Nhà cũ của Bạch gia là kiểu nhà lầu dân quốc điển hình, bởi vì đã xây từ rất lâu, bây giờ lại chỉ có hai anh em nhà họ Bạch ở nên có vẻ hết sức quạnh quẽ.
Ánh trăng nhô khỏi cành cây, lén lút chiếu lên căn nhà cổ xưa này, chiếu vào cửa kính màu sắc rực rỡ hơi hơi rộng mở, tiến vào ngọn đèn sáng sủa bên trong.
Căn phòng được tu sửa cũng không có gì khác biệt so với những phòng ở chung cư, chỉ có giá sách trưng bày rất nhiều đồ vật của Bạch Mặc, làm cho căn phòng này có vẻ phù hợp với kiểu thiết kế cũ của nó.
Tuy rằng trong này bày biện toàn là đồ của Bạch Mặc nhưng lại là phòng của Bạch Đồ, người nằm trên cái giường lớn ở giữa phòng kia đúng là Bạch Đồ.
Tai nạn xe đã là chuyện của hai tháng trước, tuy Bạch Đồ bị thương nặng nhưng được chăm sóc rất lâu, mấy vết thương lớn bé trên người cũng đã sắp khỏi, chỉ có vết thương nặng nhất ở phần đầu vẫn chưa tốt lên, trên đầu còn quấn một vòng băng vải, phía sau còn bị người ta thắt thành nơ con bướm, nhưng mà so ra rất phù hợp với khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của thanh niên.
Nghĩ vậy, trong mắt Bạch Đồ hiện lên ý cười, trước kia hắn cũng không biết anh của hắn còn có sở thích cột nơ bướm này.
"Uống thuốc đi." Bạch Mặc một tay bưng ly nước, một tay bưng cốc đựng thuốc, vừa đi vào đã nhìn thấy em trai đang soi gương, nhìn cái nơ con bướm mà anh cột cười đến ngu si.
Bạch Đồ vừa thấy anh, tươi cười càng sâu, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, mái tóc màu nâu uốn xoăn hơi dài ra một chút, ở giữa còn lộ ra băng vải trắng, còn thêm cái nơ bướm làm hắn thoạt nhìn giống như là một đứa bé ngoan ngoãn.
Sau khi thành niên, hắn đã không dám hy vọng xa vời rằng Bạch Mặc sẽ chăm sóc mình, không nghĩ tới trải qua một hồi tai nạn xe cộ, ngược lại làm cho chuyện mà trước đây hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới trở thành sự thật. Đây là cái mà Kiều Tước nói là hắn nhờ họa được phúc sao? Giờ phút này hình như hắn có chút hiểu được.
"Tay khỏe rồi thì tự uống thuốc đi." Bạch Mặc đối với chuyện này làm như không thấy, đặt cốc nước và thuốc lên đầu giường.
Bạch Đồ vốn dĩ đang tươi cười sáng lạn, nhưng lúc nhìn đến mấy viên thuốc, lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất - - từ nhỏ hắn đã có thù oán với thuốc, đặc biệt là mấy viên thuốc vừa lớn vừa không bọc đường ở bên ngoài này.
Bạch Mặc giống như là đã nhìn thấu hắn, trước khi hắn làm nũng đã lạnh lùng nói: "Không uống thì đêm nay em ngủ một mình đi."
Đã sợ tối lại còn không nỡ để anh hai đi, Bạch Đồ nghẹn một hơi, bắt đầu uống một ngụm nước lại ăn một viên thuốc, mặt mày nhăn nhó, bộ dáng trẻ con kia giống như thuốc là thứ gì đó đáng sợ lắm.
Rõ ràng là quá trình đau khổ nhưng động tác và thần thái của Bạch Đồ lại làm cho người ta cảm thấy bị Bạch Mặc nhìn, mặc dù là chuyện mà hắn ghét nhất hắn cũng rất hưởng thụ.
Cũng chỉ có ở loại thời điểm như thế này thì ánh mắt Bạch Đồ mới không dính lên người Bạch Mặc, tự nhiên cũng không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Bạch Mặc hiện lên ý cười.
Bạch Đồ uống thuốc xong, ngoan ngoãn dọn dẹp thuốc và ly nước, tắm rửa thay áo ngủ quay lại, Bạch Mặc đã đắp chăn cầm sách, dựa vào đầu giường mơ màng sắp ngủ.
