Vào ngày mùng 3 tháng 4, tại buổi đấu giá trang sức thành phố S.
Trình Lưu đỗ xe xong, đi ra nhìn thấy trợ lý mặc vest và giày da đứng ở cửa, vẻ ngoài bắt mắt khiến người ta chú ý.
“Hạ Bách.” Cô tiến lên chào hỏi trợ lý: “Đến sớm thế?”
“Tôi cũng vừa tới.” Hạ Bách đẩy cặp kính, đưa cho cô lá thư mời của buổi đấu giá.
Trình Lưu nhận lấy, có lòng tốt nhắc nhở: “Vừa nãy cậu đứng ở chỗ này trông hơi giống nhân viên bảo vệ.”
“…” Hạ Bách cười nhẹ, “Bởi vì tôi không có bạn nữ đi cùng.”
Nghe xong Trình Lưu nhìn quanh, quả nhiên phát hiện hầu hết những người bước vào đều có đôi có cặp. Sau đó cô mới nhận ra: “Tôi dùng thư mời dành cho bạn cặp của cậu?”
“Không tính, trước đó không chuẩn bị.” Hạ Bách hỏi Trình Lưu: “Tại sao chị đột nhiên muốn tham gia buổi đấu giá?”
Xưa nay cô ấy chưa bao giờ quan tâm tới chuyện này.
“Trong bữa tối ngày hôm qua, Lý Đông nói rằng ông ấy sẽ đến đây.” Trình Lưu đi về phía trước, đưa thư mời cho người bảo vệ, “Tôi cũng đến xem thử ở trong đây đấu giá những cái gì.”
“Hiếm khi chị nổi hứng.” Hạ Bách sánh bước bên cô, ngoại trừ bộ quần áo ở nhà không phù hợp với hoàn cảnh của Trình Lưu, hai người trông không khác gì những cặp đôi xung quanh.
Loại trường hợp đấu giá này, bên trong sẽ chuẩn bị các loại đồ uống và món ăn nhẹ để các khách mời có thể trò chuyện thoải mái.
Lý Đông lập tức phát hiện ra Trình Lưu khi cô vừa bước vào, cách ăn mặc của Trình Lưu quá chói mắt giữa một đám người mặc vest và váy dài. Hơn nữa bên cạnh cô còn có vị trợ lý trẻ tuổi anh tuấn, cũng đủ thu hút sự chú ý của rất nhiều người có mặt. Lúc này Lý Đông bèn cầm ly rượu bước tới cùng với vợ là Dương Phồn Ngọc.
“Tiểu Trình tổng, sao hôm nay cô lại có nhã hứng đến nơi này vậy?” Lý Đông nâng ly hỏi cô.
Trình Lưu nổi tiếng là người cuồng công việc, bất cứ ai mời dự tiệc cô đều không đi, trừ khi có mối liên hệ công việc. Như hôm qua ông có thể mời cô đi ăn tối, hoàn toàn là vì ông đã gia hạn hợp đồng với Công nghệ Thần Ẩn. Lý Đông nghe nói lần gần nhất Trình Lưu xuất hiện trước mặt công chúng hình như là ở một bữa tiệc nửa năm trước, cũng là bởi liên quan đến hợp tác làm ăn.
Đứng sau lưng Trình Lưu, Hạ Bách cầm lấy hai ly rượu vang ở bàn bên cạnh, đưa cho cô mà không để lại dấu vết. Trình Lưu thuận tay nhận lấy, cụng ly với Lý Đông, ngẩng đầu nhấp một ngụm rồi mới nói: “Đến xem xem có cái gì thích hợp cho bạn trai của tôi không.”
Cô khá hài lòng khi mình đã khoe ra việc mua quà cho bạn trai bằng cách dễ như trở bàn tay. Đứng sau Trình Lưu, Hạ Bách khẽ khựng lại bàn tay đang cầm ly rượu, cô ấy đến buổi đấu giá là để mua thứ gì đó cho Uông Hồng Dương?
Chuyện này vừa được nhắc đến, Lý Đông liền nhớ tới vòng bạn bè của cô tối hôm qua, nháy mắt ra hiệu: “Tiểu Trình tổng, chai nước hoa hôm qua là tôi tận mắt thấy cô mua đó nha.”
“Sau đó bạn trai lại tặng cho tôi một lọ khác.” Trình Lưu cười mím chi, nếu không có ông ta thì tối hôm qua, mình đã thành công khoe khoang trên mạng xã hội rồi.
Lý Đông dài giọng: “Hóa ra là thế.”
Rất rõ ràng là ông không tin.
