Editor: Sasaswa
Thái Khải ngủ trưa đến 5 giờ chiều mới tỉnh lại.
Trong phòng im ắng, giường đệm mềm mại làm cậu không muốn rời giường chút nào, quyến luyến giấc ngủ vừa rồi.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay thật sự quá thoải mái, Thải Khái sờ phần giường trống trơn kế bên rồi giãn hai tay hai chân chiếm nguyên một cái giường lớn.
Phòng ngủ lớn này là của cậu, phòng sách kế bên và phòng trò chơi kế bên cũng là của cậu.
Sân vườn rộng lớn có hồ nước và nhiều loại hoa tươi đều là của cậu tất.
Nhà ăn dưới lầu - cũng vậy, nếu buổi tối Ngu Uyên không về thì nó cũng thuộc quyền sở hữu của Thái Khải cậu.
Nghĩ đến chút nữa phải chia sẻ căn biệt thự xa xỉ này với Ngu Uyên, Thái Khải phát hiện tâm trạng của mình dường như không mấy vui vẻ.
Thái Khải cọ tới cọ lui rồi mới chịu rời giường, bước vào phòng tắm thoải mái tắm rửa một hồi, thấy gần tới giờ cơm mới tùy tiện khoác áo tắm bước xuống lầu ăn tối.
Thái Khải đi đến chỗ rẽ cầu thang thì nghe dưới lầu có giọng nói vọng lên.
"Ngu tổng hôm nay không về ăn cơm sao?"
"Không về."
"Vậy để tôi dọn bớt một phần."
Tiếp theo là âm thanh kéo bàn ghế và chén đũa va chạm.
Thỉnh thoảng sẽ có âm thanh hai dì giúp việc nói chuyện qua lại.
"Tháng này hình như Ngu tổng về nhà chỉ có 7 ngày."
"Làm gì tới, có 5 ngày thôi."
"A, hai người mới kết hôn mà sao lại–"
"Hôn nhân lợi ích không có tình cảm chính là như vậy." Người nói đè thấp âm thanh: "Nếu Ngu tổng về nhà thì hai người cũng không có ngủ chung, ngài ấy đều ngủ ở phòng khách đấy thôi."
Sau đó có tiếng thở dài, người còn lại nói: "Tuy tiểu Hạ tiên sinh là bị ép buộc nhưng vẫn không thể xem thường được.
Hơn nữa cậu ấy đẹp thật đó nha, lần đầu tiên bước vào cửa đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người rồi."
"Chậc."
Âm thanh này có chút thương hại, còn có chút khinh thường, không biết là khinh thường hôn nhân lợi ích hay là tra nam Ngu Uyên.
Chẳng qua Thái Khải không để ý tới cái này, điều cậu để ý chính là - Ngu Uyên tối nay khong về.
Không về???
Quá tốt.
Thái Khải mang dép đi xuống lầu, hai dì giúp việc nghe được cũng vội vàng im miệng, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho Thái Khải.
Thái Khải ngồi xuống cạnh bàn, bữa ăn hôm nay rất phong phú, đều là món cậu thích, lượng thức ăn cũng nhiều, nhiều qua là biết chuẩn bị cho hai người ăn.
Thái Khải cử động ngón tay, giả vờ hỏi: "Ngu Uyên không về ăn cơm vậy tối nay có về ngủ không?"
Nếu đêm nay hắn không về luôn thì một mình cậu sẽ ăn sạch bàn ăn này, khỏi chừa lại cho hắn.
Không ngờ rằng lời này lại bị hai dì hiểu lầm, hai người nhìn thấy sự thương tình trên gương mặt của đối phương, an ủi nói: "Ngu tổng lúc đầu vốn là định về ăn cơm nhưng có việc đột xuất nên không về được."
"Đúng đúng đúng."
Thái Khải hiểu rõ: "À."
Bộ dáng hiểu chuyện thật quá đáng thương.
Trong lòng hai dì giúp việc càng thêm triều mến, nhìn Thái Khải ăn cơm một mình cũng muốn bắt chuyện với cậu nhưng bình thường Thái Khải có chút lạnh lùng với không thích nói chuyện lắm, một dì nói: "Cậu có muốn xem TV không?"
Thái Khải đáp: "Được."
