*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mùi hương thoang thoảng và quen thuộc trên chiếc áo khoác khiến Trình Lưu dừng bước.
Cô chậm rãi nâng chiếc áo lên, cúi đầu khẽ ngửi. Thật ra trên đó còn có những mùi khác. Có lẽ là do Quý Triều Chu thường điều chế nước hoa trong phòng khách, nhưng ngoại trừ những thứ này ra thì mùi hương thuộc về riêng anh lại cực kỳ rõ ràng.
Chẳng lẽ nếu để lâu trong phòng khách, sẽ có được mùi hương giống như Quý Triều Chu?
Tiểu Trình tổng rơi vào trầm tư, sau đó nảy ý xấu: Sau này phải kiếm cớ để gửi quần áo của mình ở nhà hàng xóm một thời gian mới được.
“Tiền bối.”
Giọng nói của Hạ Bách chợt vang lên ở ngoài cửa.
Trình Lưu ngoái lại thì thấy Hạ Bách đang đứng ngoài cổng, đằng sau anh ta là chiếc xe của cô.
Cô đã quen với việc Hạ Bách thường xuyên thay đổi xưng hô. Khi báo cáo công việc, cậu ta sẽ gọi Trình tổng, và bình thường cậu ta thích gọi cô là tiền bối.
Cách xưng hô không quan trọng với cô, miễn là cậu ta hoàn thành công việc.
Trình Lưu xòe tay ra, nói: “Chìa khóa xe của tôi.”
“Tiền bối, chị còn đau đầu không?” Sau khi Hạ Bách đưa chìa khóa xe cho cô, anh ta cầm hộp cách nhiệt trên tay lên và nói: “Đây là cháo tôi nhờ dì giúp việc nấu. Hôm qua chị không ăn gì lại uống rượu say, sáng ra nên ăn cái này cho ấm bụng.”
“Cảm ơn, tôi không sao.” Trình Lưu hỏi anh ta, “Cậu ăn chưa?”
Hạ Bách lắc đầu: “Còn chưa.” Anh ta nghĩ nhân cơ hội này đi ăn cùng cô.
Quả nhiên, sau khi hai người vào nhà, Trình Lưu chia bát đũa, múc một nửa cháo rồi đưa cho anh ta.
Hạ Bách dùng điện thoại chụp vài tấm hình.
“Làm gì vậy?” Trình Lưu để hộp giữ nhiệt xuống, ngồi ở chỗ đối diện rồi hỏi.
Hạ Bách cười nói: “Dì giúp việc hỏi cháo có ngon không để lần sau lại nấu. Tôi chụp vài tấm hình gửi dì ấy.”
Trình Lưu xúc một thìa, nếm thử: “Ngon lắm, nhưng lần sau không cần phải phiền phức vậy, tôi sẽ tự mua ăn được.”
“Không phiền đâu, dì giúp việc chỉ tiện thể nấu cùng.” Hạ Bách đẩy món ăn kèm đến trước mặt cô, “Dì ấy cũng tự tay làm món này, chị nếm thử xem.”
Trình Lưu lắc đầu: “Lần sau không uống rượu với Phùng Thời, chỉ tổ hỏng việc.” Nếu cô nhận được cuộc gọi từ Quý Triều Chu khi tỉnh táo thì hay rồi.
Ờ mà cũng không đúng, nếu không say thì anh ấy sẽ không gọi cho mình.Trong đầu Tiểu Trình tổng chợt lóe tinh quang, lần sau uống rượu cô sẽ giả vờ say!
Hai người ngồi đối diện nhau húp cháo, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Hạ Bách lấy điện thoại ra, gửi lời mời kết bạn với Quý Triều Chu trên WeChat.
Anh ta có được nick Wechat này cách đây vài ngày khi đi đường vòng để tìm nhà điều chế nước hoa Nhiễm Sơn.
Hạ Bách nhấp vào phần ghi chú của ứng dụng và gõ một dòng chữ: [Tôi là Hạ Bách, trợ lý riêng của Trình Lưu.]
Đối phương chưa phản hồi.
“Công ty có tin gì không?” Trình Lưu ngẩng đầu hỏi.
Anh ta úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn: “Tối hôm qua, trưởng bộ phận tuyên truyền nhờ tôi hỏi thảo luận trên mạng về sếp, có cần dập đi không.”
“Thảo luận về tôi?” Trình Lưu hỏi: “Thảo luận cái gì?”
Theo dự đoán của cô, điểm thảo luận trên mạng nên là về Công nghệ Thần Ẩn và việc Thần Ẩn tiết lộ mã nguồn.