“Tiểu Trình tổng có muốn xem qua danh sách đấu giá ngày hôm nay không?” Dương Phồn Ngọc đang đứng bên cạnh đưa một cuốn sổ dày tới, “Sẽ có một trăm hiện vật trong buổi đấu giá này, số lượng khá ít, nhưng quả thật có vài món không tồi.”
Trình Lưu nhận lấy, nhìn thoáng qua Dương Phồn Ngọc. Quả không hổ là cựu minh tinh nổi tiếng một thời chyar làng giải trí, dù đã ngoài tứ tuần nhưng bà ấy vẫn xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Lúc này lại có người tới chào hỏi Trình Lưu. Lý Đông gật đầu chào hỏi đối phương rồi dẫn bà xã đi sang bên. Quay người cái là ông liền ra vẻ bà tám nói với bà xã: “Nếu Trình Lưu có thể có bạn trai, vậy thì heo đực cũng có thể sinh con!”
Nghe phần sau của lời ông nói, Dương Phồn Ngọc bất giác nhíu mày. Lý Đông cho rằng vợ mình không tin, tiếp tục nói: “Tối qua lúc ăn cơm, anh đã nhìn ra cô ấy thậm chí còn không có nổi một tấm hình chụp bạn trai, chắc chắn là giả.”
“Tiểu Trình tổng có bạn trai hay không, anh kích động như vậy làm gì?” Dương Phồn Ngọc liếc chồng, không hiểu khẩu vị của mấy ông già trung niên này. Tối hôm qua chồng bà còn chạy ra phòng khách, phấn khởi gọi điện kể chuyện này với người khác.
“Bà xã, vậy là em còn chưa thấy bộ dạng của Trình Lưu mấy năm nay đâu.” Lý Đông cảm thán, “Anh đã gặp không ít người cuồng công việc, nhưng mức độ nặng như cô gái này thì không quá ba người. Phải lòng ai đó sao? Cô ấy không có thời gian để nghĩ đến ấy chứ.”
“Thật sao?” Dương Phồn Ngọc nhìn vị trợ lý trẻ tuổi đang theo sau Trình Lưu, “Nếu như cô ấy muốn yêu, chắc là cũng không cần phí nhiều tâm tư đâu.”
* * * * *
Sau một hồi tán gẫu, Trình Lưu mới bước vào phòng đấu giá, tiện tay lấy chai nước khoáng mở ra uống vài ngụm. Cô nói với Hạ Bách ngồi cạnh: “Sáng sớm đã nốc rượu cũng chỉ có mấy người này mới nghĩ ra.”
Hạ Bách không biết từ chỗ nào lấy ra một đ ĩa đồ ăn nhẹ, đưa cho Trình Lưu: “Ăn lót dạ đi.”
Trình Lưu không nhận: “Cậu tự ăn đi, tôi ăn sáng xong mới đến đây.”
Khi họ vừa bước vào, một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi quay lại vẫy tay với Hạ Bách.
“Đó là chị gái tôi.” Hạ Bách nghiêng đầu giới thiệu với Trình Lưu.
“Chị cậu đang gọi cậu qua kìa.” Trình Lưu nhìn về hướng khác, để Hạ Bách không cần phải đi theo mình.
Hạ Bách tiến lên vài bước, sau đó quay đầu nói: “Tôi ngồi ở đằng kia, chị có việc gì cứ trực tiếp gọi cho tôi.”
Trình Lưu xua tay ra hiệu cho trợ lý nhanh chóng đi đi: “Hôm nay tôi cho cậu nghỉ một ngày.”
Hạ Bách ngồi cùng chị gái, Trình Lưu lấy cuốn sách đấu giá và tìm một chỗ ngẫu nhiên để ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, cô thấy người bên cạnh nhìn rất quen. Đối phương tình cờ là Quý tổng, người đã nhắn tin riêng với cô trên Wechat tối hôm qua. Quý tổng mặc một bộ vest cao cấp màu xám, tướng mạo anh tuấn, trông ông không có vẻ gì là bốn mươi tuổi, nhưng những đường dọc sâu hằn lên giữa hàng lông mày vẫn để lộ dấu vết năm tháng.
Quý Mộ Sơn nhận ra có người ngồi bên cạnh mình, ngẩng đầu thì thấy Trình Lưu nên khẽ gật đầu với cô: “Tiểu Trình tổng.”
“Quý tổng.” Trình Lưu cũng gật đầu đáp lễ, cô không nghĩ đây là sự trùng hợp.
