Tan học , nó leo lên tuyến xe buýt thân yêu về ngôi nhà thân thương của cậu chủ đáng kính.
Nó bước xuống xe, cố gắng đi nhanh về nhà để có thể làm xong công việc của mình, Vậy mà vừa đi vừa hát ( Chị này mê hát quá ) " Đấu tranh vì vài tờ một ngàn............!đấu tranh vì vài tờ một ngàn......lá la là là là là là .."
Nó vui sướng với ca khúc tự chế bất hủ của mình, rồi bước vào nhà chào mọi người, lên cất đồ sau đó xuống bếp nấu ăn.
Sau 30 phút vật lộn với đống đồ ăn, gia vị, cuối cùng nó cũng chế biến xong những món đơn giản rồi.
Đang chuẩn bị bưng bê ra bàn thì có tiếng nói :
- Cậu chủ đi làm về rồi ạ ? Cậu có mệt không? Để tôi lấy nước cho cậu ......"
Nghe bác quản gia nói từ "cậu chủ ", nó bỗng chuyển sắc mặt từ hớn hở sang khó chịu rồi lo lắng.
Nó phải làm sao đây ! Nó hốt hoảng chạy lên phòng của mình ngồi im thin thít....
Hắn vừa về tới nhà nên rất mệt, ngồi nghỉ một lúc, hắn mới nhớ ra chuyện sáng ngày, nhớ ra nhỏ osin mới đáng ghét.
Gọi quản gia vào, cậu nói :
-Mau gọi nhỏ osin mới xuống đây !
- Dạ! Để làm gì ạ ?
- Phục vụ
- Dạ ! Trong nhà còn người mà.
Cô ấy làm xong hết công việc của mình rồi ạ, chiều còn phải đi học nữa.
Vậy nên cậu có thể gọi người khác được không ?
- Đi học?
- Dạ ! Tại chúng tôi thấy cô bé rất đáng thương nên cho vào làm , cô ta vừa lên thành phố để học đại học , nghe đâu bà cô ta mới mất, cô ta không có tiền đi học, không có nơi ở nên..........
- Thôi được rồi ! Chỉ gọi cô ta xuống cho tôi gặp mặt thôi
- Hả ???
- Nhanh lên
Theo lệnh bác quản gia, nó sắp phải đối mặt với cậu chủ, à không âm binh, í quên , là tên rác thôi......Hắn mà phát hiện ra nó thì.....Với IQ cao như nó thì sẽ không bao giờ chịu thua đâu và nó đã có cách.
- Nó cho hạt tiêu xoa lên mắt, nó cố cắ răng chịu đựng.
Nó mà bị đuổi việc thì mất hết tất cả nên......Nước mắt chảy ra ròng ròng, mắt đỏ hoe nhìn đáng sợ vô cùng, rồi nó bôi nhọ lên mặt , nhìn thảm cảnh vô cùng.....
Bước đến phòng cậu chủ , nó gõ cửa.
Thấy vậy hắn nói :
- Vào đi
Nó vừa bước vào hắn đã ngạc nhiên hết