Hạ Bách vô thức nhìn vào cổ tay trái của cô, chiếc đồng hồ nam đã biến mất: “Cư dân mạng đang tò mò về chiếc đồng hồ trên tay sếp và đoán xem ai là người đã đưa nó cho sếp.”
Vừa nghe lời này, Trình Lưu lập tức rút điện thoại ra, vẫn là giang cư mận kỹ tính!
“Vì sao nhiều người đoán nó là của cậu vậy?” Cô lắc đầu không hài lòng, đây là đồng hồ của crush mình đưa mà.
“Trước buổi họp báo ngày hôm qua, Quý Triều Chu có qua cho tiền bối mượn đồng hồ phải không?” Hạ Bách hỏi cô.
“Ờ.” Trình Lưu hơi nhướng mắt khoe ra, “Bộ quần áo và đôi giày tôi diện hôm qua cũng là đồ anh ấy chọn, hợp đúng không?”
Cằm Hạ Bách hơi bành ra, hóa ra là bởi vì Quý Triều Chu chọn nên cô ấy mới nằng nặc đòi mặc cho bằng được?
“Tiền bối, nếu chị thích kiểu trang phục đó, tôi có thể chọn giúp chị mà.” Hạ Bách nhìn Trình Lưu rồi nói, “Những chuyện như thế này nên để trợ lý là tôi xử lý, không cần phiền đến hàng xóm láng giềng.”
Trình Lưu còn đang cúi đầu lật xem bình luận của cư dân mạng, thản nhiên nói: “Cậu chỉ là trợ lý công việc của tôi, không phải bảo mẫu của tôi. Bận công việc là đủ rồi.”
“Trang phục chị mặc trong công việc cũng là chức trách của tôi.” Hạ Bách nói: “Chỉ một bộ là không đủ, lần sau tôi sẽ đi chọn cùng chị.”
“Không cần.” Trình Lưu ngẩng đầu, “Thảo luận trên mạng sắp tan rồi, không cần để ý, lát nữa đến công ty thôi.”
“… Vâng.”
Sau bữa sáng, hai người chuẩn bị đến công ty.
Hạ Bách lái xe của Trình Lưu tới, xe của anh ta đang đậu ở công ty, vì vậy Hạ Bách trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ.
Trình Lưu khởi động xe rồi quay đầu, theo thói quen hạ cửa kính xe xuống. Lúc này cổng biệt thự số 5 từ bên trong mở ra, Quý Triều Chu bước ra ngoài.
“Hôm nay anh đi Nhiễm Sơn à?” Trình Lưu nhìn thấy Quý Triều Chu, sự bình tĩnh bỗng tan thành mây khói, chỉ còn lại một đôi mắt sáng lấp lánh.
Tầm mắt của Quý Triều Chu vượt qua Trình Lưu, đáp xuống chỗ Hạ Bách, người đang ngồi bên cạnh cô.
“Tiền bối, chị có muốn đưa anh Quý đến đó không?” Hạ Bách quay sang nhìn Quý Triều Chu ngoài cửa kính xe rồi cười hỏi.
Lập trường và giọng điệu của Hạ Bách không chỉ cho thấy anh ta có mối quan hệ thân thiết với Trình Lưu, mà còn coi Quý Triều Chu chỉ là người ngoài.
Đương nhiên Trình Lưu muốn dành nhiều thời gian để ở cạnh crush, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Quý Triều Chu ở ngoài xe đã liếc cô một cái: “Tôi sẽ tự đi bộ qua đó.”
Ánh nhìn lạnh lẽo ấy như có hàm ý khác.
Tóm lại, vì ánh nhìn ấy mà Trình Lưu thấy trong lòng cứ lửng lơ, sau lưng thì lạnh buốt lại có chút tê dại, nói chung là cảm giác cứ là lạ thế nào ấy.
“Vậy tôi đến công ty trước, buổi tối gặp lại.” Trình Lưu không nghĩ sâu, vẫy tay với Quý Triều Chu rồi lái xe đi.
Lái xe được nửa đường, Hạ Bách lấy điện thoại ra, mở WeChat rồi cười mỉm: Quý Triều Chu đã đồng ý yêu cầu kết bạn của anh ta.
Khi đến công ty, Hạ Bách đăng một bài viết mà chỉ Quý Triều Chu mới có thể nhìn thấy, kèm theo một vài bức ảnh chụp bữa sáng vừa rồi, một cái là hình hai bát cháo và hộp giữ nhiệt, một bức ảnh khác có bàn tay của Trình Lưu xuất hiện.
Hạ Bách: [Cô ấy nói cháo do dì giúp việc nấu rất ngon, lần sau lại phiền dì nấu tiếp vậy. Hình ảnh jpgx4]
Sau khi đăng xong, anh ta tiếp tục cầm điện thoại để kiểm tra tình hình.
