" Bác à...thực ra cháu..."
Đồng Giai Mẫn đang định nói cho mẹ Thẩm biết thực ra cô chỉ là em gái của bạn gái Thẩm Bạch Phong nhưng cô chưa kịp nói sự thật thì anh đã đi ra từ trong bếp mời hai người dùng cơm.
Mẹ Thẩm mến khách vỗ vai cô như nhắc nhở ghi nhớ những điều bà vừa nói rồi cùng cô đi vào trong bếp.
Anh là đàn ông nhưng nấu ăn lại rất ngon, không phải là nịnh hót anh đâu nhưng thực sự có thể nói anh nấu còn ngon hơn mẹ cô. Những nguyên liệu đơn giản mà đôi lúc con người còn chê bai thì qua bàn tay khéo léo của anh đều trở thành mĩ vị.
Ấy thế mà cô lại không ăn vào nổi bởi tâm trạng cô đang bị rối bời bởi những lời tâm sự của bà.
Cô đang phân vân không biết liệu Đồng Giai Nhiên đã biết chuyện mình đang qua lại cùng một lúc với hai anh em ruột hay chưa?
Lúc tâm sự chân thành với cô, bà nghẹn ngào, đôi khi để ý cô nhận thấy được bà vốn dĩ không muốn nói nhưng dường như nỗi cay hận trong lòng bà cứ ép bà phải trút hết ra.
Năm ấy, bà và ba của Trương Tử Danh yêu nhau say đắm. Khi bà biết mình mang thai Thẩm Bạch Phong, vốn dĩ tưởng chừng khi nói cho ông biết thì sẽ cho bà một đám cưới. Nhưng ông lại ép bà phá nó đi, sau cùng bà mới biết mình chính là tình nhân của ông. Thực chất ông đã có gia đình và vợ cũng đang mang thai.
Ngậm ngùi thương cho đứa con vô tội của mình, bà trả lại toàn bộ số tiền mà ông đã cho bà trước đây rồi ôm bụng về quê nhà rời khỏi người đàn ông tồi tệ đó.
May mắn ở quê, trái tim bị rách của bà được vá lại bởi một người đàn ông hiền lành chất phác đồng ý cưới bà không quan tâm đến quá khứ của bà ra sao. Bà hạnh phúc lắm bởi con trai mình rốt cuộc cũng đã có cha.
Nhưng cưới nhau về rồi, sống cùng nhau hai ba năm thì người đàn ông đó lộ rõ bản tính thật của mình. Lão ta thưởng xuyên rượu chè cờ bạc, về nhà thì chửi bới vợ con, đôi khi còn buột miệng mà chửi Thẩm Bạch Phong là con hoang. Hận số phận long đong lận đận của mình, bà đau lòng ôm con bỏ lên thành phố sống chui rúc trong quán trọ chật chội.
Cuộc sống vật vả nhưng hai mẹ con lúc nào cũng cảm thấy ấm cúng chan chứa yêu thương. Song Thẩm Bạch Phong thấu hiểu nỗi khổ của mẹ nên ra sức học hành chăm chỉ, nhiều năm liền được nhận học bổng, tiền thưởng cũng đủ để san sẻ cho mẹ.
Căn nhà hiện tại mà hai mẹ con bà đang ở được mua từ những đồng tiền tích góp qua nhiều năm. Tuy vẫn còn hơn chục năm trả góp nữa nhưng như vậy cũng ổn rồi.
Nghe bà kể lại những khoảng thời gian khổ sở khó khăn ấy tự nhiên cô nhớ tới cậu bé chơi thân với cô hồi còn ở quê ngoại. Hoàn cảnh cậu bé cũng tương tự như Thẩm Bạch Phong, cô thương cậu ấy lắm.
Mấy năm xa cách cô cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt cậu ấy nữa, cũng chẳng biết bây giờ mẹ con cậu sống thế nào, có ở chung một nhà với lão cầm thú kia không?
Đồng Giai Mẫn mải nghĩ ngợi mà không biết một chiếc xương cá bé xíu đã lọt xuống cổ họng mình. Cô cảm thấy vướng vô cùng, vội chạy vào trong khạc ra nhưng không thấy gì.
Mẹ Thẩm lo lắng chạy vào xem Đồng Giai Mẫn thế nào, vỗ lưng liên tục