Tại bãi đậu xe ngầm, trụ sở Công nghệ Thần Ẩn.
Vừa bước ra khỏi xe, Trình Lưu chợt nghe thấy có người đang gọi mình.
“Chị tiền bối.”
Cô quay đầu lại thì thấy Hạ Bách đang đi tới từ phía sau.
Anh ta có vẻ cũng vừa xuống xe, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt được cột lỏng lẻo, chiếc áo vest đen được khoác hờ bên tay phải, tay trái đeo một chiếc đồng hồ cơ. Vỏ bạch kim kết hợp với mặt đồng hồ xám tro đổi màu, ở vị trí kim giờ 12 khảm một viên kim cương, dây đeo da màu xanh lam bao quanh cổ tay, chả có chỗ nào không thể hiện sự đắt tiền của nó.
Tầm mắt của Trình Lưu dừng trên cổ tay trái của anh ta thêm vài giây.
Hạ Bách đi tới bên phải Trình Lưu, khẽ giơ tay trái lên và hỏi với vẻ thận trọng: “Chiếc đồng hồ này…… có vấn đề gì sao?”
Mặc dù mức lương cả năm của trợ lý tổng giám đốc công ty công nghệ Thần Ẩn không thấp, nhưng trang phục hàng ngày của Hạ Bách lại vượt xa số tiền lương của chức vụ này.
Hạ Bách luôn mong mỏi Trình Lưu chú ý đến những thay đổi của bản thân, nhưng lần trước cô nói rằng cặp kính mắt mới của mình rất chói mắt nên anh ta cũng không chắc ánh nhìn của Trình Lưu có ý nghĩa gì.
“Rất đẹp.” Trình Lưu tiến về phía trước, thuận miệng hỏi: “Mới mua à?”
Hy vọng trỗi dậy trong lòng Hạ Bách. Đây là lần đầu tiên cô khen ngợi điều gì đó ở trên người mình, còn chú ý tới đồng hồ. Yết hầu lên lên xuống xuống, anh ta nói: “Đây là sản phẩm mới của Patek Philippe*, chị thích nó sao?”
*Patek Philippe là một nhà sản xuất đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ, được thành lập năm 1851 có trụ sở tại Geneva và thung lũng Joux. Hãng thiết kế sản xuất đồng hồ và bộ chuyển động đồng hồ, trong đó có những chiếc đồng hồ cơ cực kì tinh xảo. Rất nhiều các chuyên gia, người hâm mộ đồng hồ đánh giá Patek Philippe là thương hiệu đồng hồ đeo tay có uy tín nhất trên thế giới. Patek Philippe là một trong những nhà sản xuất đồng hồ lâu đời nhất trên thế giới với lịch sử sản xuất đồng hồ không bị gián đoạn kể từ khi thành lập. Hiện nay giá bán một chiếc đồng hồ của Patek Philippe dao động từ vài trăm triệu đến vài tỷ VNĐ.Trình Lưu ngoái lại nhìn một cái: “Cũng tạm.”
Vừa rồi nhìn thấy Hạ Bách đeo đồng hồ, cô chợt nhớ ra trên cổ tay của Quý Triều Chu không có thứ gì cả. Mặc dù Quý Triều Chu không đeo trang sức, nhưng đôi tay của anh đã đẹp sẵn rồi. Nhưng người khác có thì bạn trai tương lai của cô cũng phải có.
“Sau này khi nào cần mua đồng hồ, tôi sẽ hỏi cậu.” Trình Lưu bước vào thang máy rồi nói.
Một năm 365 ngày, Hạ Bách đều như hoa hồ điệp*, đồng hồ rồi kính mắt trên người được thay đổi nhanh xoành xoạch. Cậu ta hẳn là người vô cùng hiểu rõ khía cạnh này.
*hoa hồ điệp là cụm từ ẩn dụ cách ăn mặc quá sặc sỡ rực rỡ, thu hút sự chú ý của người khác.Hạ Bách đứng sau lưng hỏi Trình Lưu: “Tại sao đột nhiên chị lại muốn mua đồng hồ?”
Cô nghiêm mặt nói: “Vì cuộc sống tốt đẹp sau này.”
Hạ Bách: “?”
Đôi khi hoặc có lẽ là hầu hết thời gian, anh ta đều không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Trình Lưu.
Trong thang máy nhất thời chìm vào im lặng. Trình Lưu ở phía trước nhìn con số thang máy đang không ngừng tăng lên, cô chợt lên tiếng: “Cậu nói xem tôi có nên thay đổi phòng làm việc không?”
“Sao tự dưng lại muốn đổi văn phòng?” Hạ Bách thấy khó hiểu.
Ánh mắt Trình Lưu như phiêu du: “Tầng lầu quá cao, lên xuống mất nhiều thời gian, tôi nghĩ tầng hai là được rồi.”