Qua tấm gương trong thang máy, Trình Lưu phát hiện Hạ Bách cứ chúi mũi vào điện thoại, chắc không phải là vấn đề công việc. Nếu là việc công thì phải nhắn tin trả lời, đằng này cậu ta chỉ nhìn rồi lại tắt đi.
“Cậu đang chờ tin nhắn của ai vậy?” Trình Lưu nhướng mày hỏi: “Có bạn gái rồi à?”
Khi đợi Quý Triều Chu trả lời, cô cũng thường xuyên mở điện thoại của mình ra xem.
Không ngờ rằng trợ lý Hạ cũng tìm được bạn gái nhanh đến vậy, có vẻ như mùa xuân của Thần Ẩn đang đến rồi.
Hạ Bách để điện thoại xuống: “… Tôi chưa có bạn gái.”
Cửa thang máy mở ra, Trình Lưu quay lại vỗ vai anh ta, nói rất chân thành: “Cố lên.” Cô đã trở thành bạn với crush, chẳng mấy chốc có thể tiến xa hơn rồi.
Hạ Bách không đợi được phản hồi từ Quý Triều Chu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đối phương có thể nhìn thấy là anh ta đã thấy
vui vẻ rồi.
* * * * * *
Quả thực Quý Triều Chu đã nhìn thấy bài đăng của Hạ Bách.
Anh chưa xem phần Khoảnh khắc bao giờ, nhưng lần đó xem bài đăng của Trình Lưu cộng thêm việc lần này add Hạ Bách, người đó rõ ràng đang nhắm vào annh.
Quý Triều Chu cầm điện thoại nhìn đăm đăm vào bức ảnh chụp bàn tay Trình Lưu, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, cuối cùng trầm mặc bước vào phòng thí nghiệm.
* * * * * *
Trình Lưu kết thúc một ngày ở công ty vào bảy giờ tối, lúc này thì trời đã tối hẳn.
Theo thói quen cô nhắn tin cho Quý Triều Chu: [Anh ăn tối chưa?]
Sau khoảng mười phút, Quý Triều Chu trả lời: [Cô thì sao?]
Eo ôi anh ấy hỏi lại mình kìa!Trình Lưu cảm động, nhanh chóng nhắn lại: [Tôi chưa, anh có muốn cùng nhau ăn tối không?]
Quý Triều Chu: [Tôi không muốn đi ra ngoài.]
Lúc này Tiểu Trình tổng hiếm khi nhanh trí, từ câu này phát hiện ra sơ hở: [Vậy thì ăn cơm ở nhà? Không ăn sẽ có hại cho sức khỏe.]
Quý Triều Chu không trả lời.
Nhưng điều cô quen thuộc nhất là sự im lặng của anh. Nếu không từ chối thẳng thừng thì vẫn còn chỗ để đàm phán.
Trình Lưu: [Buổi tối muốn ăn gì, lát nữa để tôi đi siêu thị mua đồ.]
Cô vừa nhắn vừa bước ra khỏi văn phòng, sau đó nói với Hạ Bách đang ngồi ở bàn làm việc bên ngoài, “Tôi về trước nhé, cậu cũng tan ca sớm đi.”
Hạ Bách ngẩng đầu cau mày khi nhìn thấy dáng vẻ Trình Lưu vội vã tan làm, cô ấy định về gặp Quý Triều Chu sao?
Lúc này, Trình Lưu nhận được câu trả lời từ Quý Triều Chu: [Tôi không muốn nấu những món phức tạp.]
Cô gõ nhanh: [Vậy thì làm món nào thanh đạm và tiện lợi.]
Không cần biết anh muốn nấu món gì, Tiểu Trình tổng chỉ muốn ăn tối với crush thôi.
Khi Trình Lưu đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Quý Triều Chu mới thong dong nhắn tin tới, đó là hình ảnh công thức nấu món cháo gà với rau củ thái nhỏ. Trình Lưu đương nhiên đồng ý rồi, cô lái xe đến siêu thị gần biệt thự nhất, mua nguyên liệu rồi về.
Lần thứ hai cùng nhau nấu bữa tối, tuy chỉ là cháo nhưng Tiểu Trình tổng vẫn thấy được ánh bình minh. Vì vậy, cô lại tiện tay mua một cặp giấy dán màu đỏ hình Song Hỷ (囍)* ở siêu thị để ăn mừng!
Trình Lưu mang theo nguyên liệu và giấy dán lên xe, lái xe về biệt thự rồi đỗ trước cổng nhà hàng xóm.
