Cuối mùa xuân chính là đoạn thời gian làm việc bận rộn.
Sau khi Kiều Thời Chiếu bị diệt trừ, Lục Thước liền ở bên cạnh Tra Thiên chia sẻ công việc với y, lúc này vốn dĩ đã gánh một đống việc chưa làm nhưng vẫn đi họp với Tra Thiên.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy anh làm vậy là xuất phát từ trách nhiệm, nhưng người quen thuộc với anh và Tra Thiên đều biết, gần đây anh vẫn luôn thấy bất mãn với cái người luôn cùng Tra Thiên bàn hợp đồng còn nhiều hơn anh.
Nếu là người bình thường, Lục Thước thật ra sẽ không kiêng kị như vậy, nhưng ngày ngày Tra Thiên đều đối với tên đó giống như đối xử với Lục Thước vậy, càng thêm khí chất và quan hệ gần gũi, quan trọng nhất là tên đó mơ ước Tra Thiên không phải là chuyện ngày một ngày hai. Đương nhiên Lục yêu tinh sẽ không thừa nhận.
Bây giờ trong phòng họp, cửa kính làm bằng pha lê ngăn cách bên ngoài, bố cục màu đen làm cho phòng làm họp thoạt nhìn có vẻ cương ngạnh lạnh lẽo.
Trên bàn hội nghị, Tra Thiên và người hợp tác phân biệt ngồi ở hai góc bàn, nhìn như nghiêm túc, bình tĩnh giao lưu, kỳ thật là đang cò kẻ mặc cả, anh tới tôi đi.
Hai bên ăn mặc chính trang ngồi nghiêm chỉnh, nhân viên thì ngồi bên cạnh ông chủ nhà mình, mỗi người đều không bày ra vẻ mặt gì, vô cùng bình tĩnh, giống như là đang triển lãm một đám núi băng.
Lục Thước ngồi bên cạnh cái núi băng lớn nhất, trên mặt mỉm cười, âu phục thẳng thớm bớt đi vài phần tùy tiện thường ngày, vô cùng phù hợp với trường hợp đi họp nghiêm túc như thế này.
Anh dựa gần Tra Thiên, một tay nhìn như đang tra tài liệu, một tay kia tự nhiên mà rũ xuống, ai cũng không thể tưởng tượng được dưới cái bàn hội nghị cứng rắn này, anh đang duỗi tay xuống, linh hoạt lại thong thả mà chui vào trong âu phục của Tra Thiên.
Trên bàn là không khí khẩn trương làm cho nhân viên sắp toát mồ hôi, dưới bàn là một hàng chân dài bọc trong ống quần âu, dưới trường hợp như vậy, móng vuốt của Lục Thước lại không nhanh không chậm mà thăm dò vào quần áo của Tra Thiên, cách áo sơ mi dùng kĩ thuật cao siêu xoa nắn, vừa lòng cảm nhận được cơ bụng dưới bàn tay căng chặt.
Nói thật anh cũng không tin Tra Thiên sẽ ngoại tình, chỉ là gần đây thời gian y bàn chuyện hợp đồng còn nhiều hơn thời gian ở bên anh, mà người hợp tác kia còn luôn mơ ước Tra Thiên.
Lục Thước cách áo sơ mi xoa đủ rồi mới chậm rãi lôi áo sơ mi ra, bàn tay khéo léo bò đến khóa quần của Tra Thiên, chậm rãi xoa nắn bộ vị no đủ kia.
Vốn dĩ Tra Thiên đang nghiêm túc nói chuyện, rốt cuộc mới nhàn nhạt liếc nhìn Lục Thước một cái, người sau nhịn không được cười lên, khóe mắt lộ ra một tia đắc ý - - nhìn Tra Thiên đứng đắn đặt bẫy 'tình địch' của mình, hơn nữa còn để cho mình tùy ý làm xằng làm bậy như vậy, anh cảm thấy vô cùng thú vị.
Cách quần tay xoa bóp đoàn thịt cứng rắn đứng thẳng, cảm giác được vải dệt bị nước dịch nóng bỏng làm ướt đẫm, Lục Thước phảng phất như ngửi được mùi hương tanh tưởi kia, cơ thể theo phản xạ có điều kiện mà run lên chảy nước.
Ngoài cái liếc mắt vừa rồi, Tra Thiên vẫn là bộ dáng không dao động như cũ, Lục Thước lại không dấu vết xê dịch cái mông.
Lục Thước không phục mà tiếp tục, bàn tay làm loạn sờ vào bên trong, Tra Thiên hơi hơi thở dốc, rốt cuộc mới lạnh lùng tuyên bố tan họp, để trợ lý dẫn bên đối tác và nhân viên ra ngoài ăn uống.
Vẻ mặt lãnh đạm nhìn người cuối cùng ra khỏi phòng họp, đóng cửa, Tra Thiên mới lấy cái tay đang tác loạn của Lục Thước ra, vừa đứng lên vừa sửa sang lại quần áo, liếc anh hỏi: "Hôm nay em phát điên cái gì vậy?"
Lục Thước không nói lời nào, chỉ nở nụ cười, đôi mắt quyến rũ như hồ ly mang theo ý cười đủ để hạ gục bất cứ kẻ nào.
Chỉ thấy anh chậm rãi dán sát vào Tra Thiên, bàn tay mò lên xoa bóp cơ bắp cứng rắn của y, sau đó ngửa đầu gặm cắn hầu kết của nam nhân.
Trước giờ hầu kết luôn là bộ vị mẫn cảm của đàn ông, đừng nói cắn, làm gì có tên nào dám tới gần Tra Thiên như vậy, mà bây giờ mặc dù bị Lục Thước cắn một ngụm, Tra Thiên vẫn theo phản xạ có điều kiện mà trầm mắt, nhịn xuống xúc