Lỡ Rồi Yêu Luôn

Ngày thứ mười chín


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Trình tổng, chúng ta cũng coi như có duyên phận.” Quý Mộ Sơn mặt lạnh nói với điện thoại. Để trấn an cô, ông nói thêm, “Có người đứng sau vụ việc này, tôi nghĩ có Công nghệ Thần Ẩn các cô thì lĩnh vực này sẽ phát triển nhanh hơn.”

Trình Lưu chỉ để ông nói nửa câu đầu, đối phương còn chưa nói nốt vế sau, cô đã kích động ở đầu dây bên kia: “Quý tổng, cháu cũng cảm thấy chúng ta rất có duyên với nhau.” Duyên phận làm người một nhà đó bác.

Tất nhiên, vế sau Tiểu Trình tổng không dám nói ra.

Quý Mộ Sơn: “…”

Chỉ thế thôi?

Sao cái cô Trình Lưu này không thể phân biệt được đâu là điểm mấu chốt vào thời khắc quan trọng?

“Nếu cần giúp đỡ, cô cứ tìm tôi.” Quý Mộ Sơn đành nhắc lại lần nữa.

Nếu không phải vì Quý Triều Chu, Quý Mộ Sơn sẽ không bao giờ nói điều đó với Trình Lưu.

Ở đầu dây bên kia, Trình Lưu đã nghĩ tới tận đẩu tận đâu: Quan hệ cha con giữa Quý tổng và crush đang có vấn đề rất lớn, làm sao có thể giúp mình cưa cẩm được?

Nhưng đến cùng vẫn chưa phải người một nhà, Trình Lưu ngay thẳng nói: “Cảm ơn Quý tổng, khi nào cần bác hỗ trợ, cháu sẽ nói.”

Quý Mộ Sơn nhìn con trai mình, ông đã nói đến mức này rồi, Triều Chu hẳn phải thấy vui?

Ở đầu dây bên kia, Trình Lưu vẫn đang nói về duyên phận: “Quý tổng, ngay từ lần đầu gặp mặt, cháu cũng cảm thấy hai bác cháu ta có rất có duyên. Bác thân thiết như người nhà của cháu vậy.”

Quý Mộ Sơn mặt vẫn lạnh từ nãy đến giờ: “…”

Trình Lưu chém gió hay thật đấy. Khi gặp nhau lần đầu tiên, hai người có chào hỏi gì đâu, họ đứng đối diện cách nhau bởi một đám đàn ông trung niên, cả hai có thể nhìn thấy nhau chỉ vì chiều cao vượt trội.

Quý Mộ Sơn không thích tiếp xúc với kiểu người mặt dày như Trình Lưu, đẩy điện thoại về phía Quý Triều Chu, dùng ánh mắt ra hiệu anh có muốn nói chuyện với Trình Lưu không.

Quý Triều Chu nhìn tên Trình Lưu trên màn hình, sau đó lắc đầu từ chối.

Lúc này còn có tâm tư nói chuyện phiếm, xem ra cô đã có phương án giải quyết.

Quý Mộ Sơn thấy vậy thì cầm điện thoại di động lên, nói: “Trình tổng, nói chuyện trước đó đi. Nếu cô cần giúp đỡ thì cứ gọi.”

“Dạ.” Trình Lưu đồng ý rồi cúp máy.

Quý Mộ Sơn nhìn con trai ở đối diện: “Con không phải lo lắng quá. Trình Lưu đã trải qua rất nhiều chuyện để đi tới hiện tại. Cô ấy sẽ tự biết chừng mực.”

Nhưng nói gì thì nói, ngay cả khi Quý Mộ Sơn đứng ở vị trí của Trình Lưu bây giờ, ông cũng không nghĩ ra điều gì có thể ngăn cản tác động của sự việc lần này. Có quá nhiều người phía sau muốn đẩy Trình Lưu xuống, sự việc của Minh Đài chỉ mở ra lỗ hổng, những kẻ đó tiện thể đưa thêm con dao thôi.

Ông đã xem tuyên bố được đưa ra bởi trang web chính thức của Công nghệ Thần Ẩn. Nhưng ngay cả khi Minh Đài bị hạ bệ, danh tiếng của Công nghệ Thần Ẩn trong lĩnh vực lái xe tự hành đã bị tổn hại và nguyên khí của công ty cũng bị tổn thất nghiêm trọng.

Muốn khôi phục ước tính sẽ phải trả cái giá lớn, trong lúc đó kiểu gì cũng có người ra tay trấn áp Công nghệ Thần Ẩn.

Quý Mộ Sơn khẽ liếc Quý Triều Chu, lúc này điều an ủi duy nhất là hình như hai đứa có dấu hiệu gì đó.

