Nhưng người tính không bằng trời tính, đến lượt cặp của Phiến Mạn Kỳ thì Thẩm Bạch Phong lựa chọn làm người bê thau cát còn ả phải là người đi lấy cát. Vì ban nãy giận cá chém thớt, bỏ hẳn bữa tối nên bị kiệt sức, ngất đi trong lúc nhảy qua bục.
Tỉnh dậy ả thấy mình đang nằm trên giường, người trước mặt là Đồng Giai Mẫn chứ không phải Thẩm Bạch Phong.
Tuy có phần buồn bực nhưng sau đó lại vụt tắt bởi vì Đồng Giai Mẫn chẳng phải đã đưa ra quy luật nếu như trong đội có người bị ngất hay bị thương thì đồng đội sẽ phải chăm sóc cho đối phương. Và đương nhiên tất cả vẫn sẽ tiếp tục chơi trò chơi chỉ có điều đội đó sẽ bị loại mà thôi.
Điều đó cũng tốt, cô ta càng có thời gian ở bên Thẩm Bạch Phong.
Cô hiểu được Phiến Mạn Kỳ đang nghĩ cái gì nên mỉm cười nói:
" Thẩm tiên sinh sẽ đến nhanh thôi, anh ấy..đang đi lấy đồ ăn cho cô đó."
Dứt lời Đồng Giai Mẫn đứng dậy rời đi, vừa mở cửa liền bắt gặp Thẩm Bạch Phong đang bưng trên tay bát mì tôm hải sản. Cả hai không nói gì chỉ lướt qua nhau rồi bị phân cách bởi một chiếc cửa gỗ.
Phiến Mạn Kỳ vui mừng nhìn anh, nhưng trái với suy nghĩ của cô ta. Anh đặt bát mì tôm xuống bàn rồi ra lệnh:
" Ăn hoặc cút!"
Vừa nói đoạn anh định mở cửa bước ra nhưng lại bị Phiến Mạn Kỳ nhanh nhạy chạy đến ôm lấy ngực mà sờ soạng khắp người.
Thẩm Bạch Phong tức giận tháo tay ả ra định đánh cho cô ta một trận nào ngờ lại bị hít phải hương kích dục vốn đã được Đồng Giai Mẫn chuẩn bị sẵn.
Và đương nhiên chính Phiến Mạn Kỳ cũng hít phải, cô ả hoàn toàn không biết được điều này.
Hóa ra lúc Thẩm Bạch Phong đi lấy đồ ăn cô đã để sẵn máy tỏa hương kích dục dưới sàn, lúc đứng dậy rời đi cô đã đá chân vào máy để bật nút kích hoạt. Thể nào cô lại nhanh chóng đóng cửa lại đến vậy.
Cô muốn Phiến Mạn Kỳ phải mang thai con của Thẩm Bạch Phong. Khi ấy mọi thứ đủ điều kiện để cô hạ gục anh quay trở lại vạch xuất phát từ ban đầu.
Phiến Mạn Kỳ và Thẩm Bạch Phong lại một lần nữa triền miên trong dục vọng. Họ vồ lấy nhau như con thú vồ mồ, nhanh chóng cởi quần áo nhau ra. Bỏ qua bước dạo đầu truyền thống và đi thẳng