Một dì mở TV trong nhà ăn lên, chưa kịp chuyển kênh thì đề tài nói chuyện của người trong TV đã vang lên: "Người bí ẩn đã mua viên kim cương xanh 108 cara lần trước mới đây đã mua thêm một viên Ruby bồ câu, nghe nói là quà tặng cho người trong nhà."
Thái Khải ngẩng đầu nhìn TV.
Viên kim cương 108 cara? Người mua bí ẩn? Đây không phải viên kim cương tháng trước Ngu Uyên đưa cho cậu sao?
Mấy khi nhìn thấy biểu tình khác của Thái Khải, hai dì vội vàng bắt chuyện theo chủ đề trong TV.
"Xem ra Ngu tổng hôm nay không về là đi gặp người thiết kế rồi."
"Đúng vậy, Ngu tổng là người có gu thẩm mỹ, nhất định phải tự mình quan sát món quà tặng tiểu Hạ tiên sinh mới được."
"Ngu tổng đối với cậu thật là tri kỷ—-"
Hai dì giúp việc trợn mắt nói dối, Thái Khải mặt vô biểu tình mà nghe, trong đầu hiện lên một nghi vấn.
Ngu Uyên hiện tại hình như có chút khác với Ngu Uyên trong sách.
Đúng vậy, lần đầu Thái Khải biết đến người tên Ngu Uyên này là từ trong một cuốn sách cậu đào ra từ góc xó xỉnh nào đó.
Cuốn sách này là cẩu huyết văn, mới có phần đầu, còn chưa kết thúc.
Có điều điều này đối với Thái Khải cũng không quan trọng, bởi vì cậu đọc không hiểu mấy cái gút mắc tình cảm của hai nhân vật chính trong đây, chỉ muốn đứng ngoài xem náo nhiệt.
Trong sách miêu tả cuộc sống sinh hoạt bình thường làm cậu thực hứng hú, cho dù xuyên vào làm pháo hôi nhu nhược của tra công Ngu Uyên vẫn cảm thấy thật tốt, Thái Khải lúc đó bắt đầu sinh ra cảm giác: "Nếu mình là cậu ấy thì tốt quá, mỗi ngày đều được vuốt mèo, đọc sách, uống trà sữa."
Không biết có phải do Thái Khải chấp niệm hay không mà cậu cứ như vậy xuyên qua.
Ba tháng trước, thế giới này nhiều hơn một Hạ Thái Khải.
Hai tháng trước, Thái Khải dùng thân phân Hạ Thái Khải để kết hôn với tra công trong sách - cũng chính là bá tổng Ngu Uyên.
Giống như trong sách viết, bên cạnh Ngu Uyên không thiếu mỹ nhân, trước khi hôn lễ diễn ra tin tức hai người kết hôn lên hot search vài ngày, sau khi kết hôn thì thường xuyên không về nhà.
Ngu gia cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện này, khi nhắc tới Thái Khải họ cũng chỉ cười nhạo một tiếng, cuối cùng cũng được như ý nguyện thấy sang bắt quàng làm họ.
Cuộc sống hiện tại của Thái Khải đúng là như ý nguyện, chỉ là không giống như những gì Ngu gia nghĩ.
Sinh hoạt hàng ngày của cậu thật sự quá thoải mái.
Thái Khải cũng không biết nhiều về Ngu Uyên, ấn tượng duy nhất là của cậu đối với người đàn ông này chính là tiêu tiền rất hào phóng.
Thái Khải cầm tiền tiêu vặt Ngu Uyên đưa đi mua một đống trò chơi, mời đầu bếp nổi tiếng về nấu cơm ba bữa, đi biển nghĩ dưỡng thì nhặt được một bé mèo nhỏ đem về nuôi.
Sau một tháng phóng túng ăn chơi, khi cậu kiểm tra số dư tài khoản thì thấy vẫn còn bảy hoặc tám số không đằng sau.
Ngu Uyên hình như cũng là một người tốt.
Nếu không phải nghĩ bốn năm cái lý do để không ngủ chung với Ngu Uyên thì cậu nhất định sẽ đánh giá hắn là một người không tồi.
Quyển sách chỉ nhắc tới Thái Khải một cách qua loa, cậu thân là pháo hôi trong truyện nên chỉ xuất hiện có tính tượng trưng, nhưng không ngờ rằng còn phải ngủ chung với hắn.
Nghĩ đến viên Ruby bồ câu sắp nhận, Thái Khải không biết phải