Ban đêm, bởi vì hôn lễ của Kiều nhị thiếu gia, nhà chính Kiều gia đèn đuốc sáng trưng, nóc nhà phảng phất cũng bị thanh âm cười đùa thổi bay, ở xa cũng có thể nghe được náo nhiệt bên trong.
Mà Sở Ninh giờ phút này lại lén lút đi tới một con đường nhỏ, bởi vì uống rượu hơi nhiều, bước chân có chút nghiêng ngả lảo đảo, thật vất vả mới tìm được thang máy khẩn cấp mà Kiều Tước nói, ấn cửa thang máy liền nhanh chóng vọt vào, đến khi cửa đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng cậu là cô nhi, lại là nhân viên tạp vụ trong câu lạc bộ Kiều Thời Chiếu, nhưng Kiều Tước vẫn thực hiện tất cả các loại lễ nghi cưới hỏi đàng hoàng cho cậu, một cái cũng không thiếu, nên hôm nay cậu mới bị khách khứa đuổi theo chúc rượu, mới ra tình trạng này, hơn nữa lại là dưới tình huống ăn mặc phiền phức như vậy - -
Áo cưới trên người Sở Ninh là do Kiều Tước tự tay thiết kế, vòng cổ nhung trắng phác họa ra cần cổ mảnh khảnh của Sở Ninh, váy trắng bằng lụa bồng bềnh để lộ ra bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, làn váy mềm mại nhìn như bảo thủ kỳ thật lại được thiết kế xẻ tà, mỗi lần bước đi liền lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng mịn, cùng mắt cá chân tròn trịa được bao trong đôi giày cao gót.
Trong một ngày cậu phải thay đổi nhiều bộ quần áo như vậy, hơn nữa khách mời nhiều như mây, sắp mệt chết rồi, may mắn đây là bộ đồ cuối cùng phải thay trong hôm nay. Kiều Tước không muốn để cho người khác nhìn cậu nên mới bảo cậu về trước.
Nghĩ đến Kiều Tước bây giờ còn đang ở dưới lầu chống đỡ khách khứa nháo đến điên loạn, Sở Ninh đau đầu mà xoa huyệt thái dương, chính mình được giúp đỡ bảo hộ mà còn phải uống nhiều như vậy, Kiều Tước vẫn luôn thay cậu chắn rượu chỉ sợ đến lúc say cũng chưa về.
"Đinh - - -" thang máy lên tới lầu, cửa mở ra, Sở Ninh đi ra ngoài nhìn hành lang dài cấu trúc phức tạp theo phong cách châu Âu, dựa vào ấn tượng hôm trước đến xem thử quanh co lòng vòng xung quanh, thật vất vả mới nhìn đến bức tranh sơn dầu treo trên hành lang ngoài phòng tân hôn, đang cười cười muốn đi qua, bỗng nhiên lại bị một bóng người cao lớn từ trong lối nhỏ chỗ tối đi ra đè lên tường.
"Cứu...Ưm!" Nửa lưng trần của Sở Ninh dán lên vách tường, theo bản năng phản kháng nam nhân trước người, sợ hãi kêu ra tiếng. Mới vừa hô lên một tiếng, miệng đã bị ôn nhu che lại, bàn tay kia mang theo mùi rượu, nhưng cơ thể mang theo nhiệt độ ấm áp cùng với một ít hương nước hoa còn sót lại thì cậu rất quen thuộc.
"Bảo bối, em thật đẹp." Kiều Tước một thân áo bành tô, tóc vuốt keo, ngũ quan không thể bắt bẻ, bởi vì không được che đậy mà càng có vẻ mê người.
Nhưng hắn lại giống như mê mẩn mà dùng cái mũi cao thẳng cọ cọ sau cổ Sở Ninh, sườn mặt mang theo chút ửng hồng do uống rượu, nhẹ nhàng cười một cái: "Là của anh."
Sở Ninh đã uống rượu, dưới sự giam cầm của hắn càng thêm động tình, giờ phút này nghe được hắn cười, nghe câu nói tràn ngập tính chiếm hữu kia, chân càng thêm mềm, giọng nói mang theo chút quyến rũ ngửa đầu nhìn hắn: "...Vâng...Là của anh..."
Nửa cái lưng tuyết trắng duyên dáng của Sở Ninh lộ ra, bị vách tường cọ đến ngứa ngáy, ngón tay Kiều Tước vuốt ve sống lưng cậu, dọc theo đường cong một đường đi xuống, trên môi cũng không nhàn rỗi, từ xương quai xanh một đường hôn đến đầu v* đang lộ ra, lông mi hắn rũ xuống, tựa hồ đang chăm chú nhấm nháp thân thể này, giọng nói trầm thấp không buông tha cho cậu: "Bảo bối, ăn mặc hở hang như vậy là để cho ai nhìn, hửm?"
"...A a...Anh...Cho anh...nhìn...A..." Sở Ninh bị động tác ái muội không đồng nhất của hắn trêu chọc đến đứt quãng rên lên, nhìn Kiều Tước mặc một thân tây trang nghiêm túc nhưng lại ở trước ngực sau lưng mình làm chuyện hạ lưu, mắt to sướng đến ướt đẫm, chỉ hận không thể cởi hết quần áo ra để cho hắn có thể hưởng dụng hoàn toàn núm vú kia cùng với cơ thể của cậu.
Kiều Tước vừa lòng mà cười, ngón tay linh hoạt từ bên kẻ hở của sườn xám vói vào phía trong, dọc theo cái đùi bóng loáng một đường sờ lên, sờ đến cánh mông vừa non vừa mềm lại vểnh, nếu bây giờ xốc váy lên nhất định có thể thấy được mặt trên cánh mông tuyết trắng đã nhiễm màu hồng nhạt.
Kiều Tước vuốt ve, động tác tràn ngập ý vị sắc tình, môi lưỡi liếm hôn vành tai Sở Ninh, đầu lưỡi linh hoạt mang theo tình dục liếm láp lỗ tai mẫn cảm của cậu, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Bảo bối, có mặc đồ lót mà anh chuẩn bị cho em không?"
"...A...Ha..." Sở Ninh chịu không nổi động tác của hắn, sườn mặt nhiễm đỏ, lỗ tai với cần cổ đều phiếm hồng, nghiêng đầu không nhìn hắn, răng nanh cắn môi, mơ hồ không rõ mà nhỏ giọng nói: "...Có mặc."
"Vậy sao?" Bàn tay Kiều Tước không khách khí mà xẹt qua bẹn đùi Sở Ninh, sờ đến cái quần lót nhỏ ren trắng mặc như không mặc, ngón tay thon dài cách lớp quần lót chà xát côn th*t cùng với tinh hoàn, cảm giác được thân thể Sở Ninh khẽ run lên, mới tiếp tục đâm đến bướm nhỏ phía dưới, vẫn như cũ ăn nói lưu manh bên tai cậu: "Quả nhiên đã mặc."
"...A...Ô...Anh đừng sờ..." Thân thể Sở Ninh giống như bị điện giật mà run lên một chút, cậu nhìn về phía hành lang dài tùy thời sẽ có người đi tới sau lưng nam nhân, có chút khẩn trương, nhưng nam nhân vẫn còn đang giống như sắc lang mà đùa giỡn