9 giờ sáng hôm sau,
Cái nắng của mùa xuân dịu nhẹ đang chiếu xuyên qua tấm rèm của khách sạn.
" Nè Lâm Tư Ân!! Cậu có mau chịu dậy không hả? Chẳng phải hôm nay cậu hứa sẽ thức sớm để đi chơi cùng bọn tớ rồi mà" Tống Nhu Nguyệt đứng ở cạnh đầu giường hét lớn.
Cô ấy chính là đang muốn gọi cái con sâu ngủ đang cuộn chặt mình trong chăn kia thức dậy.
" Tư Ân!! Cậu mau thức dậy đi, đừng ngủ nữa...!Mặt trời lên tới đỉnh luôn rồi đấy!!" Thái Tư Huyền thì đứng đối diện với Tống Nhu Nguyệt, cả hai người lúc này đang không ngừng tìm mọi cách để gọi Lâm Tư Ân thức dậy.
" Ưm...!Ồn quá!!" Cô vì bị dày vò bởi hai cái loa phát thanh nên đã không nhịn được mà cất giọng ngái ngủ than ồn.
" Cậu còn dám nói, không cho cậu ngủ nữa mau đi đánh răng và rửa mặt đi" Tống Nhu Nguyệt phải tự mình ra tay, Cô ấy vừa nói vừa dùng hành động để đỡ Lâm Tư Ân ngồi dậy.
" Để tớ giúp cậu một tay..." Thái Tư Huyền cũng mau chóng lao vào giúp Tống Nhu Nguyệt để giúp Lâm Tư Ân tỉnh ngủ.
" Ưm...!Tớ còn muốn ngủ, hai cậu cho tớ thêm 5 phút nữa thôi"
Bởi vì đêm qua Lâm Tư Ân từ phòng Triết Hạo về thì cũng đã gần 2 giờ sáng nên bây giờ cô thật sự rất buồn ngủ.
Lâm Tư Ân bây giờ chỉ có một ước muốn, đó chính là được ngủ cho thẳng cẳng đến khi mặt trời lặn.
" Cậu có biết nãy giờ cậu xin tớ bao nhiêu cái 5 phút rồi không hả? 10 cái rồi đấy!!"
Tống Nhu Nguyệt thật khóc không ra nước mắt với cô bạn này của mình, cô ấy cùng với Thái Tư Huyền đã gọi Lâm Tư Ân thức dậy gần một tiếng đồng hồ rồi, nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu nào là tỉnh ngủ.
" Được rồi, tớ hứa chỉ 5 phút này nữa thôi..." Lâm Tư Ân nói xong thì liền nằm gục xuống giường và tiếp tục giấc ngủ của mình.
" Thật tức chết tớ rồi mà!!" Tống Nhu Nguyệt ngồi một bên đang không ngừng vò đầu bức tóc, cô ấy hoàn toàn gục ngã