Hầu hết những người có mặt trong buổi đấu giá này đều là doanh nhân ở thành phố S, việc gặp được nhau cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ngồi xuống, Trình Lưu tập trung lật cuốn sách đấu giá, muốn xem trong đó có những bộ sưu tập trang sức nào. Quý Mộ Sơn ngồi cạnh cũng có một cuốn sách đấu giá trong tay, nhưng ông không mở ra, chỉ ngồi thẳng lưng yên lặng nhìn về phía trước.
Trong phòng đấu giá lớn như vậy, nơi yên tĩnh nhất chính là chỗ của hai người họ. Khi những người khác ngồi cùng nhau, bất kể có quen biết hay không thì họ cũng sẽ nói chuyện với nhau vài câu, dù sao thì để có thể bước vào đây, những người này đều có địa vị không hề thấp.
Trình Lưu
không hề cảm nhận được điều đó, cô lật qua cuốn sách đấu giá, chả thấy có gì hay ho. Hoặc nên nói là chúng không phù hợp với bạn trai. Trong cuốn sách đấu giá này chỉ có mấy món đồ như vòng tay ngọc bích và dây chuyền, hầu hết chúng là mẫu của phụ nữ, còn những thứ khác lại quá lỗi thời và xấu xí. Trình Lưu có cảm giác mình đã đến đây phí công Nếu biết sớm thì cô đã hỏi Hạ Bách về cuốn sách đấu giá, xem rồi sau đó mới quyết định có nên đến hay không.
Lúc này, nhân viên đấu giá đã đứng trên sân khấu, chuẩn bị khai mạc buổi đấu giá. Trình Lưu mở mấy trang cuối ra, chợt nhìn thấy một món đồ, cô quyết định là nó đi. Đóng cuốn sách lại, cô chờ đến lượt đấu giá nó.
Tới trưa, từ món đồ thứ nhất tới số mười lăm, Trình Lưu và Quý Mộ Sơn vẫn ngồi bất động, tấm bảng tham gia chưa một lần được giơ lên.
Trong thời gian nghỉ ngơi, có nhân viên phục vụ mang rượu và đồ ăn tới. Chiếc bàn nhỏ đặt giữa Trình Lưu và Quý Mộ Sơn bày đầy đồ ăn và thức uống, trong tình huống này, những người ngồi cùng bàn không thể không nói chuyện với nhau.
“Tiểu Trình tổng đã có vật phẩm đấu giá mà mình thích rồi sao?” Quý Mộ Sơn chủ động hỏi.
Trình Lưu gật đầu: “Quý tổng cũng vậy?”
“Có một món đồ tôi muốn giành để tặng cho con trai tôi.” Quý Mộ Sơn nhìn bàn đấu giá phía trước, “Có vẻ vẫn phải đợi một khoảng thời gian nữa.”
“Tôi thích một thứ và cũng muốn tặng nó cho bạn trai tôi.” Trình Lưu lại suôn sẻ khoe rằng mình đã có bạn trai trước mặt người ngoài hết sức tự nhiên.
Quý Mộ Sơn nhìn khuôn mặt trẻ trung của Trình Lưu, trong mắt lóe lên nỗi buồn vô cớ, sau đó trên mặt ông xuất hiện một nụ cười, nhưng bởi vì ông đã lâu không cười nên hơi quái dị: “Tốt thật đấy.”
“Ở đây không có nhiều vật phẩm đấu giá.” Trình Lưu nhìn cuốn sách đấu giá trước mặt Quý Mộ Sơn và nói: “Tôi cứ tưởng là có nhiều đồ trang sức lắm.”
Quý Mộ Sơn đồng tình: “Nếu cô muốn tặng quà cho bạn trai thì đúng là không có nhiều lựa chọn.”
Hai người trò chuyện một lúc, Quý Mộ Sơn đột nhiên hỏi: “Tiểu Trình tổng, nước hoa cô dùng hôm nay có phải là Di Độ Nhiễm Sơn không?”
Trình Lưu sửng sốt, sau đó nói: “Phải, đó là quà của bạn trai tôi tặng.”
Trên thực tế, bây giờ mùi hương cuối đã thoát ra, nhưng Trình Lưu cảm thấy chúng vẫn có chút khác biệt so với của bạn trai. Trên người anh có một mùi hương ẩm ướt mơ hồ mà cô rất thích, nhưng khi xịt nước hoa lên người mình, Trình Lưu lại không thấy có gì đặc biệt.