Con trai ông không phải yêu thầm trong đau khổ.

* * * * * *

Sau khi cúp máy, Trình Lưu vui vẻ trong phút chốc. Cô cảm thấy mình đã tiến gần thêm một bước với Quý Triều Chu. Dù sao thì Quý Mộ Sơn cũng họ Quý, còn là bố của crush à nha!

Một lát sau, cô mới bình tĩnh lại, nghĩ ngợi rồi gọi Quản lý bộ phận tuyên truyền của công ty lên. Cả bộ phận tuyên truyền phải tăng ca tối nay.

Năm phút sau, người quản lý đi đến gõ cửa.

“Vào đi.” Trình Lưu vẫn đang ở trong phòng họp khẩn cấp, nhưng chỉ còn mình cô ở đây, Hạ Bách đã về văn phòng xử lý vụ họp báo.

Quản lý bộ phận tuyên truyền đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh Trình Lưu, vẻ mặt căng thẳng: “Trình tổng.”

“Hiện tại lửa chưa đủ lớn, đêm nay cô có thể bỏ thêm củi vào.” Trình Lưu ngẩng đầu nói.

Người quản lý khó hiểu: “Châm… châm thêm lửa?”

Giờ họ còn đang cố gắng để đẩy hot search xuống, tại sao lại phải thêm lửa?

Trình Lưu đan hai tay vào nhau, chống khuỷu tay lên bàn hội nghị, chống cằm lên mu bàn tay, thản nhiên nói: “Khuếch trương dư luận, nói rằng Công nghệ Thần Ẩn không nên tiếp tục ở lại lĩnh vực lái xe tự động nữa.”

“Trình tổng?”

Người quản lý hét lên theo bản năng, “Làm thế không được! Nếu khuếch trương dư luận, nó chắc chắn sẽ có tác động tiêu cực lớn đến Công nghệ Thần Ẩn.”

Trình Lưu nhướng mày, cười với Quản lý bộ phận tuyên truyền rồi nói: “Điều tôi muốn chính là ảnh hưởng trái chiều. Lửa càng cháy càng lớn… Ai đó có thể nói rằng Công nghệ Thần Ẩn sẽ bị đuổi ra khỏi lĩnh vực lái xe tự hành.”

Người quản lý bị Trình Lưu làm cho sửng sốt, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt Trình Lưu hồi lâu, nhưng Trình Lưu chẳng có vẻ gì là đổi ý. Cô ấy đành cắn răng gật đầu: “Tôi sẽ làm ngay.”

Trình tổng lúc nào cũng đưa ra lựa chọn chính xác, chắc lần này cũng không sai đâu. Khi rời khỏi phòng hội nghị khẩn cấp, Quản lý bộ phận tuyên truyền đã nghĩ như vậy.

* * * * * *

Sau một đêm ‘lên men’, mặc dù chữ “bạo” đi kèm hot search đã biến mất nhưng chủ đề về Công nghệ Thần Ẩn vẫn còn rất nóng.

Theo yêu cầu của Trình Lưu, bộ phận tuyên truyền Công nghệ Thần Ẩn tăng ca suốt đêm để thúc đẩy dư luận, để cảm xúc tiêu cực của mọi người tập trung vào Công ty Công nghệ Thần Ẩn, khiến dư luận không muốn họ tiếp tục nghiên cứu và phát triển công nghệ trong lĩnh vực lái xe tự động.

Đến chiều ngày hôm sau, sự việc dường như đã lắng xuống, các phương tiện truyền thông chính thống trực tiếp điểm tên phê bình, đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Quản lý bộ phận tuyên truyền cả đêm không ngủ, sáng hôm sau nghỉ trong phòng làm việc một tiếng mà ngủ không được, uống ly cà phê tiếp tục theo dõi tin tức trên mạng. Cô ấy lo lắng đi qua đi lại trong phòng, cắn ngón tay canh chừng nhân viên ngồi trước máy tính đang nhanh chóng đăng tải tin tức.

Hiện tại phương tiện truyền thông chính thống đã lên tiếng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Công nghệ Thần Ẩn sẽ không thể lật ngược thế cờ, cho dù có thể lật lại cũng thương gân động cốt (bị thương nặng).

“Cốc cốc ——”

Cửa bị gõ hai lần, người quản lý đang cắn ngón tay đến ngẩn người, mãi đến khi cấp dưới bên cạnh chọc vào người, thấp giọng nhắc nhở: “Quản lý, Trình tổng đang ở bên ngoài!”

Quản lý bộ phận tuyên truyền như nhìn thấy vị cứu tinh, bước vội tới: “Trình tổng!”