Ngộ nhỡ sau này Quý Triều Chu đến tìm mình thì phải làm sao? Phòng làm việc ở tầng hai, vậy thì anh ấy có thể đi lên rồi.Bạn trai tương lai đến văn phòng tìm mình……Chỉ mới nghĩ thôi mà Tiểu Trình tổng đã không thể khống chế được những phế liệu màu vàng trong đầu……
“Tôi có thể điều chỉnh.” Hạ Bách thậm chí cảm thấy đây là những lời Trình Lưu có thể nói ra, dù sao thì cô cũng là một người cuồng công việc. Vì vậy cô mới muốn tiết kiệm chút thời gian ấy.
“Giờ không vội.” Trình Lưu thanh lọc phế liệu trong đầu, nói một cách nghiêm túc: “Chờ thêm một thời gian nữa tôi sẽ ra thông báo, lúc đó cậu sẽ có một văn phòng riêng.”
Hạ Bách nhíu mày: “Hiện tại tôi đang ở văn phòng riêng mà, ở gần chị cũng tiện báo cáo công việc.”
“Bình thường có chuyện gì thì liên lạc qua mạng nội bộ là được, không cần ở quá gần.” Trước đây Trình Lưu không cảm thấy vậy, nhưng bây giờ cô cảm thấy văn phòng mình toàn là kính trong suốt, quá là thiếu sự riêng tư.
Sau này Quý Triều Chu tới đây, cô phải làm gì nếu bản thân muốn hôn anh? Trình Lưu rơi vào trầm tư:
Đấy gọi là play văn phòng*, bị ai nhìn thấy thì không hay.*Ai đọc H văn chắc biết cụm từ này rồi, túm lại là Trình tổng của chúng ta đang suy nghĩ mấy thứ thiếu trong sáng nha =)))))))))))Với những kỳ vọng về tương lai, Tiểu Trình tổng bước vào văn phòng và bắt đầu một ngày mới làm việc chăm chỉ.
* * * * *
Hôm nay, Trình Lưu – người chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì công việc lại có cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, khối lượng công việc của ngày hôm nay nhiều đến mức bất thường.
Vừa làm việc chăm chỉ cô vừa nghĩ đến buổi hẹn tối nay của mình. Mặc dù đó chỉ là buổi hẹn hò do Trình Lưu đơn phương nghĩ vậy.
Chẳng dễ dàng gì mới đợi được đến lúc đồng hồ điểm sáu giờ, cô duyệt xong phần tài liệu cuối cùng trong tay rồi lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
“Trợ lý Hạ, tôi tan sở đây, cậu muốn về lúc nào thì về.” Trình Lưu sải bước đi ra ngoài, thuận tiện chào hỏi Hạ Bách.
Hạ Bách ngẩng đầu lên, vô thức đẩy cặp kính mắt, khi anh ta định thần lại thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Trình Lưu.
Cứ cảm thấy hành động của cô ấy dạo này có chút kỳ quặc, nhưng lại không liên quan đến Uông Hồng Dương, ngoài công việc ra thì còn liên quan đến chuyện gì nữa?
Lúc Trình Lưu lái xe về biệt thự, đã là bảy giờ tối. Địa điểm này vốn đã không quá gần Công nghệ Thần Ẩn, mà hôm nay đi về đúng lúc còn đụng phải giờ tan tầm cao điểm, giao thông ùn tắc.
Cô trực tiếp dừng xe trước cổng biệt thự số 5, không thèm về nhà. Trình Lưu xuống xe, giơ tay bấm chuông cửa: “Hàng xóm ơi, tôi tan làm rồi!”
Bên trong không có tiếng trả lời, cổng cũng không mở.
Trình Lưu nhìn vào trong biệt thự:
Không bật đèn, anh ấy không ở nhà? Cô chưa kịp mất mát thì đèn trong phòng khách đột nhiên bật sáng.
Lúc chuông cửa vang lên, Quý Triều Chu đang nằm ngủ trên ghế sô pha, cuốn sách đọc lúc chiều bị tuột khỏi tay rơi xuống sàn nhà. Anh ngủ không yên, nghe thấy tiếng chuông thì mở mắt sau đó vài giây, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Quý Triều Chu chống tay xuống ghế sô pha, trước mắt tối đen như mực. Anh chậm rãi đứng dậy đi bật đèn trong phòng khách, sau đó mở cổng lớn ngoài biệt thự. Thậm chí không thèm nhìn người bên ngoài là ai, nhưng trong tiềm thức đã biết rằng người đó là Trình Lưu.