Quý Mộ Sơn còn định nói điều gì đó nhưng cuộc đấu giá lại bắt đầu. Những chiếc đ ĩa trên bàn của hai người đã được lấy đi, và cuộc đấu giá lại tiếp tục. Trong lúc đó, Hạ Bách ngồi phía trước bên tay trái quay lại nhìn Trình Lưu mấy lần, thấy cô từ đầu đến giờ không giơ bảng lên, trông cũng không có vẻ gì là quá coi trọng thì trong lòng mới dần yên tâm.
Về phần Trình Lưu, cô không hề nhận ra cậu trợ lý đang nhìn mình. Dựa lưng vào ghế, cô chuẩn bị ngủ một giấc đợi đến lượt. Cô vốn không thích lãng phí thời gian ở những nơi thế này, vậy nên dứt khoát để đầu óc của mình được nghỉ ngơi. Ngược lại Quý Mộ Sơn lại ngồi rất vững, chỉ có duy nhất một lần cầm điện thoại lên, cúi đầu chụp ảnh một trang trong cuốn sách đấu giá rồi gửi đi, sau đó không di chuyển nữa.
* * * * *
Lần chờ đợi này phải đến khi buổi chiều gần kết thúc, vật phẩm đấu giá mà Trình Lưu yêu thích cuối cùng mới xuất hiện.
“Trước đó có nhiều món trang sức như vậy, có lẽ mọi người cũng đã thấy nhàm.” Nhân viên đấu giá hai tay chỉ vào chiếc bàn vật phẩm bên cạnh, “Chiếc chậu nai linh lan bằng ngọc này là do bàn tay của một bậc thầy điêu khắc ngọc bích tạo nên. Bồn cây cảnh hoàn toàn được tạc bằng ngọc, trông tươi mát ôn nhuận, thích hợp làm vật trang trí hoặc sưu tầm. Giá khởi điểm là 90 vạn (~311,566 triệu VND), tăng từ một vạn.”
Món đồ trên đài đấu giá này được chạm trổ vài bông hoa linh lan, linh lan bạch ngọc treo trên những chiếc lá được điêu khắc bằng ngọc bích xanh, trên nhành hoa còn có một chú nai con sinh động và sạch sẽ, nửa dưới chậu hoa được mài bóng từ ngọc đen.
Nhìn thấy chậu nai linh lan ngọc thạch, Trình Lưu lập tức ngồi thẳng dậy. Khoảnh khắc nhân viên đấu giá nói bắt đầu, Quý Mộ Sơn và Trình Lưu gần như giơ bảng của họ cùng lúc.
Nhân viên đấu giá vươn bàn tay đeo găng trắng về phía Trình Lưu: “Quý cô đây xin mời báo giá trước.”
Quý Mộ Sơn sửng sốt, quay sang nhìn Trình Lưu, dường như không ngờ rằng cô cũng có hứng thú với món đồ này.
“91.” Trình Lưu vừa giơ bảng vừa nói.
“Quý ông đây?” Nhân viên đấu giá chỉ về phía Quý Mộ Sơn.
“100.” Quý Mộ Sơn trực tiếp biến nó thành số nguyên.
Trình Lưu cũng không ngờ rằng vị Quý tổng này cũng thích chậu linh lan, cô quay đầu lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Quý Mộ Sơn. Cả hai đều nở nụ cười khách sáo, sau đó quay đầu nhìn bàn đấu giá.
Tại thời điểm này, nhân viên đấu giá đã gõ chiếc búa của mình được hai lần.
Trình Lưu lại giơ bảng lên: “110.”
Cô nhất định phải lấy được chậu linh lan bằng ngọc này.
Một người khác cũng nhất định phải lấy được chậu linh lan này – Quý Mộ Sơn giơ bảng lên: “120.”
Hai người trước đó đang trò chuyện có vẻ hòa hợp, bầu không khí lúc này bỗng trở nên căng thẳng. Đây là lần đầu tiên Trình Lưu coi trọng việc tặng quà cho bạn trai như vậy, không thể để người khác giành mất, cho dù người đó có là Quý Mộ Sơn muốn tặng quà cho con trai ông ta thì cũng không thể!
Thế là Trình Lưu lại giơ tấm bảng lên, rồi nhìn Quý Mộ Sơn: “150.”
Tiểu Trình tổng cô có tiền!
HẾT CHƯƠNG 10
Tác giả lời muốn nói:
Tiểu Trình tổng hôm nay thề: Chẳng cần biết ông là ai, muốn tranh với tôi? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không :D
ps: Chương 8 viết vòng bạn bè của Quý Triều Chu trống trơn, anh ấy không chơi cái này.Lynn cũng có lời muốn nói:
Ghê hông ghê hông =)))))))))))