Tất cả đều giống như hệt như trước khi xảy ra tai nạn xe, nhưng hai người đều biết có thứ gì đó đã thay đổi.
Bạch Đồ làm nũng mang theo một ít cẩn thận và mù mịt - - lúc trước biết rõ Bạch Mặc sẽ không yêu hắn, nhưng bây giờ lại lo lắng đề phòng, không biết những ngày tháng tốt đẹp như thế này có thể kéo dài bao lâu, làm cho hắn càng thêm dày vò tra tấn.
Nhưng mà dù sao đi nữa Bạch Mặc cũng sẽ không yêu hắn, chuyện này hắn đã tiếp nhận từ rất nhiều năm trước, cho nên mặc dù trong lòng hắn có khúc mắc nhưng mấy chuyện như làm nũng bán manh vẫn không ít hơn.
Mà Bạch Mặc lạnh lùng mang theo mê hoặc - - đến nay anh vẫn cảm thấy mình ở lại chỗ này cũng chỉ vì muốn giúp Bạch Đồ tránh né mấy nhóm đàn em của Kiều Thời Chiếu tìm hắn gây chuyện, làm mất công lúc trước anh cứu hắn, không có ý gì khác.
Còn nữa, anh cũng không muốn quay về đối mặt với Kiều Tước.
Nghĩ đến cái tên cấm kị kia, cơn buồn ngủ của Bạch Mặc vơi đi không ít, vẻ mặc lãnh đạm xốc chăn lên, đưa lưng về phía em trai, không quên lạnh giọng dặn dò - -
"Tắt đèn ngủ."
Mấy ngày nay hắn bị sự khoan dung của anh hai làm hư rồi, sẽ to gan mà để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ cho mình.
Không phải bởi vì sợ tối, ở bên Bạch Mặc, từ trước tới giờ hắn không sợ gì cả. Hắn chỉ muốn được nhìn Bạch Mặc rõ hơn mà thôi.
"Anh hai, ngủ ngon."
Tiếng nói nhẹ nhàng của Bạch Đồ bay tới bên lỗ tai Bạch Mặc, âm lượng và âm sắc kia nghe vào cứ như là người yêu đang cẩn thận nói nhỏ, nhỏ đến mức chưa chắc sẽ nghe được, vừa lúc phù hợp với suy nghĩ không muốn đánh thức Bạch Mặc của Bạch Đồ.
Không biết là Bạch Mặc đã ngủ hay là vẫn nghe được, Bạch Đồ cẩn thận chui vào ổ chăn, nhìn bóng dáng của Bạch Mặc, càng thêm không ngủ được.
Từ lúc tai nạn tới nay, lúc đầu tay chân hắn còn không động đậy được, Bạch Mặc lo hắn đi tiểu đêm không tiện, lại sợ hắn xảy ra chuyện khẩn cấp gì nên ngủ cùng hắn, kết quả một lần ngủ đã ngủ đến ba tháng.
Chóp mũi Bạch Đồ toàn là mùi hương thoang thoảng trên người Bạch Mặc.
Rõ ràng là mùi hương lãnh đạm, nhưng Bạch Đồ nhìn bóng dáng gần trong gang tấc của Bạch Mặc, còn bị hương vị này bao phủ, cơ thể đã mấy tháng không phát tiết nóng đến nỗi sắp không nhịn được.
Cái người này chẳng lẽ không biết mình có bao nhiêu mê hoặc đối với hắn?
Nhắm mắt nỗ lực dời đi sự chú ý nhưng vẫn thất bại, Bạch Đồ mở mắt ra, tự sa ngã mà duỗi tay kéo quần ngủ của mình xuống một chút, thả ra nghiệt căn vẫn giương cung bạt kiếm không chịu mềm xuống kia, thô lỗ vuốt ve.
Trên giường lớn sạch sẽ chỉnh tề, hai anh em khuôn mặt giống như đúc nằm phía trên, Bạch Mặc nằm nghiêng đối diện vách tường, tư thế ngủ đẹp đẽ, tóc đen hỗn loạn trên gối đầu, hàng mi dài rũ xuống khuôn mặt, lúc ngủ ít đi vài phần lạnh lẽo, càng thêm điềm tĩnh.
Phía sau anh là Bạch Đồ mặc một bộ đồ ngủ cùng loại.
Thanh niên lớn lên xinh đẹp rất giống anh trai, làn da màu mật ong, đôi