Cổng biệt thự vừa mở ra, Trình Lưu đã hăm hở đi vào. Đây là lần đầu tiên bọn họ đi ăn tối cùng nhau sau khi biết thân phận thật sự của hai bên, vì vậy cô rất chờ mong.
“Anh……” Trình Lưu đang định hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa, kết quả nhìn thấy Quý Triều Chu đứng đối diện, đột nhiên cô không thốt nên lời.
Bởi vì vừa mới đứng dậy từ ghế sô pha, quần áo của Quý Triều Chu có chút xộc xệch, quanh đường viền cổ áo bên trái có vài nếp nhăn, chiếc cổ dài trắng nõn phát sáng. Anh nghe thấy tiếng bước chân của Trình Lưu đi vào, hờ hững ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt có nét uể oải, ánh mắt lộ vẻ mê li bởi vì mới tỉnh ngủ.
Vào lúc đó,
bộ não mà Trình Lưu luôn tự hào bỗng trở nên trống rỗng. Cô cái gì cũng nghĩ lại như chẳng nghĩ gì.
Cùng lúc đó, Quý Triều Chu cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, tầm mắt rơi vào người Trình Lưu.
Cô vẫn ăn mặc cẩu thả như mọi ngày, dây mũ áo sweater rơi xuống ngực một thấp một cao, càng nghiêm trọng hơn so với trước khi cô rời đi buổi sáng là trên áo có thêm vài nét bút nguệch ngoạc màu đen. Thứ duy nhất không thay đổi chính là cặp mắt màu đen ấy, từ đó đến giờ luôn có ánh sáng.
“Muốn đi ăn tối không?” Trình Lưu hỏi Quý Triều Chu ở phía đối diện, cô cố ý dời mắt sang một bên không nhìn anh, cô sợ bản thân sẽ không chịu nổi.
“Uhm.”
Quý Triều Chu xoay người đi vào trong phòng, thay một bộ quần áo khác rồi bước ra, tầm mắt dừng trên người Trình Lưu vẫn đứng nguyên tại chỗ, rốt cuộc không nhịn được: “Dây áo của cô.”
Trình Lưu hoàn hồn, vẻ mặt mờ mịt: “Cái túi*?”
*Trong tiếng Trung, hai từ trên đều phát âm là dàizi nên Trình Lưu mới nghe nhầm.Túi gì?Quý Triều Chu đưa tay chỉ vào ngực mình và lặp lại: “Dây mũ áo bị lệch.” Một đầu dây gần như bị co lại.
Đại não của Trình Lưu đã ngừng hoạt động, cô thuận theo ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của Quý Triều Chu nhìn vào ngực anh, sau khi miễn cưỡng suy nghĩ, cô nghiêm túc khen ngợi: “Anh mặc đẹp lắm.”
Quý Triều Chu: “……”
Anh vô cảm đi về phía Trình Lưu, vươn tay nắm lấy đầu dây đang co lại rồi nhanh chóng kéo xuống, thấy nó đã cân bằng với bên còn lại thì sự khó chịu trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Hai người cách rất gần, Trình Lưu bị hành động của Quý Triều Chu làm cho giật mình, cô cứng ngắc ngước lên nhìn anh, trong đầu đầy pháo hoa.
Anh ấy vừa giúp mình chỉnh lý lại trang phục!!! Chuyện thân mật như vậy cũng làm rồi, tương lai của hai người đang ở rất gần! Đó chắc chắn là một tương lai sáng chói!Trước đây Lý Đông đã khoe khoang với cô rằng bà xã sẽ giúp ông ấy chỉnh lại cà vạt, sau này Trình Lưu nhất định phải khoe với Lý Đông rằng cô cũng có người chỉnh lại dây áo!
Một vị đắng xen lẫn ẩm ướt như quẩn quanh hai người, nhưng Trình Lưu lại cảm thấy vị ngọt nhẹ bỗng trở nên đậm đặc hơn khi Quý Triều Chu tới gần lúc nãy.
Quý Triều Chu không biết Trình Lưu đang suy nghĩ gì, anh rút tay về và lùi lại mấy bước, sau đó trầm giọng hỏi: “Cô không đi à?”
“Đi chứ.” Trình Lưu lập tức trả lời.
Hai người bước ra khỏi biệt thự, Trình Lưu vô thức mở cửa ghế lái phụ như trước đây, chờ Quý Triều Chu ngồi vào. Quý Triều Chu cụp mắt xuống, xem ra dù là ai thì cô ấy cũng mở cửa như vậy cho người ta ngồi.
