Trong văn phòng ở cao ốc Kiều thị, nam nam nữ nữ ăn mặc chính trang vẫn bận rộn như cũ. Bên trong văn phòng trợ lý - -
Gian phòng này là của anh em song sinh nhà họ Bạch - - chủ yếu là được thiết kế theo phẩm vị của người anh không dính khỏi lửa nhân gian kia, đường cong lãnh ngạnh, vừa nghiêm túc lại chính thức.
Nhưng lúc này, bên trên ghế sô pha trong phòng lại đột ngột có một người đẹp đang ngồi chuyên tâm đọc sách.
Sở Ninh tới thăm ban, cậu mặt một chiếc áo sơ mi áo dệt kim hở cổ, váy dài qua đầu gối cùng với giày chế phục. Áo dệt màu vàng nhạt, giày ống cao tới đầu gối có in mấy hình mèo con, trên đầu còn đội một đầu tóc giả màu nâu, không cần trang điểm cũng đã rất xinh đẹp vô cùng, hợp với bộ dáng diễm lệ thuần khiết kia, mềm mại dụ người.
Bộ quần áo này là do Lục Thước bảo cậu mặc vào, không nghĩ tới cậu lấy hết can đảm tới đây mà Kiều Tước vẫn còn đang bận rộn trong văn phòng. Cậu bảo trợ lý không cần quấy rầy Kiều Tước, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem sách.
Còn may là cậu đem theo sách. Sở Ninh nhìn quyển sách viết đầy ghi chú trên đó, bụng nhỏ bởi vì cố ý uống quá nhiều nước mà trướng lên, cảm giác muốn đi tiểu càng thêm mãnh liệt.
Sở Ninh nhìn về phía văn phòng Kiều Tước, mặt kính pha lê làm cậu không thấy rõ tình hình bên trong, dứt khoát không nhìn trộm nữa, kẹp lại thẻ sách vào trong sách đặt xuống, đứng dậy chỉnh sửa lại nếp nhăn trên váy, nhẹ nhàng cầm lấy que thử thai được bọc kín mít từ trong túi xách.
"Bé dễ thương muốn đi đâu vậy? Để tôi bảo anh tôi dẫn đường cho nhé?" Giọng nói hoạt bát của Bạch Đồ vang lên.
Sở Ninh cả kinh, quay đầu lại từ chối: "Không cần đâu, có bảng hướng dẫn chỉ đường rồi, tôi biết đường đi."
Cậu lúc lấy que thử thai cũng đều lặng lẽ, mặc dù là giả vờ đi để làm nhiệm vụ, nhưng cũng không thể người ta đi theo được.
Bạch Đồ dò hỏi mấy lần, xác nhận Sở Ninh thật sự biết đường mới yên tâm mà đi làm việc.
Sở Ninh cứ tưởng Kiều Tước đang bận rộn nên không rảnh chú ý cậu, lại không biết Kiều Tước đang ngồi trong phòng lười biếng mà nghe báo cáo, ánh mắt cách một lớp kính vẫn nhìn chằm chằm cậu.
Lúc gặp mặt cấp dưới, bộ dáng Kiều Tước vẫn luôn nghiêm túc, mặc cho ai cũng không nhìn ra ánh mắt hắn đang nhìn sang chỗ khác, chỉ có chính hắn biết, nhóc con kia đang đọc sách, thỉnh thoảng lại viết mấy lời phê bình, bộ dáng nghiêm túc làm người khác động tâm, đặc biệt lúc Sở Ninh tự hỏi lại theo bản năng dùng răng nanh cắn môi, làm cho hắn muốn bóp bóp cái miệng của cậu, nhưng vì hắn muốn thưởng thức thêm nhiều bộ dáng vô ý thức của cậu nữa nên cuối cùng vẫn từ bỏ.
Trong kế hoạch của Kiều Thời Chiếu, muốn phái người tới gần hắn đều là xuống tay từ việc đụng chạm xác thịt trước, ngay cả Sở Ninh cũng không ngoại lệ. Nhưng chỉ có Sở Ninh là muốn tìm hiểu thế giới tinh thần của hắn. Cuối tuần trước, lúc hai người đang xem phim, Sở Ninh có nhắc tới một quyển sách, qua ngày hôm sau quyển sách đó đã xuất hiện trên bàn Sở Ninh, hơn nữa nhìn từ đam mê mãnh liệt trong việc đọc sách của cậu thì tuyệt đối không phải là xuất phát từ nhiệm vụ hay là làm bộ làm tịch.
Đến nỗi xuất phát từ cái gì, mặc cho Kiều Tước là người mù cũng có thể nhìn ra được.
Có lẽ Sở Ninh muốn hai bút cùng vẽ chăng? Kiều Tước nhìn bộ dáng lén lút cầm que thử thai đi ngang qua hành lang, nhất thời đôi mắt không thể dời đi, bộ quần áo này rất hợp với Sở Ninh, thanh thuần sạch sẽ lại đáng yêu, hắn thật muốn ôm cậu nhốt lại ra sức yêu thương cậu, không cho ai nhìn thấy.
"Tước gia, chỗ này có vấn đề gì sao?" Cấp dưới nhìn Kiều Tước nhíu mi, hỏi.
"Không có gì." Kiều Tước ngoái đầu, chỉ nhìn sơ qua đã rõ tình hình cụ thể, nhanh chóng liệt kê ra những sai sót yếu hại trong báo cáo của cấp dưới, rồi bảo bọn họ đi ra ngoài. Lại lần nữa ngước mắt lên thì bóng dáng Sở Ninh đã biến mất chỗ ngoặt.
Kiều Tước thản nhiên mở camera trong máy tính, trợ lý Bạch Mặc bình tĩnh báo cáo, cắt đứt bất mãn của hắn: "Cậu Sở muốn vào phòng tư liệu, có nên cho cậu ấy vào không?"
"Mở cửa đi, không phải tôi đã nói em ấy muốn cái gì thì cứ đưa sao." Vẻ mặt Kiều Tước khó lường, Bạch Mặc nghe theo mệnh lệnh lui ra, trong lòng không đoán ra là Kiều Tước đang nghĩ cái gì, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ, đôi mắt lạnh lẽo màu nâu nhạt lại lộ ra sầu lo không dễ phát hiện, lo lắng mà nhìn camera, nhìn thấy Sở Ninh đi vào lại tay không mà đi ra, em trai đã đi đón cậu. Y theo bản năng nhíu mày, cho đến khi Kiều Tước đứng dậy đi bắt người mới cảm xúc ngổn ngang mà nhẹ nhàng thở ra.
...
Nhưng Sở Ninh lại không hay biết những việc này.