Điện thoại di động nhét trong túi quần tây đột ngột vang lên trong bầu không khí im lặng ở tòa án.
Cận Chu theo bản năng cuối đầu nhìn xuống, nhưng chưa kịp đợi cậu lấy điện thoại ra, thì ba vị thẩm phán đã bước vào từ ngoài cửa, cắt ngang hành động của cậu.
Thời gian tạm nghỉ đã kết thúc, dù có cuộc gọi gấp đến đâu, cũng chỉ có thể tắt máy.
Bị cáo được cảnh sát tư pháp áp giải đưa trở lại phòng xử án, chủ tọa phiên tòa gõ pháp chùy*, mặt không chút biểu cảm: "Bây giờ tòa sẽ tuyên án."
Sách lược bào chữa giảm nhẹ tội cho bị cáo đã thành công, cuối cùng thẩm phán đã chấp nhận lời bào chữa của Cận Chu, giảm thời hạn thi hành án cho bị cáo.
"Luật sư Cận, thật sự cảm ơn cậu!" Bị cáo không ngừng cảm ơn Cận Chu "Sau này tôi nhất định sẽ là một người tuân thủ pháp luật!"
Hầu hết những người phạm tội sẽ có cảm giác này sau khi bị kết án, nhưng liệu họ có biết sửa đổi sau khi mãn hạn tù hay không thì lại là một vấn đề khác.
Cận Chu khích lệ bị cáo vài câu, khuyên anh ta sau khi vào tù nên cải tạo thật tốt, sau đó cậu đi ra phía ngoài tòa án và gọi điện thoại lại cho Hổ Tử.
Dãy hành lang của tòa án yên tĩnh và trống trãi, bao trùm trong một bầu không khí trang nghiêm.
Tuy nhiên, cùng lúc khi chuông báo cuộc gọi vang lên trên điện thoại di động của Cận Chu, tòa án hình sự bên cạnh đột ngột vang lên một tiếng ồn ào, một người phụ nữ mặc trang phục công sở lao ra và hét vào điện thoại di động: "Tôi có một tin tức siêu hot, đầu đề ngày mai phải chừa chỗ cho tôi!"
Là một phóng viên.
Suy nghĩ này lập tức nảy ra trong đầu Cận Chu.
Nếu cậu nhớ không lầm, thì tòa án hình sự bên cạnh đang xét xử một vụ án h*** d** được cả xã hội chú ý, và chủ tọa phiên tòa là người quen cũ của cậu - Dương Thời Dữ.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Cận Chu nhất định sẽ góp vui, xem xem rốt cuộc là tin tức lớn gì, nhưng vừa khéo là, hôm nay cậu có việc bận, không có nhiều thời gian ở lại tòa án.
"Anh Cận, khi nào thì anh đến vậy?" Giọng Hổ Tử từ trong điện thoại truyền ra, xua đi sự tò mò của Cận Chu, "Các anh em đều đang nóng lòng chờ anh đây này."
"Giục cái gì giục", Cận Chu thu hồi tầm mắt từ trận ầm ĩ cách vách, "Không phải tao nói tao đang ở tòa án rồi sao?"
Đến bãi đậu xe của tòa án, sau khi ngồi vào ghế lái xe, Cận Chu bẻ kính chiếu hậu qua, nhìn vào trong gương qua loa nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi trên cùng.
Tùy ý xoa xoa phần tóc mái đã được cố định bằng keo xịt, người thanh niên chính trực trong gương bỗng trở nên tiều tụy đi vài phần.
Cận Chu lúc bình thường không thích mặc tây trang, nhưng vì để lưu lại ấn tượng tốt với thẩm phán, cậu không thể không giả dạng làm một nhân sĩ tinh anh, suy cho cùng đây mới là bộ dạng mà một luật sư chuyên nghiệp nên có.
Xắn ống tay áo sơ mi lên khuỷu tay, trên khóe miệng ngậm một điếu thuốc, bây giờ Cận Chu đã trở lại với dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, hoàn toàn không còn sót lại chút bóng dáng khi tranh cãi với công tố viên tại phiên tòa vừa rồi.
Mười phút sau, Cận Chu dừng xe trước một tiệm làm tóc.
Hổ Tử cùng mấy anh em đã đợi ở đây từ trước, Cận Chu vừa đến, họ liền bao vây cậu, đi thẳng vào nhà kho bên trong của tiệm làm tóc.
Không một ai trong cửa tiệm dám ngăn Cận Chu lại, ở trong nhà kho nhỏ hẹp, chủ tiệm đang trốn trong một góc, cả người run bần bật, nhưng lại duỗi cổ hét lên với Cận Chu: "Có việc gì thì cũng từ từ mà nói, nếu các người dám làm xằng bậy, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Ở thời đại bây giờ, con nợ chính là ông cố nội, chỉ cần chủ nợ giỡ tý thủ đoạn để đòi nợ, đối phương liền làm mình làm mẩy muốn báo cảnh sát.
