Hầu như suốt đêm qua nó ko ngu vì nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, nó ko tin nổi vào mắt mình.
Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh hắn lại hiện ra trong đầu nó.Chính vì vậy, sáng hôm sau, nó phải mang đôi mắt gấu trúc mà đi học.
Đến trường ai cũng nhìn nó bằng nửa con mắt, bắt đầu có những tiếng xì xào, bàn tán to nhỏ:
- Con hổ kia như vậy mà ăn trộm chứ
- M ko pít đâu, nó còn ăn trộm của a Thiên Vũ kià
- Đúng là coi trời bằng vung mà...........................
Nó đau lắm, nó có làm gì sai đâu chứ, nó thật ko ngờ tin đồn lại lan nhanh tới vậy, mới tối hôm qua mà, ko lẽ hắn ghét nó tới đó phải lan tin nhanh như vậy.
Chắc chắn là có ai đó đang đứng sau chuyện này nhưng nó ko pít ai ca.
Đang suy nghĩ miên man bỗng " Ào........ào " Một xô nước lạnh đổ xuống đầu nó, nhìn lên trên thì thấy Nhã Uyên, Nhã Thy, 2 ả cười ngất ngưởng.
Nó nắm chặt tay lại, nhất định nó phải mạnh mẽ lên rồi mọi người sẽ hiểu ra mọi chuyện thôi!
Nó bước vào lớp với hình tượng hết sức thảm hại, rồi bỗng trong lớp tạo thành một nhóm, đồng thanh hét lên: " TẨY CHAY GIA NHƯ ....!TẨY CHAY GIA NHƯ .......!TẨY CHAY GIA NHƯ ".
Cứ như vậy, nó nhất quyết ko khóc nhưng nước mắt ko hiểu cứ chảy ra.
Chờ nó chết lặng khi nhìn thấy người cầm đầu nhóm này không ai khác chính là Trâm Anh, rồi nhỏ đó cũng lên tiếng:
- Nhìn gì mà nhìn, cái đồ ăn cắp
- Ban, sao pn lai biết chuyện này ??? Mình ko làm gì hết
-