“Nhiệm vụ đêm nay.” Trình Lưu lấy ra một tập tài liệu đưa cho người quản lý, nhìn sắc mặt đối phương, “Còn bốn giờ nữa là họp báo, cô đi ngủ trước đi.”

Người quản lý cầm tập tài liệu nghĩ thầm, ngủ ngáy gì giờ này, em sắp điên rồi sếp ơi, khóe miệng cả đêm phồng rộp lên rồi. (Lynn: tại mẻ cắn môi hoài đó )

Cuối cùng, khi cô ấy muốn hỏi lại, Trình Lưu đã xoay người rời đi.

Quản lý bộ phận tuyên truyền đứng luôn trước cửa, mở tập tài liệu ra và xem kế hoạch nhiệm vụ bên trong.

Mười phút sau, một giọng nữ hưng phấn đột nhiên vang lên trước cửa văn phòng bộ phận tuyên truyền: “Nghỉ ngơi hết cho tôi, buổi tối tập trung tinh thần xử lý công việc!”

* * * * * *

Còn hai tiếng nữa mới đến buổi họp báo, Trình Lưu đến khách sạn gần đó đặt phòng, tắm xong cô sẽ đi
ngủ, thậm chí còn có thời giờ để xác nhận tiến độ với đội thi công biệt thự, kết quả cầu thang đã tu sửa xong.

Sửa chữa thế này cũng nhanh quá, cô cố tình tính lương theo số ngày, sao họ không chiếu theo lệ thường mà làm? Chẳng lẽ không nên lề mà lề mề kéo dài thời gian?

“Cảm ơn khách hàng đã tin tưởng, đội thi công chúng tôi đã dốc hết sức lực, cuối cùng trưa hôm nay cũng thay xong cầu thang.” Trưởng nhóm nói với vẻ xúc động.

Trình Lưu: “… Tôi không hối đâu.”

“Đây là công việc của chúng tôi mà. Nhân tiện, chúng tôi đã dọn dẹp biệt thự cho cô đảm bảo không còn một hạt bụi. Cô cứ yên tâm về ở.” Trưởng nhóm tự hào nói: “Chúng tôi rất chuyên nghiệp!”

Đến cả bụi cũng không còn!!!

Tiểu Trình tổng mặt không cảm xúc: “… Cảm ơn.” Sau này tôi sẽ không mời các anh tu sửa nữa.

Vừa cúp máy, chuông cửa phòng khách sạn lại vang lên.

Trình Lưu đi ra mở cửa, bên ngoài là Hạ Bách dẫn theo tổ tạo hình.

“Địa điểm tổ chức họp báo đã được bố trí.” Hạ Bách đến nói với Trình Lưu: “Mặc dù đoạn ghi âm được phát hành đã chứng tỏ rằng hệ thống mới của Minh Đài đánh cắp công nghệ của chúng ta và buộc người dùng phải sử dụng, nhưng bây giờ dư luận chưa đổi chiều, những kẻ đứng sau rõ ràng muốn mượn nó để đàn áp Thần Ẩn.”

Hạ Bách sáng nay cố tình hỏi ý kiến chị gái, hầu như ai cũng nghĩ rằng Công nghệ Thần Ẩn đã thua ván này.

“Ờ tôi hiểu.” Trình Lưu lật qua lật lại những bộ quần áo mà stylist mang đến, cảm thấy không hài lòng, “Tôi không mặc mấy cái này.”

Cô muốn mặc bộ đồ mà Quý Triều Chu đã chọn cho mình.

“Chuyên gia trang điểm ở lại, những người khác đi trước đi.” Trình Lưu nói với Hạ Bách, “Tôi đi lấy quần áo.”

Hạ Bách nhíu mày: “Không còn bao lâu nữa là đến buổi họp báo, sếp định lấy quần áo gì?”

Trình Lưu nói: “Tôi đã mặc bộ đồ đó trong buổi phát sóng trực tiếp lần trước.”

“Sếp ở lại đây, tôi sẽ đi lấy.” Hạ Bách dường như đã quen làm chuyện này, anh hỏi Trình Lưu, “Mật khẩu khóa cửa vẫn như cũ sao?”

Trình Lưu: “…” Phiền ghê, mình chỉ muốn nhân cơ hội gặp Quý Triều Chu thôi mà!

Tại sao những người này không bỏ qua cho mình?!

Trình Lưu chưa kịp từ chối thì điện thoại của cô đột ngột đổ chuông, là Quản lý bộ phận thị trường đang ở thành phố H.

Cô trả lời cuộc gọi: “Anh nói đi.”

Đầu dây bên kia nói một câu rồi Trình Lưu yêu cầu đối phương đợi đã, cô che điện thoại, nói với Hạ Bách địa chỉ của biệt thự: “Cậu đi lấy bộ đồ đó cho tôi, nó ở trong tủ quần áo trên tầng hai.”