Trình Lưu đóng cửa ghế lái phụ, đặc biệt đi vòng qua từ phía đuôi xe, cô đưa tay lên sờ vào đầu dây mũ áo mà Quý Triều Chu vừa kéo, trong lòng thầm nghĩ:
Hôm nay về nhà, mình nhất định phải cất giấu bộ quần áo này.Cô ngồi vào ghế lái, quay xe lái về hướng Cốc Vũ Quán. Quý Triều Chu dựa vào ghế ngồi, tầm mắt dừng ở cửa trước, trên đó không có gì cả, chỉ đặt một tấm biển đậu xe, mặt sau đã ngả vàng. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, có lẽ nó đã có từ lúc mua xe hoặc được tặng.
Quý Triều Chu không nghĩ Trình Lưu sẽ đặc biệt mua những thứ này. Lấy bình nhựa màu đỏ làm ví dụ, chỉ cần được tặng, cô ấy sẽ dùng nó bất kể đẹp đẽ hay xấu xí. Nhớ tới chuyện này, Quý Triều Chu quay sang nhìn Trình Lưu và nhắc nhở: “Cô mang cái bình nhựa màu đỏ về đi.”
“Bình tưới?” Tại đèn đỏ phía trước, Trình Lưu đạp phanh, quay đầu lại rồi mới phản ứng kịp: “À, tôi nhớ rồi.”
Chiếc xe chìm vào im lặng, cũng may là đèn xanh nhanh chóng được bật lên sau đó.
Lúc tám giờ, hai người mới đến Cốc Vũ Quán. Lần này, Quý Triều Chu đã tự đẩy cửa xe mà không đợi Trình Lưu đi xuống. Nhiệm vụ người gác cửa của Tiểu Trình tổng đến đây là kết thúc, cô có chút mất mát.
Trình Lưu vẫn đặt phòng bao lần trước, với những ánh nến màu vàng sáng rực đung đưa, hai người ngồi dưới ánh đèn, tràn ngập bầu không khí.
Nếu như lần trước Tiểu Trình tổng có thể ngang nhiên ngắm Quý Triều Chu thì lần này cô lại không dám, dù sao người ta cũng chưa phải là bạn trai của cô. Trình Lưu thu sạch tâm tư của mình.
Lần này, vị trí của hai người đã thay đổi, không còn cách xa nhau nữa mà là ngồi đối diện nhau. Sau khi chọn món và chờ đồ ăn được mang lên, trong phòng im ắng lạ thường.
Trình Lưu ngẩng đầu liếc Quý Triều Chu ở phía đối diện, hô hấp cũng chậm lại, cô thấy hồi hộp. May mắn thay, có chương trình biểu diễn để xem.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, quay người lại cùng Quý Triều Chu xem họ chơi đàn.
Nhưng chẳng mấy chốc, mí mắt Trình Lưu bắt đầu đánh nhau. Hai ngày nay cô vắt kiệt thời gian làm việc, buổi tối lại thức khuya để nghiên cứu bí kíp yêu đương, thời gian ngủ lại phải giảm xuống lần nữa.
Trình Lưu vẫn còn ý thức, cố gắng vùng vẫy để tỉnh táo lại, còn đặc biệt cầm tách trà lên uống không còn sót một giọt.
Tuy nhiên một khi cơn buồn ngủ ập đến, mỹ nhân có ở bên cũng không thể ngăn cản được nó. Đầu tiên Trình Lưu chống một tay lên mặt, ra vẻ tỉnh táo, sau đó đôi mắt bất tri bất giác nhắm lại. Cuối cùng cô mất đi ý thức, tay trượt xuống, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Ở phía đối diện, Quý Triều Chu không có nhiều hứng thú với chương trình biểu diễn mà chỉ để mặc suy nghĩ của bản thân thôi. Nghe thấy tiếng động, anh vô thức quay ra nhìn Trình Lưu, đã thấy cô nằm ngủ thiếp trên bàn.
Quý Triều Chu: “……”
Chàng trai trẻ đang chơi đàn ở phía đối diện cũng bị đả kích. Cậu ta trợn tròn mắt nhìn Trình Lưu đã ngủ thiếp đi, tiếng đàn bị đóng băng trong giây lát, người chơi đàn cảm thấy nghi ngờ về trình độ chuyên môn của mình.
May mắn là các món ăn đã được mang lên, nhân viên phục vụ bên ngoài đẩy cửa đi vào, chàng trai trẻ như được tái sinh, ôm đàn của mình nhanh chóng rời đi.
“Quý khách này……” Nhân viên phục vụ nhìn Trình Lưu đang nằm ngủ trên bàn, quay sang nhìn vị khách đối diện.
Tầm mắt của Quý Triều Chu dừng trên mặt của Trình Lưu vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt, bảo người phục vụ ra ngoài.
Cuối cùng những món ăn đã chuẩn bị cũng không được dọn lên. Trong phòng bao, một người nằm ngủ trên bàn còn người kia lặng lẽ ngồi đối diện, hàng mi buông xuống, trong lòng là suy nghĩ ngổn ngang.