nam?"
Cô thẳng thắn trả lời:
" Đó là anh trai tôi."
Thẩm Bạch Phong cười tà, anh buông tay cô ra bấu víu thật chặt vào vô lăng như để nén cơn giận dữ. Lúc này anh cũng không rõ tại sao bản thân lại nảy sinh cảm xúc như vậy...một câu hỏi không có lời giải đáp.
" Không ngờ ra nước ngoài vài năm cô lại dám nhận họ hàng bừa bãi."
Đáp lại câu nói ẩn ý sự khinh bỉ của anh, Đồng Giai Mẫn nhấn mạnh từng chữ:
" Còn hơn có người họ hàng một đống mà lại nhẫn tâm ruồng bỏ."
Xét cho cùng anh cũng mang dòng máu họ Trương vậy mà lại phũ phàng không nhận cái họ thối nát này. Anh hận nó đến tận xương tủy.
Không kịp nhìn thấy bộ dáng bị chọc phát điên của Thẩm Bạch Phong thì cô đã mở cửa bước vào trong nhà. Anh dõi theo bóng dáng cô khuất dần tự dưng trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó lạ thường...tựa như không thể giận nổi.
Sáng hôm sau, cô gạt bỏ ý định bắt nhờ xe Thẩm Bạch Phong đến công ty, tự mình lái con xe máy phóng vào trong chỗ để xe của nhân viên. Vừa nhìn thấy cô, chị Tiêu Tiêu đã nhảy bổ đến ôm chầm không để cô tháo bỏ cái mũ bảo hiểm vướng víu ra.
" Cảm ơn em nhé Tiểu Mẫn, hợp đồng của công ty được