"Báo đi!", Cận Chu đút hai tay vào túi quần, "Loảng xoảng" dùng chân đá văng chiếc ghế bên cạnh, từng bước đến gần chủ tiệm, "Chúng ta gọi cảnh sát đến phân xử."
So sánh với mấy cậu em cao lớn thô kệch đứng phía sau, Cận Chu thân hình thon gầy, lại mặc tây trang, nhìn giống người có chút văn hóa.
Nhưng bây giờ trong tình huống này, ai nhìn cũng biết lưu manh có văn hóa còn đáng sợ hơn.
Thấy Cận Chu căn bản không sợ cảnh sát, ông chủ tiệm tóc đành phải dịu giọng, thương lượng nói: "Đại ca, tôi thật sự không có tiền, các ngươi giúp tôi nói với anh Lưu một tiếng, gia hạn thêm cho tôi mấy ngày nữa được không?"
"Mày không có tiền?" Hổ Tử nghe thấy lời này, liền tiến lên vài bước, cho ông chủ một cái tát trời giáng, " CMN mày không có tiền mà còn đi đánh bạc à?"
Những người anh em khác thấy vậy cũng muốn động tay, nhưng bị ánh mắt của Cận Chu ngăn lại.
"Anh Lưu" trong miệng ông chủ, tên đầy đủ là Lưu Vĩnh Xương, người điều hành nhiều sản nghiệp giải trí trong thành phố, là anh em kết nghĩa của Cận Chu.
Năm đó, khi Cận Chu còn đang sống trong mơ màng hồ đồ, chính Lưu Vĩnh Xương là người đã dùng toàn lực giúp hắn học luật, mà Cận Chu sau khi học thành tài, nghiễm nhiên trở thành "Cố vấn pháp luật" của Lưu Vĩnh Xương, đem tất cả những sản nghiệp đen của Lưu Vĩnh Xương chỉnh đốn một lần.
Cho nên, khi đụng phải loại chuyện dễ gây đổ máu này, nhất định phải có mặt Cận Chu, nếu không đồng chí Hổ Tử - cái người không có tư tưởng giác ngộ này, sẽ dễ gây chuyện chuốc hoạ vào thân.
"Lấy điện thoại ra." Cận Chu nhẹ ra lệnh, chưa kịp đợi chủ tiệm chủ động giao nộp, Hổ Tử đã bước tới giật lấy điện thoại của anh ta.
"Này, trong điện thoại của tôi không có tiền!" Chủ tiệm muốn giật lại điện thoại, nhưng lại bị Hổ Tử đá một cước, liền dứt khoát quỳ luôn xuống đất, ngẩng đầu nhìn Cận Chu nói: "Đại ca, có thể gia hạn cho tôi thêm 3 ngày nữa được không? Nội trong ba ngày tôi nhất định sẽ trả tiền!"
"Mật khẩu." Cận Chu hờ hững nhìn màn hình điện thoại.
"Tôi thật sự không có tiền, cậu hỏi mật khẩu điện thoại của tôi cũng vô dụng thôi?" Ông chủ tiệm một bộ dạng điếc không sợ súng, khẳng định mình không có tiền, "Lại nói, hiện giờ đang là xã hội pháp trị, nhà nước mỗi ngày đều đang kêu gọi truy quét các băng đảng, mấy người đây là đang làm gì vậy?"
Cận Chu bật cười, ngồi xổm xuống trước mặt ông chủ, vỗ nhẹ lên má ông ta, nói: "Ông đang giảng pháp trị với tôi?"
Đi theo Lưu Vĩnh Xương bấy lâu nay, cho dù Cận Chu có trông giống một luật sư tinh anh ở trong tòa án như thế nào đi nữa, thì cậu cũng không thể xóa bỏ bản tính lưu manh từ trong xương.
"Nếu như đổi một người khác tới đòi nợ, bây giờ bàn tay của ông đã không còn một ngón tay nào rồi, biết chưa?" Cận Chu không nhẹ không nặng mà vỗ vào mặt chủ tiệm, giống như là đang tát vào mặt, nhưng lại không sử dụng quá nhiều lực.
Ông chủ hèn nhát co rụt bả vai, hẳn là thấy Cận Chu không phải người tốt lành gì, lẩm bẩm nói: "Chỉ ba ngày thôi, đại ca, có được không?"
Cận Chu phớt lờ yêu cầu của ông ta, mở khóa điện thoại bằng tính năng nhận diện khuôn mặt, mở chức năng chuyển tiền của APP lên, vừa thao tác vừa hỏi: "Sao ông không có tiền? Ông là đồ đần à?"
Tôi mỗi