“Tôi về rồi.” Trình Lưu mang theo túi nguyên liệu, hào hứng chạy vào nhà chào Quý Triều Chu, lúc này anh đang ngồi ở ghế sô pha.
Quý Triều Chu đang đọc sách. Anh có vẻ đã về nhà được một lúc, trên người anh là một bộ quần áo ở nhà mềm mại và rộng rãi, điều này giúp Quý Triều Chu trông có sức sống hơn.
Anh đóng sách lại và đặt trên bàn, sau đó chậm rãi đứng dậy, cầm lấy nguyên liệu trong tay cô rồi đi vào phòng bếp. Trình Lưu theo vào.
Lần này, món cháo gà và rau củ cũng không tính là khó, chỉ cần cắt nhỏ nguyên liệu rồi cho vào nấu cùng gạo tẻ là được. Nhưng hôm nay Quý Triều Chu giành phần thái nguyên liệu, Trình Lưu không nhúng tay vào được.
Cô đứng bên nhìn Quý Triều Chu, anh đang mặc chiếc tạp dề hoạt hình màu xanh lam, dáng dấp cao ráo cùng đôi chân dài, vai thẳng lưng hẹp, chậm rãi thái nguyên liệu, chỗ nào cũng thu hút ánh mắt mọi người.
Trình Lưu nhận thấy bất kể thứ gì trong tay anh dường như đều tăng thêm cảm giác nghệ thuật.
Cô ngả người sang bên cạnh, cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Đây là thức ăn mà crush đã xắt.Quý Triều Chu thoáng thấy hành động của Trình Lưu nhưng không ngăn cản.
Cắt nhỏ các loại rau, cho vào gạo và nấu một lúc trong nồi cơm điện.
Trong lúc này, cả hai trở lại phòng khách.
Trình Lưu theo thói quen ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng khách, cô không nhận thấy Quý Triều Chu cứ liếc chiếc ghế sofa đơn trước khi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
“Cuối tuần anh có rảnh không?” Trình Lưu nhìn Quý Triều Chu, cô đang nuôi ý định rủ anh đi chơi để xúc tiến tình cảm.
Quý Triều Chu không trả lời, lại mở sách ra, đọc một hồi rồi bỗng nói: “Xe của cô cũ rồi, tôi không thích mùi bên trong.”
Trình Lưu sửng sốt, đúng là cô dùng xe này lâu lắm rồi, nghĩ đến khứu giác của Quý Triều Chu, cô không chút nghi ngờ.
“Vậy…”
“Cô lái xe của tôi đi.” Quý Triều Chu lật một trang sách, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
Không bị từ chối, Trình Lưu nhanh chóng đồng ý: “Được.”
Đúng là xe đã đi quá lâu, vài ngày nữa cô sẽ đổi xe mới.
Khi cháo trong bếp đã chín, Quý Triều Chu đứng dậy đi vào bưng cháo ra.
Anh múc đầy hai bát và đẩy một phần sang cho Trình Lưu ở đối diện.
Cháo của crush nấu đó trời!Tiểu Trình tổng chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè, cô đăng liên tiếp 9 bức ảnh: [Bạn tôi nấu cháo ngon lắm luôn á! Hình ảnh.jpg]
Cô hoàn toàn không nhận thấy vị trí bày bát và nơi cô ngồi tối nay giống hệt hồi sáng.
HẾT CHƯƠNG 57
Lynn: Chương trước mọi người còn lo sự xuất hiện của Hạ Bách sẽ làm cản trở tới tiến độ của hai bạn trẻ phải không? Ừm, mình thì thấy ngược lại là đằng khác. Chính anh ta sẽ khiến Triều Chu ghen và muốn thể hiện tình cảm nhiều hơn, Triều Chu cũng không phải người sẽ ngồi yên để người khác cướp mất tình yêu của mình đâu, chàng ta lạnh thật đấy nhưng đứng trước người thương thì Triều Chu cũng nóng như lửa giống Trình Lưu thôi. Tuy nhiên, bạn ấy vẫn cần vượt qua được chướng ngại tâm lý, nói thế này không biết có spoil nội dung không, nhưng tình tiết này đã được nhắc qua ở một vài chương rồi. Triều Chu giống người mẹ đã mất, một khi yêu là sẽ yêu hết lòng, nhưng cũng đòi hỏi đối phương phải toàn tâm toàn ý với mình, chỉ cần người đó lơ là thiếu quan tâm một chút cũng khiến họ rơi vào cảm giác bị bỏ rơi, không được yêu, sau đó sẽ dẫn tới chuyện nghĩ quẩn làm hại mình, hại người. Nói chung là tư tưởng khá cực đoan trong tình yêu.