Đảo nô lệ, doanh trại huấn luyện.
"Ông chủ nói, nếu lần này mà anh còn làm như vậy nữa, ông ấy sẽ cho anh nếm thử thủ đoạn của ông ấy." Tên gián điệp đưa Sở Ninh ra cửa, đưa một chuỗi điện báo mã hóa trên màn hình điện thoại cho Sở Ninh xem.
Đó là những video huấn luyện không thể đưa ra ánh sáng.
Sở Ninh cười trào phúng cười, tên gián điệp kia trừng lớn đôi mắt nhìn mình, mới nhàn nhạt đáp: "Tôi đã biết, cậu về đi, tôi biết đường đi."
Gián điệp hoàn thành nhiệm vụ quay về.
Sở Ninh lại không rời đi ngay, ngược lại vòng tới chung cư, đi thẳng tới phòng xép của cậu và Lục Thước, muốn tìm Lục Thước nói chuyện phiếm.
Từ sau chuyện lần trước ở phòng đấu giá, đã lâu rồi cậu chưa gặp lại Kiều Tước, một mặt là do hắn quá bận rộn, mặt khác chuyện đó xảy ra ở nơi khởi nguồn cho ác mộng của cậu, nào có dễ dàng phai nhạt như vậy.
Sở Ninh cắm chìa khóa vào, phát hiện Lục Thước thế nhưng đã đổi khóa cửa, gõ cửa lại không có người, có chút kì lạ mà nhắn tin cho Lục Thước.
Sở Ninh: 'Anh không có ở nhà sao?'
Sở Ninh chép miệng, đang chuẩn bị đi thì Lục Thước đã nhắn trở lại.
Lục Thước: 'Anh trai đang tranh thủ phúc lợi cho cưng này ~ ~'
Trong lòng Sở Ninh kêu lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên lại nhớ đến Kiều Tước, vội vàng gửi tin nhắn.
Sở Ninh: 'Anh đừng có nói bậy với anh ấy!'
Lục Thước: 'Sao cưng lại biết anh tìm Kiều Tước, không đúng, lần này là do tình nhân nhỏ của em tự mình tìm tới cửa mà.'
Sở Ninh thật sự là muốn trợn trắng mắt, nhanh chóng gõ một hàng.
Sở Ninh: 'Sao anh ấy lại tới đó?'
Lục Thước: 'Có tên Tra Thiên kia ở đây rồi.'
Sở Ninh nghe thấy tên Tra Thiên, trong lòng mới có chút yên tâm, ít nhất có Tra Thiên ở đó, Lục Thước sẽ không xằng bậy, hơn nữa Tra Thiên và Kiều Thời Chiếu từng có hiệp định bảo mật, thân phận của cậu tạm thời được an toàn.
Lục Thước: 'Này Ninh Ninh, cho em xem một cái trò play thú vị nhé..."
Sở Ninh nghe Lục Thước bắt đầu oanh tạc tin nhắn, xoa xoa trán cất di động, ấn thang máy đi xuống lầu.
...
Lục Thước và Tra Thiên mưu đồ bí mật với Kiều Tước xong, hai người đang dọc theo hoa viên trở về nhà.
Tra Thiên là được Lục Thước mua về, không phải là người của Kiều Thời Chiếu, tất nhiên Tra Thiên không cần phải khách khí với Kiều Thời Chiếu.
Sau khi hai người giải quyết hiểu lầm trước đó xong đã xác định được điểm này.
Hơn nữa chuyện ở phòng đấu giá ngày đó ngoài ý muốn đã chọc giận Lục Thước, có anh và Tra Thiên châm ngòi thổi gió, hơn nữa Tra Thiên đã lên kế hoạch, hai người tìm Kiều Tước ngả bài hợp tác là chuyện sớm muộn mà thôi, vì thế mới có một màn hôm nay này.
Vốn dĩ Kiều Tước đã có ý muốn diệt trừ Kiều Thời Chiếu, bây giờ Tra Thiên đã đưa cho hắn danh sách gián điệp và chỗ phân bố, yêu cầu của Tra Thiên chỉ là giúp y cắt đứt trách nhiệm đối với đảo nô lệ, vụ làm ăn này Kiều Tước chắc chắn sẽ làm.
Càng đừng nói tới Lục Thước tuôn một tràng chỉ trích, kể lại bóng ma của Sở Ninh ở phòng đấu giá đó, nói toạc ra chuyện Sở Ninh được Kiều Tước cứu năm đó, thậm chí còn nhắc đến chuyện Sở Ninh nhiều năm yêu thầm mà bị uy hiếp, sao Kiều Tước lại không đáp ứng cho được, bởi vậy rất nhanh đã đạt được thỏa hiệp. Lục Thước cầm bánh khoai tây ăn 'rốp rốp', còn đưa một miếng tới miệng Tra Thiên: "Ăn không?"
"Không ăn." Quả nhiên Tra Thiên cự tuyệt, nhìn Lục Thước như một con hamster ăn đến quai hàm phình ra, liếc anh nói: "Ít ăn mấy cái loại thực phẩm rác này một chút đi."
"Ồ." Lục Thước hiếm thấy lại không phản bác, nhìn đồng hồ trên tay Tra Thiên, nâng cằm hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Mười...Ưm." Tra Thiên mới vừa trả lời đã bị Lục Thước nhân cơ hội nhét khoai tây vào trong miệng, y nhíu mày nhìn Lục Thước một cái, nhưng vẫn nuốt xuống.
Lục Thước quăng cho y một nụ cười đê tiện, đắc ý không chịu được.
"Thiếu chịch!" Tra Thiên tát một phát lên cái mông vểnh của Lục Thước.
Lục Thước không né, ngược lại cười quyến rũ, nói lại chuyện vừa rồi: "Trước kia em còn tưởng rằng Kiều nhị thiếu là người vô tình giống như anh, không nghĩ tới hắn vẫn rất để ý đến Ninh Ninh của chúng ta."
"Tôi không có tình cảm?" Ánh mắt Tra Thiên lạnh lẽo nhìn qua.
"Anh có, nhưng có hay không thì dùng rồi mới biết." Lục Thước nói sai, hôn một ngụm lên môi Tra Thiên, tiếp tục nói: "Anh không thấy được vẻ mặt của anh ta lúc nghe được thân thế của Ninh Ninh đâu, ha ha, nhìn anh ta đau lòng áy náy tới đổi sắc mặt, thật sự là quá sung sướng, nếu không có chuyện hiệp nghị kia, em thật sự muốn để cho Ninh Ninh biết."
"Đổi sắc mặt cũng chỉ là vì quá để ý mà thôi." Tra Thiên không bình luận, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lục Thước lại biết dưới vẻ mặt thản nhiên kia lại có loại tình cảm giống như vậy, nghe Tra Thiên nói liền biết y có điều ám chỉ, thân mật dính lại hôn y: "Sau khi trở về, Kiều nhị thiếu chắc chắn sẽ sủng Ninh Ninh lên tận trời, ai da, đúng là tình nhân nhà người ta có khác."
"Em mỗi ngày nghĩ gì trong đầu vậy?" Tra Thiên nhíu mày, không thích trên miệng Lục Thước cứ treo hai cái tên kia.
Lục Thước nghe lời nói