Hạ Bách đọc nhẩm lại địa chỉ rồi quay lưng bỏ đi ngay.

* * * * * *

Đây là lần đầu tiên Hạ Bách biết được địa chỉ nhà mới của Trình Lưu, anh ta không thể tránh khỏi việc nghĩ đến người sống ở cạnh nhà cô: Quý Triều Chu

Hạ Bách chưa gặp Quý Triều Chu nên không biết người như thế nào có thể khiến Trình Lưu quan tâ m đến vậy.

Tuy nhiên lúc này anh ta mới là người duy nhất ở bên cạnh Trình Lưu và làm mọi việc cho cô, Quý Triều Chu còn chưa biết đang làm cái gì nên không thể giúp gì được. Nghĩ đến đây, Hạ Bách cảm thấy trong lòng cân bằng hơn chút.

Anh ta lái xe đến biệt thự số 6, lúc xuống xe còn nhìn sang biệt thự bên cạnh. Hai người này sống gần nhau quá, chỉ cách có một bức tường, trong khi quanh đây không có người ở.

Hạ Bách không nán lại lâu, nhập mật khẩu vào biệt thự rồi lên tầng hai lấy quần áo cho Trình Lưu.

Trong phòng khách của biệt thự số 5, Quý Triều Chu đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, nghe bên ngoài có tiếng xe, anh còn tưởng rằng Trình Lưu về rồi.

Anh đợi một lúc, nhưng không thấy ai vào. Quý Triều Chu mím môi, cuối cùng để sách xuống, bước ra ngoài.

Là hàng xóm láng giềng cũng nên hỏi thăm tình hình của nhau.

Song khi Quý Triều Chu bước ra ngoài cổng, phát hiện Trình Lưu không có ở đó, anh đi sang cổng nhà bên, chưa kịp đẩy cửa thì đã có người mở rồi.

Đó là một người đàn ông xa lạ.

Hạ Bách nhanh chóng gấp quần áo và bỏ vào trong túi. Vừa bước ra anh ta nhìn thấy một thanh niên đứng ở cửa, dáng người dong dỏng, khuôn mặt rất có tính sát thương.

Như có ý thức, Hạ Bách biết người này là ai: “Quý Triều Chu?”

Quý Triều Chu nhìn vào cái túi màu trắng trên tay phải của anh ta, có hai lớp, nhìn không ra bên trong là cái gì.

Anh chuyển tầm mắt lên khuôn mặt của Hạ Bách, rồi nhớ ra đối phương là trợ lý riêng của Trình Lưu, người này đã xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm đó: “Trình Lưu không về sao?”

“Cô ấy đang bận.” Hạ Bách đẩy cặp kính lên, cười lịch sự và xa cách, “Tiền bối cần thay đồ nên bảo tôi qua lấy.”

Tiền bối, quần áo, hai chữ này ghép lại với nhau cộng thêm biểu cảm của Hạ Bách khó có thể không khiến người ta cảm thấy hai người rất thân thiết.

“Tiền bối đang bận.” Hạ Bách cười, “Cô ấy luôn nói hàng xóm là người tốt, sau này có cơ hội sẽ mời anh dùng bữa.”

Hạ Bách lập tức kéo Trình Lưu về phía mình, coi Quý Triều Chu là người ngoài.

“Không cần.” Quý Triều Chu tránh sang một bên, nói một cách bình thản: “Nếu muốn mời tôi đi ăn, Trình Lưu sẽ tự mình nói.”

Hạ Bách xách túi quần áo ngồi lên xe, khởi động xe lái đi một mạch rồi dừng lại đột ngột ở giao lộ.

Vừa nãy khi thực sự chạm mặt Quý Triều Chu, trái tim anh ta bỗng chùng xuống.

Người này quá cao, khí chất trên người như có bức tường ngăn cách với người khác, bất luận kẻ nào đến cũng sẽ vô thức để mắt tới anh.

Điều quan trọng nhất về gia cảnh, nhà họ Quý không kém gì nhà họ Hạ.

Không, hai người họ chưa ở bên nhau, mình vẫn còn cơ hội.

Hạ Bách tỉnh táo lại mới nổ máy chạy về khách sạn.

Bên kia, Quý Triều Chu ở nhà liếc nhìn cửa biệt thự số 6. Vị trợ lý của Trình Lưu thích cô ấy sao?
HẾT CHƯƠNG 52

Lynn: Chương hôm nay, Hạ Bách và Triều Chu chính thức chạm mặt rồi. Mọi người đoán xem nội dung của chương sau sẽ là???

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện